Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu

Chương 26

Dư Nặc bị Trần Du Chinh nói đến mức mặt đỏ tai hồng.

 

Cô không có kinh nghiệm tiếp xúc với cậu trai nhỏ tuổi, bình thường người khác giới mà cô gặp nhiều nhất chính là Dư Qua. Trần Du Chinh nói xong, rõ ràng gương mặt trông rất nghiêm túc... Nhưng lại khiến cô có cảm giác như đang bị trêu chọc.  

 

Trần Du Chinh nhìn cô: "Sao thế, không gọi à?"  

 

Dư Nặc: "c** nh* hơn tôi nhiều như vậy... Tôi không gọi được."  

 

Anh có vẻ hơi nghi ngờ: "Không phải hôm qua em gọi rất trơn tru sao?"  

 

Dư Nặc ngồi không yên: "... Chẳng phải là do hôm qua... tôi uống say rồi sao..."  

 

Trần Du Chinh cũng không làm khó cô nữa, tốc độ xe dần dần chậm lại, trở về mức bình thường. Dường như vừa rồi Trần Du Chinh để Dư Nặc gọi mình là "anh" cũng chỉ là cách để anh trêu ghẹo cô mà thôi.

 

Khi Trần Du Chinh lái xe, bên trong xe vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương, thỉnh thoảng có giọng nữ máy móc của hệ thống dẫn đường vang lên. Dư Nặc cố gắng tỉnh táo, trò chuyện với anh một lúc.  

 

Nói được một lát, đầu cô gật gù mấy cái. Du Nặc vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ ập đến, cuối cùng cô khẽ nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ mê man.

 

...

 

Không biết xe đã dừng lại từ khi nào, cũng không biết đã trôi qua bao lâu.  

 

Dư Nặc bị cơn lạnh đánh thức. Cô mệt mỏi mở mắt, có một cảm giác như không biết hiện tại là năm nào tháng nào. Mãi một phút sau mới tỉnh táo hơn, cô khẽ ngồi dậy, chiếc áo khoác trên người trượt xuống.

 

Quay đầu lại, phát hiện ghế bên cạnh đã trống không.  

 

Không thấy Trần Du Chinh đâu.

 

Bên ngoài trời vẫn tối, vừa tờ mờ sáng, mặt trăng đã hóa thành một vầng cong mờ ảo, lơ lửng giữa bầu trời.

 

Dư Nặc lục tìm một lúc mới thấy điện thoại. Cô đẩy cửa xe bước xuống, không khí bên ngoài mát lạnh. Cô khẽ rùng mình, kéo chặt áo khoác quanh người, hít sâu một hơi, cảm giác tỉnh táo hơn hẳn.

 

Gió thổi qua những tán cây, tạo nên tiếng xào xạc nhẹ nhàng.  

 

Dư Nặc nhìn quanh, sững sờ trong giây lát...  

 

Đây là... bờ biển sao?  

 

Sắc trời dần dần sáng tỏ.  

 

Dư Nặc bật đèn pin điện thoại, chậm rãi đi về phía trước, bước lên bãi cát mềm mại, gọi một tiếng: "Trần Du Chinh?"  

 

Anh mặc một chiếc áo thun sạch sẽ, quay lưng về phía cô, nghe thấy tiếng gọi thì ngoảnh đầu lại.  

 

Dư Nặc bước xuống bậc thang, tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh anh: "Chúng ta đang ở đâu vậy?"  

 

"Hawaii."  

 

Dư Nặc: "..."  

 

Cô lặng lẽ ngồi bên cạnh anh một lúc.  

 

Dưới chân là bãi cát mịn, Dư Nặc nâng chân, dẫm lên để lại một dấu chân, lại dùng mũi chân đá nhẹ, cát bay lên tán loạn.  

 

Cô chơi đùa một lát, thấy anh không nói gì, chủ động hỏi: "Chúng ta đến đây làm gì thế?" 

 

Dưới ánh mắt đầy hoang mang của cô, Trần Du Chinh khẽ hất cằm, dùng ánh mắt ra hiệu cô nhìn về phía trước.  

 

Dư Nặc không hiểu ý, nhưng vẫn quay đầu theo hướng anh chỉ.  

 

Cô thoáng sững người, rồi lập tức nín thở.

