Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu

Chương 48

Dư Nặc nhìn tin nhắn của Trần Du Chinh, đưa tay lên xoa nhẹ lồng ngực.  

 

Nhịp tim rối loạn đến mức khiến cô có ảo giác như đang đau nhói. Cô vô thức cắn môi, chìm vào trầm tư đầy phiền muộn.

 

Phó Dĩ Đông sốt ruột hỏi: "Sao rồi, cậu ấy đồng ý chưa?"  

 

Dư Nặc lắc đầu.  

 

Phó Dĩ Đông ngạc nhiên: "Cậu ấy từ chối à?"  

 

Dư Nặc vẫn lắc đầu.  

 

Phó Dĩ Đông chậc một tiếng, tự mình ghé sát lại, đưa ngón trỏ trượt trên màn hình điện thoại của Dư Nặc. Đọc xong đoạn tin nhắn của hai người, cô ấy kinh ngạc cảm thán, không kìm được mà bật cười: "Trời ạ, Trần Du Chinh đúng là cao tay ghê!"  

 

Hàng loạt sự kiện diễn ra trong vòng chưa đầy ba mươi phút đã khiến Dư Nặc choáng váng, cô ngồi bệt xuống đất, tựa lưng vào ghế sofa, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn. Cô cảm thấy như đang lạc giữa thực và mơ, lẩm bẩm: "Giờ tớ phải làm sao đây?"  

 

"Còn làm sao nữa?"  

 

Dư Nặc ngoan ngoãn trả lời: "Tớ không có kinh nghiệm theo đuổi ai cả..."  

 

"..."  

 

Phó Dĩ Đông câm nín.  

 

Cô ấy thật sự thấy Dư Nặc có hơi ngốc nghếch, nhất là trong chuyện tình cảm nam nữ, đúng là uổng phí ba năm tuổi chênh lệch với Trần Du Chinh.  

 

Phó Dĩ Đông gõ nhẹ lên đầu Dư Nặc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Theo đuổi cái gì mà theo đuổi, mai cứ ăn diện cho thật xinh đẹp, sau đó đi hẹn hò với cậu ấy là xong!"  

 

...

 

Vì một câu nói của Trần Du Chinh, Dư Nặc bồn chồn cả đêm, không ngủ được. Cô còn hỏi Phó Dĩ Đông vô số câu về những điều cần chú ý khi hẹn hò.  

 

Tới năm, sáu giờ sáng, khi ngay cả gà cũng sắp gáy, Phó Dĩ Đông đã buồn ngủ đến mức mí mắt không mở nổi, vậy mà vẫn phải nghe Dư Nặc lải nhải bên tai.  

 

Dư Nặc tạm ngừng một chút, hỏi: "Cậu thấy mai tớ dẫn anh ấy đi net thì thế nào?"

 

"Hả??" Phó Dĩ Đông cố gắng dùng ngón trỏ nhấc mí mắt lên, chán nản nói: "Cậu còn có thể ngốc hơn được nữa không? Đi net làm gì? Toàn là khói thuốc lá, sặc chết người mất!"  

 

Dư Nặc nghiêm túc nói: "Tớ vừa tìm trên mạng nhiều địa điểm lắm, nhưng sợ anh ấy thấy không hứng thú. Tớ cảm giác có lẽ anh ấy thích đi net chơi game hơn."

 

Phó Dĩ Đông hết nói nổi, ngáp một cái: "Không biết đi đâu thì xem phim đi, rạp chiếu phim là nơi dễ tạo ra không khí mập mờ nhất đấy. Cậu nghĩ mà xem, ánh sáng lờ mờ, ghế ngồi kín đáo,  một đôi trai gái trẻ tuổi đầy bứt rứt..."

 

Nói đến đây, giọng Phó Dĩ Đông nhỏ dần, rồi im bặt.  

 

Dư Nặc quay đầu lại nhìn, thấy Phó Dĩ Đông đã nằm sấp trên giường, ôm gối chìm vào giấc ngủ, thậm chí còn ngáy khe khẽ.

 

Cô không nỡ đánh thức bạn mình, lặng lẽ thở dài.  

 

Tắt đèn bàn, Dư Nặc cũng nằm xuống, nghiêng người, tiếp tục lướt qua đủ loại ứng dụng trong màn đêm đen kịt, tìm kiếm một trăm lẻ tám mẹo nhỏ để theo đuổi con trai.

