Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu

Chương 24

Bỗng nhiên, trời tối sầm lại. Chiếc mũ lưỡi trai che trên đầu, Dư Nặc cúi xuống, mắt dừng trên cổ tay mình.  

 

Xung quanh cô là một đám đông vây kín, ánh đèn bên cạnh không quá sáng. Trần Du Chinh đưa một tay ra sau lưng, nắm lấy tay cô.  

 

Bóng hai người chồng lên nhau.

 

Tay anh rất ấm, móng ngón tay được cắt tỉa gọn gàng, các khớp xương vừa thẳng vừa dài. 

 

Trần Du Chinh không dùng quá nhiều lực. Dư Nặc ngẩn ngơ, ngón tay khẽ co lại. Cô ngoan ngoãn, đứng yên không nhúc nhích.  

 

Đợi đến khi đám đông tản đi, Trần Du Chinh mới buông tay cô ra.  

 

Dư Nặc siết chặt quai túi xách.  

 

 

Cửa kính bên cạnh phản chiếu ánh đèn neon đầy màu sắc, cùng bóng dáng của họ.  

 

Trần Du Chinh không nói gì, Dư Nặc cũng giữ im lặng, cả hai chậm rãi bước dọc theo con phố sầm uất.

 

Đã gần đến giờ đóng cửa, những cửa hàng bên đường vang lên tiếng hát ngắt quãng. Dư Nặc cúi đầu: "Hôm nay... cảm ơn cậu."  

 

"Cảm ơn tôi cái gì?"

 

"..."  

 

Đầu óc Dư Nặc vẫn còn hơi trống rỗng, không suy nghĩ kịp.  

 

Cô không biết nên nói gì, cũng không biết phải nói thế nào.  

 

Lúc cô khóc trong nhà vệ sinh, có lẽ Trần Du Chinh cũng chỉ tình cờ không cúp máy.  

 

Nhưng vào khoảnh khắc đó, sống mũi cô bỗng cay cay.  

 

Khoảng thời gian yên tĩnh không một tiếng động, ở đầu giây bên kia, như một bóng hình lặng lẽ đồng hành cùng cô.

 

Sự dịu dàng mà Trần Du Chinh vô tình trao cho Dư Nặc, khiến cô cảm thấy nỗi buồn thầm lặng cô cố giấu đi dường như đã được vỗ về.

 

Dư Nặc lén quan sát anh: "Hình như... lần nào ở trước mặt cậu, tôi cũng rất thảm hại."  

 

Trần Du Chinh bật cười, thuận miệng nói: "Em cố ý à?"

 

Dư Nặc không kịp phản ứng: "Hả?"  

 

"Không có gì."  

 

"..."  

 

Cô lại liếc nhìn anh một cái, thấy anh không nhíu mày hay tỏ ra khó chịu, lúc này mới nhẹ nhõm hơn một chút.  

 

Dư Nặc vốn trầm lặng, ba mẹ ly hôn khi cô còn nhỏ, tính tình mẹ kế lại không tốt. Lâu dần, cô trở nên rất thận trọng với mọi việc mình làm ở nhà, sợ nói sai, làm sai, rồi dần dà trở nên không thích nói chuyện hơn.

 

Sau này, khi ở một mình với người khác, bạn bè nói gì, cô luôn phải suy nghĩ rất lâu mới có thể trả lời. Không ít lần khiến bầu không khí trở nên lúng túng.  

 

Thực ra Dư Nặc muốn nói cảm ơn Trần Du Chinh, nhưng đến khi lời nói sắp thốt ra, cô lại không biết phải nói thế nào.  

 

Trần Du Chinh dừng lại trước cửa một quán nướng.  

 

Dư Nặc cũng dừng lại theo, hỏi: "Sao vậy?"  

 

Anh quan sát cô một lát, rồi nói: "Đói rồi, đi ăn với tôi đi."  

 

Dư Nặc: "Chẳng phải cậu vừa mới ăn xong sao?"  

 

"Tôi còn nhỏ, phải ăn cho mau lớn chứ."  

 

Hai người vào quán, ngồi xuống. Phục vụ đến hỏi họ muốn ăn gì. Thực ra Dư Nặc cũng chưa ăn được bao nhiêu, ngửi thấy mùi mì thơm lừng, cô nhìn bảng thực đơn rồi gọi một tô mì xào trứng.  

 

Phục vụ hỏi Trần Du Chinh, anh nói: "Lấy giống cô ấy đi."  

 

Đèn đuốc quán ăn nhỏ sáng bừng nhưng nhưng buôn bán không được tốt lắm, trong quán chỉ có mỗi hai người họ. Dư Nặc có chút bối rối, đưa mắt nhìn quanh, quan sát cách bài trí trong tiệm.

 

Trần Du Chinh nhìn cô vài giây rồi hỏi: "Sao vừa nãy em khóc thế?" 

 

"Hả?"  

 

"Thất tình à?"  

 

Dư Nặc cúi đầu, phủ nhận: "Không phải..."  

