Sau khi tìm hiểu sơ qua về tình hình của mọi người, Dư Nặc viết xong thực đơn, dọn dẹp bàn làm việc rồi tắt đèn.
Lúc này, trong văn phòng chỉ còn lại mỗi cô.
Cô nhắn tin cho Tề Á Nam:
[Chị Á Nam, em viết xong thực đơn rồi, em đã để trên bàn chị rổi. Em về trường trước đây.]
...
Lúc đi ngang qua tầng hai, Dư Nặc chợt dừng bước.
Phòng khách rộng rãi, tối giản, là một khu vực mở. Đèn chùm trên trần tỏa sáng rực rỡ, năm chiếc máy tính được sắp xếp theo hình chữ L. Năm thành viên của TG đã bắt đầu tập luyện.
Ai nấy đều cực kỳ nghiêm túc, khác hẳn vẻ cợt nhả cười đùa thường ngày.
Dư Nặc lặng lẽ núp sau bức tường, cô định chỉ xem một chút rồi rời đi. Không ngờ lại bị phát hiện.
Trần Du Chinh đeo tai nghe, ánh mắt hơi lệch đi, lướt qua người Dư Nặc một chút.
Đúng lúc này, Thomas hét lên với Trần Du Chinh: “Bên kia A thẳng vào mặt cậu rồi, cậu định đứng yên chịu trận à?”
Anh nhanh chóng dời mắt, tập trung trở lại vào màn hình.
Dư Nặc không dám quấy rầy bọn họ thêm, lặng lẽ xuống lầu rồi rời đi.
...
Tối hôm ấy, khi gọi điện thoại với Phó Dĩ Đông, cô kể chuyện mình đang thực tập ở TG cho cô ấy nghe.
Không ngoài dự đoán, đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi lập tức bùng nổ: "CÁI GÌ?? Cậu làm cho TG á??!! Cậu đùa tớ hả???"
Dư Nặc sợ làm phiền bạn cùng phòng nghỉ ngơi, thế là cô bước ra ban công, kéo cửa lại rồi nói nhỏ: "Không phải chính thức, chỉ mới thực tập thôi."
"TG cậu nói có phải là TG tớ hâm mộ thật không?" Phó Dĩ Đông xác nhận lại lần nữa.
"Ừm..."
"Má ơi! Anh cậu biết chưa?"
Dư Nặc tựa lưng vào cửa kính, cười khổ: "Biết rồi, tớ nói với anh ấy rồi."
“Vãi chưởng thật! Vậy chẳng phải sau này cậu có thể ngày ngày gặp gỡ idol của tớ sao? Hu hu hu, ghen tị quá đi mất! Khi nào được thì cho tớ theo cậu tới đó xin chút phước lành với nha."
"Cậu vẫn còn đi công tác hả? Khi nào về thế."
"Không biết nữa, tuần sau có một buổi đấu thầu, chắc còn khoảng nửa tháng." Phó Dĩ Đông chẳng mấy hứng thú bàn chuyện công việc, luyên thuyên tiếp: "Nè, cậu biết không, tớ là người quản lý diễn đàn của TG mà. Sau trận đấu giữa TG và WR, hai ngày nay diễn đàn bùng nổ lắm luôn, fan hoạt động cực kỳ rầm rộ. Còn có rất nhiều cô gái trong giới eSports làm đồ lưu niệm và làm fan support cho mấy câu nói của Trần Du Chinh nữa. Phải làm sao đây, cục cưng của tớ bị phát hiện mất rồi! Có phải họ sắp nổi đình nổi đám không?"
Gần đây Dư Nặc khá bận, không để ý nhiều đến tin tức trên mạng. Đợi Phó Dĩ Đông kể xong, cô mới mở điện thoại tìm kiếm.
Dư Nặc lướt qua vài trang, khắp Weibo và Tieba đều rộn ràng bàn tán về TG. Rất nhiều khán giả LPL cũng đang mong chờ "trận đại chiến thế kỷ" giữa OG và TG vào cuối tuần này.
