Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu

Chương 60

Bên ngoài ầm ĩ quá lớn, đến mức bác sĩ cũng phải đi ra khuyên nhủ: “Được rồi, người nhà đừng cãi vã ở đây nữa, đứa nhỏ sắp khâu xong rồi, không có gì nghiêm trọng đâu, đừng ồn ào nữa.”  

 

Giằng co một lúc.  

 

Tôn Nhĩ Lan vẫn tiếp tục rủa xả.

 

Dư Tương mất kiên nhẫn, quát bà ta: "Em cũng im miệng đi.”  

 

Dư Trí Giang khâu xong được bế ra ngoài. Cậu ta đã khóc đến mệt, được Tôn Nhĩ Lam ôm trong lòng dỗ dành. Dư Tương cũng thu lại vẻ mặt tức giận, an ủi con trai: “Được rồi, đừng khóc nữa, lát nữa ba đưa con đi ăn đồ ngon.”  

 

Cả nhà ba người thân thiết hòa thuận.  

 

Dư Nặc đứng bên cạnh nhìn một lúc, sau đó định rời đi.  

 

Dư Tương gọi hai anh em lại: “Hai đứa đi đâu đấy?”  

 

Dư Qua chẳng buồn trả lời, coi như không nghe thấy.  

 

Dư Tương giận đến mức nổi cơn điên: “Hai đứa có thái độ gì vậy? Còn coi ba là ba không?”  

 

Dư Qua vốn đã định đi, nhưng nghe câu này, anh ấy lại quay đầu, nhìn thẳng vào Dư Tương nói: “Tôi đã thanh toán viện phí rồi. Bà nội cũng qua đời rồi, sau này ông cũng không cần lo cho tôi nữa. Đừng đến tìm tôi, cũng đừng đến tìm Dư Nặc.”  

 

Trước khi đi, Dư Qua dừng lại một chút, cười giễu, gằn từng chữ: “Nhìn thấy một nhà các người là tôi thấy ghê tởm vô cùng.”  


 

,,,

 

Từ bệnh viện ra, Dư Qua lái xe đưa Dư Nặc về nhà.  

 

Xe dừng trước cổng khu chung cư, Dư Qua nghiêng đầu nhìn cô một chút: “Anh về trụ sở đây, em về nhà thì cứ ngủ một giấc thật ngon, đừng bận tâm tới mấy chuyện khác nữa."

 

Dư Nặc chậm rãi tháo dây an toàn, lặng lẽ gật đầu, đẩy cửa xe bước xuống xe.  

 

Dư Qua còn muốn nói gì đó, môi mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra lời.  

 

...  

 

Trời bên ngoài mưa từ sáng tới tối, Dư Nặc mệt mỏi rã rời.  

 

Trước đó, vì đỡ Dư Trí Giang ngã xuống, tay và chân cô cũng bị trầy xước một mảng lớn. Lúc này, Dư Nặc mệt mỏi từ trong ra ngoài, chẳng còn tâm trạng xử lý vết thương của mình, chỉ tùy tiện lấy bông y tế lau sơ qua.

 

Nhưng khi nhắm mắt lại, trong đầu cô toàn là di ảnh của bà nội, tiếng mắng chửi của Tôn Nhĩ La, và máu của Dư Trí Giang.  

 

Nửa mơ nửa tỉnh, Dư Nặc liên tục gặp ác mộng. Mãi đến khi bừng tỉnh hoàn toàn, không thể ngủ lại được nữa. Cô nằm trên giường ngẩn ngơ một lúc, vươn tay cầm điện thoại đang sạc bên cạnh lên xem. 

 

Mấy ngày nay, cô luôn ở linh đường túc trực bên bà nội, gần như không có thời gian trò chuyện với Trần Du Chinh. Lúc này đã là ba bốn giờ sáng, không biết anh đã ngủ chưa.  

 

Dư Nặc thử gửi cho anh một tin nhắn.  

 

Trần Du Chinh trả lời rất nhanh.  

 

Conquer: “Vừa mới chơi xong trận huấn luyện, sao em vẫn chưa ngủ thế?”  

 

Dư Nặc: “Em mới thức dậy.”  

 

Conquer: “Mới giờ này mà đã thức rồi?”  

 

Dư Nặc: “Không ngủ lại được...”  

 

Anh gọi thẳng đến.  

 

Dư Nặc từ trên giường ngồi dậy, bật đèn đầu giường, bắt máy, đưa điện thoại lên tai, khẽ khàng nói một tiếng “Alo.”