 

Phía xa, vầng thái dương hình bán nguyệt dần lộ ra sau những tầng mây mỏng, từ từ nhô lên từ đường chân trời trên biển. Những tia sáng vàng óng ngày một rực rỡ, ráng hồng lan rộng, phủ xuống mặt biển lấp lánh gợn sóng. Nơi bầu trời và đại dương giao nhau được nhuộm thành một dải sáng rực rỡ.

 

Bỗng nhiên, tiếng sóng biển vang lên, mặt nước bắt đầu dậy sóng cuộn trào.

 

... Chỉ trong chớp mắt, cả thế giới bừng sáng.

 

Dư Nặc nhìn không rời mắt. Cô không nhịn được, lại quay sang nhìn Trần Du Chinh. Dư Nặc mấp máy môi định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.  

 

Anh hờ hững nheo mắt, miệng còn ngậm một điếu thuốc, khẽ cười. Làn khói trắng phả ra, mơ hồ che phủ một bên gương mặt.

 

Cô suy nghĩ một chút: "Cậu đây là... đưa tôi đi ngắm bình minh?"

 

Trần Du Chinh nhẹ nhàng liếc cô một cái.  

 

Chạm mắt với anh, một giây, hai giây... Cảm giác tim đập loạn nhịp lại ập đến, Dư Nặc hoảng hốt muốn dời mắt đi. 

 

Trần Du Chinh: "Tiếp tục xem đi chứ, nhìn tôi làm gì?"  

 

Dư Nặc ngoan ngoãn quay đầu lại, nhưng trái tim vẫn lơ lửng giữa không trung, tê tê dại dại.  

 

Hai người không nói thêm gì nữa, tiếp tục ngắm mặt trời mọc.  

 

Dường như toàn bộ âm thanh trên thế giới đều biến mất, chỉ còn tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng, mang đến một sự yên tĩnh lạ thường. Cuối chân trời, sắc vàng chói lọi dần dần lan rộng, trong lòng cô cũng có một cảm giác rất kỳ lạ trào dâng.  

 

Dư Nặc không biết đó là gì, cũng không quá hiểu cảm xúc ấy.  

 

Nhưng trong khoảnh khắc này, cô đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, nếu thời gian vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc này, có lẽ cũng rất tuyệt.  

 

Bình minh bên bờ biển quá đẹp, đẹp đến mức cô không thể dùng ngôn từ nào để diễn tả.  

 

Chỉ cảm thấy cảnh tượng này, thật đẹp, thật đẹp.  

 

Đẹp đến mức cô nghĩ rằng, cả đời này mình cũng sẽ không thể nào quên được.

 

Dư Nặc giơ điện thoại lên, mở camera, chụp vài tấm ảnh mặt trời mọc.  

 

Cô đứng dậy, giấu đầu hở đuôi nói: "Góc này không đẹp lắm, tôi đi chỗ khác chụp.”  

 

Trần Du Chinh không để ý đến sự mất tự nhiên của cô, chỉ ừ một tiếng.  

 

Dư Nặc nắm chặt điện thoại, chạy vài bước đến bậc thềm phía sau.  

 

Màn lưới của camera căn chỉnh đúng đường chân trời, cô chụp thêm mấy tấm. Dư Nặc ngập ngừng một lúc, sau đó hơi hạ thấp ống kính xuống.  

 

Tiêu điểm mờ đi trong giây lát, rồi nhanh chóng tụ lại trên bóng lưng của một người nào đó.  

 

Gió biển thổi tung mái tóc ngắn của anh, trên nền trời xanh xám lẫn chút sương mù, Trần Du Chinh ngồi trên băng ghế dài, khẽ nghiêng mặt, giữa những ngón tay là điếu thuốc lập lòe.  

 

“Tách” một tiếng.  

 

Khoảnh khắc này, cứ thế hằng sâu trong ký ức cô.

 

...

 

Không biết đã ngồi bao lâu, ánh sáng ban ngày rọi khắp nơi. Dư Nặc cúi đầu, hắt hơi một cái.  

 

Gần đó có mấy ông bà cụ đi tập thể dục buổi sáng, Trần Du Chinh đứng dậy khỏi băng ghế: “Đi thôi.”  

 

“Ừm.” Dư Nặc bị lạnh đến mức không chịu nổi, lại hắt hơi thêm một cái.  

 

Trần Du Chinh thức trắng cả đêm, từ đây lái xe về phải mất vài tiếng đồng hồ nữa.

 

Dư Nặc không biết lái xe, lại sợ anh mệt mỏi quá độ: “Hay là anh ngủ một lát trước đi?”  