Liệu OG có thể rửa sạch nỗi nhục, bảo vệ danh dự của đội tuyển hàng đầu, hay TG sẽ giẫm lên hào quang của bậc tiền bối, trở thành chú ngựa ô mạnh nhất năm nay?
...
Dư Nặc tắm xong, bước ra, cầm điện thoại lên xem.
Trong nhóm chat tổ hậu cần của TG, Tề Á Nam đã gửi một tin nhắn cách đây hơn mười phút:
[Thông báo chút nha, 5 giờ chiều thứ Sáu tập trung tại trụ sở để xuất phát đi Thành Đô. Mọi người nhắn thông tin căn cước cho Tiểu Ứng để cậu ấy đặt vé máy bay nhé.]
...
Chiều hôm sau, Trần Du Chinh vừa thức dậy thì đã nhận được thông báo hoàn tiền tự động 5.000 tệ trên WeChat.
Anh lười chuyển lại, mở wechat nhắn tin cho chị họ: [Giúp em chọn một món quà.]
Một lúc sau, bên kia trả lời: [Ngân sách?]
Conquer: [Năm nghìn]
Bên kia: [Nam hay nữ?]
Conquer: [Nữ.]
Bên kia: [Thêm 21 tệ nữa, chuyển thẳng cho em ấy luôn cho xong.]
Conquer: [?]
Conquer: [Không phải bạn gái.]
Sau hai phút im lặng, chị họ gọi điện tới, hỏi dồn dập: “Chuyện gì đây? Vẫn đang theo đuổi à? Quen nhau bao lâu rồi? Quà sinh nhật hả?"
Trần Du Chinh vén chăn ngồi dậy, uể oải trả lời: "Không theo đuổi, không thân, là em nợ tiền cô ấy."
"..."
Chị họ tỏ vẻ đau lòng nói: "Chinh à, chị đau lòng quá. Em đánh giải chuyên nghiệp mà sa sút đến mức này rồi sao? Ba em mặc kệ em luôn à? Em vay tiền con gái hả?”
"..."
Bị ồn ào đến đau đầu, Trần Du Chinh đẩy cửa phòng tắm, nói: “Chị chọn giúp em rồi gửi đến căn cứ, vậy nhé.”
"Ê ê, khoan đã." Chị họ suy nghĩ một lát rồi nói: "Chiều nay chị đi dạo phố với bạn, tiện thể xem giúp em luôn. Nhưng em có đang lừa chị không đấy? Nợ tiền thì trả thẳng đi chứ. Tặng quà cho con gái, không giống phong cách của em chút nào."
Anh mở vòi nước, cúi đầu, một tay chống lên bồn rửa, lạnh nhạt nói: “Chị còn chuyện gì nữa không?”
Chị họ: "?"
"Không thì em cúp máy đây."
"..."
…
Chung kết giải đấu mùa xuân được tổ chức tại Thành Đô, khách sạn do ban tổ chức sắp xếp. Đội OG và TG ở cùng một chỗ.
Sau khi Dư Nặc thu dọn hành lý xong, cô nhắn tin cho Dư Qua: [Anh ơi, hình như lần này em phải đi chung với đội, gặp nhau ở Thành Đô nha ^^]
Sau đó, cô đến trụ sở tập trung.
Sau khi đội trưởng điểm danh đầy đủ, cả đội lên xe xuất phát đến sân bay.
Xe buýt chạy qua khu trung tâm náo nhiệt, mọi người trò chuyện rì rầm. Trần Du Chinh đội mũ bóng chày, kéo sụp vành mũ xuống, nhắm mắt ngủ.
Khi không khí chìm trong tĩnh lặng, Ultraman ngồi phía trước bỗng nhiên hét lên: "Ê, đói quá, có ai có đồ ăn không?"
Đội trưởng mắng: “Vừa nãy ở trụ sở, tôi bảo ăn chút gì đó đi mà không chịu ăn, giờ kêu đói? Nhịn đi, đến Thành Đô rồi ăn.”
Ultraman than thở: “Mới ngủ dậy ai mà ăn nổi chứ, giờ này trên máy bay có phát suất ăn không nhỉ? Tôi sắp đói lả rồi.”
