Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu

Chương 2

Không khí bỗng chốc trở nên yên ắng, chức năng ngôn ngữ của Dư Nặc như biến mất hoàn toàn.

 

Người đàn ông đứng yên tại chỗ, vẻ mặt nhàn nhạt, ngay cả ánh mắt cũng không có chút dao động nào, dường như hoàn toàn không để tâm đến chuyện vừa xảy ra.  

 

Vóc dáng chàng thiếu niên gầy gò, gương mặt vô cùng tuấn tú. Một tia sáng vừa vặn chiếu lên bờ vai anh, làm nổi bật phù hiệu đội màu vàng kim.  

 

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Dư Nặc đã tìm lại được giọng nói của mình: “Xin lỗi nhé, mắt tôi bị cận nhẹ."

 

Thấy tình hình bên này có gì đó không ổn, MC sau trận đấu quan tâm hỏi han: “Có chuyện gì vậy?”  

 

Vài tuyển thủ đội TG đứng bên cạnh vẫn đang hóng chuyện vui.  

 

Dư Nặc vội vàng đưa món quà ra, nói: “Cái này, tặng cậu.”  

 

Người bên cạnh cuối cùng cũng cười đủ, nhếch miệng trêu chọc: “Còn đứng ngây ra làm gì, không nhận quà của em gái nhỏ luôn à? Định làm ngôi sao lớn chắc?”  

 

“…”  

 

Lông mi Dư Nặc khẽ run.  

 

Càng thêm xấu hổ.  

 

Người đàn ông hờ hững liếc qua bọn họ một cái, không buồn tiếp lời, đưa tay nhận lấy món quà, giọng điệu lười nhác, chỉ buông một câu “cảm ơn.”  

 

“Không, không cần cảm ơn đâu.”  

 

Ban đầu Dư Nặc còn định giải thích một chút, nhưng cô cảm thấy càng kéo dài thêm thì chỉ càng xấu hổ hơn. Đầu như Dư Nặc như muốn bốc khói, cô lúng túng nói thêm câu xin lỗi rồi vội vã rời khỏi hiện trường.  

 

Phó Dĩ Đông đang chờ cô dưới khán đàn, cũng bị màn vừa rồi chọc cười, giọng đầy vẻ ngạc nhiên: “Dư Nặc, cậu có biết khi nãy mình qua loa đến mức nào không?" 

 

Hai má Dư Nặc vẫn còn đỏ bừng.

 

Cô da mặt mỏng, hễ căng thẳng là dễ đỏ mặt.  

 

Dư Nặc nghẹn một hơi, bực bội nói: “Tự dưng cậu bảo tớ lên sân khấu, cũng không nói cho tớ biết là ai, tớ đâu biết Conquer trông như thế nào đâu.”  

 

Phó Dĩ Đông thấy dáng vẻ như thế của Dư Nặc khá thú vị, cười hì hì, đẩy cô đi về phía trước: "Không phải chứ, ngay trước khi thi đấu, tớ còn cổ vũ cho cậu ấy lâu như thế, ai ngờ cậu chẳng thèm liếc lên sân khấu một cái?"


 

“…”  

 

Dư Nặc vẫn chưa hoàn hồn, ảo não nói: “Mất mặt chết đi được.”  

 

“Mất mặt gì chứ." Phó Dĩ Đông an ủi cô: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.”  

 

Đúng lúc này, điện thoại Dư Nặc vang lên. Cô liếc màn hình hiển thị cuộc gọi, điều chỉnh lại tâm trạng rồi bắt máy.  

 

Dư Qua: “Em đang ở đâu thế?”  

 

Dư Nặc đáp lại hai tiếng, “Vừa rồi có chút chuyện, em đến tìm anh ngay đây."

 

“Vừa nãy em làm gì thế?”  

 

Phòng nghỉ phía sau hậu trường có phát livestream, chắc hẳn Dư Qua đã thấy cô lên sân khấu tặng quà. Nghe giọng điệu này của anh ấy, cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt hiện giờ của Dư Qua,  chắc chắn là đang nhíu mày, cực kỳ khó chịu.  

 

Dư Nặc thuật lại tình hình khi nãy.  

 

Sau khi cúp máy, Phó Dĩ Đông vặn nắp chai nước, uống một ngụm rồi hỏi: “Anh cậu à?”  

 

Dư Nặc ừ một tiếng: “Tí nữa bọn họ sẽ đi ăn, cậu đi cùng tớ không?”  

 

“Thôi, cậu đi đi, tớ còn có việc.”  

 

...

 

Hậu trường có mấy nhân viên quen biết Dư Nặc, nhìn thấy cô thì chào hỏi một tiếng.  

