Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu

Chương 63

Toàn trường im lặng, nó yên tĩnh như như khung cảnh phòng thi đại học năm 2021.

 

Tất cả mọi người đều bị câu trả lời của anh làm cho sững sờ.

 

Sau khi nhìn nhau, người phỏng vấn khó khăn hỏi:"Chuyện này… có thể phát sóng được không?"

 

Trần Du Chinh thản nhiên đặt micro lại trên bàn: "Tùy."

 

Tề Á Nam đang ngồi ở bên cạnh trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó cô ấy đứng dậy, mỉm cười trấn an giới truyền thông: "Đây là chuyện riêng của tuyển thủ bọn tôi, mọi người cứ coi như một trò đùa nhỏ cho vui thôi nhé. Nếu có thể, mong mọi người đừng phát sóng những nội dung không liên quan đến trận đấu. Cảm ơn mọi người."

 

...

 

...

 

Hôm nay, Cốc Nghi cũng có mặt tại hiện trường. Lúc này, cô ấy đang ngồi trên sofa trong phòng nghỉ của đội TG, trò chuyện cùng Phó Dĩ Đông và Dư Nặc. Cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra.

 

Killer và Thomas vừa nói vừa cười bước vào.

 

Cốc Nghi hô lên một tiếng: "Phạm Tề!"

 

Van có chút ngạc nhiên: "Vợ ơi, sao em đến mà không báo trước cho anh?"

 

Cốc Nghi chạy tới, cô ấy kiễng chân lên, cũng không quan tâm đây có phải nơi công cộng hay không mà lập tức đặt một nụ hôn lên má anh ấy: "Nhớ anh đó."

 

Hai người thể hiện tình cảm trước mặt mọi người, khiến các thành viên khác của TG tặc lưỡi trêu chọc.

 

Sau khi trêu vài câu, những người còn lại mới phát hiện Dư Nặc đang ngồi trên sofa, biểu cảm trên mặt họ lập tức trở nên kỳ lạ và mờ ám. Killer và Ultraman liếc nhìn nhau, chủ động tiến đến chào hỏi cô.

 

Dư Nặc đảo mắt nhìn quanh một vòng, nhưng không thấy Trần Du Chinh đâu.

 

Ultraman dường như biết cô đang tìm gì, anh ấy buột miệng nói: "Conquer bị chị Nam kéo đi nói chuyện riêng rồi, chắc một lát nữa mới đến."

 

Dư Nặc ngẩn người, khó hiểu: "Nói chuyện riêng? Anh ấy làm sao à?"

 

Killer cúi xuống, vừa sắp xếp bàn phím và thiết bị vào balo vừa đáp: "Cậu ấy vừa mới làm một chuyện…"  Killer khựng lại, sau đó ngẩng đầu, suy nghĩ một lát rồi nói: "Cậu ta vừa làm một chuyện... động trời."

 

Nghe vậy, Phó Dĩ Đông cũng tò mò: "Chuyện động trời gì cơ?"

 

Thomas nhớ lại cảnh vừa rồi, liền nổi hết da gà, vẻ mặt có chút khó tả: "Dư Nặc, hóa ra hình xăm trên tay Conquer… là câu em từng nói à? Cái này… mẹ nó…"

 

Dư Nặc: "…"

 

Thomas: "Cũng lãng mạn phết."

 

Ultraman hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, càng không thể chấp nhận được rằng người bạn cùng phòng ngày ngày ngủ chung với mình. Người mà lúc nào cũng giữ bộ mặt lạnh tanh, câu cửa miệng lúc nào cũng là "cút", "đừng làm phiền", "nmsl" lại có lúc rơi vào lưới tình mà thay đổi đến vậy. Bề ngoài hống hách đến mức ngông cuồng, như thể có thể chống lại cả trời đất, nhưng khi đối diện với bạn gái, lại trở nên dịu dàng đến mức khó tin.

 

Ultraman ngồi phịch xuống bên cạnh Dư Nặc, sinh động kể lại cho cô và Phó Dĩ Đông nghe. Anh ấy còn khoa tay múa chân, tái hiện cảnh vừa rồi trong phòng phỏng vấn, từ việc Trần Du Chinh ra vẻ ngầu lòi, yêu cầu tất cả ống kính hướng về mình, đến cách anh thản nhiên cầm micro, công khai tuyên bố rằng mình đã có bạn gái.