Dư Nặc kéo khóa balo, lục tìm hai cái bánh quy. Cô vịn vào ghế phía trước, vỗ vai Ultraman, nói nhỏ: “Tôi có mang ít đồ ăn vặt, có bánh quy này, cậu ăn không?"
Ultraman nghiêng đầu, “Wow.” Cậu ấy vui vẻ nhận lấy: “Muốn, muốn chứ! Cảm ơn chị gái!”
“Không có gì.” Dư Nặc e lệ cười cười: “Cậu ăn thử xem, tôi còn vài thứ khác nữa.”
Cô ôm balo vào lòng, ngồi lại ngay ngắn, lặng lẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảnh vật bên ngoài lướt qua vun vút.
Dư Nặc nhìn điện thoại, Dư Qua vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Một lúc sau, Ultraman lại quay đầu.
Hai người đối mặt nhau, Dư Nặc: "?"
Anh ấy gãi đầu, chần chừ nói: "Ờm, cô còn nữa không... Ngon quá.”
Dư Nặc vội nói: “Có, cậu chờ chút, tôi tìm cho.”
“Còn gì khác không?” Ultraman liên tục liếc vào balo của Dư Nặc: “Cô đưa gì cũng được.”
Killer chê anh ấy mất mặt: “Đủ rồi đấy, cậu có phải đói tám đời rồi không?”
Dư Nặc lấy hết đồ ăn vặt ra, khoai tây chiên, mứt hoa quả, kẹo dẻo, bánh ngọt... Cô chọn vài món, bưng trên tay cho anh ấy chọn: "Cậu xem muốn ăn gì?"
Ultraman tròn mắt ngạc nhiên: “Chị gái à, cô đi du lịch đấy à?"
Dư Nặc hơi ngượng.
Thật ra trong vali cô vẫn còn nhiều nữa. Nhưng có một số là chuẩn bị cho Dư Qua. Anh ấy kén ăn, mỗi lần có giải đấu ở xa, cô đều chuẩn bị sẵn ít đồ ăn cho anh ấy.
Cô cười: “Tôi sợ đói, nên tiện mang theo thôi.”
Trong xe bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên, mấy người đang đói bụng cũng xúm lại Dư Nặc xin đồ ăn.
Ultraman trừng mắt nhìn Killer đang bóc khoai tây chiên: “Cậu còn mặt mũi chê tôi? Không phải cậu cũng mặt dày đến xin à?”
Killer lườm anh ấy một cái: "Kệ bố mày."
Tề Á Nam bật cười, trêu Dư Nặc: “Em giống Doraemon ghê, trong túi lúc nào cũng có đồ.”
Trần Du Chinh bị đánh thức, tháo một bên tai nghe xuống, mở mắt nghiêng đầu nhìn sang.
Cách một lối đi, Dư Nặc chạm mắt với anh.
Cô chủ động hỏi: “Cậu muốn ăn gì không?”
“…”
Anh lên tiếng, giọng nói vừa tỉnh ngủ nên còn hơi khàn: “Kẹo, loại lần trước ấy.”
...
Máy bay bị delay, mãi gần mười một giờ mới hạ cánh xuống Thành Đô.
Giờ này, trong sân bay chỉ còn lại lác đác vài người. Còn khoảng mười mấy phút nữa mới lấy được hành lý. Killer và mấy người kia đi phòng hút thuốc, còn đội trưởng thì vào nhà vệ sinh.
Dư Nặc ngồi trên ghế đợi hành lý, đang thẫn thờ thì có người bước đến.
Trần Du Chinh tiện tay ném một thứ vào lòng cô.
Dư Nặc ngẩn ra, cầm lên xem, là một hộp quà nhỏ tinh xảo. Cô hỏi: “Cái gì đây?”
Anh ngồi xuống ghế, cách cô một chỗ trống, đôi chân dài thoải mái duỗi ra: “Tặng cô đấy.”