 

Khi đến cửa phòng nghỉ của OG, bên trong có một vòng người đang ngồi, huấn luyện viên đang nổi trận lôi đình. Cô không vào, chỉ đứng ngoài hành lang đợi một lát.  

 

Không biết nên làm gì.  

 

Dư Nặc lấy tai nghe ra, lướt qua danh sách bài hát, tìm một ca khúc để nghe. Sau khi trả lời vài tin nhắn, cô mở Weibo.  

 

Tài khoản phụ của cô có theo dõi một số blogger về eSports, toàn bộ đều đang bàn luận về việc OG lại thua TG.  

 

Dư Qua đã thi đấu chuyên nghiệp hơn ba năm, thắng thua là chuyện bình thường, có lúc xuống dốc, cũng có khi đạt đỉnh cao. Trong giới này, lúc chơi hay thì được tung hô, chơi kém thì bị mắng đến mức như muốn đào mộ tổ tiên ra, đây đều là chuyện quá quen thuộc. Vì vậy, cô hiếm khi để ý đến những thứ này, sợ nhìn vào lại ảnh hưởng tâm trạng.  

 

Không ngoài dự đoán, mới hơn nửa tiếng mà dưới bài đăng trên Weibo chính thức của đội OG đã có hơn trăm ngàn bình luận, đầy rẫy những lời mắng mỏ.  

 

Fan cứng A: [Hay lắm OG, quả nhiên là OG.] 

 

Fan cứng B: [Đây là *việt quất, đây là dâu tây, gặp phải OG các người đúng là vận xui tám đời của tôi mà.]  

 

*蓝莓 (lán méi) = Việt quất, 草莓 (cǎo méi) = Dâu tây, 倒霉 (dǎo méi) = Xui xẻo. Một câu chơi chữ.

 

Fan cứng C: [Đánh cái chó má gì thế không biết, toàn bộ đường đi ván hai bị đè nát còn chấp nhận được, nhưng ván ba dẫn trước lợi thế lớn như thế mà vẫn để bị lật kèo??  Có thể chơi một trận đàng hoàng cho mọi người xem được không? Sắp đến vòng *playoffs rồi mà cả đội cứ như mắc bệnh thế, làm trò gì không biết?]

 

*Thường diễn ra sau giai đoạn vòng bảng, nơi các đội đứng đầu sẽ thi đấu để tranh giành chức vô địch hoặc suất vào các vòng đấu tiếp theo

 

Trong đống bình luận, có người mỉa mai châm chọc:

 

[OG khi thi đấu mà có được một nửa sức mạnh như mấy fan bọn họ, thì nào có chuyện bị TG đè bẹp hai lần liên tiếp như thế chứ?]

 

Dư Nặc lại mở Weibo của một tuyển thủ eSports nào đó, load trang, thấy một bài đăng cách đây nửa tiếng:  

 

"Cậu tân binh AD tên Conquer này thực sự rất ấn tượng, tôi có linh cảm nhất định cậu ấy sẽ có một tương lai rực rỡ."  

 

Kèm theo đó là vài tấm ảnh chụp tại sân khấu, trong đó có một ảnh động GIF, máy quay lướt qua vài giây. Conquer tháo tai nghe màu đen ném lên bàn, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười tự phụ và đầy kiêu ngạo.  

 

Một trong những bình luận nổi bật bên dưới:

 

[Fan OG đừng chửi nữa (đội nồi lên đầu), chẳng lẽ chỉ có mình tôi tò mò không biết cậu ấy có bạn gái chưa hay sao #xin đừng chửi tui#... Cái kiểu cười vừa ngông nghênh vừa đẹp trai đó... Y hệt anh chàng học sinh cá biệt đẹp trai tôi từng thầm thích hồi cấp ba.]

 

Bình luận nổi bật thứ hai:  

 

[Nói thật thì mấy người chỉ biết mắng chửi, còn cậu ta thì vẫn cứ ngông cuồng, thao tác khi chơi hoàn toàn không chút chần chừ nào. Ba mươi năm Đông, ba mươi năm Tây. Mọi người hãy ghi nhớ câu này: Đừng coi thường thiếu niên nghèo.]

 

Dư Nặc mở album chín tấm hình, bắt đầu xem từ tấm đầu tiên.  

 

Cô dừng lại một chút ở ảnh GIF,  trượt ngón tay sang trái, một bức ảnh đen trắng hiện ra.  

 

Dư Nặc khựng lại.  

 

Đây là bức ảnh được chụp lén tại lối ra sau sân vận động, ngay sau khi trận khai mạc mấy tháng trước vừa kết thúc.