 

Bên kia vang lên tiếng cửa kéo, hình như Trần Du Chinh đã đi đến một nơi yên tĩnh hơn, rồi mới hỏi: “Em ổn không?”

 

Dư Nặc vô thức miết ngón tay lên hoa văn trên chụp đèn, một lúc sau mới khẽ ừm một tiếng.  

 

Anh có vẻ như đã nhận ra điều gì đó, tiếp tục hỏi: “Sao vậy?”  

 

Dư Nặc im lặng thật lâu mới nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy hơi mệt thôi.”

 

"Không nghỉ ngơi đủ à?"  

 

"Không phải."  

 

"Vậy sao lại mệt?"  

 

Dư Nặc không trả lời.  

 

Anh cũng không vội tắt máy, nhất thời cả hai đều im lặng, chỉ còn lại tiếng hô hấp khe khẽ của đối phương.  

 

Một lúc sau, Trần Du Chinh hỏi: "Em không khóc chứ?"  

 

Dù tâm trạng nặng nề, Dư Nặc vẫn bật cười: "Không có."  

 

Cô nhìn đồng hồ, giọng nói nhẹ nhàng: "Muộn rồi, anh đi ngủ trước đi, em không sao đâu."  

 

Trần Du Chinh: "Em đang ở nhà à?"  

 

"Ừm."  

 

"Vậy anh ngủ trước đây, có chuyện gì thì gọi cho anh."  

 

Dư Nặc đồng ý: "Dạ."

 

Sau khi cúp máy, Dư Nặc lại nằm xuống, ôm lấy con gấu bông trong lòng, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào một điểm vô định.  

 

Hình như Trần Du Chinh có một loại ma lực kỳ lạ, chỉ cần nghe thấy giọng anh, Dư Nặc như người được kéo lên khỏi mặt nước sau những ngày chìm đắm dưới đáy biển. Cảm giác ngột ngạt mấy ngày nay dần tan đi, cho cô một khoảng không gian để hít thở.  

 

Không biết bao lâu sau, điện thoại lại rung lên. Dư Nặc cầm lên xem.  

 

**Conquer**: "Ngủ chưa?"  

 

**Dư Nặc**: "Chưa."  

 

**Conquer**: "Anh đang dưới nhà em."  

 

...

 

Bên ngoài sấm rền vang, mưa mỗi lúc một lớn. Dư Nặc tiện tay khoác áo, mang giày rồi xuống dưới.  

 

Đèn cảm ứng trong hành lang bật sáng, cô đẩy cửa kính ra.  

 

Khi thấy Trần Du Chinh, Dư Nặc khẽ nhíu mày, chạy nhanh đến.  

 

Anh bị ướt từ đầu đến chân, quần áo dính chặt vào cơ thể, những giọt nước nhỏ từ cằm xuống. Dư Nặc lo lắng hỏi: "Sao anh lại đến đây?"  

 

"Muốn gặp em thôi."  

 

Dư Nặc lặng thinh.  

 

Anh dựa vào cột tường, định chạm vào cô nhưng nhận ra cả người mình đều ướt, nên lại thôi.  

 

"Sao anh đến mà không mang ô gì hết vậy?"  

 

"Anh lái xe đến." Trần Du Chinh không mấy để tâm: "Trong xe không có ô."  

 

Đứng một lát, Dư Nặc sợ anh bị cảm, vội kéo tay anh: "Đi thôi, chúng ta lên nhà trước đã."  

 

"Em ở nhà một mình à?"  

 

Dư Nặc "ừm" một tiếng.

 

Trần Du Chinh nghiêm túc, còn tỏ vẻ do dự: "Anh không định lên đâu, chỉ đến nhìn em một chút thôi."  

 

Dư Nặc khựng lại, gấp gáp nói: "Không được, anh ướt sũng thế này, lát nữa lại cảm mất."  

 

Dư Nặc kéo Trần Du Chinh đi vào trong. Khi bấm thang máy, thấy anh như một con mèo bị ngâm nước, trong lòng bỗng thấy xót xa: "Anh không mang ô thì gọi cho em một tiếng, em xuống đón anh, sao phải để bị ngấm nước mưa thế này."  

 

Về đến nhà, Dư Nặc chạy vào phòng Dư Qua lấy một bộ đồ sạch, mở nước nóng trong phòng tắm cho anh: "Anh đi tắm nước nóng đi."  

 

...

 

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy róc rách, Dư Nặc ngồi trên ghế sofa đợi.  

 

Mười mấy phút sau, cửa phòng tắm hơi hé mở.