 

Cô im lặng. Im lặng rất lâu, lâu đến mức Trần Du Chinh tưởng rằng sẽ không đợi được câu trả lời của cô.  

 

"... Vì chuyện gia đình tôi."  

 

Trần Du Chinh vẫn lẳng lặng nhìn cô chăm chú, khiến Dư Nặc bỗng thấy có chút khó xử. Cô vô thức mím môi, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.  

 

Cô cầm ly nước trên bàn, uống một ngụm rồi nói: "Chỉ là, mẹ tôi tìm tôi có chút việc... Thực ra cũng không có gì đâu."  

 

Dù cố gắng nở một nụ cười nhưng nỗi buồn trong mắt cô lại rất rõ ràng, có chút đáng thương mà chính cô cũng không nhận ra, hoàn toàn không giấu được người khác.

 

Trần Du Chinh trầm ngâm: "Không phải ba mẹ em ly hôn rồi sao?"

 

Dư Nặc ủ rũ, nhẹ nhàng gật đầu.  

 

Không lâu sau, hai tô mì nóng hổi được bưng lên. Dư Nặc nhặt hết ngò rí ra ngoài, chậm rãi ăn từng miếng.  

 

Cô ăn được một lúc, lại lặng lẽ liếc nhìn Trần Du Chinh mấy lần.  

 

Có vẻ như anh... Hầu như không động đũa.

 

Dư Nặc suy nghĩ một chút, rồi cũng dừng lại: "Mì này, không hợp khẩu vị của cậu à?"  

 

"Không đói."  

 

Dư Nặc: "..."

 

Dưới ánh đèn quán nhỏ, không khí lại rơi vào tĩnh lặng.  

 

Dư Nặc không biết phải mở lời thế nào… Cô bắt đầu thấy bồn chồn, nghĩ một lúc rồi chần chừ hỏi: “Trần Du Chinh, tôi có thể uống thêm chút rượu không?”  

 

Trần Du Chinh hơi ngạc nhiên, lập tức nhướng mày: "Em vẫn uống nổi à?”  

 

Dư Nặc gật đầu chắc nịch.  

 

Cô không muốn để bầu không khí trở nên gượng gạo... Và nặng nề như thế này. 

 

Dư Nặc từng nghe Phó Dĩ Đông nói, khi cô uống rượu vào, cô sẽ nói nhiều hơn một chút.  

 

Trần Du Chinh: "Tùy em." 

 

Lại có thêm một thùng bia được mang lên.  

 

Dư Nặc rót đầy một ly, nhấp thử một ngụm nhỏ, hít sâu hai cái rồi uống cạn.  

 

Vị bia trôi qua cổ họng, hơi đắng nhưng không quá nồng, giống như nước vậy, cũng chẳng khó uống lắm. Dư Nặc uống xong một ly, cô lau nhẹ khóe môi, lại rót tiếp một ly khác cho mình.  

 

Trần Du Chinh cũng không ngăn cô, chỉ chậm rãi hỏi: “Chị gái à, em lợi hại ghê nhỉ?"

 

Dư Nặc cười ngượng, né tránh ánh mắt anh, hiếm hoi buông một câu bông đùa: “Cứ coi như tôi mượn rượu giải sầu đi…”  

 

Ban đầu cô cũng không định uống nhiều, chỉ muốn nhấm nháp chút men say để dễ nói chuyện hơn.  

 

Nhưng uống mãi, cảm giác choáng váng lại bắt đầu xâm chiếm. Mọi phiền não dường như biến mất theo hơi men.  

 

Đến khi hơi say, ly bia trong tay cô bị người ta lấy mất.  

 

Dư Nặc mơ màng, theo phản xạ giơ tay giành lại: “Tôi còn chưa uống đủ mà…”  

 

Trần Du Chinh rót một ly nước ấm, đưa vào tay Dư Nặc: “Ly cuối cùng, uống xong chúng ta về.”  

 

“Ly cuối cùng à?” Cô cúi đầu nhìn ly nước trong tay, nghiêm túc gật đầu: “Được, ly cuối cùng.”  

 

Cô ngửa cổ uống cạn.  

 

Trần Du Chinh nhìn cô, khóe môi mang theo ý cười nhàn nhạt: “Hương vị thế nào?”  

 

Sắc mặt Dư Nặc hơi tái, ánh mắt trong veo: “Tôi thấy… Tôi vẫn chưa say đâu.” Dư Nặc nấc một cái: “Tôi vẫn có thể uống thêm vài ly nữa.”  

 

“Em chưa say?”  

 

Dư Nặc lầm bầm ừ một tiếng, cầm lấy chai bia còn một nửa.  

 

Trần Du Chinh ngăn lại, cô lập tức hất tay anh ra: “Cậu cho tôi uống thêm một chút nữa đi mà, rồi tôi sẽ nói chuyện với cậu…”  

 

Rõ ràng đã say, nhưng lời nói vẫn rành mạch đến lạ.

 

Trần Du Chinh thoáng dừng lại, hơi cúi người, kéo cô đứng dậy khỏi ghế: “Say rồi mà sao vẫn ngang bướng thế không biết?”  