 

Phó Dĩ Đông nghe đến sững sờ, mất hai phút mới tiêu hóa hết câu chuyện, sau đó ôm mặt hét lên:"Trời ơi! Trời ơi! Anh ấy đang đóng phim thần tượng à?! Thật sự quá đỉnh luôn!!!"

 

...

 

...

 

Tề Á Nam và Trần Du Chinh đẩy cửa bước vào, trông vẻ mặt của cả hai vẫn rất bình thản. Trần Du Chinh liếc mắt một cái liền thấy Dư Nặc đang ngồi trên sofa.

 

Anh bước tới, đúng lúc Dư Nặc đang nói chuyện với Phó Dĩ Đông, ánh mắt vô thức mà liếc sang phía anh, lời còn chưa nói hết đã dần im bặt.

 

Công tắc của chiếc băng đô có gắn đèn trên đầu cô vẫn chưa tắt, mấy chữ tiếng Anh vẫn đang nhấp nháy. Trần Du Chinh nhìn rõ thứ đó, khóe miệng khẽ nhếch lên, anh đưa tay chạm vào rồi hỏi: "Đây là cái gì vậy?"

 

Dư Nặc phản ứng lại, vẻ mặt lúng túng như kẻ trộm bị bắt, hạ giọng nói: "Đồ cổ vũ cho anh đó..."

 

Phó Dĩ Đông giật mình quay đầu lại.

 

Trần Du Chinh nhướng mày, hỏi: "Đây là bạn của em sao?"

 

Mắt Phó Dĩ Đông sáng lên, cô ấy lập tức đứng dậy, hào hứng giới thiệu bản thân: "Đúng vậy đúng vậy! Tôi là bạn thân của Dư Nặc, cũng là fan của cậu. Trước đây tôi còn cùng cậu đi quán net chơi game nữa, còn nhớ không?"

 

Trần Du Chinh: "..."

 

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của anh, ánh sáng trong mắt Phó Dĩ Đông vụt tắt, cô bĩu môi: "Được rồi, chắc là cậu không nhớ rồi…"

 

Trần Du Chinh: "Xin lỗi, tôi hơi mù mặt."

 

Trong lúc bọn họ trò chuyện, Dư Nặc lặng lẽ tháo chiếc băng đô có chữ "Conquer" trên đầu xuống.

 

Trần Du Chinh tiện tay cầm bút từ trên bàn bên cạnh lên, hỏi: "Cậu là fan của tôi à?"

 

"Không chỉ là fan, tôi còn là fan lâu năm của cậu đó!" Phó Dĩ Đông vô cùng tự nhiên, nháy mắt lấy lòng, sau đó còn âm thầm kể công với anh: "Cậu phải cảm ơn tôi đó, nếu không có tôi rót mật vào tai Dư Nặc, chắc giờ cô ấy vẫn chưa thông suốt đâu."

 

Trần Du Chinh cố ý nhìn Dư Nặc một cái. Thấy cô đang cúi đầu, lén lút nhét chiếc băng đô vào túi, anh khẽ cười: "Ừm, vậy cảm ơn cô nhé."

 

"Không cần cảm ơn không cần cảm ơn!" Phó Dĩ Đông vỗ đầu, chợt nhớ ra lời dặn của hội chị em trong fan club, sau đó liền cầm mấy bộ đồng phục đội đặt làm riêng trên ghế sofa lên: "Chỉ là muốn nhờ cậu một chuyện, có thể ký thêm vài chữ ký không?"

 

"Được thôi."

 

Lần này, Trần Du Chinh lại kiên nhẫn đến bất ngờ, anh cầm bút liên tục ký tên lên tất cả những món đồ Phó Dĩ Đông đưa qua, từ thú nhồi bông đến quần áo.

 

Ký xong, Trần Du Chinh quay sang nhìn Dư Nặc: "Còn em?"

 

Dư Nặc: "Em cái gì?"

 

Trần Du Chinh kẹp bút vào giữa ngón tay, lắc nhẹ: "Ký cho em một cái nhé?"

 

Cô ngơ ngác a một tiếng: "Anh ký cho em làm gì?"

