Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu

Chương 56

[ Chinh, cậu đúng là táo bạo thật. ]

 

[Tôi thật sự không ngờ rằng cậu ấy xếp hàng lấy số, đ* h** s*c!]

 

[ Là qua đường hóng hớt, vì có chút không hiểu nên hỏi, chủ bài đăng này là đổi nhầm tài khoản hay lỡ tay vậy? ]

 

[Aaaa, TG và OG đại hòa giải thế kỷ sao? Vậy mà Conquer lại ra mặt bảo vệ Ngư Thần, chuyện gì đây? Mẹ nó, đây đích thị là tình yêu!!!]

 

[Huhuhu, tôi ship cặp này thật rồi, couple Chinh Dư là thật!]

 

Sau khi Trần Du Chinh chia sẻ lại bình luận đang hot này, phần bình luận phía dưới lập tức tràn ngập tiếng cười đùa, ngay cả một số fan couple không rõ tên tuổi cũng đang âm thầm ăn mừng như Tết. Chỉ có điều, trong hơn hai ngàn bình luận kia, chẳng có ai thật sự cho rằng hành động xếp hàng lấy số của anh là nghiêm túc cả.

 

Người qua đường lẫn fan đều nghĩ Trần Du Chinh chỉ đơn giản là hùa theo cho vui, bày trò cho náo nhiệt thêm thôi. Dù sao thì, Trần Du Chinh và em gái của Dư Qua có thể liên quan gì đến nhau chứ?

 

Hai người chẳng có chút liên quan nào tới nhau cả.

 

Ngay cả Dư Qua cũng lộ vẻ mặt  như ông lão trên tàu điện ngầm xem điện thoại, anh ấy quay sang hỏi A Văn ở bên cạnh: "Cậu ta định làm gì vậy?"

 

A Văn nghĩ ngợi một lúc, sau đó thận trọng đáp: "Chẳng lẽ... đang chủ động làm lành với cậu sao?"

 

Dư Qua: "Làm lành với tôi để làm gì?"

 

A Văn cũng bí: "Chuyện này thì tôi không biết."

 

Một lúc sau, A Văn nói: "Có khi là do sợ fan của cậu chửi đấy."

 

Dư Qua: "..."

 

...

 

Trong phòng khách, trên TV đang chiếu anime, trong lúc đó Dư Nặc đang chơi với con mèo bên cạnh một lúc thì thấy Dư Qua đi tới.

 

Cô ngẩng đầu lên, quan sát sắc mặt của anh ấy.

 

Dư Qua quăng điện thoại vào lòng cô: "Không sao rồi."

 

Dư Nặc thở phào nhẹ nhõm, khi cô mở điện thoại ra xem thì phát hiện có rất nhiều tin nhắn an ủi trên WeChat.

 

Cô ngồi xếp bằng trên ghế sofa, kiên nhẫn trả lời từng tin một.

 

Sau khi trả lời xong, cô mở Weibo lên xem tình hình. Lần theo bài đăng của Dư Qua, cô cũng thấy mấy người bên TG và OG chia sẻ lại bài đăng đó.

 

Đúng lúc này, Phó Dĩ Đông lại liên tục nhắn tin trên WeChat: "Cái quái gì đây, Trần Du Chinh đang làm cái gì vậy! Anh ta còn có thể lộ liễu hơn nữa không!!!"

 

"Anh của cậu có hỏi gì không?"

 

Dư Nặc: "Chưa... chắc anh tớ chỉ nghĩ rằng anh ấy đùa thôi?"

 

Phó Dĩ Đông: "Đánh nhau đi! Đánh nhau đi! Tôi muốn xem họ đánh nhau! Nghĩ đến cảnh đó thôi đã thấy k*ch th*ch rồi! ! ! !"

 

Dư Nặc: "..."

 

Dư Nặc nhìn vài cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, sau đó lập tức đứng bật dậy từ ghế sofa.

 

A Văn đang nói chuyện với Dư Qua, khi thấy Dư Nặc định bước ra ngoài liền gọi: "Nặc Nặc, em đi đâu thế?"

