Trên mặt Trần Du Chinh không biểu lộ cảm xúc gì, cũng không có ý định ngăn cản, anh chỉ khoanh tay đứng một bên chờ đợi.
Ultraman mở khung chat riêng với Dư Qua, tay gõ bàn phím:
[Xin chào, tôi là Ultraman, hỗ trợ của TG. Hiện có một tình huống rất khẩn cấp, tôi buộc phải thông báo cho anh... em gái của anh vừa bị thằng chó xạ thủ trong đội chúng tôi gank rồi.
Đánh xong chữ gank, Ultraman lại chần chừ, sau đó lại nghĩ tới chữ chà đạp, nhưng sợ Dư Qua thật sự nổi cơn xách dao đến tìm nên cuối cùng vẫn không dám dùng từ đó.
Trước khi bấm gửi, anh ấy cố tình liếc sang Trần Du Chinh, đe dọa: "Tôi gửi đấy nhé!"
Thấy Trần Du Chinh vẫn còn cười, Ultraman lại hất cằm lên, nói: "Tôi gửi thật đấy!"
Trần Du Chinh ra vẻ hưởng thụ: "Ừ, gửi đi."
"... ..."
"Nhân tiện" Trần Du Chinh suy nghĩ một lúc, rồi nhắc nhở: "Chào hộ anh vợ giúp tôi nhé."
Ultraman tức tối xóa sạch đoạn chữ vừa gõ: "Thật sự hết nói nổi, người không biết xấu hổ đúng là vô địch thiên hạ."
Không lâu sau, cả đội TG đều biết chuyện Trần Du Chinh đã thoát được kiếp độc thân.
"Dư Nặc? Trần Du Chinh cưa đổ Dư Nặc rồi á?!"
Trần Du Chinh thản nhiên mà vênh váo: "Nói nhỏ chút được không? Tôi biết các cậu đang ghen tị rồi."
Mọi người: "..."
Killer còn sốc hơn Ultraman, anh ấy quay sang nhìn Trần Du Chinh: "Cậu thật sự dám dựa hơi Dư Qua à?"
"Đùa gì thế, tôi cần dựa hơi anh ta sao?" Trần Du Chinh cười khẩy.
Killer nhếch mép mỉa mai, hít một hơi sau đó thắc mắc:"Ơ? Sao mùi thuốc súng nồng nặc thế này? Giờ cậu định đối đầu với anh vợ tương lai luôn hả?"
Trần Du Chinh: ". . ."
''Đúng không, đúng không? Cậu xem cậu ấy bây giờ kìa, kiêu ngạo chưa, tự tin chưa! Anh Killer, cậu mà thấy dáng vẻ vừa rồi của cậu ta, đuôi sắp vểnh lên tận trời luôn rồi! Hy vọng đến lúc gặp anh vợ cũng có thể hống hách như thế.”
Killer thử tưởng tượng ra chút khung cảnh đó, toàn thân sợ đến rùng mình: "Làm thông gia với Ngư Thần… cái này đúng là…"
Thomas là người bình tĩnh nhất, anh ấy thậm chí còn đề xuất với Trần Du Chinh: ''Lần sau chúng ta đấu với OG, cậu cứ nhắn lên kênh chat công khai cho Ngư Thần một câu. Đang ở đó hả? Em gái của anh theo tôi rồi.''
"Thomas, cậu đúng là bậc thầy chơi đòn tâm lý đấy!" Van cười như sắp phát điên: "Quá thâm hiểm luôn!"
Killer: "Thế này thì còn đánh đấm gì nữa? Ngư Thần mà thấy câu này, chắc vứt chuột rồi lao thẳng đến tìm Trần Du Chinh đấu tay đôi trực tiếp luôn."
"..."
...
Khi trở lại trường, mấy người bạn cùng phòng đều đã ngồi ở vị trí của mình.
Khi Dư Nặc đang thu dọn đồ đạc, Lương Tây bước tới hỏi cô về buổi bảo vệ luận văn tốt nghiệp, tiện thể thảo luận một chút về quy trình.
Hai người họ không chung giáo viên hướng dẫn, nên Dư Nặc liền mở nhóm lớp ra xem thử. Lớp trưởng cũng vừa gửi danh sách phân nhóm bảo vệ.
Lương Tây nhìn qua danh sách, cô ấy cầm điện thoại lên: "Để tớ tra thử ba thầy cô chấm bài cậu vào hôm đó nhé. Hình như có một giáo sư tớ quen, cũng khá dễ tính.''
Bạn cùng phòng khác ngó sang: "Cần gì phải tra chứ? Giáo viên hướng dẫn của Dư Nặc là phó viện trưởng, mấy thầy trong hội đồng bảo vệ đảm bảo không làm khó cậu ấy đâu."
Kỳ bảo vệ tốt nghiệp sắp đến gần, ai cũng hiểu đây chỉ là một thủ tục. Chỉ cần luận văn không quá tệ thì giáo viên chấm cũng không làm khó sinh viên. Mặc dù là vậy, nhưng vì liên quan đến việc có tốt nghiệp thuận lợi hay không, Dư Nặc vẫn thấy lo lắng, cô mở laptop ra, liên tục kiểm tra lại bài thuyết trình trên PowerPoint.