 

Vì xung quanh có rất nhiều người, hơn nữa Phó Dĩ Đông cũng đang nhìn. Trần Du Chinh cũng không trêu cô thêm nữa, anh bật nắp bút, đóng lại: "Đợi chút nữa nói với em sau."

 

...

 

...

 

Mọi người trong TG đều đã thu dọn đồ đạc xong, Van đang bàn bạc với Thomas: "Hôm nay bạn gái tôi cũng tới, Dư Nặc còn đưa bạn thân của cô ấy theo, hay là chúng ta cùng đi ăn một bữa?"

 

"Được đó!"

 

Đội trưởng cau mày, lên tiếng nhắc nhở: "Tuần sau các cậu còn có trận đấu, lúc ăn uống không ai được phép uống rượu hết đấy."

 

Cả nhóm lần lượt rời khỏi phòng nghỉ, Dư Nặc và Trần Du Chinh đi sau cùng. Xe buýt của TG vẫn chưa khởi động, Killer và Ultraman đứng tựa vào tảng đá bên cạnh, vừa hút thuốc vừa trò chuyện. Trần Du Chinh quan sát cô một lúc, rồi hỏi: "Băng đô của em đâu rồi?"

 

Dư Nặc giả ngu: "Gì cơ?"

 

"Cái có tên của anh đấy, sao không đeo nữa?"

 

Dư Nặc: "Tháo ra rồi..."

 

Trần Du Chinh thảnh nhiên nói: "Em đúng là fan giả, lần đầu tiên lên sân khấu thì thâm tình bày tỏ với anh, quay đầu một cái đã chẳng nhận ra anh rồi."

 

"Còn bảo anh ký tên lên áo em."

 

"Đội băng đô cổ vũ của anh rồi lại tháo xuống, chẳng có chút thành ý nào cả."

 

Anh lôi hết từng chuyện cũ ra kể lại.

 

Dư Nặc không đỡ nổi, nhịn không được mà vội vàng biện hộ: "Sau này em..."

 

"Sau này làm sao?" Trần Du Chinh mặt dày nói: "Sau này cũng bị anh mê hoặc, từ fan giả thành fan thật rồi?"

 

Dư Nặc không hiểu sao anh lại cứ chấp nhất chuyện cô có phải fan của anh hay không, nên đành thở dài một tiếng rồi thuận theo anh: "Ừ, em là fan của anh."

 

Trần Du Chinh ra vẻ như ban ơn: "Được, hôm nào anh sẽ mở cửa sau, ký riêng cho em một chữ."

 

Cô chợt nhớ ra chuyện gì đó, liền hỏi anh: "Đúng rồi, em có nghe Ultraman nói, vừa nãy anh bị gọi đi nói chuyện à?"

 

Trần Du Chinh ừ một tiếng.

 

Dư Nặc lưỡng lự, suy nghĩ một lúc rồi cẩn thận hỏi: "Có phải vì em hay không?"

 

Trần Du Chinh đặt tay lên vai cô, nửa thật nửa đùa ghé sát vào tai cô nói: "Cô ấy bảo, trừ khi giành được chức vô địch, nếu không thì không cho anh nói với người khác là anh đang yêu đương với em đâu."

 

Dư Nặc khuyên anh: "Vậy thì anh cứ tập trung thi đấu đi, thật ra mấy chuyện này em cũng không quan trọng lắm đâu."

 

"Anh thì quan trọng."

 

Dư Nặc: "..."

 

Trần Du Chinh co ngón tay, vô thức xoa nhẹ vành tai cô: "Đợi anh vô địch, em hãy cho tôi một danh phận, được không?"

 

Cô bị chọc đến ngứa, liền gạt tay anh ra.

 

Trần Du Chinh không chịu bỏ qua, tiếp tục truy hỏi: "Cho hay không?"

 

Mặt của Dư Nặc đỏ tới tận mang tai, bị quấn lấy đến không còn cách nào khác,nên đành thỏa hiệp: "Cho."

 

...

 

Giải mùa hè của LPL vẫn như thường lệ, bao gồm vòng bảng và vòng loại trực tiếp. Lần này chia thành hai khu vực Đông và Tây, mỗi bên có tám đội, thi đấu vòng tròn hai lượt nội khu, một lượt liên khu. Vòng bảng kéo dài hơn hai tháng, mỗi đội phải đấu tổng cộng 23 trận. Sau khi vòng bảng kết thúc, bốn đội có điểm số cao nhất mỗi khu vực sẽ tiến vào vòng loại trực tiếp.

