Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu

Chương 58

Xe dừng lại, bảo vệ đã chờ sẵn ở cửa xe. Tề Á Nam ở phía trước gọi bọn họ: "Xuống xe thôi."  

 

Trần Du Chinh nằm ở hàng ghế cuối cùng, chiếc mũ lưỡi trai vẫn còn che trên mặt. Phải đến khi bị ai đó vỗ hai cái, anh mới chậm rãi mở mắt, vẻ ngái ngủ chưa tan.

 

Bộ đồng phục trên người Trần Du Chinh đã nhăn nhúm khi anh ngủ. Trần Du Chinh ngồi dậy, lấy lại tinh thần, mặt không chút cảm xúc thò tay vào túi, móc một viên kẹo ra, xé vỏ rồi bỏ vào miệng.

 

…  

 

Năm người của TG vừa bước xuống xe, tiếng hét của đám đông lại đột ngột tăng lên một bậc.

 

Ultraman bám sát sau lưng Trần Du Chinh.  

 

Bảo vệ nắm tay nhau tạo thành hàng rào, vất vả duy trì trật tự giữa biển người, lớn tiếng nhắc nhở những fan cuồng nhiệt: "Cẩn thận một chút, đừng chen lấn!"

 

Nhưng chẳng ai thèm nghe.  

 

"Trần Du Chinh, tháo khẩu trang với mũ ra đi!!! Mẹ muốn nhìn con!!!"  

 

"Conquer!!! A a a a a a a!!! Conquer! Nhìn em nè!!!"  

 

Mãi đến khi họ bước vào lối đi hậu trường, tiếng reo hò phấn khích của các fan phía sau vẫn chưa hề suy giảm.

 

Ultraman huých nhẹ vào Trần Du Chinh, nhỏ giọng hỏi: "Sao cậu bình tĩnh thế?"  

 

Trần Du Chinh cúi đầu, bận nhắn tin, trả lời qua loa: "Chưa tỉnh ngủ."  

 

"Lại làm màu à?" Ultraman ghé sát lại: "Cậu nhắn tin với ai thế?"  

 

Trần Du Chinh vẫn tiếp tục gõ chữ, cũng chẳng buồn che giấu, để mặc Ultraman nhìn điện thoại mình.  

 

Ánh mắt Otterman liếc sang màn hình điện thoại, sững người.  

 

Conquer: "Chị ơi, fan của anh nhiều quá."  

 

Dư Nặc: "Hả? Chẳng phải rất tốt sao, có nhiều người thích anh như vậy ^^"

 

Conquer: "Anh bị dọa sợ rồi, phải làm sao đây, các cô ấy cứ như muốn lao tới ăn thịt anh luôn ấy."  

 

Dư Nặc: "…"  

 

Ultraman nhìn mấy dòng tin nhắn đó, anh ấy sững sờ vài giây, bệnh xấu hổ thay người khác lại tái phát, anh ấy không nhịn được mà nói: "Mẹ nó, cậu đang gửi cái quái gì thế, cậu không thấy xấu hổ à?"

 

"Liên quan gì đến cậu?" Trần Du Chinh cười khẩy, dường như hoàn toàn không biết xấu hổ là gì: "Đừng có xía vào chuyện riêng của tôi với bạn gái tôi nữa."

 

...

 

Quá trình bốc thăm chỉ mất nửa tiếng, sau khi chia bảng xong, trận khai mạc cũng được xác định. Trận đầu tiên là vào ngày thi đấu thứ bảy, TG đấu với KKL.

 

Trở lại phòng nghỉ ở hậu trường, huấn luyện viên và đội trưởng lại dặn dò họ thêm vài câu.

 

"Mấy cậu tập trung lại đi, tối nay ra ngoài ăn ngon một bữa, nhưng từ ngày mai phải bắt đầu quay lại tập luyện. Không cần livestream nữa, thời gian này cứ tập trung chuẩn bị cho trận đấu đi. Các cậu sẽ đánh trận khai mạc, nhất định phải tập trung cho tôi, đừng vì thắng giải Liên Lục Địa mà lơ là."

 

Ultraman nhỏ giọng lầm bầm: "Sao nghe cứ như huấn luyện viên đang dặn dò lời trăn trối vậy..." 

 

Nơi liên hoan là một quán lẩu gần sân thi đấu.  

 

Dư Nặc ngủ trưa một giấc, đến khi tỉnh dậy nhận được tin nhắn của Trần Du Chinh thì đã năm, sáu giờ chiều. Cô thu dọn qua loa rồi vội vàng đến đó, lúc tới nơi thì món ăn đã được dọn lên bàn.

 

Cô tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, có hơi áy náy: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”  

 

Cô thở nhẹ một hơi, khẽ liếc mắt nhìn xung quanh.

 

Hướng Giai Giai dường như đoán được cô đang tìm ai, thuận miệng nói: “Trần Du Chinh với Ultraman ra ngoài đi vệ sinh rồi.”  