 

Dư Nặc khựng lại một chút, cô giơ điện thoại lên: "Em ra ngoài gọi điện thoại."

 

Cô đẩy cửa kính của trụ sở, đi đến một nơi yên tĩnh rồi gọi điện lại cho Trần Du Chinh.

 

Tiếng chuông reo vài lần, bên kia bắt máy, cô khẽ gọi: “Trần Du Chinh?”

 

“Ừ.”

 

Dư Nặc có chút áy náy: “Điện thoại của em bị anh em tịch thu , giờ mới lấy lại được.”

 

“Em vẫn đang ở cùng với anh của em à?”

 

Dư Nặc: “Ừ, em đang ở trụ sở OG.”

 

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó Trần Du Chinh đột nhiên nói: “Muốn gặp em.”

 

Nghe thấy giọng của anh, tim Dư Nặc mềm nhũn, cô ngập ngừng một lát rồi thương lượng: “Hôm nay muộn quá rồi, ngày mai các anh cũng đi chụp ảnh tạo hình cho giải mùa hè đúng không? Ngày mai em cũng sẽ đi cùng với anh của em, chờ xong việc rồi sẽ đến tìm anh sau.”

 

...

 

...

 

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Dư Nặc lại một mình đi dạo loanh quanh bên ngoài.

 

Cô mở Weibo của Trần Du Chinh, xem đi xem lại bài chia sẻ đó vài lần. Dù anh không nói gì nhiều, nhưng Dư Nặc vẫn thầm vui vẻ trong lòng.

 

Dư Nặc ở lại trụ sở OG suốt cả đêm. Hôm sau, cô cùng Dư Qua và mọi người đến địa điểm chụp ảnh tạo hình cho giải mùa hè.

 

Khi OG chụp hình, ô chỉ ngồi bên cạnh xem, nhưng trong lòng lại thấp thỏm chờ tin nhắn WeChat.

 

Conquer: “Đến rồi.”

 

Vừa nhận được tin nhắn này, cô lập tức quay đầu lại, nhìn thấy một nhóm người vừa bước vào studio.

 

Đội TG đều mặc đồng phục, Trần Du Chinh lại cực kỳ nổi bật trong đám đông, vậy nên chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ngay.

 

Cùng lúc đó, Killer cũng trông thấy Dư Qua đang chụp hình.

 

Killer lén liếc nhìn vài cái, sau đó lại véo vào cánh tay Trần Du Chinh, nhỏ giọng thì thầm: “Hôm nào cậu đi tập gym đi, đến lúc đánh nhau thật với ông anh vợ tương lai cũng không đến mức thua thiệt.”

 

Việc chụp ảnh bên OG và YLD gần như đã hoàn tất, sắp đến lượt hai đội TG và WR.

 

Ultraman và Killer lên chụp trước. Nhưng cả hai vẫn chưa quen với việc làm tâm điểm chú ý, trông cứ như hai con rối gỗ để mặc người ta sắp xếp.

 

Nhiếp ảnh gia bấm dừng, lên tiếng nhắc nhở: "Thả lỏng một chút, đây là chụp ảnh, không phải tra tấn đâu."

 

Chụp ảnh tạo hình sẽ kết hợp với phong cách cá nhân của từng tuyển thủ. Ví dụ như Ultraman có gương mặt hơi bầu bĩnh, trong mắt các fan nữ thì là một kiểu đáng yêu. Bình thường lúc phỏng vấn, anh ấy cũng rất khiêm tốn và dễ ngượng, vì thế nhân viên hướng dẫn đã bảo anh ấy tạo vài kiểu dáng đáng yêu.

 

Còn về Trần Du Chinh, đội ngũ chụp hình định hướng cho anh theo phong cách ngông cuồng.Trong số các tuyển thủ LPL, trừ Dư Qua ra, nhan sắc của Trần Du Chinh có độ nhận diện rất cao. Gương mặt của anh dường như viết sẵn ba chữ, đáng bị chỉnh đốn.