 

Vì năm ngoái LCK vô địch, nên năm nay LPL chỉ có ba suất tham dự giải vô địch thế giới, sự cạnh tranh càng thêm khốc liệt.

 

Từ sau vụ sự cố trong phòng phỏng vấn lần trước, Tề Á Nam đã tìm Trần Du Chinh nói chuyện riêng, bảo anh sau này đừng ăn nói linh tinh ở nơi công cộng. Nhưng Trần Du Chinh vốn là người chẳng bận tâm đến chuyện gì cả và cũng đã quen thói muốn làm gì thì làm, khiến Tề Á Nam không yên tâm. Cuối cùng, cô ấy đành tranh thủ một ngày rảnh rỗi, gọi Dư Nặc đến trụ sở.

 

"Bây giờ Conquer mới mười chín tuổi, đang ở giai đoạn hoàng kim của sự nghiệp tuyển thủ chuyên nghiệp. Khoảng thời gian này rất ngắn ngủi và quý giá, anh trai của em cũng là tuyển thủ, nên em chắc hẳn cũng hiểu thời điểm này quan trọng với cậu ấy như thế nào."

 

Trong phòng họp chỉ có hai người, Dư Nặc bị khí thế này làm cho hoang mang. Cô do dự một lúc, cuối cùng vì không đoán được ý của Tề Á Nam, nên cẩn trọng nói: "Em biết ạ, em sẽ không ảnh hưởng đến việc luyện tập của anh ấy đâu."

 

Tề Á Nam xua tay: "Em đừng căng thẳng, chị không có ý đó, cũng không phải muốn em chia tay cậu ấy. Nhưng chuyện tuyển thủ hẹn hò với nhân viên trong cùng đội, nếu lan truyền ra ngoài thì không hay lắm. Hơn nữa, bây giờ Trần Du Chinh là tuyển thủ có tiếng của TG, bị rất nhiều người soi mói, lượng antifan cũng không kém gì fan đâu."

 

Dư Nặc: "Em hiểu."

 

Tề Á Nam gật đầu: "Đời tư tuyển thủ, đội tuyển không thể quản, thông thường cũng sẽ không can thiệp. Chủ yếu là dạo này họ thi đấu không tốt, fan cũng bất mãn, chuyện tình cảm quá công khai không tốt cho chính em nữa. Chị thấy nhiều trường hợp như vậy rồi, nên trước khi có thành tích, tốt nhất vẫn nên tránh để bị dư luận bên ngoài ảnh hưởng. Em chú ý một chút là được."

 

Nói xong, Tề Á Nam đẩy một bản hợp đồng tới trước mặt cô: "Hôm nay chị gọi em đến còn có một chuyện khác. Mấy tháng nay em làm việc rất cẩn thận, bọn chị đều hài lòng với năng lực của em. Mức lương và thời hạn hợp đồng đều ở trong này, em xem thử đi, nếu không có vấn đề gì thì gia hạn hợp đồng tiếp nhé?"

 

Dư Nặc lật vài trang hợp đồng, sau đó lại ngẩng đầu lên: "Để em về suy nghĩ thêm mấy ngày nữa, được không?"

 

Tề Á Nam: "Được, không thành vấn đề."

 

Dư Nặc bỏ hợp đồng vào túi rồi ra khỏi phòng họp, trên đường đi thì gặp Ultraman.

 

Sau khi nói chuyện với anh ấy vài câu, cô mới phát hiện sắc mặt của anh ấy không được tốt, liền hỏi: "Cậu sao thế? Trông có vẻ mệt mỏi quá."

 

Ultraman thở dài, xoa cổ, giọng điệu hời hợt:: "Cũng chẳng có gì, gần đây toàn thua trận, nên mấy ngày nay phải thức đêm đánh tập huấn, Red Bull ở căn cứ sắp bị chúng tôi uống cạn rồi."

 

Phàn nàn xong, Ultraman hỏi: "Bây giờ cô định đi luôn à?"

 

Dư Nặc gật đầu.