 

Dư Nặc quay đầu lại.  

 

Trần Du Chinh đứng bên cửa, ánh sáng vàng dịu nhẹ từ phòng tắm phía sau hắt ra. Anh cầm một chiếc khăn trắng trong tay, khẽ hất tóc để rũ bớt những giọt nước còn đọng. Thấy cô nhìn mình chằm chằm, anh hỏi: "Thế nào?"

 

Dư Nặc đứng dậy: "Hả?"  

 

"Anh mặc đồ anh trai em có đẹp trai không?"  

 

Chiếc áo thun của Dư Qua mặc lên người Trần Du Chinh lại vừa vặn bất ngờ. Dư Nặc bật cười, đưa máy sấy cho anh: "Đẹp trai."  

 

Trần Du Chinh lại hỏi: "Vậy là anh trai em mặc đẹp trai hơn, hay anh mặc đẹp trai hơn?"  

 

Biết anh cố tình trêu chọc mình, Dư Nặc im lặng một lúc rồi nói: "Anh đẹp trai hơn."  

 

Trần Du Chinh sấy tóc đến khi gần khô, sau đó ngồi xuống bên cạnh Dư Nặc.  

 

Một hương thơm sữa tắm quen thuộc len lỏi vào chóp mũi, tim cô bỗng đập lỡ một nhịp. Dư Nặc đột nhiên nhớ ra gì đó, vội đứng dậy: "Em đi nấu chút nước gừng cho anh."  

 

Trần Du Chinh kéo tay cô lại: "Anh không uống thứ đó đâu."  

 

Hai người ngồi một lúc, Trần Du Chinh mở lời: "Nói anh nghe đi."  

 

Cô có chút ngẩn ra: "Nói gì?"  

 

"Hôm nay em sao thế? Là vì chuyện bà nội em à?"  

 

Dư Nặc lắc đầu.  

 

Cô không nói, anh vẫn kiên nhẫn chờ.  

 

"Hôm nay em..." Dư Nặc lưỡng lự không biết có nên kể không: "Em vô tình làm em trai bị thương, nó bị ngã phải nhập viện, trán bị rách."  

 

"Em còn có em trai à?"  

 

"Ừm, là con trai của mẹ kế em."  

 

Trần Du Chinh bỗng hỏi: "Ba em với mẹ kế em đối xử với em không tốt đúng không?"  

 

Dư Nặc ngẩn ra, sắc mặt hơi trầm xuống, cô cười cười nói với anh: "Cũng không tốt lắm, em cũng không thích họ. Nhưng đều là chuyện đã qua rồi, em đã không còn để tâm nữa."  

 

Trần Du Chinh liếc thấy vết thương trên tay cô, lập tức kéo qua xem: "Em bị gì đây?"  

 

"Không cẩn thận té."  

 

"Bị thằng nhóc đó làm em à?" Anh nhíu mày: "Đau không?"  

 

Thấy anh lo lắng, Dư Nặc lại an ủi anh: "Không sao, không đau nữa rồi."  

 

Dù Dư Nặc không muốn nói nhiều, nhưng Trần Du Chinh cũng có thể đoán ra. Với tính cách nhẫn nhịn của cô, lớn lên trong một gia đình tái hôn như vậy chắc hẳn đã chịu không ít ấm ức. Anh cố nhịn một lúc nhưng vẫn thất bại, tức tối nói: “Đám người thân này của em đúng là ngu xuẩn, sau này đừng qua lại với bọn họ nữa.”

 

Dư Nặc nghe anh chửi thề, lại thấy có chút đáng yêu, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn, khẽ nói: “Được, không qua lại nữa.”

 

Dư Nặc lại im lặng một lúc, sau đó quay sang nhìn anh, cẩn thận hỏi: “Trần Du Chinh, em có thể ôm anh không?”  

 

“Ôm đi.”  

 

Được anh cho phép, Dư Nặc nhích lại gần một chút, dang tay ôm trọn lấy anh.  

 

Nhiệt độ cơ thể anh rất cao, hơi ấm xuyên qua lớp áo thun mỏng, truyền sang cô. Dư Nặc có chút tham luyến, không nhịn được mà siết chặt vòng tay ôm eo anh hơn một chút.  

 

Trần Du Chinh dường như cứng đờ trong thoáng chốc.  

 

Cảm nhận được anh khẽ động, cô nhỏ giọng hỏi: “Em có thể ôm thêm một lát không?”  