 

Dù ở trên sân đấu hay ngoài đời, cả người Trần Du Chinh đều toát ra một phong thái kiểu như tôi rất ngầu, nếu có bản lĩnh thì đừng thích tôi. Nếu thích đến mức đau lòng rồi thì cũng đừng đến tìm tôi."

 

Không cần nói gì, anh đã có khí chất của kẻ đứng trên đỉnh cao.

 

Nhiếp ảnh gia chụp liền mấy tấm và khá hài lòng với khả năng tạo dáng của anh. Nhưng khi xem lại thành phẩm, ông ấy lại cảm thấy có gì đó sai sai.

 

Người bình thường chụp ảnh thì tay sẽ thả lỏng xuống, cổ tay áp sát vào chân, nhưng trong mỗi tấm ảnh của Trần Du Chinh, cổ tay phải của anh lại luôn hơi hướng ra ngoài.

 

Sau khi bàn bạc với trợ lý ở bên cạnh, nhiếp ảnh gia hỏi:“Này, Conquer, sao tay phải của cậu trông cứ cứng ngắc thế này? Bị gãy xương à?”

 

Sau một hồi trao đổi, nhiếp ảnh gia còn nghĩ giúp anh một vài tư thế khác, nhưng tất cả đều bị Trần Du Chinh thẳng thừng từ chối.

 

Tề Á Nam đang ở ngoài giám sát buổi chụp bước tới, bất lực hỏi: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Phía sau còn nhiều người đang chờ đấy."

 

Sau khi nói chuyện với Trần Du Chinh vài câu, Tề Á Nam quay sang nhiếp ảnh gia: "Tuyển thủ của chúng tôi có một yêu cầu cá nhân."

 

Nhiếp ảnh gia ngạc nhiên: “Yêu cầu gì?”

 

Kỷ Á Nam nhíu mày, dường như cũng không hiểu nổi sự cố chấp kỳ quặc của Trần Du Chinh:“Cậu ấy muốn trong bức ảnh tạo hình cuối cùng, hình xăm của cậu ấy phải được lộ ra.”

 

Nhiếp ảnh gia: “…”

 

Trợ lý bên cạnh mỉm cười đầy hiểu ý: "Mấy chàng trai ở tuổi này ai mà chẳng thích thể hiện một chút, có thể hiểu được."

 

Sau khi thảo luận, nhân viên bước lên mô tả cho Trần Du Chinh một tư thế: "Hay cậu thử thế này, giơ tay phải lên, hất cằm một chút, luồn tay vào tóc, như vậy hình xăm của cậu sẽ lộ ra toàn bộ."

 

Trần Du Chinh: “…”

 

Anh hỏi:“Chúng ta đang chụp ảnh định hình hay chụp tạp chí gợi cảm?”

 

Ultraman tthử tưởng tượng cảnh đó trong đầu, sau đó liền bắt chước tạo dáng ở ngay bên cạnh, còn cố tình làm vẻ mặt quyến rũ: “Làm thế này đúng không? Ánh mắt cũng phải trông mơ màng một chút?”

 

Killer nhăn mặt, làm bộ buồn nôn, anh ấy quay đầu không dám nhìn: “Mạn Mạn, đừng có làm loạn nữa. Động tác này Trần Du Chinh làm thì là quyến rũ, cậu làm thì đúng là cố tình dọa người đấy.”

 

Sau đó, bọn họ lại thử thêm vài tư thế khác. Cuối cùng, khi đã đảm bảo yêu cầu của Trần Du Chinh về việc để lộ hình xăm nhưng không quá lố, bức ảnh tạo hình mùa hè cuối cùng cũng được chốt lại.

 

Một tay Trần Du Chinh đút túi quần, cánh tay có hình xăm giơ lên, hai ngón tay khép lại chạm nhẹ vào thái dương, tạo nên một kiểu chào quân đội kiểu Mỹ đầy ngạo nghễ.