 

Xem đến cuối, không biết đã mấy giờ, cơn buồn ngủ ập đến, Dư Nặc không chống đỡ nổi nữa, khép mắt lại rồi chìm vào mộng đẹp.

 

...

 

Khi tỉnh lại, trời bên ngoài đã sáng rõ.  

 

Phó Dĩ Đông bên cạnh vẫn còn ngủ say. Dư Nặc đầu óc mơ màng, mất một lúc mới chậm rãi cầm điện thoại lên, nheo mắt nhìn giờ giấc.  

 

Đầu óc dần hoạt động trở lại, nhớ lại chuyện tối qua, dòng suy nghĩ của Dư Nặc bỗng khựng lại. Cô lập tức bật dậy khỏi giường trong.

 

Trần Du Chinh!  

 

Cô vội mở WeChat của Trần Du Chinh ra.

 

Lúc bảy giờ sáng, anh nhắn cho cô một tin: "."

 

Tám giờ, một tin nữa:  

 

Conquer: “?"

 

Chín rưỡi.  

 

Conquer: "Vẫn chưa dậy à?"

 

Mười một giờ.  

 

Conquer: "?"

 

Hai giờ chiều.  

 

Conquer: "Em chặn anh rồi à?"

 

Đọc hết mấy dòng tin nhắn, Dư Nặc hối hận đập nhẹ vào trán. Chuyện quan trọng như hôm nay, vậy mà cô lại ngủ đến tận ba giờ chiều.  

 

Dư Nặc vội vàng vén chăn bước xuống giường, vừa đánh răng vừa nhắn lại cho Trần Du Chinh:  

 

"Xin lỗi, em vừa mới dậy, tối qua ngủ muộn quá, quên đặt báo thức. Anh ăn gì chưa?"

 

Trong lúc chờ tin nhắn trả lời, Dư Nặc đặt điện thoại lên bồn rửa mặt, cúi người xuống rửa mặt sạch sẽ.  

 

Rửa mặt đánh răng xong, Dư Nặc dùng khăn lau khô mặt, sau đó liếc mắt nhìn điện thoại.

 

Conquer: "Chưa.”

 

Cách một lát.  

 

Conquer: "Chị à, cách theo đuổi của em hình như có hơi qua loa rồi đấy?”

 

Dư Nặc sững người.  

 

Qua màn hình, cô có thể hình dung ra vẻ mặt không kiên nhẫn của Trần Du Chinh, Dư Nặc cảm thấy hơi áy náy, vội nhắn lại: "Xin lỗi..."

 

Dư Nặc: "Hay là anh ăn chút gì  ăn chút gì lót dạ trước đi, em sửa soạn một lát rồi đến tìm anh nhé?"

 

Conquer: "Không cần đâu, anh đang ở bên ngoài, gửi định vị cho anh đi."

 

Dư Nặc lục lại danh sách, gửi cho anh một địa điểm ăn uống mà cô tìm được tối qua.  

 

Dư Nặc không dám trì hoãn thêm, cô đặt điện thoại xuống, nhanh chóng gội đầu tắm rửa.  

 

Phó Dĩ Đông trở mình, quăng gối ôm sang một bên. Cô ấy bị tiếng lục đục bên ngoài đánh thức, cô ngây người một hồi, rồi cũng xuống giường theo.

 

Bước ra khỏi phòng ngủ, Phó Dĩ Đông thấy Dư Nặc đang quỳ trước ngăn kéo trong phòng khách, cuống cuồng tìm máy sấy tóc. Nhìn dáng vẻ hấp tấp của cô, Phó Dĩ Đông không nhịn được bật cười: "Cậu làm gì đấy, đi hẹn hò hay đi đánh giặc thế?"

 

Dư Nặc sốt ruột, ngẩng đầu nhìn cô ấy: "Đông Đông, không kịp rồi, cậu giúp tớ chọn một bộ đồ đi."

 

Phó Dĩ Đông khoanh tay, thở dài: "Được rồi, cậu đừng cuống nữa, con vịt tới miệng rồi chẳng lẽ còn bay mất được sao?"

 

Khi Dư Nặc ngồi trước bàn trang điểm, Phó Dĩ Đông đứng phía sau giúp cô tết tóc.  