Một khi Dư Nặc đã làm gì thì đều rất tập trung, gần như quên hết mọi thứ xung quanh. Khi ngồi trước máy tính, ngoài lúc ăn một ly mì gói, còn lại toàn bộ thời gian cô đều dồn vào việc chỉnh sửa luận văn tốt nghiệp.
Đến nửa đêm, cuối cùng Dư Nặc cũng đóng laptop lại, cô duỗi cổ, nhặt điện thoại đang sạc lên.
Conquer:
"Hôm nay dì nấu ăn dở quá."
"?"
"Em đang làm gì?"
"Sao em lạnh lùng thế?"
"?"
…
"Chẳng lẽ… anh thất tình rồi sao?"
Nhìn loạt tin nhắn Trần Du Chinh gửi đến, Dư Nặc không hiểu sao lại bật cười. Cô nhắn lại:
"Em bận sửa bài luận tốt nghiệp, không thấy tin nhắn của anh."
Gõ xong câu đó, cô suy nghĩ một chút. Để giọng điệu của mình trông dịu dàng hơn, cô còn thêm một biểu cảm quen thuộc: "^ ^".
Vài phút sau:
Conquer: "Khi nào em bảo vệ luận văn?"
Dư Nặc: "Thứ Năm tuần sau."
Conquer: "Gửi bài luận của em cho anh."
Dư Nặc: "Hả?"
Conquer: "Anh kiểm tra cho."
Nhìn thấy câu trả lời nghiêm túc của anh, cô liền mở File Transfer trên WeChat, sau đó gửi bài luận qua.
Dư Nặc: "Vậy anh kiểm tra nhé, em đi đánh răng đây."
Bọn họ có hẹn vài trận đấu tập với WR. Sau khi chơi xong, Killer xuống lầu lấy đồ ăn, Ultraman thì ngồi trên ghế uống Coca, anh ấy liếc mắt thấy màn hình bên cạnh.
Không rõ Trần Du Chinh đang xem gì, nhưng trông rất tập trung, ngón tay liên tục di chuyển chuột.
Ultraman dùng chân đẩy nhẹ ghế, rồi rướn cổ lên nhìn, phát hiện đó là một đống biểu đồ với số liệu và chữ dày đặc.
Ultraman tò mò: "Nửa đêm rồi mà cậu còn xem cái quái gì vậy? Định thôi miên à?"
Anh ấy nheo mắt, nhìn lại tiêu đề trên thanh tác vụ:
[202106025... Dư Nặc... Bản cuối của luận văn tốt nghiệp.]
Ultraman há hốc mồm: "Trình độ học vấn như cậu, có hiểu được bài luận tốt nghiệp của người ta không đấy?"
Ultraman nghi hoặc: "Chỉ với trình độ học vấn tệ hại của cậu, mà cũng hiểu nổi luận văn tốt nghiệp của người ta sao?"
Trần Du Chinh lật sang trang khác: "Học sinh cấp hai chưa tốt nghiệp thì đừng có ở đây mà vung tay múa chân chứ."
Ultraman: "Cậu cũng đừng có cười người khác, chúng ta đều là mù chữ cả thôi."
...
Tuần sau là lễ khai mạc giải đấu mùa hè, trong vài ngày tới bọn họ còn phải đi chụp ảnh tạo hình cùng các đội tuyển khác. Nghĩ đến đây, Ultraman không khỏi rầu rĩ, anh ấy ngửa mặt thở dài.
Trần Du Chinh mất kiên nhẫn: "Cậu làm cái gì vậy?"
"Chỉ cần nghĩ đến việc sắp gặp Dư Qua, tôi đã thấy sợ rồi!'' Ultraman lẩm bẩm: "Tôi thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào anh ấy."
Trần Du Chinh: "Ngu ngốc."
Ultraman lại hỏi: "Dư Qua cao hơn hay cậu cao hơn? Nếu cậu phải đấu tay đôi trực tiếp với anh ta, cậu có đánh thắng không?"
Thomas càu nhàu: "Đủ rồi, cậu có thể dừng cái chủ đề này được không? Cậu cứ nghĩ là Dư Qua chắc chắn không hài lòng với Conquer à?"
"Cậu quên vụ cậu ấy bị fan của Ngư Thần chửi lên hot search rồi sao?"
Killer đang bóc hộp đồ ăn, nhưng cũng không quên đâm thêm một nhát dao: "Nếu sớm biết sẽ thích em gái người ta, thì nửa năm trước Trần Du Chinh có đánh gãy tay cũng sẽ không dám bật cái “*Dấu ấn tử thần” đó ra với Ngư Thần đâu."
*Dấu ấn tử thần: một hành động đánh dấu kẻ địch trước khi tấn công trong l*l.
...
Dư Nặc vừa đánh răng xong bước ra ngoài, đã thấy anh nhắn tin đến: "Đang làm gì vậy?"