 

...

 

Trời đã về khuya, hầu hết các cửa tiệm trên phố đều đã đóng cửa.

 

Dư Nặc không chịu để người bên cạnh dìu mình, miệng vẫn lẩm bẩm: “Tôi chưa say thật mà.” Cô đẩy Trần Du Chinh ra: “Nếu cậu không tin, tôi sẽ đi thẳng một mạch cho cậu xem."

 

Cô mở to mắt, nhìn chằm chằm vào vạch trắng trên mặt đất, dang rộng hai tay, cẩn thận bước đi như thể đang đi trên thanh thăng bằng.

 

Trần Du Chinh lững thững đi theo sau.  

 

Đi được một đoạn, Dư Nặc quay đầu lại, đôi hàng mi cong cong, gọi anh: “Trần Du Chinh?”  

 

Anh khẽ ừ một tiếng.  

 

“Tôi đi thẳng không?”  

 

Trần Du Chinh gật đầu.  

 

Dư Nặc hài lòng tiếp tục bước đi.  

 

Dư Nặc hài lòng tiếp tục bước đi. Nhưng đi được một lúc, cô chợt có cảm giác có người đuổi theo phía sau, thế là cô lập tức chạy lên phía trước. Trong màn đêm tối mịt, chẳng biết Dư Nặc vấp phải thứ gì, cô loạng choạng rồi ngã sõng soài xuống đất.

 

Chạm vào vết thương lần trước, đôi mắt cô lập tức ngân ngấn nước..  

 

Thời gian như bị kéo dài vô tận, có ai đó cúi xuống, dìu cô dậy.  

 

Mùi thuốc lá nhàn nhạt thoảng qua chóp mũi. Đầu óc Dư Nặc tê dại, không ý thức được gì, chỉ nhắm mắt lại, vô thức dựa vào người kia.  

 

Bước chân Trần Du Chinh khựng lại.  

 

Anh hơi cúi đầu, giơ tay, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên mặt cô.  

 

...

 

“Đưa điện thoại cho tôi.”  

 

Dư Nặc ngồi trên băng ghế dài, mất hai giây mới phản ứng lại.  

 

Trần Du Chinh: “Gọi bạn em đến đón đi.”  

 

Dư Nặc lập tức lắc đầu: “Tôi không muốn về.”  

 

Trần Du Chinh kiên nhẫn hỏi: “Vậy em muốn làm gì?”  

 

Dư Nặc nghiêm túc trả lời: “Tôi muốn đi biển… Ngắm mặt trời mọc.”  

 

Cô vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: “Cậu xuống đi, tôi nói chuyện với cậu một lát.”  

 

Dư Nặc trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Cậu có muốn nghe kể chuyện không?”  

 

Trần Du Chinh vừa gọi điện thoại, vừa bớt chút thời gian thuận theo cô: “Chuyện gì?”  

 

“Truyện cổ tích.”  

 

“…”  

 

Chị họ bên kia lại gọi hai tiếng: “Mẹ nó, em nói gì đi chứ, sao im như hến thế?"

 

Trần Du Chinh vẫn điềm nhiên: “Lái xe đến đón em.”  

 

“Muộn thế này rồi, em cần xe làm gì?”  

 

Dư Nặc đã bắt đầu nói năng lộn xộn: “Cậu muốn nghe Nàng tiên cá, Vịt con xấu xí hay Cô bé bán diêm? Cô bé tí hon tôi cũng biết kể…”  

 

“Em kể cái nào cũng được.”

 

“Vậy tôi kể cậu nghe… câu chuyện Cô bé bán diêm nhé.”  

 

Trần Du Chinh khẽ ừ một tiếng, chuyển điện thoại sang tai bên kia, báo địa chỉ cho chị họ.  

 

Dư Nặc cứ ngỡ anh đang trả lời mình, nhưng cô nghe không rõ lắm, liền nghiêng người tới gần: “Cậu nói gì cơ?”  

 

Đầu óc Dư Nặc choáng váng, hết sức chăm chú nhìn khẩu hình miệng của anh, nhưng tai vẫn ong ong chẳng nghe được gì.  

 

Trần Du Chinh nhìn cô chăm chú, tiện tay cúp máy.  

 

Thấy anh không nói gì nữa, trong mắt Dư Nặc tràn đầy hơi nước, có chút bối rối: "Xin lỗi... Tai phải của tôi nghe không được tốt lắm... Cậu có thể nói lại không?"

 

Trần Du Chinh nghiêng người, dừng lại ngay khi sắp đến gần cô, giọng trầm thấp: “Nghe rõ chưa?”  

 

Dư Nặc ngây ngô, chậm rãi gật đầu.

 

Trần Du Chinh hơi nghiêng đầu, hàng mi rủ xuống, khoảng cách giữa hai người rút ngắn đến mức gần như chạm vào tai cô.  

 

“Tôi nói, em uống say rồi… trông cũng đáng yêu đấy chứ.”

Bình Luận (0)
Comment