 

Trước đây Phó Dĩ  Đông đã đặc biệt tìm một thợ tóc chuyên nghiệp để học làm tóc. Những ngón tay khéo léo của Phó Dĩ Đông chỉ mất mười phút đã tết xong mái tóc dài của Dư Nặc thành một bím tóc lỏng, hơi lệch sang một bên, xoắn nhẹ lại rồi dùng một chiếc kẹp tóc nhỏ xinh cố định.

 

Dư Nặc có gương mặt trái xoan, đôi mắt to, miệng nhỏ, ngũ quan thanh tú. Vài lọn tóc buông xuống hai bên má khiến đường nét khuôn mặt cô trở nên mềm mại hơn.

 

Phó Dĩ Đông chống cằm trầm ngâm một lúc, rồi cầm máy uốn bên cạnh, nhẹ nhàng uốn cụp những lọn tóc lưa thưa rủ xuống.

 

Một tiếng sau, mọi thứ đã sẵn sàng.

 

Phó Dĩ Đông cầm chai nước hoa xịt một vòng quanh Dư Nặc, rồi vỗ tay hài lòng: "Xong rồi, xinh đẹp rạng rỡ."

 

Dư Nặc đứng trước gương toàn thân, cúi đầu kiểm tra lại trang phục của mình từ đầu đến chân, xác nhận thêm lần nữa: “Thật sự ổn rồi chứ?”  

 

Cô búi tóc lên, để lộ chiếc cổ thon dài, đôi tai đeo một cặp khuyên nụ đính kim cương nhỏ, phản chiếu ánh sáng mặt trời lấp lánh. Dư Nặc mặc một chiếc váy đỏ nhỏ, dài hơn đầu gối một chút, để lộ đôi tay và đôi chân mảnh khảnh, làn da trắng hơn cả tuyết.  

 

“Còn gì mà không ổn đâu?" Phó Dĩ Đông tự tin vỗ ngực: “Đảm bảo khiến thần tượng của tớ mê mẩn không lối thoát.”  

 

...

 

Dư Nặc bắt taxi đến địa điểm hẹn, cô đưa mắt tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Trần Du Chinh đâu.

 

Cô đang định nhắn tin thì bỗng bị ai đó vỗ nhẹ lên vai.

 

Dư Nặc giật mình, quay đầu lại.  

 

Trần Du Chinh đứng đó, hai tay đút túi quần.  

 

Hôm nay anh ăn mặc không quá trang trọng, chỉ là một chiếc áo thun đen trơn. Dáng người anh cao ráo, thẳng tắp. Mới chỉ nửa tháng không gặp, tóc anh dường như đã dài hơn một chút, những sợi tóc mềm rũ xuống trán, đôi mắt đen thẫm nhìn cô chằm chằm.  

 

Dư Nặc chưa kịp chuẩn bị tâm lý, có hơi không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cô hồi hộp nuốt nước bọt, vô thức thốt ra: "Chào... Chào anh."

 

Trần Du Chinh khựng lại một chút, rồi đáp lại cô: “Chào em.”  

 

Khi đi vào bên trong, Trần Du Chinh thuận miệng hỏi: "Hôm nay chúng ta làm gì đây?"

 

Dư Nặc nhớ lại những gì Phó Dĩ Đông đã dạy mình tối qua, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ừm… trước tiên đi ăn, sau đó có thể đi dạo một chút, gần đây có rạp chiếu phim, chúng ta có thể đi xem phim."

 

Nói xong, cô quan sát phản ứng của anh: “Anh thấy sao?”  

 

Trần Du Chinh lười biếng gật đầu: “Được.”  

 

Thang máy đi lên tầng ba.  

 

Dư Nặc có khẩu vị khá thanh đạm, cô hỏi ý kiến Trần Du Chinh rồi dẫn anh đến một quán ăn gia đình mà trước đây cô từng đi với bạn cùng phòng, mùi vị khá ổn.

 

Trong quán vang lên những bản nhạc du dương, buổi chiều vắng khách, không gian yên tĩnh, đến cả nhân viên phục vụ cũng nói chuyện rất nhẹ nhàng.  

 

Hai người ngồi đối diện nhau.  

 

Trần Du Chinh cao ráo, dáng người hơi gầy, anh lười biếng dựa vào ghế da mềm, trông chẳng có chút hình tượng nào.