 

Trần Du Chinh cũng không có tinh thần lắm, anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Em đặt báo thức đi, lát nữa gọi tôi dậy."

 

Hai người đổi vị trí, Trần Du Chinh kéo tấm che nắng xuống, dùng áo khoác phủ lên mặt, nằm trên ghế phụ nhắm mắt nghỉ ngơi.  

 

Dư Nặc sợ làm ồn đến anh, nên đã chỉnh điện thoại về chế độ im lặng.  

 

Lúc này Dư Nặc cũng không buồn ngủ, cô mở album ảnh ra, lướt xem những bức vừa chụp.

 

Chiếc điện thoại đặt trên bảng điều khiển sáng lên, hiển thị có cuộc gọi đến, là điện thoại của Trần Du Chinh.

 

Dư Nặc nhìn thoáng qua, là Killer gọi đến.

 

Cô sợ bên kia có việc gấp nhưng lại không nỡ đánh thức Trần Du Chinh vừa mới chợp mắt. Dư Nặc cầm điện thoại của anh lên, nhẹ nhàng đẩy cửa xe bước ra.

 

Cô đứng cách xe không xa, mắt vẫn hướng về chiếc xe: "Alo?"

 

Đầu bên kia im lặng vài giây, rồi lẩm bẩm: “Gọi lộn số rồi à? Sao lại là giọng con gái thế?" 

 

Dư Nặc nói: “Là tôi.”  

 

Sự im lặng chết chóc bao trùm, Killer hỏi dò: "Chị... Dư Nặc?"

 

Cô khẽ ừ một tiếng.  

 

“Trần Du Chinh đâu? Cậu ta chết rồi à? Cả đêm không về trụ sở, sao điện thoại của cậu ta lại ở chỗ chị thế?" 

 

“Không phải.” Dư Nặc giải thích: “Cậu ấy đang ngủ ở bên cạnh.”  

 

“Cái gì?!!!!” Killer như bị sét đánh trúng: “Trần Du Chinh ngủ bên cạnh chị? Hai người qua đêm với nhau à?”  

 

“…”  

 

“Không phải.” Mặt Dư Nặc bừng mặt, nghĩ nên giải thích với anh ấy thế nào: "Hôm qua tôi uống say, sau đó…”  

 

Killer càng thêm kinh ngạc: “Hôm qua chị uống say, rồi qua đêm với Trần Du Chinh???”  

 

“Không phải như câu nghĩ…”  

 

Dư Nặc gấp đến mức không sắp xếp được câu từ. Cô còn chưa nói xong, Killer đã cắt ngang.  

 

“Không có gì đâu, không có gì đâu, hai người cứ tiếp tục đi, tôi không làm phiền hai người nữa.”  

 

“…”  

 

Cô cứng họng, há miệng muốn nói gì đó, nhưng Killer đã cúp máy mất rồi.  

 

...

 

Dư Nặc quay lại xe, suy xét một hồi lâu rồi gửi tin nhắn cho Killer: 

 

[Cậu hiểu lầm rồi, lúc nãy tôi nói chưa rõ. Hôm qua tôi uống say, Trần Du Chinh đưa tôi đến nhà chị họ cậu ấy (che mặt)]

 

Dư Nặc cứ xóa rồi lại gõ, cô nhìn chằm chằm vào màn hình trầm ngâm hồi lâu, vô thức cắn ngón tay.

 

Chần chừ hồi lâu, cuối cùng cô không nói với Killer chuyện cô và Trần Du Chinh ra biển ngắm mặt trời mọc.  

 

Từ nhỏ đến lớn, Dư Nặc luôn tuân theo khuôn khổ, chưa từng làm điều gì khác biệt.  

 

Nhưng hôm nay, trong cuộc sống vốn bình lặng của cô, bỗng xuất hiện một bí mật nhỏ đầy lãng mạn.  

 

Có lẽ với Trần Du Chinh hoặc bất cứ ai khác, chuyện này chẳng có gì to tát. Nhưng với Dư Nặc, nó lại vô cùng quý giá.  

 

Quý giá đến mức… cô không muốn chia sẻ với bất kỳ ai.  

 

*  

 

Ngủ trên xe không hề dễ chịu, bên ngoài lại vang lên tiếng nói chuyện ồn ào. Trần Du Chinh cau mày, mở mắt ra.

 

Áo khoác trên mặt đã trượt xuống cổ, anh đảo mắt một vòng.  

