Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu

Chương 29

Ultraman bật cười không thành tiếng.  

 

Trần Du Chinh thản nhiên dập điếu thuốc hút dở rồi ném vào thùng rác.  

 

Dì trong trụ sở đứng dưới lầu gọi mọi người xuống ăn cơm.  

 

Buổi chiều hai ngày sau, họ sẽ đến địa điểm tổ chức để tham gia lễ xuất quân, vì vậy hôm nay trụ sở đã điều chỉnh lại lịch sinh hoạt. Bị cưỡng ép kéo dậy khỏi giường, ai nấy đều có chút uể oải.

 

Killer là người dậy muộn nhất, mắt vẫn còn lim dim, lê đôi dép bước vào căng tin nhỏ: “Có chuyện gì thế? Đang nói gì vậy?”  

 

Van và Ultraman ẩn ý trao đổi ánh mắt với nhau.  

 

Van: “Cũng không có gì đâu, chỉ là suýt nữa thì anh Chinh của chúng ta đã "cướp cò" thôi.”  

 

“Cướp cò?” Killer ngơ ngác, đầu óc vẫn còn mơ màng, “Cướp cò gì cơ?”  

 

Vẻ mặt Ultraman trông cực kỳ tế nhị, chậm rãi đọc một câu thoại của Jinx: “Khoảnh khắc trước khi tôi nổ súng, chính là đỉnh cao của khoái lạc.”  

 

Killer: “?”  

 

Anh ấy cắn một miếng bánh bao, giọng điệu lập tức thay đổi: “Ồ, cướp cò kiểu này à, hiểu rồi, Trần Du Chinh đúng là tràn đầy sinh lực nha, xem phim đen rồi à? Có ghìm súng được không, hay là vào nhà vệ sinh "đạt cực lạc" một phát rồi?”  

 

Trần Du Chinh tựa người vào ghế, liếc anh ấy một cái.  

 

Ultraman: “Xem phim đen gì chứ, thứ đó sao có thể hiệu quả bằng Dư Nặc được?”  

 

“Dư Nặc?” Nhận ra điều gì đó, Killer lập tức hóng hớt: “Có chuyện gì thế? Nào, Mạn Mạn, mau kể chi tiết cho anh nghe nào.”  

 

Thomas cắt ngang bọn họ: “Đủ rồi đủ rồi, một đám đàn ông các cậu, suốt ngày lấy Conquer ra đùa giỡn với mấy cô gái, không thấy chán à? Tuần sau là thi đấu rồi đó, có thể tập trung tập luyện được không?”  

 

“Đây không phải là niềm vui duy nhất trong cuộc sống khô khan này sao? Cậu đúng là vô vị mà.” Killer bực bội: “Tên Trần Du Chinh này có gì đó rất mờ ám đấy nhé, lần trước Dư Nặc uống say, cậu ta còn đưa người ta về nhà ngủ qua đêm. Đến như thế rồi mà không xảy ra chuyện gì, ai mà tin được?”  

 

Ultraman: “Cái gì?!”  

 

Van kinh ngạc hét lên: “Đã đến bước này rồi sao?”  

 

Trần Du Chinh giơ chân đá Killer một cái: “Bớt bịa chuyện đi.”  

 

“Cậu giả vờ gì nữa? Tôi còn không nhìn ra tâm tư của cậu chắc? Khai thật đi, cậu với Dư Nặc rốt cuộc là thế nào? Nghĩ cho kỹ đấy, cô ấy là em gái của Fish đấy! Cậu thực sự định nhận anh ta làm anh rể à?”  

 

Trần Du Chinh: “Nhận anh rể con mẹ cậu, đã bảo là không có gì rồi.”  

 

“Chậc chậc chậc, nhìn kìa, cậu ta sốt ruột lắm rồi." Ultraman tỏ vẻ thấu hiểu: “Vậy tức là cậu thích người ta, nhưng không theo đuổi được chứ gì."