 

Trong ảnh, Fish đang được fan vây quanh, tay ôm đầy hoa và quà, bảo vệ phải vất vả giữ trật tự, các nhiếp ảnh gia nối đuôi đi theo chụp hình, có đủ loại ống kính lớn nhỏ.  

 

Ở phía bên kia, Conquer hoàn toàn đối lập với không khí náo nhiệt xung quanh. Anh lặng lẽ xách theo chuột và bàn phím, bóng lưng đơn độc nơi cuối hành lang. Không ai thèm để mắt đến anh.

 

Dưới bức ảnh đen trắng là hai dòng chữ:  

 

"Năm mười chín tuổi đó, tôi đứng đó như một kẻ vô danh."

 

"Lúc ấy, tôi đã cắn răng thề rằng, nhất định phải để mọi người nhìn thấy tôi."

 

...  

 

Rõ ràng chỉ là một câu đùa, nhưng Dư Nặc lại ngẩn người nhìn chằm chằm dòng chữ ấy một hồi lâu.  

 

Bỗng có ai đó vỗ nhẹ lên vai cô. Dư Nặc ngẩng đầu lên, là quản lý đội OG.  

 

"Tiểu Nặc, đứng đây làm gì thế? Sao không vào trong?"  

 

Dư Nặc nhấn nút khóa màn hình: "Em thấy bên trong đang bận mà."  

 

Quản lý đội OG kẹp điện thoại bên tai, đẩy cửa ra: "Vào đi."  

 

Cuộc họp ngắn bên trong vừa kết thúc, không khí hơi trầm lắng, vài tuyển thủ đang thu dọn chuột và bàn phím. Dư Nặc vừa bước vào, Will là người nhìn thấy cô đầu tiên: "Em gái nhỏ, em đến rồi à."  

 

Dư Nặc chào anh ấy.

 

Mọi người tám chuyện linh tinh, Dư Qua ngả người dựa lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Anh ấy vốn ít nói, cũng chẳng ai tới làm phiền.

  

Chuyên gia phân tích dữ liệu của đội đang cùng huấn luyện viên phân tích lại trận đấu hôm nay, Will và người đi rừng cũng tham gia trò chuyện. Thỉnh thoảng vài câu lọt vào tai Dư Nặc.  

 

"Lúc chúng ta đánh rồng ấy, Conquer chui vào bụi rình, thế là tôi bị tên đó tiễn lên bảng luôn, thằng nhóc đó đúng là quái đản thật."

 

Tiểu C xen vào: "Đừng nói nữa, là do anh chơi dở thôi."

 

Will quay sang đùa giỡn với Tiểu C: "Mẹ kiếp, cậu dám ăn nói thế à?"

 

Thực ra, kết quả thắng thua của trận đấu hôm nay không ảnh hưởng quá nhiều đến OG. Họ vẫn đang có số điểm cao, bám sát TG và giữ vững vị trí thứ hai trên bảng xếp hạng tổng, chắc chắn sẽ vào vòng playoffs. Chỉ là trước đó fan mắng chửi quá gay gắt, khiến tình hình bây giờ trở nên vô cùng căng thẳng.

 

Đội hình mạnh mẽ như “chiến hạm ngân hà” mà lại bị một đội nhỏ hạ gục không chỉ một mà tới hai lần.  

 

Giờ đây, fan cũng chẳng biết nói gì.

 

Theo cách những người ngoài cuộc tóm tắt sự việc của OG, thì chính là, một cú tự vả thế kỷ, hiệu ứng giải trí đạt đỉnh:  

 

...Fan chửi càng hăng càng cay nghiệt, đội chủ nhà càng thua đau.  

 

...

 

Mỗi lần kết thúc trận đấu, các thành viên trong câu lạc bộ thường đi ăn một bữa, địa điểm là quán lẩu gần đó. Sau khi dọn dẹp xong xuôi, họ ra cửa sau của sân vận động, xe buýt đã đợi sẵn ở đó.  

 

Vừa bước ra khỏi hành lang, phía trước bỗng trở nên ồn ào.  

 

Dư Qua và vài thành viên khác vừa xuất hiện, đã bị nhóm fan cuồng nhiệt vây quanh.  

 

Một nhóm cô gái trông rất phấn khích, cùng lao tới, vừa an ủi vừa động viên. Dư Qua dừng lại, nhận lấy giấy bút từ fan, vừa cảm ơn vừa cúi đầu ký tên.