Dư Nặc: "Chuẩn bị xem lại luận văn một chút rồi đi ngủ."
Conquer: "Gọi video."
Dư Nặc: "Hả...?"
Conquer: "Luận văn có đẹp bằng anh không?"
Dư Nặc cầm chiếc gương nhỏ trên bàn lên soi. Cô về đến nhà là vùi đầu vào luận văn, tóc tai rối bù, buộc qua loa bằng một chiếc dây chun, chỉ mặc một bộ áo ngủ, cả người trông luộm thuộm hết sức.
Do dự một lúc, cô không muốn để anh thấy mình trong bộ dạng này, nên đã khéo léo từ chối: "Giờ có hơi muộn rồi, hay là để hôm khác nhé?"
Conquer: "Tâm trạng không tốt."
Dư Nặc: "Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì à?"
Conquer: "Khi nào em định giới thiệu anh với anh trai của em?"
Dư Nặc sững người, không biết tại sao anh ấy đột nhiên nhắc đến chuyện này. Thực ra cô cũng chưa từng nghĩ đến, suy nghĩ một lúc rồi nói:"Chúng ta mới ở bên nhau thôi, sau này còn nhiều chuyện chưa thể biết trước được. Hơn nữa, hai người còn cùng nhau thi đấu chuyên nghiệp, ngày nào cũng chạm mặt. Lỡ có chuyện gì xảy ra, em sợ cả anh lẫn anh ấy đều sẽ thấy khó xử."
Conquer: "Có thể xảy ra chuyện gì? Hay là em còn định chia tay anh?"
Dư Nặc vội nói: "Không, không phải!"
Cô cảm thấy lời vừa rồi của mình hơi khó nghe, đột nhiên cảm thấy buồn rầu, ngồi trên ghế cắn nhẹ vào ngón tay suy nghĩ.
"Đợi đến khi chúng ta ổn định hơn một chút, em sẽ nói với anh trai em, được không?"
Conquer: "Nếu anh ấy muốn đánh anh thì sao? Em sẽ giúp ai?"
Dư Nặc phì cười, cảm thấy anh lo xa quá, nhưng vẫn dịu giọng dỗ dành: "Anh trai em không bạo lực vậy đâu, anh ấy sẽ không động tay đâu."
Một lát sau.
Conquer: "Nếu anh ấy muốn đánh anh thì cứ để anh ấy đánh, miễn là đừng đánh vào mặt. Bị đánh một trận mà đổi lại được cô em gái của anh ấy, cũng đáng lắm."
Buổi bảo vệ luận văn ở khoa kéo dài khoảng hai ngày, Dư Nặc được xếp vào buổi chiều ngày thứ hai, cũng là gần cuối danh sách. Thứ tự cũng không tệ, bởi vì đến cuối buổi, các giáo sư cũng đã mệt mỏi nên thường sẽ nhẹ tay với sinh viên hơn.
Cô chuẩn bị rất kỹ càng, trước khi thuyết trình còn gửi tài liệu luận văn cho ba vị giám khảo. Quá trình diễn ra thuận lợi, sau khi trình bày và kết thúc bài phát biểu, các giáo sư cũng không làm khó cô, chỉ hỏi vài câu lấy lệ rồi cho cô rời đi.
Dư Nặc cúi chào, thu dọn tài liệu rời khỏi giảng đường. Khi đi xuống cầu thang, ngang qua mấy lớp học, cô thấy đàn em vẫn đang chăm chú nghe giảng.
Trong lòng bỗng dâng lên một nỗi lưu luyến. Mãi đến lúc này, cô mới thật sự có cảm giác mình sắp phải tạm biệt quãng đời sinh viên.
Vừa xuống đến tầng trệt, điện thoại rung lên. Cô mở WeChat.
Conquer: "Em đang ở đâu?"
Dư Nặc: "Vừa mới bảo vệ luận văn xong, đang chuẩn bị ra ngoài."
Conquer: "Thế nào rồi?"
Dư Nặc: "Ổn lắm, rất suôn sẻ ~ Chắc là không có vấn đề gì đâu."
Một cô gái cùng nhóm với cô đang đợi ngay cửa, Dư Nặc cùng cô ấy bàn luận một chút về các chi tiết trong buổi bảo vệ vừa rồi.
Hai người cùng nhau bước ra khỏi tòa nhà giảng đường. Khi đi đến trước hội trường nhỏ, Dư Nặc nhận được thêm một tin nhắn từ Trần Du Chinh.
Conquer: "Quay đầu lại."
Dư Nặc ngơ ngác, tim đột nhiên đập mạnh hơn, cô lập tức nhìn xung quanh. Khi thấy anh đứng cách đó không xa, Dư Nặc có chút ngạc nhiên, sau đó vẫy tay chào bạn rồi lập tức chạy về phía anh.
"Sao anh lại đột nhiên đến đây thế?"
Đến gần hơn, cô mới chú ý đến trang phục của anh, trong lòng không khỏi ngạc nhiên...