 

Van ngạc nhiên: “Đã thời đại nào rồi mà cậu còn chơi trò yêu thầm thế?”  

 

Trần Du Chinh: “...”  

 

“Chinh à, cậu thế này không ổn đâu, quá mềm yếu.” Killer lắc đầu, thở dài thườn thượt: “Theo đuổi con gái thì phải mạnh mẽ lên. Đàn ông mà mềm yếu quá thì làm sao theo đuổi con gái nhà người ta được?”  

 

Ultraman tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Dù gì Dư Nặc cũng là em gái của Dư Qua mà, mà Dư Qua là ai cơ chứ? Ở LPL, ngoài Thần Wan đã giải nghệ, còn ai nổi tiếng hơn anh ta nữa? Weibo có hơn một triệu fan đấy! Trần Du Chinh theo đuổi em gái người ta, muốn làm em rể nhà họ Dư, chẳng phải là đang chủ động ôm đùi anh ta sao?"

 

Trần Du Chinh không nói gì, chỉ ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ấy.  

 

Ultraman chột dạ: “Tôi câm đây, không nói nữa. Cậu cứ ôm đùi Fish đi, tranh thủ cơ hội kiếm chút fame, biết đâu có thể nuôi sống cả đội chúng ta nữa đấy, Mạn Mạn ủng hộ cậu.”  

 

Van giơ tay đồng tình: “VV cũng ủng hộ cậu.”  

 

Thomas: “Một đám khùng điên.”  

 

...

 

Dư Nặc chạy vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại. Cô đưa tay lên sờ mặt mình, nóng quá.  

 

Hướng Giai Giai mang hai chiếc máy sấy đến, giúp Dư Nặc sấy khô quần áo và tóc. Hai người tiện thể trò chuyện một lúc, đợi đến khi Dư Nặc thu dọn xong.

 

Thời gian vừa đúng, cả hai đến phòng họp chờ họp.  

 

Tề Á Nam thông báo về giải đấu Liên Lục Địa và giải mùa Hè, sau đó phát lịch trình tuần sau cho từng người.

 

Dư Nặc còn cẩn thận mang theo một cuốn sổ tay nhỏ, nghiêm túc ghi lại các lưu ý quan trọng.  

 

Cuộc họp kéo dài nửa tiếng. Sau khi họp xong, cô thu dọn đồ đạc rồi xuống lầu. Vừa ra đến cửa, một chú mèo con chạy đến, cọ cọ vào chân cô, kêu meo meo.  

 

Dư Nặc dừng bước, dựa vào màu lông để nhận ra đó là con mèo hoang lần trước. Cô hơi ngạc nhiên, ngồi xuống quan sát nó.  

 

Mèo con trông sạch sẽ hơn nhiều, đôi mắt tròn xoe, râu khẽ rung rinh, có vẻ đã béo lên chút. Cô đưa tay xoa đầu nó, chơi đùa với bé mèo một lát.  

 

Killer mang theo một túi thức ăn cho mèo đến, đá nhẹ vào chiếc bát sắt bên cạnh, ngồi xổm xuống cạnh Dư Nặc: “Trần Tony, ăn cơm nào.”  

 

“Nó tên là… Trần Tony?” Dư Nặc thấy cái tên này có hơi kỳ lạ, nghiêng đầu hỏi: “Mấy cậu nhận nuôi con mèo này à?"

 

"Hả?" Killer không mấy để tâm, thuận miệng nói: "Không phải bọn tôi nhận nuôi đâu, là Trần Du Chinh không biết nhặt được con mèo xấu xí này từ đâu thôi. Xấu lắm, chị nhìn xem, mắt to mắt nhỏ, lông thì loang lổ, đuôi còn cụt một đoạn nữa chứ. Trần Du Chinh đúng là chẳng có tí thẩm mỹ nào."