 

Đúng lúc đó, giảng viên hướng dẫn ở trường gọi điện tới, Dư Nặc tập trung nghe giảng viên dặn dò, bước chân chậm lại một nhịp, tụt lại phía sau cả nhóm.  

 

Vừa cúp máy, Dư Nặc không cẩn thận va vào ai đó.  

 

Dư Nặc vừa định xin lỗi, nhưng đối phương đã lên tiếng trước: "Ơ, cô không phải là cô gái lúc nãy sao? Sao lại ở đây thế?"  

 

Dư Nặc ngẩng đầu, hơi bối rối, "À..."  

 

Killer có chút nghi hoặc: "Cô... Đang đợi Conquer à?"  

 

Dư Nặc tưởng mình hoa mắt. Năm sáu người trước mặt cô, đều là thành viên đội TG.  

 

Cô im lặng, ánh mắt lảng tránh.  

 

Sao lại đụng mặt họ ở đây nữa rồi...  

 

Tất cả đều nhìn cô. Dư Nặc chột dạ, không biết phải trả lời thế nào, cô do dự một chút, rồi nói: "Ừm, thực ra tôi..."  

 

Một người khác cười ẩn ý: "Hóa ra cô là fan thật à? Hồi nãy cô còn chẳng nhận ra cậu ấy, bọn tôi còn tưởng cô là nhân viên cơ đấy."  

 

"..."  

 

Câu nói ấy khiến Dư Nặc lúng túng không thôi.  

 

Sau một loạt hiểu lầm ngớ ngẩn vừa rồi, lúc này Dư Nặc có muốn nói rõ cũng khó mà giải thích hết được. Cô đành cắn răng thừa nhận: "Ừm, là fan."

 

"Đến xin chữ ký à?"  

 

Bọ họ mới bắt đầu đánh chuyên nghiệp chưa lâu, vừa ra mắt đã dính ngay nhiều thị phi, giờ lại có một fan "đặc biệt đợi chờ”, tất cả đều cảm thấy mới mẻ và tò mò không thôi.  

 

Nhìn ánh mắt đầy vẻ chờ mong của bọn họ, Dư Nặc im lặng một lát, cuối cùng cũng gật đầu.  

 

So với sự nhiệt tình của Killer, người đứng cạnh thì trầm mặc hơn.  

 

Trần Du Chinh đội mũ lưỡi trai, kéo thấp vành mũ, chăm chú xem lại video phân tích trận đấu trên điện thoại.  Khi bị ai đó huých khuỷu tay, anh mới tháo một bên tai nghe xuống, nghiêng đầu nhìn sang.

 

Killer hất cằm về phía Dư Nặc đứng bên cạnh, cười trêu chọc: "Này, có cô em gái muốn cậu ký tên cho kìa."  

 

Trần Du Chinh khẽ nhướng mày, hờ hững liếc về phía Dư Nặc.  

 

Đối diện với đôi mắt sâu xa của anh, trái tim cô đập mạnh một nhịp.

 

May mà Dư Nặc có thói quen mang theo bút bên mình, cô vội vàng tháo ba lô, lục tìm một cây bút trong đó rồi đưa qua.  

 

Trần Du Chinh cầm lấy bút nhưng không ký ngay.  

 

Một cậu chàng mũm mĩm giục: "Ký nhanh lên nào."  

 

Dư Nặc thấp thỏm hỏi: "... Không được hả?"

 

Trần Du Chinh thong thả nói: "Cô muốn tôi ký vào đâu?"  

 

"..."

 

Dư Nặc sững người, bỗng phát hiện ra:

 

 ...Thế mà cô lại không đưa giấy cho người ta!!!

 

Mặt Dư Nặc đỏ bừng vì xấu hổ, cô lục lọi trong túi áo, rồi lại lục trong ba lô.

 

 Đúng là phiền chết đi được, sao đến một mẩu giấy nhỏ cũng không tìm ra nổi thế này.

 

 Dư Nặc lúng ta lúng túng, không dám ngẩng đầu lên.

 

Bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô.

 

Trong lúc bốc đồng nhất thời, cô buột miệng nói: "Cậu, ký lên áo tôi được không?"

 

Mấy anh chàng đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào chiếc áo len dệt kim trên người Dư Nặc, rơi vào trầm tư.

 

Cô kéo một góc vạt áo lên, bên trong là một chiếc áo sơ mi dài màu xanh nhạt: "Ở đây này."

 

Trần Du Chinh im lặng vài giây, rồi mở nắp bút ra.

 

...

 

Bên này, Dư Qua vừa ký tặng cho fan xong, vừa quay đầu lại liền thấy Dư Nặc đang đứng cùng mấy người bên đội TG.