 

Dư Nặc vừa xé đũa dùng một lần, cửa sau bỗng vang lên một tiếng động.  

 

Trần Du Chinh bước vào, ánh mắt hai người chạm nhau, Dư Nặc khẽ mỉm cười với anh.  

 

Ultraman vẩy vẩy nước trên tay, đi vòng vào trong, tìm một chỗ trống ngồi xuống..  

 

Trần Du Chinh nhướng mày, đứng bên cạnh Van.  

 

Van đang cắm cúi gắp đồ ăn, bị Killer huých một cái vào tay: “Gì đấy?”  

 

Killer dùng ánh mắt ra hiệu, nhắc anh ấy nhìn ra sau.  

 

Van đã uống không ít rượu, lưỡi líu lại: "Trần Du Chinh? Đứng đây làm gì, làm thần giữ cửa à?"

 

Trần Du Chinh hất cằm: “Cậu qua bên cạnh ngồi đi.”  

 

Van lại nhìn sang Dư Nặc, lập tức hiểu ra. Anh ấy không nói gì, ngoan ngoãn đứng dậy.  

 

Trần Du Chinh lười che giấu, thẳng thắn đến lạ. Đợi Van nhường chỗ xong, anh lập tức ngồi xuống bên cạnh Dư Nặc.

 

Hành động quang minh chính đại này khiến cả bàn ồ lên, tất cả ánh mắt trêu chọc đều đổ dồn về phía hai người họ.  

 

Dư Nặc cúi đầu, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.  

 

Suốt bữa ăn, đề tài câu chuyện đều xoay quanh chuyện yêu đương của Trần Du Chinh và Dư Nặc, không thể dứt ra được.  

 

Ultraman tò mò: “Hai người bắt đầu từ bao giờ vậy?”  

 

Trần Du Chinh lười nói nhiều: “Bớt hóng hớt đi, lo thân cậu trước đi.”  

 

Ultraman: “……”  

 

Anh ấy bực mình nói: “Cái miệng đáng ghét này của cậu, chắc chỉ có cô gái tốt tính như Dư Nặc mới chịu nổi thôi.”  

 

Killer rót một ly rượu trắng đưa đến trước mặt Trần Du Chiinh: “Cậu mẹ nó đã thoát kiếp FA rồi, không uống chút thì không được đâu đấy.”  

 

Trần Du Chinh giơ tay đẩy ly rượu ra, từ chối thẳng thừng: “Xin lỗi, hôm nay tôi không uống, mọi người cứ tự nhiên.”  

 

Thái độ không hợp tác của anh khiến vài người thấy bất mãn cực kỳ, đành phải quay sang “bắt nạt” Dư Nặc hiền dịu hơn .  

 

Ban đầu Trần Du Chinh còn cản, nhưng sau lại bị Killer trách: “Cậu không uống thì thôi, còn không cho người khác uống nữa à? Như thế thì chán lắm đấy.”  

 

“Không sao, em uống một chút không say đâu.”  

 

Dư Nặc cười tít mắt, vui vẻ để đồng đội của anh chuốc rượu. Chỉ cần có người đưa ly sang, cô lại ngoan ngoãn uống hết.

 

Tuy nhiên, mấy người Killer cũng không nỡ làm khó một cô gái, chỉ mời vài ly bia lấy lệ rồi dừng lại.

…  

 

Bữa ăn kéo dài hai, ba tiếng. Mấy ngày tới còn phải thi đấu, mọi người cũng không thể quá đà.  

 

Trần Du Chinh nắm tay Dư Nặc, “Em theo anh về trụ sở đi, lát anh lái xe đưa em về.”  

 

Dư Nặc cũng muốn ở bên anh lâu hơn một chút, bèn gật đầu: “Không sao, em đi với anh, lát em tự bắt xe về được rồi.”  

 

“Anh đưa em về.”  

 

“Hả?”  

 

Trần Du Chinh cười khẽ: “Không thì em nghĩ vì sao anh không uống rượu?”  

 

Dư Nặc: “…”  

 

...

 

Sau khi lên xe, Dư Nặc thấy Trần Du Chinh lười biếng tựa vào ghế, lo lắng hỏi: “Anh sao thế? Không khỏe à?”  

 

“Say rồi.”  

 

“Say?” Dư Nặc ngẫm nghĩ một lát: “Nhưng nãy giờ anh chỉ uống có chút sữa thôi mà?”  

 

Trần Du Chinh híp mắt, mặt dày nói: “Anh say sữa.”  

 

Dư Nặc: “…”  

 

Cô bật cười.  

 

Mọi người đều đã ăn uống no nê, ai nấy đều cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, mọi người tán gẫu thêm vài câu rồi cả xe nhanh chóng chìm vào yên lặng.

 

Trần Du Chinh ngồi thẳng lên một chút, tay phải đặt hờ bên người, thỉnh thoảng lại quay sang trò chuyện với Dư Nặc.  