 

"…”  

 

Rõ ràng là Trần Tony rất ghét bị Killer chạm vào, lập tức nhe răng gầm gừ nhìn anh ấy, lông dựng hết cả lên. Killer bật cười: "Má, mày còn nghe hiểu tiếng người nữa hả? Xấu mà không cho nói à? Cái tính nóng nảy này, y như ông chủ của mày vậy."

 

Vừa dứt lời, anh ấy đã bị đá một phát vào mông, Killer "ai da" một tiếng, suýt nữa thì ngã chổng vó. Anh ấy tức tối nói: “Cậu bị gì thế hả? Chơi Lee Sin nhiều quá nên nghiện đá người rồi à? Tôi thực sự chịu đủ cái tình đàn áp của cậu rồi đấy!”  

 

Trần Du Chinh: “Tránh ra.”  

 

Nghe thấy giọng anh, thần kinh của Dư Nặc căng lên, vô thức ngồi thẳng dậy.  

 

Killer liếc nhìn Dư Nặc, ho khẽ một tiếng rồi hậm hực lủi đi mất.  

 

Cảnh vừa rồi lại hiện lên trong đầu, Dư Nặc đang mải mê suy nghĩ miên man thì Trần Du Chinh đã ngồi xổm xuống cạnh cô.

 

Anh không nói gì, chỉ cầm lấy cái bát nhỏ, đổ nước vào trong. Khi đưa tay lên, vô tình chạm vào bắp chân trần của Dư Nặc.  

 

Dư Nặc giật mình, nín thở, lén liếc sang thì thấy anh không nhìn mình.  

 

Trần Du Chinh có ngũ quan sắc nét, khí chất mạnh mẽ, khi không biểu lộ cảm xúc trông có phần lạnh lùng, khó gần.

 

Dư Nặc chủ động bắt chuyện: “Con mèo này, là cậu nhận nuôi sao?”  

 

Trần Du Chinh ừ một tiếng ngắn gọn.  

 

Cả hai đều im lặng. Không hiểu sao, Dư Nặc cảm thấy tâm trạng của anh lúc này có vẻ… không tốt lắm…Cô lặng lẽ quan sát Trần Du Chinh đang cho mèo uống nước một hồi.

 

Trong lòng thầm nghĩ, có lẽ vì bị Killer mắng một trận nên mới như thế chăng?

 

Dư Nặc suy tư một hồi rồi khẽ nói: “Con mèo này thực ra cũng rất đáng yêu. Mà tên... tên cũng hay nữa.

 

“Thật sao?”  

 

Dư Nặc gật đầu chắc chắn: “Ừm.”


 

Câu nói này dường như khiến Trần Du Chính khá thỏa mãn. Anh hơi nhếch môi, xòe tay ra.

 

Tony kêu meo meo hai tiếng, ngoan ngoãn dụi đầu vào lòng bàn tay anh.  

 

Chờ Tony uống nước xong, Trần Du Chinh đứng dậy.  

 

Dư Nặc cũng đứng lên theo, tạm biệt anh: "Vậy... tôi đi trước đây."  

 

Trần Du Chinh đút tay vào túi, gọi: "Chị à."  

 

Nghe thấy cách xưng hô này, vành tai Dư Nặc lập tức nóng lên. Cô cố giữ bình tĩnh: "Hửm?"  

 

Ánh mắt Trần Du Chinh dời xuống, không chút che dấu, quét một lượt qua đôi chân cô.  

 

Dư Nặc lập tức căng thẳng, không tự nhiên lùi lại một bước.

 

Anh thản nhiên nói: "Chưa ai nói với em chuyện này sao?"

 

"Hả? Chuyện gì cơ?"

 

Trần Du Chinh hơi cúi đầu, ghé sát tai cô nói: "Nơi có nhiều đàn ông, nhớ mặc váy dài một chút."  

 

...

 

Dư Nặc nằm trên giường, xoay người một cái, rồi chăm chú nhìn sợi dây chuyền trên cổ tay. Trong đầu cô không ngừng lặp lại câu nói của Trần Du Chinh hồi chiều.  

 

Càng nghĩ, mặt Dư Nặc lại càng nóng bừng.  