 

Dư Nặc đang gục đầu trên vô lăng, trán tựa vào cánh tay, mắt không chớp nhìn về phía anh. Không rõ là đang ngẩn người hay làm gì khác.  

 

Ý thức dần quay lại, Trần Du Chinh nhướng mày.  

 

Anh còn chưa lên tiếng, cô như bị giật mình, lập tức bật dậy, lắp bắp nói: “Cậu, cậu tỉnh rồi?”  

 

Trần Du Chinh cầm lấy điện thoại, liếc nhìn thời gian. Anh lên tiếng, giọng nói khàn khàn vì vừa tỉnh ngủ: "Sao không gọi tôi dậy?"

 

Bị phát hiện đang nhìn trộm, Du Nặc cảm thấy chột dạ vô cùng: "...Trông cậu mệt mỏi quá, tôi muốn để cậu nghỉ ngơi thêm một lúc."

 

Trần Du Chinh xoay cổ cho đỡ nhức mỏi, hơi ngồi thẳng dậy.  

 

Anh dường như vừa tỉnh giấc, vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

 

Dư Nặc mím môi, trong lòng lặng lẽ thở phào. Ban nãy cô mải đếm lông mi của anh, đếm đến mức nhập tâm quá…  

 

Trần Du Chinh đưa cô đến cổng trường.  

 

Lúc này đã gần ba giờ chiều. Nhìn thấy sắc mặt anh hơi tái nhợt, Dư Nặc lo lắng: “Hay là tôi đưa cậu đi ăn chút gì đó nha?" 

 

“Không cần.” Trần Du Chinh không có khẩu vị, giọng uể oải: “Tôi về trụ sở đây."

 

“Vậy cậu về nhớ nghỉ ngơi đi, đến nơi nhớ nhắn tin cho tôi nhé.”  

 

Trần Du Chinh ừ một tiếng.  

 

Chiếc xe đi khuất rồi, Dư Nặc vẫn đứng đó một lúc lâu. 

 

Mãi đến khi đuôi xe màu đỏ hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, cô mới quay người, chậm rãi bước về ký túc xá. Rõ ràng đã vất vả cả đêm, nhưng Dư Nặc lại có cảm giác như mình đang hồi quang phản chiếu, hoàn toàn không thấy buồn ngủ chút nào.

 

Sau khi tắm xong, Dư Nặc đứng trước gương, lau sạch hơi nước rồi quan sát bản thân thêm vài lần.  

 

Trong lúc sấy tóc, Dư Nặc lên Weibo tìm kiếm, phát hiện dạo gần đây các tài khoản chuyên về eSports đều đang đăng tin về thành tích của OG tại MSI.

 

Tuần này trôi qua, họ đã vào vòng bảng, rồi tiến thẳng đến vòng loại trực tiếp. Tuần sau, họ sẽ thi đấu liên tiếp hai ngày cho trận bán kết và chung kết.

 

Sấy khô tóc, kéo rèm ký túc xá lại, Dư Nặc cầm điện thoại leo lên giường. Cô không kìm được mà mở lại những bức ảnh chụp ở bờ biển ra xem. Mỗi một bức ảnh, cô đều xem rất kỹ. Lướt qua lướt lại, cuối cùng dừng lại ở bức ảnh của Trần Du Chinh.

 

Cô khựng lại một chút.

 

Ngón cái khẽ lướt qua gương mặt anh trên màn hình.  

 

Tắt điện thoại, Dư Nặc xoay người, nhắm mắt lại, trong đầu toàn là những chuyện đã xảy ra đêm qua.  

 

Cô trằn trọc một lúc vẫn không ngủ được.  

 

Dư Nặc bò xuống giường, ngồi xổm xuống, kéo một ngăn tủ ra. Cô lục lọi một hồi, cuối cùng tìm thấy một chiếc hộp nhỏ tinh xảo.  

 

Dư Nặc lấy chiếc vòng tay Smile ra. Sợi dây mảnh màu vàng hồng dù trong bóng tối vẫn phản chiếu ánh sáng lấp lánh.  

 

Ngắm nghía chiếc vòng trong lòng bàn tay một lúc, cô cắn nhẹ môi rồi đeo nó lên cổ tay trái.  

 

...

 

Sau hôm đó, Từ Y Đồng nhờ Trần Du Chinh gửi WeChat của Dư Nặc cho cô ấy. Sau đó, Từ Y Đồng còn chủ động nhắn tin nói chuyện với cô vài lần.