 

Anh khẽ ừm một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng như đang dỗ dành cô: “Ôm cả đêm cũng được.”  

 

Nghe vậy, Dư Nặc nhắm mắt lại, an tâm tận hưởng hơi ấm của người mình yêu.  

 

...

 

Khi tỉnh lại, Dư Nặc có chút hoang mang, không phân biệt được thời gian. Máy tạo độ ẩm trên tủ đầu giường vẫn đang nhả từng làn hơi nước mờ ảo. Cô định thần lại, phát hiện bản thân đang nằm trên giường.  

 

Tối qua cô ôm Trần Du Chinh, có lẽ vì quá mệt mà ngủ quên lúc nào không hay. Sau đó, chắc là Trần Du Chinh đã bế cô vào phòng.  

 

Nghĩ đến Trần Du Chinh, cô lập tức tỉnh táo hẳn.  

 

Không biết anh đã đi chưa.  

 

Cô vén chăn ngồi dậy, xỏ dép, kéo cửa phòng ra.  

 

Rèm cửa phòng khách vẫn chưa đóng, cơn mưa đã tạnh từ nửa đêm lại trút xuống lần nữa, xen lẫn những cơn gió rít gào. Bên ngoài, bầu trời sáng sớm có một màu xanh xám âm u, ánh sáng không quá rực rỡ.  

 

Dư Nặc rón rén bước tới, ngồi xổm xuống bên cạnh Trần Du Chinh.  

 

Trần Du Chinh cao lớn, chân dài, nằm trên ghế sô pha trong phòng khách có chút chật chội, ngay cả trong giấc ngủ cũng không yên ổn.

 

Cô khẽ chạm vào bàn tay anh đặt hờ một bên, đầu ngón tay lạnh buốt.  

 

Dư Nặc quay vào phòng, tìm một chiếc chăn, nhẹ nhàng đắp lên người anh.  

 

Cô khẽ thở dài, không dám gây ra tiếng động, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh Trần Du Chinh. Ở khoảng cách này, cô có thể quan sát kỹ gương mặt khi ngủ của anh.  

 

Đầu anh hơi nghiêng sang bên, hơi thở đều đều, hàng mi đen rợp yên tĩnh khép lại. Ánh mắt cô dừng lại thật lâu, mãi đến khi hoàn toàn khắc ghi hình ảnh này vào tâm trí. Sau đó, Dư Nặc đứng dậy, định ra ngoài mua bữa sáng.  

 

Dư Nặc cầm chìa khóa trên bàn trà bỏ vào túi, đi đến cửa rồi lại quay đầu nhìn Trần Du Chinh.  

 

Do dự mấy giây, cô quay lại, đứng bên cạnh ghế sô pha.  

 

Cô hơi cúi người xuống, lặng lẽ quan sát anh. Sau khi chắc chắn Trần Du Chinh vẫn đang ngủ say.

 

Dư Nặc không nhịn được, nín thở, khẽ nhắm mắt, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má anh.  

 

Vừa hôn xong, cô còn chưa kịp đứng thẳng người dậy.  

 

Trần Du Chinh bất ngờ giơ tay lên, vòng qua gáy cô, giữ chặt cô lại.  

 

Dư Nặc giật mình, muốn ngồi dậy nhưng không thể cử động. “Anh tỉnh rồi à?”  

 

Trần Du Chinh hoàn toàn không có vẻ gì là vừa tỉnh ngủ, giọng trầm khàn, xen lẫn tiếng cười: “Em như vậy là không được đâu.”  

 

Anh kéo nhẹ cô một cái.  

 

Dư Nặc không kịp phòng bị, mất đà ngã nhào lên người anh. Trần Du Chinh thuận thế xoay người, đầu gối giữ chặt cô, ép cô dưới thân, chất vấn Dư Nặc: “Sao hả, nhân lúc anh ngủ mà sàm sỡ anh à?”  

 

Chăn mền rối tung thành một đống, Dư Nặc nằm trên đó, có chút ngơ ngác.

 

Trước mắt tối sầm, cả người cô bị Trần Du Chình bao vây.  

 

Trần Du Chinh chống một tay bên tai cô, hơi cúi đầu xuống, dùng chóp mũi cọ nhẹ lên mặt Dư Nặc, khẽ cười: “Chị lần nào hôn xong cũng muốn chạy, anh làm sao chịu nổi đây?”

 

Anh còn chưa nói dứt câu.

 

Dư Nặc bỗng nhiên chống tay, vòng qua cổ anh, chủ động hôn lên môi anh.

Bình Luận (0)
Comment