 

Gần đây, mỗi lần đối diện với Trần Du Chinh, cô đều không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Chỉ vì số lần cô đỏ mặt đã quá nhiều rồi.  

 

Trong lòng dần dần xuất hiện một suy đoán mơ hồ, tim cô đập ngày càng nhanh. Rõ ràng trong ký túc xá đã bật điều hòa, vậy mà cô vẫn cảm thấy nóng bức khó chịu.  

 

Dư Nặc không nhịn được, mở WeChat tìm Phó Dĩ Đông.  

 

Dư Nặc: "Đông Đông, tôi muốn hỏi cậu một chuyện."  

 

Phó Dĩ Đông: "Nói đi đừng ngại."

 

Dư Nặc: "Nếu một chàng trai bảo một cô gái mặc váy dài hơn, thì có nghĩa  gì? Cậu thấy có mập mờ không..."  

 

Phó Dĩ Đông: "Ai bảo cậu mặc váy dài hơn thế? Anh trai cậu à?"  

 

Dư Nặc: "Không phải tớ, là một người bạn của tớ..."  

 

Phó Dĩ Đông: "Thôi đi, đừng có giả bộ nữa. Tên đàn ông đó có tỏ ý cậu ta thích cậu chưa?"

 

Dư Nặc: "...Chưa."  

 

Phó Dĩ Đông: "?"  

 

Ngay giây tiếp theo, điện thoại cô reo lên. Là Phó Dĩ Đông gọi đến.  

 

Dư Nặc tìm tai nghe đeo vào.

 

Phó Dĩ Đông: "Mẹ kiếp, lần trước tớ hỏi cậu, cậu còn khăng khăng bảo tớ là không có gì cơ mà."  

 

"Không phải đâu." Dư Nặc sợ làm ồn đến bạn cùng phòng, nhỏ giọng nói: "Tớ thực sự không có gì cả, tớ chỉ hỏi cậu một chút chuyện thôi mà."  

 

"Tên đàn ông đó là ai thế? Tớ có biết cậu ta không?"  

 

Dư Nặc im lặng.  

 

Phó Dĩ Đông: "Cậu ta bao nhiêu tuổi rồi? Nhỏ hơn cậu mấy tuổi?"  

 

Dư Nặc nói một con số: "19."  

 

"Má ơi, nhỏ vậy á!" Phó Dĩ Đông hét ầm lên: "Là cún con ngoan ngoãn hay chó sói nhỏ vậy?"  

 

"..."  

 

Dư Nặc thở dài.  

 

Phó Dĩ Đông khó hiểu: "Cậu ủ ê cái gì vậy? Cuối cùng mùa xuân của cậu cũng đến rồi đó, Cá Nhỏ à."

 

"Cậu ấy..." Dư Nặc không biết phải diễn đạt thế nào: "Có vẻ cậu ấy chỉ xem tớ như một người chị thôi."

 

"Hả?" Phó Dĩ Đông im lặng một lúc: "Xem cậu là chị gì chứ, cậu đừng có nói linh tinh. Tớ thừa hiểu suy nghĩ của mấy trên trai đểu bây giờ rồi. Cậu ta chưa bao giờ nói thích cậu à?"  

 

Dư Nặc ngập ngừng: "Chưa."  

 

"Thế có ám chỉ gì không?"  

 

"Ám chỉ gì?"  

 

"Kiểu như thường xuyên vô tình nhắc đến chuyện mình rất cô đơn trước mặt cậu, tỏ ý như muốn có bạn gái, hoặc hỏi cậu có bạn trai chưa chẳng hạn?"  

 

Dư Nặc suy nghĩ một chút: "...Cũng không có."  

 

Nói xong, cô bổ sung thêm một câu: "Nhưng, tớ cảm giác cậu ấy đối xử với tôi rất tốt."  

 

Phó Dĩ Đông: "Vậy tức là cậu đang yêu đơn phương hả?"  