 

"Vậy cô vào nói chuyện với Trần Du Chinh một chút rồi hãy đi, chắc bây giờ cậu ấy vẫn đang đánh rank một mình trong phòng tập đấy." Ultraman ngập ngừng: "Dạo này cậu ấy cũng chịu áp lực lớn lắm, cô đi an ủi cậu ấy đi, tôi là đàn ông mà đi tâm sự với cậu ấy, trông có vẻ hơi kỳ lạ."

 

...

 

Mùa giải mùa hè LPL năm nay có nhiều thay đổi về thể thức thi đấu, khiến mỗi đội phải đấu thêm 7 trận, làm lịch trình càng thêm dày đặc.

 

Đến cuối tháng tám, vòng bảng cũng gần kết thúc. Sau trận khai mạc, TG rơi vào trạng thái bất ổn. Cả đội dường như mất tập trung, phong độ cunxg lên xuống thất thường, sau khi thua liên tiếp mấy trận, điểm số đã rơi xuống nhóm giữa bảng xếp hạng.

 

Thông thường, vị trí này cũng là nhóm cạnh tranh khốc liệt nhất. Ngoài hai đội đứng đầu mỗi khu vực gần như đã có chắc suất đi tiếp, và những đội không còn hy vọng vào vòng loại trực tiếp, thì các đội còn lại đều đang tranh giành từng điểm.

 

Chỉ một trận thắng hay thua cũng có thể mang tính quyết định.

 

Hôm qua, TG lại để thua thêm một trận, khiến tình hình trở nên căng thẳng hơn. Từ ban đầu, đội hạng tư đã vượt lên trước họ về số trận thắng, còn đội hạng năm cũng có cơ hội bứt phá.

 

Đội hạng năm PRT vẫn còn hai trận đấu. Trong khi TG chỉ còn một trận duy nhất, và đúng lúc đó lại đối đầu với PRT. Nếu TG thua, còn PRT thắng cả hai trận, thì dựa trên hiệu số, TG rất có thể sẽ không vào được vòng loại trực tiếp.

 

Dạo gần đây, Dư Nặc chỉ toàn nhắn tin với Trần Du Chinh vào lúc sáu đến bảy giờ sáng. Vừa nghe Ultraman nói xong, cô mới biết, ngoài giờ tập luyện cố định, Trần Du Chinh gần như đã thức trắng đêm để leo rank.

 

Trần Du Chinh và Dư Qua rất giống nhau,đều có lòng hiếu thắng cực kỳ cao. Một khi đội gặp vấn đề, họ nhất định sẽ càng nghiêm khắc với bản thân.

 

Dư Nặc bước lên tầng hai, phòng tập vắng tanh, bên trong chỉ có một người.

 

Trần Du Chinh đeo tai nghe, ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên gương mặt anh.

 

Dư Nặc sợ bây giờ bước vào sẽ làm phiền anh, nên đứng ở cửa một lát. Cô tựa vào tường, lấy điện thoại ra, mở Weibo tìm kiếm tình hình giải đấu gần đây.

 

Hôm qua TG thua trận, Weibo chính thức của đội đã đăng bài xin lỗi, nhưng dưới phần bình luận toàn là chửi bới:

 

[Đây là đội đầu bảng khu vực Đông sao? Buồn cười thật đấy.]

 

[Đi ngàn dặm xa xôi, giành cho mẹ một chức vô địch được không?]

 

[Cho tôi hỏi chút, mấy tuyển thủ của các anh tỉnh ngủ chưa? Dạo này chơi game nhắm mắt à? Giải nghệ sớm đi, đánh dở đến phát chán!]

 

[Đã thật, đã thật, đã thật]

 

[Các anh định làm fan tức chết luôn phải không? Tức chết fan luôn phải không? Tức chết fan luôn phải không!]

 

[ Không hiểu dạo gần đây xảy ra chuyện gì, đang chiếm ưu thế cũng có thể thua, gặp bất lợi lại không thể lật kèo. Sau giải đấu Liên Lục Địa, tôi cứ nghĩ các bạn sẽ bứt phá vươn lên, ai ngờ giờ đến việc vào vòng playoffs cũng khó khăn như vậy, thật sự thất vọng. ]

 

[Đây chính là hậu quả của việc quá tự mãn. Muốn vô địch thì đừng nói sớm quá, cũng đừng nghĩ mọi chuyện dễ dàng.]