 

 

...

 

Sau buổi chụp hình, Dư Nặc chạy tới chào tạm biệt Dư Qua.

 

Dư Qua nghe xong, liền nhíu mày: “Em tìm bọn họ làm gì?”

 

Dư Nặc lắp bắp, cuối cùng vẫn không dám nói thật: “Chỉ là đi ăn với họ thôi.”

 

Cô chỉ về phía Hướng Giai Giai đang đứng ở đằng xa: "Đi cùng chị ấy, chị ấy là bạn em quen ở TG."

 

Dư Qua nhìn theo hướng mà Dư Nặc chỉ, anh ấy quan sát Hướng Giai Giai vài giây.

 

Dư Nặc vội vàng cam đoan với anh ấy: “Em ăn xong sẽ về ngay, đến lúc đó sẽ gọi điện cho anh.”

 

Chờ Dư Qua đồng ý, Dư Nặc thu dọn đồ đạc, khoác ba lô lên vai rồi chạy đi gặp Hướng Giai Giai.

 

Cả hai cùng lên xe buýt của đội TG.

 

Hướng Giai Giai khoát tay Dư Nặc đi theo sau, trong khi Trần Du Chinh và Ultraman vừa đi vừa trêu đùa ở phía trước.

 

Dù không ít người đã biết chuyện giữa hai người họ, nhưng vì chưa công khai nên mọi người cũng hiểu tính Dư Nặc khá nhút nhát, không tiện đùa giỡn quá trớn với cô. Vậy nên bọn họ chỉ có thể quay sang trêu chọc Trần Du Chinh.

 

Thỉnh thoảng lại có người quay đầu nhìn, sau đó huých vai Trần Du Chinh, vẻ mặt đầy ẩn ý.

 

Hướng Giai Giai cảm thấy có chút khó hiểu: “Bọn họ đang làm gì thế? Sao cứ nhìn về phía chúng ta hoài vậy?”

 

Dư Nặc lắc đầu.

 

Khi lên xe, Hướng Giai Giai theo theo thói quen kéo Dư Nặc ngồi xuống hàng thứ hai từ cuối lên. Cô ấy còn hào hứng chia sẻ về món mỹ phẩm mới tìm được: "Thỏi son bóng màu mới của YSL ấy, không hề khô chút nào, màu thì siêu đẹp luôn! Thật sự rất hợp với những cô gái dịu dàng và ngọt ngào như cậu, hôm nào tớ tặng cậu một cây nhé."

 

Khi Hướng Giai Giai đang nói chuyện, thì đột nhiên có người vỗ vai cô ấy. Cô ấy lập tức ngừng lại, cau mày quay đầu: “Có chuyện gì đây?”

 

Killer lắc đầu: "Đi, qua đây, ngồi với tôi."

 

Hướng Giai Giai khó hiểu: "Tại sao tôi phải ngồi với anh?"

 

Killer chặc lưỡi: "Cậu có thể tinh ý một chút được không? Có người muốn ngồi với Dư Nặc, hiểu chưa?"

 

"Ai?"

 

Mấy ngày nay cô ấy không ở trụ sở, nên vẫn chưa biết chuyện giữa Trần Du Chinh và Dư Nặc. Lúc này cô ấy hoàn toàn mù tịt, ngơ ngác hỏi: "Tại sao Trần Du Chinh lại muốn ngồi với Nặc Nặc?"

 

Ultraman không nhịn được liền phì cười.

 

"Còn vì sao được nữa?" Killer kéo Hướng Giai Giai đứng dậy, cuối cùng nhịn không nổi, nói: "Vì tình yêu!"

 

Hướng Giai Giai: "..."

 

...

 

...

 

Đã mấy ngày không gặp, Trần Du Chinh lại đang ngồi ngay bên cạnh, tim Dư Nặc bất giác đập nhanh hơn mấy nhịp, cô có chút bối rối, thậm chí không dám quay đầu nhìn anh.