 

Lông mày anh ấy vô thức nhíu lại, gọi thẳng cả tên họ cô: "Dư Nặc."

 

Mấy người bên TG lập tức im bặt, khựng lại một nhịp rồi đồng loạt quay đầu, ngạc nhiên nhìn người vừa lên tiếng.

 

 Chỉ cần là tuyển thủ chuyên nghiệp trong LPL, không ai là không biết Dư Qua.

 

... Là ADC được đôn lên trực tiếp từ đội trẻ của OG, trong thời kỳ đỉnh cao đã giành liên tiếp hai chức vô địch mùa xuân và mùa hè, thậm chí còn giành được MSI năm đó, đến nay đã trở thành trụ cột của đội.

 

Hai năm gần đây, các tuyển thủ AD trong nước có chất lượng không đồng đều. Dư Qua được xem là một trong những hình mẫu chuyên nghiệp tiêu biểu sau khi Chu Đãng giải nghệ, với lượng fan hâm mộ khổng lồ. Chỉ có điều, tính cách Dư Qua khá kiêu ngạo và lạnh lùng, nên rất ít người muốn tự chuốc lấy phiền phức để làm thân với anh ấy.

 

"Em làm gì ở đó đấy?"

 

Dư Qua vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, tuy đang nói chuyện với Dư Nặc, nhưng ánh mắt lại nhìn Trần Du Chinh.

 

Bốn mắt chạm nhau, Trần Du Chinh nhếch mép, nở nụ cười đầy khiêu khích, ánh mắt tràn ngập vẻ thách thức.

 

Thấy Dư Nặc vẫn đứng chôn chân tại chỗ, Dư Qua bắt đầu mất kiên nhẫn, ánh mắt lướt về phía cô, lạnh nhạt nói: "Qua đây."

 

Ánh mắt mấy người bên TG di chuyển qua lại giữa Dư Qua và Dư Nặc, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

Lúc này, trong đầu Dư Nặc chỉ toàn nghĩ đến những mối "thù cũ hận mới" giữa TG và OG. Cô đeo ba lô lên, cố gắng giữ bình tĩnh, giọng nhỏ nhẹ chào tạm biệt: "Vậy... tôi đi trước đây."

 

...

 

Killer nhìn bóng lưng Dư Nặc chạy đi, không khỏi ngạc nhiên, há miệng hỏi: "Gì vậy? Em gái đó quen Fish à?"

 

Vài giây sau, Trần Du Chinh đeo tai nghe lại, thờ ơ nói: "Liên quan gì đến tôi."

 

Tiểu Ứng đấm nhẹ vào vai anh: "Này, cậu làm gì căng thế? Ngay cả fan nữ mà cũng không thèm quan tâm à?" 

 

Trần Du Chinh vẫn giữ dáng vẻ lười biếng, cười khẩy một tiếng, không đáp lại.

 

...

 

Khi sắp đến giờ xe chạy, trợ lý ngồi xổm bên cạnh tán gẫu với người khác, chờ tài xế tới.

 

Vì fan quá đông, bảo vệ không ngăn nổi, hết lượt fan này lại đến lượt fan khác kéo đến.

 

Có vài cô gái trẻ cầm điện thoại chụp hình về phía này, hưng phấn nói nhỏ. Một lúc sau, họ cẩn thận hô to về phía đám người OG:

 

"Ngư Thần ơi, vòng thi đấu sau, anh cố lên nha! Thua trận cũng không sao đâu, cứ cố gắng điều chỉnh lại là được, nhớ giữ gìn sức khỏe nha!"

 

"Chúng em sẽ luôn ủng hộ anh!"

 

Dư Qua chẳng bận tâm, lười trả lời, chỉ lịch sự gật đầu chào họ.

 

Dư Nặc vừa mở miệng gọi "anh..." một tiếng.

 

Dư Qua lập tức liếc cô một cái.

 

"..."

 

Dư Nặc lập tức nuốt nửa câu còn lại vào trong.

 

"Đợi đã."

 

Dư Qua bỗng dừng bước.

 

Dư Nặc không hiểu gì: "Sao thế ạ?"

 

Dư Qua khẽ cụp mắt, lông mày nhíu chặt.

 

Dư Nặc chậm chạp cúi đầu theo ánh nhìn của anh ấy.

 

Trên chiếc áo sơ mi xanh nhạt, ngay bên phải, một dòng chữ "Conquer" nổi bật đập vào mắt Dư Qua.

 

Dư Qua gần như không có biểu cảm gì, giọng nói lạnh lẽo như băng: "Đây là cái quái gì đây?"

Bình Luận (0)
Comment