 

Dư Nặc cảm ơn cô ấy vì đã cho mình ở nhờ đêm đó. Khi mang quần áo trả, cô còn đặc biệt làm bánh quy nam việt quất, mang mấy hộp đến tặng Từ Y Đồng.  

 

Từ Y Đồng mê đồ ngọt, ăn hết rồi lại mặt dày đòi Dư Nặc thêm. Thậm chí còn hẹn cô ra ngoài chơi vài lần. Hai người cũng dần trở nên thân thiết.

 

...

 

Lịch trình thi đấu MSI đã đi đến hồi kết. Đội Hàn Quốc bất ngờ bị loại ở bán kết bởi một đội tuyển châu Âu. Trong các trận chung kết MSI từ trước đến nay, LPL khi đối đầu với các đội châu Âu luôn có tỷ lệ thắng áp đảo, hầu như chưa từng thua.  

 

Khi hay tin OG giành chức vô địch từ bên kia đại dương, Weibo tràn ngập niềm hân hoan và phấn khích.  

 

Vì Trần Du Chinh, Từ Y Đồng cũng theo dõi một số tài khoản về eSports. Nhưng cô ấy không có hứng thú mấy, chỉ lướt sơ qua rồi thôi.

 

Mở một video làm đẹp lên xem được một lúc, Từ Y Đồng chán nản thở dài. Dạo gần đây cô ấy cảm thấy hơi cô đơn, hội bạn thân ABCD mỗi người bay đi một nơi, cô ấy chẳng có ai để hò hẹn cùng.

 

Nghĩ đi nghĩ lại, Từ Y Đồng nhắn tin cho "thú cưng mới" của mình trên WeChat: "Em gái nhỏ ơi, chị chán quá, em đang đâu đấy? Chị đến tìm em chơi được không?" 

 

Một lúc sau, Dư Nặc trả lời:  

 

"Em đang ở chỗ anh trai em, bọn em chuẩn bị đi ăn cơm."

 

Từ nhỏ Từ Y Đồng đã được nuông chiều, ba mẹ và bạn bè đều cưng cô ấy vô điều kiện, nên cô ấy hoàn toàn không có ý thức về việc mình có thể làm phiền người khác hay không. Thấy tin nhắn của Dư Nặc, cô lấy lập tức tự nhiên hỏi: "Vậy chị đến được không? Chị cũng chưa ăn! Cho chị ăn chung với hai người nhé."

 

Dư Nặc vốn không giỏi từ chối yêu cầu của người khác, ên sau khi hỏi qua Dư Qua, cô liền gửi địa chỉ cho Từ Y Đồng.

 

Dạo gần đây, OG đang rất nổi, hai người họ sợ bị nhận ra nên  đặc biệt chọn một phòng riêng ở góc khuất để ăn. Khi ở bên Dư Qua, Dư Nặc nói rất nhiều, chuyện gì cũng muốn kể cho anh trai nghe.

 

Dư Qua mới về nước hai ngày trước, hôm qua mới bắt đầu điều chỉnh lại múi giờ, trạng thái tinh thần không được tốt lắm, chỉ ậm ừ đáp lại cô

 

Hai anh em đang trò chuyện thì ngoài cửa vang lên giọng than phiền: "Ôi trời, cái chỗ gì thế này, tìm mãi mới thấy!"

 

Cánh cửa khép hờ bị đẩy ra.  

 

Dư Qua quay đầu nhìn sang.  

 

Từ Y Đồng đeo một chiếc túi Hermes mới nhất, giẫm lên đôi giày cao gót mười phân lấp lánh bước vào.  

 

Bầu không khí im lặng trong chốc lát. 

 

Dư Nặc đứng dậy, gọi cô ấy: "Đồng Đồng."

 

Từ Y Đồng hoàn toàn không để ý đến Dư Qua đang ngồi trong góc tối, dáng vẻ chê bai nhìn lướt qua cách bài trí trong phòng, rồi nói: "Nặc Nặc, sao em lại ăn ở chỗ thế này? Nhìn điều kiện vệ sinh có vẻ tệ quá."

 

Dư Qua: "..."

 

Ở bên nhau vài ngày, Dư Nặc đã quen với tính cách đỏng đảnh của cô ấy, nhanh chóng trấn an: "Đây là quán cơm gia đình em hay đến, rất sạch sẽ, đồ ăn cũng ngon lắm."