 

Bị đồng đội của anh trêu chọc một cách đầy ẩn ý trước mặt mọi người, Dư Nặc chậm chạp mới nhận ra, có chút ngượng ngùng. Cô giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, thì cảm giác đầu gối bị ai đó khẽ chạm vào.

 

Dư Nặc quay lại, trước tiên là nhìn xuống chân, sau đó ánh mắt mới từ từ di chuyển lên, cuối cùng chạm vào đôi mắt của anh.

 

Trần Du Chinh lười biếng tựa lưng vào ghế: "Không thèm để ý đến anh?"

 

Dư Nặc nói nhỏ: "Không phải là không thèm để ý đến anh... Chỉ là em đang nghĩ xem nên nói."

 

Anh chậm rãi ồ một tiếng, rồi hỏi: "Em vừa nói gì với Hướng Giai Giai mà trông vui vẻ vậy?"

 

Dư Nặc ngẫm nghĩ một chút: "Chị ấy giới thiệu cho em một thỏi son mới."

 

Trần Du Chinh nhìn cô thật lâu.

 

Xe buýt chầm chậm lắc lư trên đường, vì câu nói của cô, ánh mắt anh vô thức dừng lại trên đôi môi khẽ mấp máy ấy.

 

Trong ánh sáng giao thoa giữa bóng tối, Trần Du Chinh giữ nguyên tư thế, không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào cô.

 

Khoảng cách gần đến mức khiến Dư Nặc hơi đỏ mặt. Cô đưa tay chạm vào mặt mình:"Sao thế? Trên mặt em có gì à?"

 

Trần Du Chinh thu lại ánh mắt, hướng lên hàng ghế phía trước: "Ultraman, đưa tôi chai nước."

 

Ultraman quay lại: "Làm gì?"

 

"Khát."

 

Một chai nước khoáng được ném về phía sau.

 

Trần Du Chinh đón lấy, vặn nắp chai, rồi uống một ngụm.

 

Dư Nặc chợt nhận ra hình xăm trên cánh tay của anh.

 

Hơn nửa tháng trôi qua, vùng da từng bị sưng đỏ giờ đã phục hồi và mịn màng trở lại. Những đường nét đen dài ngắn đan xen, mơ hồ hiện ra theo từng cử động của anh, toát lên vẻ bí ẩn đầy cuốn hút.

 

Dư Nặc:"Hình xăm này là gì vậy? Trông kỳ lạ quá."

 

"Kỳ lạ?" Trần Du Chinh liếc nhìn cánh tay mình, khóe môi nhếch lên, giọng điệu tùy ý nói: "Không phải rất ngầu sao?"

 

Cô nghe Ultraman và mọi người nói rằng hôm nay khi chụp ảnh tạo hình, vì Trần Du Chinh cố tình để lộ hình xăm này, mà làm khổ ê-kíp suốt nửa ngày.Khiến cô không khỏi tò mò:"Hình xăm này rất quan trọng với anh sao?"

 

Trần Du Chinh suy nghĩ một lúc, rồi trả lời: "Rất quan trọng."

 

Dư Nặc nghi ngờ: "Nó… có ý nghĩa gì đặc biệt không?"

 

"Đó là bí mật."

 

"Bí mật gì?"

 

Anh bình thản đáp: "Em đoán xem."

 

Dư Nặc chau mày, vắt óc suy nghĩ đủ mọi khả năng, nhưng mỗi lần nói ra, Trần Du Chinh đều lắc đầu.

 

Dư Nặc cười khổ: "Em đoán không ra."

 

Trần Du Chinh xòe tay: "Đưa điện thoại của em cho anh."

 

Dư Nặc lục túi lấy điện thoại, mở khóa rồi đưa cho anh.

 

Anh cúi đầu, rất thành thạo tải một ứng dụng từ cửa hàng ứng dụng xuống, sau đó đưa điện thoại lại cho cô, dặn dò:"Quét đi."

 

Dư Nặc chưa từng thấy thứ này bao giờ, cô cảm thấy có hơi lạ lẫm: "Cái này còn quét được à?"