 

Dòng bình luận dài đằng đẵng, kéo xuống cũng chỉ toàn thấy những lời mắng mỏ.

 

Dù chỉ là người ngoài cuộc, nhưng Dư Nặc cũng cảm thấy những lời này như những chiếc gai đâm vào mắt, huống chi các tuyển thủ TG khi đọc được sẽ càng khó chịu hơn.

 

Cô lặng lẽ tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn vào phòng tập lần nữa, trò chơi trên màn hình đã kết thúc.

 

Trần Du Chinh đang chờ vào trận xếp hạng mới, anh khoanh tay tựa người vào ghế chơi game, cả người đờ đẫn. Nghe tiếng động từ cửa, dù biết có người bước vào, nhưng anh vẫn không phản ứng gì.

 

Dư Nặc đi đến sau lưng anh, nhẹ nhàng chạm vào vai: “Trần Du Chinh?”

 

Nghe thấy giọng cô, hàng mi anh khẽ rung, như mới sực tỉnh liền ngồi thẳng dậy, hỏi: “Sao em lại đến đây?”

 

Dư Nặc đặt túi xuống bàn, kéo chiếc ghế bên cạnh rồi ngồi xuống: “Em đến thăm anh.”

 

Cô chống tay lên đầu gối, cẩn thận quan sát anh.

 

Khuôn mặt Trần Du Chinh trắng bệch, quầng thâm dưới mắt hiện rõ, môi cũng tái nhợt, cả người trông vô cùng mệt mỏi, hệt như đã nhiều ngày chưa ngủ tử tế.

 

Máy tính vang lên tiếng báo, giao diện game hiện thông báo tìm trận thành công. Trần Du Chinh cầm chuột lên, tắt thông báo.

 

Dư Nặc đi đến cây nước, rót một cốc nước ấm, đưa cho anh.

 

Dư Nặc rót cho anh một cốc nước ấm từ máy lọc nước bên cạnh, rồi đưa tới trước mặt: “Uống chút nước đi.”

 

Trần Du Chinh lười biếng, giọng anh khàn khàn: "Tay anh mỏi quá, không cầm nổi cốc nước."

 

Dư Nặc: "..."

 

Cô bật cười, vẫn kiên nhẫn đưa cốc nước lên môi anh, nhìn anh uống hai ngụm.

 

Cảm nhận được Trần Du Chinh có vẻ không vui, cô nhớ đến lời Ultraman nhờ vả, nhẹ nhàng đặt cốc sang một bên rồi nhỏ giọng an ủi:'' Dạo này anh có phải căng thẳng quá không? Em không biết nhiều về game, nên cũng chẳng đưa ra được lời khuyên gì. Nhưng em nghĩ, thắng thua trong thi đấu là chuyện bình thường, anh không cần tự tạo áp lực cho mình đến vậy.Đừng để tâm đến người ta chửi bới gì anh, vì thắng trận rồi, những lời đó cũng sẽ biến mất thôi. Hơn nữa… dù có thua đi nữa, vẫn sẽ còn cơ hội sau này. Vô địch nhiều lần, đâu nhất thiết phải là lần này.”

 

Trần Du Chinh vẫn giữ vẻ lười nhác, nhìn chằm chằm vào cô.

 

Dư Nặc nghiêm túc, cố nghĩ ra thêm điều gì để nói, liên tục thuyết phục:: "Hơn nữa, bây giờ trông anh mệt mỏi quá. Nghe Ultraman nói dạo này hầu như anh không ngủ được bao nhiêu.Hay là… anh đi ngủ một lát đi, sau khi nghỉ ngơi rồi tỉnh dậy tập luyện tiếp. Đừng hành hạ bản thân như vậy, nếu không... ”

 

Chẳng báo trước, mà Trần Du Chinh đã lên tiếng: “Chị, hôm nay trông em đẹp quá.”

 

Dư Nặc nghẹn lời.

 

Bàn tay Trần Du Chinh vốn buông lỏng bên người chợt nâng lên, đầu ngón tay lướt nhẹ qua môi cô, mang theo chút gì đó dịu dàng, rồi bất ngờ siết nhẹ.

 

Giọng anh còn khàn hơn trước: "Muốn hôn em."

Bình Luận (0)
Comment