 

Từ Y Đồng không để ý đến người thứ ba trong phòng, tự nhiên ngồi xuống cạnh Dư Nặc, cô ấy đặt túi xách xuống, háo hức khoe bộ móng mới làm của mình, luyên thuyên một tràng dài.  

 

Dư Qua chưa từng thấy cô gái nào nói nhiều đến mức này.  

 

Vì là bạn của Dư Nặc, anh ấy cũng không nói gì, chỉ lấy tai nghe đeo vào rồi mở một bộ phim cũ lên xem.

 

Từ Y Đồng thao thao bất tuyệt một hồi, chợt nhận ra trong góc phòng có một người đàn ông đang ngồi. Lời nói của cô ấy bỗng chững lại, ánh mắt như bị thu hút, chớp chớp hai cái.  

 

Dư Qua ra ngoài lúc nào cũng ăn mặc rất tùy ý, chỉ mặc một chiếc áo thun đen trơn, trên tay áo có logo của OG-Fish.

 

Anh ấy hơi cúi đầu, hàng mi che khuất ánh mắt, gương mặt ẩn trong bóng tối, chỉ lộ ra đường nét của khuôn cằm. Cùng với đôi môi mỏng.

 

Dư Nặc thấy cô ấy im lặng bèn hỏi: "Sao thế?"  

 

Từ Y Đồng hoàn hồn: "Ơ, đây là anh trai em à?"

 

Dư Nặc thoáng nhận ra điều gì đó, gật đầu.  

 

Từ Y Đồng hứng thú hẳn, chào hỏi Dư Qua một tiếng: "Này, anh đẹp trai ơi, làm quen chút nhé, em là Từ Y Đồng."

 

Cô ấy đưa tay ra.  

 

Dư Kha nghe thấy âm thanh thì ngẩng đầu lên.  

 

Ánh mắt anh thản nhiên quét qua gương mặt Từ Y Đồng, đôi môi khẽ mấp máy, đáp lại bằng giọng điệu có chút hời hợt và qua loa: "Chào cô."

 

Dư Qua trông có vẻ lười nói chuyện, không bắt tay Từ Y Đồng cũng chẳng tự giới thiệu. Nhưng Từ Y Đồng là một cô nàng mê giọng nói.

 

Giọng trầm ấm của người đàn ông đối diện vừa cất lên, cô ấy lập tức rã rời.

 

Món ăn còn chưa được mang lên, Từ Y Đồng ghé sát Dư Nặc, hỏi nhỏ: "Anh trai em tên gì thế?"

 

"Dư Qua."  

 

Từ Y Đồng: "Là chữ "ge" nào thế, "ge" trong âm thanh à?"

 

"Qua trong sa mạc."

 

Từ Y Đồng thất thần nhìn chằm chằm chiếc logo ID trên tay áo của Dư Qua một hồi lâu.  

 

OG… Fish… Sao nghe quen quen thế nhỉ…  

 

Cơn tò mò lấn át tất cả, Từ Y Đồng viện cớ ra ngoài đi vệ sinh. Cô ấy vắt chéo chân, tìm một chỗ ngồi xuống, lấy điện thoại ra, mở Weibo tìm kiếm.

 

Sau khi xem xong, cô ấy lập tức mở WeChat, bắt đầu điên cuồng oanh tạc Trần Du Chinh.  

 

Trần Du Chinh chỉ trả lời bằng một dấu chấm hỏi.  

 

Từ Y Đồng: "Hỏi chút chuyện."

 

Conquer: "?"

 

Từ Y Đồng: "Em có biết anh chàng Fish gì đấy của OG không? Tên là Dư Qua ấy."

 

Conquer: "Thì sao?"

 

Từ Y Đồng: "Cho em mười phút, chị muốn biết tất cả thông tin của anh ấy."  

 

...

 

Từ Y Đồng mãn nguyện cất điện thoại đi. Rồi cô ấy như một cô công chúa đang vi hành, chậm rãi dạo một vòng quanh quán ăn nhỏ tồi tàn rồi mới quay về chỗ ngồi.

 

Cô ấy tựa vào cạnh cửa, cầm điện thoại lên, lại mở WeChat lần nữa. Tin nhắn Trần Du Chinh gửi cô ấy mấy phút trước lập tức đập vào mắt:

 

... "Có bệnh thì đi chữa đi."

Bình Luận (0)
Comment