 

Nghe câu này, Dư Nặc giật mình: "Yêu đơn phương...?"  

 

"Chứ còn gì nữa, sao mà cậu…" Phó Dĩ Đông chậc một tiếng: "Cậu đã đến hỏi tớ mấy chuyện có mập mờ hay không rồi, trong lòng cậu không tự hiểu à?"

 

Dư Nặc lắp bắp: "Tớ không biết thật mà."  

 

Phó Dĩ Đông tiếp tục hỏi: "Vậy tên đàn ông kia, thực sự chưa bao giờ thể hiện gì với cậu à?"  

 

Dư Nặc: "Chưa."  

 

"Thế mẹ nó, đây chẳng phải là đang nuôi cá sao!"  

 

Dư Nặc: "......"  

 

"Chạy mau đi, chị em ơi. Thật đấy, chạy ngay trong đêm luôn." Phó Dĩ Đông cảnh báo cô: "Loại "bắt cá chục tay" này tớ gặp nhiều rồi. Cậu nhất định phải giữ vững lập trường. Có thể là cậu ta có chút hứng thú với cậu, nhưng lại không muốn hồi tâm, thế nên thỉnh thoảng mới tạo cho cậu ảo giác rằng hai người đang mập mờ, khiến cậu ngày ngày mất hồn mất vía, bị cậu ta dày vò!"

 

Dư Nặc nghe cô ấy nói thế thì cảm thấy có hơi khó chịu, trong lòng dần dần nguội lạnh. Ngón tay cô vô thức nắm chặt lấy chăn: “… Cũng đâu phải tớ muốn yêu đương với cậu ấy, cậu ấy đâu có dày vò tớ. Chỉ là tớ cảm thấy…”

 

Cô cúi đầu: "Cảm thấy cậu ấy đối với tớ thực sự rất tốt, có lẽ chỉ xem tớ như chị gái thôi."  

 

Phó Dĩ Đông: "..."  

 

Đúng lúc này, WeChat vang lên một tiếng "đinh", Phó Dĩ Đông gửi cho cô một đường link bài viết trên Baidu có tiêu đề "Yêu phải trai đểu, làm sao bây giờ?".

 

[Yêu phải trai đều, nên cai thì vẫn phải cai. Con người cần biết lựa chọn và buông bỏ đúng lúc. Yêu phải một kẻ tệ bạc là chuyện mà nhiều người sẽ trải qua, nhưng nếu không thể rời xa anh ta thì đó lại là vấn đề của chính bạn. Rời khỏi kẻ bội bạc, cũng chính là trao cho bản thân một cơ hội tái sinh.]

 

Giọng Phó Dĩ Đông đầy vẻ xót xa: "Thấy chưa? Nặc Nặc, cậu nghe tớ, tên trai đểu đó không đáng để cậu động lòng đâu. Nên bye bye thì cứ bye bye, người sau còn ngoan hơn!"

 

Dư Nặc: "......"  

 

Sau khi nói chuyện điện thoại với Phó Dĩ Đông xong, Dư Nặc lại trằn trọc mãi đến nửa đêm.  

 

Sáng hôm sau thức dậy, cô phát hiện dì cả đã ghé thăm. Bụng dưới đau âm ỉ, cô pha một ly nước đường đỏ cho mình.  

 

Haiz... Bảo sao dạo này cô hay đa sầu đa cảm.  

 

...

 

Hai ngày sau, Từ Y Đồng hẹn Dư Nặc đi xem lễ khai mạc giải đấu Liên Lục Địa vào Chủ Nhật.  

 

Từ Y Đồng nhắn tin Wechat hỏi cô về lễ khai mạc.  

 

Dư Nặc: "Chị muốn đi không? Em có thể dẫn chị vào trong, nhưng có lẽ không thể ra khu vực phía trước được, chỉ có thể ở hậu trường thôi."  

 

Từ Y Đồng lập tức trả lời: "Không cần, không cần đâu, chị vừa mua được vé VIP từ chợ đen, mẹ nó, đắt chết đi được."  