 

Kế Cao Trác: “Sao rồi?”  

 

Conquer: “Ăn cơm.”  

 

Kế Cao Trác: “Cô ấy đang ở cạnh cậu à?”  

 

Conquer: “Đối diện.”  

 

Kế Cao Trác hớn hở nhắn mấy tin liên tục: “Mau mau, chụp tấm ảnh đi, để tôi xem thử cô gái nào có thể khiến đóa hoa lạnh lùng như hot boy Trần căng thẳng đến mức này?”

 

Conquer: “Cậu bị bệnh à? Tôi căng thẳng khi nào chứ?"

 

Kế Cao Trác: "Mẹ nó chứ, là tên nào mới tám giờ sáng đã xông vào nhà tôi, bắt tôi ngồi chờ chung với cậu ta suốt bảy tám tiếng, cả người bồn chồn không yên hả? Cơm cũng không ăn nổi, chỉ biết dán mắt vào điện thoại? Không phải cậu? Không phải cậu sao???"

 

Kế Cao Trác: “Nói thật đi Trần Du Chinh, tôi quen cậu lâu như vậy, không ngờ cậu lại là loại đàn ông cuồng si thế này. Đẹp trai thì sao?  Cũng chỉ là một kẻ si tình thôi!"

 

Trần Du Chinh cười giễu một tiếng, thẳng tay chặn Kế Cao Trác.  

 

...

 

Ăn xong, trời bên ngoài đã tối hẳn.  

 

Dư Nặc định đi thanh toán.  

 

Cô vừa đưa điện thoại lên quét mã, thì bỗng bị ai đó kéo lại từ phía sau. Thế là cô trơ mắt nhìn Trần Du Chinh đã đưa điện thoại của mình cho nhân viên phục vụ.  

 

Ra khỏi quán, cô nhỏ giọng hỏi: “Không phải em mời anh sao?”  

 

Trần Du Chinh nhướng mày: “Em tính theo đuổi anh, hay tính bao nuôi trai trẻ thế?"

 

Dư Nặc bị anh làm cho nghẹn lời.

 

Một lúc sau, cô lại hỏi: “Anh thấy đồ ăn ở nhà hàng này thế nào... Có ngon không?"

 

“Cũng được.”  

 

Vì hôm nay ngủ quên, nên nhiều kế hoạch trong ngày không thể thực hiện được. Dư Nặc kiểm tra suất chiếu gần nhất của rạp phim, rồi hỏi Trần Du Chinh: "Anh thích xem thể loại phim nào?"

 

Trần Du Chinh thờ ơ nói: "Gì cũng được."

 

Dư Nặc cảm giác Trần Du Chinh cũng không đưa ra được gợi ý gì, cô đành tự chọn.

 

Cô do dự một lúc, lướt qua các bài đánh giá phim, mang theo chút suy tính cố ý, chọn một bộ phim hoạt hình có tên "Anh hùng hip-hop".

 

Suất chiếu lúc tám giờ rưỡi.  

 

Khi họ đến nơi, chỉ còn vài phút nữa là phim bắt đầu chiếu.

 

Trần Du Chinh đưa mắt nhìn quanh một lượt, phát hiện cả rạp chiếu phim vắng tanh, không có lấy một bóng người. Anh dừng bước, quay sang hỏi Dư Nặc đang đứng bên cạnh: "Em chọn bộ phim quái quỷ gì thế?"

 

"Hả?" Dư Nặc lộ rõ vẻ chột dạ như vừa bị vạch trần, lí nhí nói: "Em cũng không biết phim gì nữa, chỉ chọn đại thôi."

 

Trần Du Chinh: “…”  

 

Với tỷ lệ ghế trống thế này, dùng ngón chân nghĩ cũng biết chắc chắn là một bộ phim dở tệ. Dư Nặc cố xem được nửa tiếng, nhưng thực sự không chịu nổi nữa, đến mức bỏng ngô trong miệng cũng mất hết hương vị. 

 

Cô lén quay sang nhìn Trần Du Chinh.  

 

Anh đã nghiêng đầu, ngủ từ bao giờ.  

 

Ánh sáng nhấp nháy trên màn hình phản chiếu lên khuôn mặt anh, lướt qua hàng mi dài, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, yết hầu, xương quai xanh…  

Bình Luận (0)
Comment