Dư Nặc: “…”
Cô nhận ra logo Tiffany, mở hộp ra, là chiếc vòng tay Smile kinh điển nhất.
Giá trên trang web khoảng hơn mười ngàn tệ.
“Cái này…” Dư Nặc chần chừ.
Thấy cô do dự, Trần Du Chinh nghiêng đầu: “Sao, lại định chuyển tiền cho tôi?”
“Không phải.” Dư Nặc biết phản ứng của mình có hơi câu nệ, nhưng cô vẫn thấy ngại khi nhận món quà này: “Cái này đắt quá.”
Trần Du Chinh: “Coi như cảm ơn cô.”
“Hả?” Dư Nặc ngây người: “Cảm ơn tôi chuyện gì?”
Anh có vẻ lười nói nhiều, chỉ phun ra một chữ:
“Kẹo.”
...
Dư Nặc nhận lấy món quà từ Trần Du Chinh, trong lòng thực sự có chút bối rối.
Lấy hành lý xong, cô theo đoàn người rời khỏi sân bay. Dư Nặc vẫn còn mải suy nghĩ thì bỗng nghe thấy tiếng reo hò náo nhiệt. Cô nghiêng đầu nhìn sang, thấy một nhóm các cô gái đứng không xa, giơ cao bảng hiệu, phấn khích gọi tên các thành viên TG.
Thomas chưa từng thấy cảnh này bao giờ, lẩm bẩm nói với Ultraman bên cạnh: “Đù, đây là fan đón sân bay à? Giờ chúng ta cũng có đãi ngộ này luôn à?”
Họ không hề nhận ra những thay đổi từ bên ngoài, nhưng thực ra gần đây TG đã thu hút sự chú ý từ nhiều phía. Độ hot cũng không hề giảm sút. Số lượng người tham gia diễn đàn vốn vắng vẻ trước đây đã vượt mốc mười nghìn chỉ trong vài ngày ngắn ngủi.
Không ngờ lại có fan đến đón, nên họ không sắp xếp bảo vệ. Chỉ có trợ lý Tiểu Ứng miễn cưỡng đứng ra ngăn cản fan cuồng, nhưng căn bản là không cản nổi.
Chẳng mấy chốc, mấy thành viên TG đã bị vây kín.
Những người đi ngang qua bị tiếng ồn thu hút, dừng lại quan sát. Nhìn thấy họ mặc đồng phục trắng viền vàng giống nhau, có người còn tưởng đó là các ngôi sao thể thao, liền hào hứng nhập cuộc, rút điện thoại ra chụp ảnh.
Killer vừa bất ngờ vừa vui vẻ ký xong vài chữ ký cho fan. Quay đầu lại, anh ấy đã thấy Trần Du Chinh đang bị mấy cô gái vây quanh.
Anh vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng như thường, dù trước sự nhiệt tình của fan cũng không lộ chút vui mừng nào.
Một cô gái đợi ký tên, len lén nhìn khuôn mặt điển trai không chút biểu cảm của anh một lúc, có chút ngượng ngùng lại mong đợi hỏi: “Anh có thể chụp ảnh chung với em không?”
Trần Du Chinh trả lại giấy bút, lạnh nhạt đáp: “Không thể.”
Killer: “...?”
Thomas: “...?”
Van: “...?”
Trong lúc ăn lẩu, mọi người vẫn còn bàn tán về chuyện Trần Du Chinh từ chối chụp ảnh chung với fan nữ. Van trêu chọc anh làm giá, than vãn: “Chúng ta vất vả lắm mới có fan, thế mà lại bị Conquer dọa chạy hết rồi.”
Killer cũng hùa theo: “Đúng đúng, cậu có thể bớt khó tính một chút không? Kiếm fan đâu có dễ!”
Mấy người thi nhau trêu chọc Trần Du Chinh, nhưng anh vẫn chẳng nói năng gì.
Tề Á Nam nhìn đám con trai ồn ào này, bất lực lắc đầu: “Được rồi, mấy đứa này, đừng có mà tự mãn nữa, ăn xong thì về khách sạn ngay đi.”