 

Lần này, ban tổ chức lễ khai mạc đặc biệt mời một vài ngôi sao nổi tiếng tới tham gia để tăng độ hot, hơn nữa còn tổ chức một trận đấu biểu diễn giữa họ và tuyển thủ chuyên nghiệp. Bốn đội tuyển cùng góp mặt, lượng người hâm mộ đến xem vừa đông đúc vừa đa dạng.

 

Dư Nặc giải thích với cô ấy: "Vé lần này hơi khó mua nên giá mới đắt như vậy."  

 

Từ Y Đồng: "Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi. Chị còn mua giúp em một vé nữa đấy. Chỉ là chị một chuyện nữa muốn nhờ em, sau khi trận đấu kết thúc, em có thể dẫn chị vào hậu trường xem một chút được không?"

 

Dư Nặc tưởng cô ấy muốn gặp Trần Du Chinh, nên đồng ý: "Chắc là được."  

 

Từ Y Đồng gửi một sticker vỗ tay đầy hào hứng.

 



 

Tề Á Nam đưa địa chỉ khách sạn trong chuyến thi đấu quốc tế tuần sau cho Dư Nặc, bảo cô tra xem gần đó có nhà hàng Trung nào không.

 

Chủ nhật hôm đó, Dư Nặc mang theo danh sách đã chuẩn bị đến trụ sở TG, tiện thể theo chân bọn họ xuất phát đến địa điểm thi đấu.  

 

Vẫn là chiếc xe buýt quen thuộc.  

 

Những người khác vẫn chưa đến, tài xế đang ngồi xổm bên dưới xe hút thuốc. Dư Nặc đứng trò chuyện với ông ấy một lúc rồi mới lên xe.  

 

Cô đi thẳng đến chỗ ngồi quen thuộc của mình và Hướng Giai Giai, hàng thứ ba từ dưới lên.

 

Cách thời gian xuất phát vẫn còn khá sớm, Dư Nặc ngồi sát cửa sổ, rảnh rỗi không có việc gì làm, liền lấy từ trong ba lô ra một quyển tiểu thuyết và ít đồ ăn vặt.

 

Dư Nặc dần đắm chìm vào câu chuyện.  

 

Một lát sau, có người ngồi xuống bên cạnh. Dư Nặc tưởng là Hướng Giai Giai, vừa ăn bánh donut vừa lẩm bẩm chào: “Giai Giai.”  

 

Không ai trả lời.  

 

Cô đang đọc đến đoạn cao trào nên cũng chẳng để ý. Khi Dư Nặc đã tập trung vào thứ gì đó, cô thường không nhận thức được những gì diễn ra xung quanh mình.  

 

Ánh nắng buổi xế trưa rất đẹp, rèm xe màu xanh kéo xuống một nửa.

 

Ánh nắng chiếu lên vai Dư Nặc, cả đuôi tóc cô cũng bị nhuộm một màu vàng óng ánh.  

 

Cô chăm chú đọc sách, lại cắn thêm một miếng bánh donut, cảm thấy mùi vị không tệ. Vì đã quen thân với Hướng Giai Giai, cô vô thức đưa tay ra: “Giai Giai, cậu cũng thử một miếng đi, ngon lắm.”

 

Dư Nặc lật sang trang mới, nhưng bên cạnh vẫn không có phản hồi. Cô quay đầu nhìn sang: “Cậu không ăn... à?”  

 

Cô thoáng ngẩn ra: “Trần Du Chinh?”  

 

Trần Du Chinh cụp mắt xuống, nhìn chiếc bánh donut trước mặt, nhướng mày.  

 

Dư Nặc định rút tay lại.  

 

Trần Du Chinh bỗng giữ lấy cổ tay cô, dừng lại vài giây, rồi chậm rãi cúi xuống, cắn một miếng.  

 

…Chính là chỗ cô vừa cắn qua.

Bình Luận (0)
Comment