 

Dư Nặc bị chuốc không ít rượu, tuy không say nhưng đầu óc cứ mơ màng, ánh mắt cứ vô thức liếc xuống dưới không ít lần.

 

Nhìn lâu quá, đến cả Trần Du Chinh cũng nhận ra, ánh mắt cũng di chuyển xuống phía dưới, nhìn về cánh tay mình: "Sao thế?"

 

Lúc này, Dư Nặc không cần che giấu nữa. Cô thật sự tò mò, ngập ngừng hỏi: “Em có thể, sờ hình xăm của anh một tí không?”  

 

Trần Du Chinh im lặng vài giây, rồi nói: “Tùy em.”  

 

Được anh cho phép, cô chậm rãi đưa tay ra, không dám chạm mạnh, chỉ nhẹ nhàng thử một chút.  

 

Trần Du Chinh không nói năng gì.

 

Thấy anh không phản ứng gì, Dư Nặc mạnh dạn hơn, đầu ngón tay khẽ miết theo đường nét của hình xăm, dọc theo cánh tay, chậm rãi lướt xuống dưới.

 

Trần Du Chinh nhìn cô chăm chú một lúc. Cảm giác bị chạm vào hơi nhột, anh khẽ co ngón tay lại, cố gắng kiềm chế, không ngăn cô lại.  

 

Dư Nặc khẽ cúi đầu, ánh mắt dịu dàng, nhỏ giọng hỏi: "Lúc anh xăm cái này, có đau không?"

 

“Đau chứ.” Trần Du Chinh cười nhạt, chậm rãi nói: “Đau suýt khóc luôn đấy.”  

 

Dư Nặc biết anh đang đùa, nhưng vẫn thấy xót xa.  

 

Màn đêm buông xuống, trong xe đã tắt đèn, chỉ còn ánh đèn neon từ phố xá hắt vào.

 

Dư Nặc hơi cúi đầu xuống, dường như muốn nhìn kỹ hình xăm trên tay anh hơn.  

 

Dừng lại cách vài centimet.  

 

Cô khẽ nín thở.  

 

Trong lòng có chút do dự, nhưng chẳng rõ có phải tác dụng của rượu không, mà cơ thể lại đi trước cả suy nghĩ.  

 

Trước khi kịp nhận thức, đôi môi của Dư Nặc đã chạm vào hình xăm đó, nhẹ nhàng hôn lên làn da trên cánh tay Trần Du Chinh.

 

Như đang trân quý một món bảo vật, cô không có bất kỳ tà niệm nào, chỉ đơn thuần là một hành động không kiềm chế được.  

 

Trần Du Chinh hoàn toàn không ngờ cô sẽ làm vậy, cả người cứng đờ.  

 

Khi phản ứng lại, gần như ngay lập tức, máu trong người Trần Du Chinh như đang chảy ngược, một luồng nhiệt từ cổ họng lan thẳng xuống dưới.

 

Thời gian rất ngắn, nhưng sau nụ hôn bất ngờ ấy, đầu óc Dư Nặc cũng trống rỗng vài giây.  

 

Cô cảm thấy hơi xấu hổ, ngực hơi phập phồng, chớp mắt một cái rồi ngồi thẳng dậy, giả vờ bình tĩnh nhìn anh, nhưng lại không nhịn được mà né tránh ánh mắt ấy.

 

Ánh mắt Trần Du Chinh lộ ra vẻ thâm trầm, lặng lẽ nhìn cô, ánh nhìn mang theo thứ cảm xúc mà cô không hiểu được.  

 

Mặt Dư Nặc nóng ran, không dám đối diện với anh, đành quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.  

 

Suốt quãng đường, cô luôn tự trấn an mình.  

 

Sau nụ hôn bất ngờ ấy, cả hai đều im lặng.  

 

Đến trụ sở, xe buýt dừng lại, tắt máy. Những người phía sau lần lượt đứng dậy, lục tục xuống xe.

 

Dư Nặc ngồi bên trong, khi đợi người khác xuống hết, thì bất chợt nhận ra Trần Du Chinh vẫn không thèm nhúc nhích gì.  

 

Cô lặng lẽ chờ một lúc, cố nén sự ngượng ngùng, hỏi: "Anh không đi à?"

 

Anh trông có vẻ lười biếng, cụp mắt xuống: "Không dậy nổi, để anh nghỉ một chút."

 

Dư Nặc ngạc nhiên: “Anh sao vậy?”  

 

Trần Du Chinh nhìn cô, vành mắt hơi ươn ướt, khẽ ngoắc tay, ý bảo cô tới gần hơn chút.

 

Dư Nặc do dự tiến tới, cúi người xuống.  

 

Anh ghé sát tai cô, thấp giọng nói: “Chị hôn anh khiến cơ thể anh có phản ứng rồi."

Bình Luận (0)
Comment