Huấn luyện viên là người từng trải, chỉ cười nói: “Mới chỉ là bắt đầu thôi. Chỉ cần mấy cậu thi đấu tốt, sau này chắc chắn fan sẽ ngày càng nhiều.”
...
Vì còn có trận đấu sau hai ngày nữa, lịch tập luyện rất gấp rút. Ăn tối xong, cả đội cũng không có thời gian đi ngắm cảnh đêm Thành Đô, mà thu dọn đồ đạc rồi quay về khách sạn ngay.
Dư Nặc ở chung phòng với một chị trong bộ phận truyền thông.
Chị ấy vào tắm trước, Dư Nặc ngồi bên ngoài sắp xếp lại hành lý. Sắp xếp một lúc, cô vô tình nhìn thấy chiếc vòng tay Tiffany.
Nghĩ đến Trần Du Chinh, tâm trí cô lại bắt đầu rơi vào miên man…
Không biết anh không ăn cay hay đơn giản là không có khẩu vị. Lúc nãy ăn lẩu, hình như anh hầu như không động đũa.
Dư Nặc chợt nhớ lại lời dặn của Tề Á Nam.
Cô ngồi xổm bên cạnh vali, suy nghĩ một lúc, sau đó lấy điện thoại ra, mở ứng dụng giao đồ ăn. Dư Nặc tìm thấy một tiệm cháo, cô chọn kỹ càng rồi đặt một phần cháo thanh đạm cùng canh.
Chờ đến khi đồ ăn được giao tới, Dư Nặc lấy một chiếc túi giấy khác ra.
Nhớ đến người ở chung phòng với anh là Ultraman, cô lại đứng dậy, mở vali lấy thêm chút đồ ăn vặt bỏ vào.
Dư Nặc lục lại tin nhắn trong nhóm để tìm thông tin phòng.
Sau khi mang đồ đến treo trước cửa phòng anh, trên đường trở về, cô nhắn tin cho Trần Du Chinh:
[Sắp đến trận đấu rồi, cậu nhớ ăn uống điều độ. Tôi thấy tối nay cậu không ăn gì mấy, nên đã đặt chút cháo cho cậu. Tôi treo ở cửa phòng rồi, thấy tin nhắn thì ra lấy nhé.]
...
Trần Du Chinh mở cửa phòng, đúng lúc điện thoại lại rung lên.
Anh cụp mắt nhìn.
Thích ăn cá: [Cảm ơn chiếc vòng tay của cậu nha, đẹp lắm nhưng mà tốn kém quá rồi. Đúng rồi, trong túi còn chút đồ ăn vặt, cậu chia với Ultraman đi nhé. Tôi thấy cậu ấy có vẻ thích loại bánh quy này, vừa hay tôi cũng có mang dư một chút.]
Trần Du Chinh xách túi đồ bước vào phòng.
Ultraman đang ngồi trước máy tính, quay đầu hỏi: “Ai vậy? Shipper giao đồ ăn à?”
Trần Du Chinh lười giải thích, đi thẳng tới bàn, lấy cháo ra.
Ultraman đứng dậy, ghé lại gần nhìn. Lập tức nhận ra hộp bánh quy quen thuộc trong túi, anh ấy kêu lên: “Đệch, là Dư Nặc đưa cho cậu à?”
Anh ấy chộp lấy một miếng rồi bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nức nở, không ngừng cảm thán: "Trời ơi, sao lại có cô gái dịu dàng thế này chứ? Tôi cảm động muốn chết mất! Thiên sứ giáng trần rồi sao?"
Chỉ trong hai miếng, Ultraman đã ăn xong một cái bánh quy nhỏ. Anh ấy lại đưa tay lấy hộp kẹo sữa màu xanh lam nhạt, tò mò hỏi: “Ơ, cái này là gì vậy?”
Trần Du Chinh đang húp cháo, lập tức lên tiếng: “Dừng lại.”
Ultraman khựng lại, ngơ ngác hỏi: “Gì thế?”
Ánh mắt Trần Du Chinh hơi dịch xuống: “Không được động vào kẹo của tôi.”