 

"Ừ."

 

Anh đưa cho cô một bên tai nghe.

 

Dư Nặc ngoan ngoãn đeo vào.

 

Trần Du Chinh đeo tai nghe còn lại.

 

Trong ánh sáng lờ mờ, camera của điện thoại hướng về cánh tay anh, xuất hiện một vệt sáng xanh lam quét lên xuống. Vài giây sau, một tiếng đinh khẽ vang lên, thông báo quét mã thành công.

 

Chờ đợi vài giây.

 

Không hiểu sao Dư Nặc lại có chút hồi hộp khi sắp được chia sẻ bí mật của anh.

 

Anh ấn nút phát.

 

Dư Nặc sững sờ.

 

Trong khoang xe yên tĩnh, một giọng nói nhẹ nhàng ấm áp truyền qua tai nghe, kèm theo chút tạp âm điện, Nặc bất ngờ nghe thấy chính giọng nói của mình.

 

Cô không dám tin, lại chỉnh âm lượng lớn hơn, nghe đi nghe lại hai lần nữa.

 

Ngay cả tiếng mưa rơi cũng rõ ràng đến lạ lùng, tựa như đêm mưa trên đường phố Paris vẫn còn ngay trước mắt.

 

Trần Du Chinh khẽ cười: "Nghe thấy bí mật của anh chưa?"

 

Đột nhiên, một cái đầu từ hàng ghế trước thò ra. Ultraman không hề nhận ra mình phá hỏng bầu không khí, sau đó hào hứng hỏi: "Bí mật gì vậy? Cho tôi nghe với!"

 

Dư Nặc: "..."

 

Nụ cười trên mặt Trần Du Chinh khựng lại.

 

Van vốn đang lén nghe lỏm, cũng bị cắt ngang. Vì vậy liền tức giận kéo Ultraman:: "Mẹ kiếp, ngồi xuống! Đừng có cản trở anh Chinh và chị dâu tình tứ! Đúng là đồ vô duyên!"

 

Tiếng chị dâu ấy vang lên rõ mồn một, khiến hơn nửa xe quay lại nhìn. Tiếng cười khe khẽ vang lên khắp nơi, mặt Dư Nặc thoắt cái đỏ bừng.

 

Ultraman cười gượng: "Xin lỗi, hai người cứ tiếp tục, tiếp tục đi."

 

Dư Nặc còn chưa kịp phản ứng gì, Trần Du Chinh đột nhiên nhắc: "Điện thoại em kêu kìa."

 

Cô cúi đầu nhìn, trên màn hình là cái tên đang nhấp nháy, Dư Qua.

 

Cô không nghĩ nhiều, liền trượt để nghe máy.

 

Đầu dây bên kia có chút ồn ào, hình như Dư Qua đang nói chuyện với ai đó, sau đó hỏi cô: "Đến nơi chưa?"

 

Dư Nặc vẫn còn chìm trong dư âm về hình xăm của Trần Du Chinh, đầu óc có phần chậm chạp, cô nhỏ giọng trả lời: "Sắp rồi, còn đang trên đường."

 

"Đừng uống rượu, nhớ chưa."

 

Dư Nặc ngoan ngoãn trả lời: "Dạ."

 

Nói thêm vài câu, Dư Qua đột nhiên nói: "À đúng rồi, cái người xin số của em lần trước..."

 

Dư Nặc theo phản xạ ngẩng đầu, men theo dây tai nghe, từng chút một nhìn về phía Trần Du Chinh.

 

Gương mặt anh không có biểu cảm gì.

 

Chiếc tai nghe còn lại, Trần Du Chinh vẫn chưa tháo xuống, nên lúc này, những lời của Dư Qua đều lọt thẳng vào tai anh.

 

Nghĩ đến chuyện này, Dư Qua dường như cảm thấy buồn cười, khẽ hừ một tiếng, dặn dò cô:"Tránh xa loại người không đàng hoàng đó ra."

Bình Luận (0)
Comment