Hình ảnh những gương mặt thất thần của các tuyển thủ TG xuất hiện trên màn hình lớn.
Một nửa khán giả reo hò ăn mừng, trong khi nửa còn lại im lặng không nói gì.
Các thành viên OG tháo tai nghe, đứng dậy ôm chầm lấy nhau. Họ nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc, bước qua sân khấu, tiến đến bắt tay với các tuyển thủ TG bên kia.
Các thành viên TG cũng lần lượt đứng dậy.
Bắt đầu từ Thomas, rồi đến Van, Killer, cuối cùng là Trần Du Chinh.
Hai người chạm mắt nhau, Dư Qua lạnh nhạt liếc anh một cái rồi đưa tay ra. Một cái bắt tay hời hợt, chỉ chạm nhẹ, khi Dư Qua định rút tay lại, chuẩn bị bước đến bắt tay với người tiếp theo.
Thì Trần Du Chinh bỗng siết chặt tay anh ấy.
Dư Qua: "?"
Mấy chiếc máy quay bên cạnh vẫn đang ghi hình.
Hình ảnh hai người họ được phóng đại trên màn hình lớn giữa sân đấu.
Dưới vô số ánh mắt dõi theo, Trần Du Chinh khẽ cười, thoải mái nói: "Chúc mừng."
Dư Nặc cụp mắt, rút tay về: "Cảm ơn."
Hai người lướt qua nhau.
Giải quyết dứt khoát.
Chiến thắng mãi mãi chỉ thuộc về một đội.
Bất kể trận đấu diễn ra như thế nào, mọi người chỉ quan tâm đến kết quả.
Nhóm người TG lặng lẽ rời khỏi sân khấu, trong khi cả năm thành viên OG lại một lần nữa giơ cao chiếc cúp bạc.
Gia Vệ nhìn theo bóng lưng của các tuyển thủ TG, im lặng một lúc rồi nói: “Mỗi đội tuyển trên con đường chinh phục vinh quang đều phải trải qua muôn vàn khó khăn. TG từ giải đấu mùa xuân đã bắt đầu tỏa sáng, nhưng suốt chặng đường luôn phải đối mặt với nhiều luồng ý kiến trái chiều. Dù vậy, họ vẫn kiên trì tiến bước, hai lần đặt chân vào trận chung kết - đó đã là một hành trình không hề dễ dàng. Dù trận đấu hôm nay họ thất bại, nhưng điều đó không có nghĩa là họ sẽ dừng lại tại đây. Đồng thời, chúng ta cũng xin chúc mừng TG khi đã giành được tấm vé vào Chung Kết Thế Giới với tư cách hạt giống số hai.”
Tiểu Lê: "Hôm nay thực sự quá đáng tiếc cho TG, nhưng thất bại không phải dấu chấm hết, mà là khởi đầu cho một hành trình mới. Cố lên nào, các chàng trai, đừng bao giờ nản lòng. Con đường phía trước vẫn còn rất dài."
...
Không ngoài dự đoán, MVP của trận chung kết thuộc về Dư Qua.
Sau khi nhận cúp, cả đội trở về hậu trường, một số MC và nhân viên lần lượt đến xin chụp ảnh cùng các thành viên OG.
Bị vây quanh giữa những bó hoa và đám đông, Dư Qua vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, như thể người vừa vô địch không phải anh ấy, biểu cảm vô cùng bình thản.
Trong khi đó, phòng nghỉ của TG chìm trong im lặng.
Mọi người yên lặng ngồi một lúc, huấn luyện viên và các phân tích viên thảo luận đôi chút về chi tiết trận đấu hôm nay. Đội trưởng vốn nghiêm khắc lại khoanh tay tựa vào một bên, giọng điệu hiếm khi dịu dàng: “Hôm nay mọi người đã chơi rất tốt rồi, đã cố gắng hết sức, đừng tự trách nữa.”
Thomas liếc nhìn Ultraman, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Killer giả vờ mất kiên nhẫn, đẩy nhẹ Ultraman: “Thôi nào, đàn ông đàn ang khóc lóc cái gì. Chẳng lẽ sau này không còn cơ hội nào nữa chắc?”
“Không phải.” Mắt Ultraman đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào: “Lần đánh trận chung kết giải mùa xuân, khán đài toàn là fan OG, tuy chẳng ai cổ vũ cho chúng ta, nhưng tôi vẫn rất phấn khích.”
Killer bỗng nhiên cũng im lặng.
Ultraman dùng mu bàn tay lau nước mắt: “Nửa năm qua cứ như một giấc mơ vậy, bỗng nhiên có nhiều người hâm mộ đến thế. Khi ván cuối hôm nay sắp kết thúc, tôi còn nghe được rất nhiều người hô tên chúng ta. Thế mà kết quả vẫn thua, tôi cảm thấy có lỗi với họ lắm."
...
Sau khi hoàn thành phỏng vấn sau trận đấu, ai nấy đều mang tâm trạng nặng nề. Thu dọn đồ đạc xong, cả đội rời khỏi phòng nghỉ, bước ra khỏi sân thi đấu.
Vừa ra khỏi lối đi, đã có vô số fan ùa đến.
Bảo vệ đi theo lập tức vây quanh, giữ khoảng cách an toàn cho họ.
Không ít fan chen lấn, thi nhau hét lớn: “TG cố lên! Đừng nản lòng, hôm nay mọi người đã rất xuất sắc rồi!”
“Về nghỉ ngơi thật tốt nhé! Dạo này các anh vất vả rồi! Mấy tháng nữa còn có Chung Kết Thế Giới! Bọn em sẽ luôn ủng hộ các anh!”
Fan hâm mộ đứng đó nhìn theo bóng lưng các thành viên TG lần lượt lên xe, hơn nữa còn lưu luyến không muốn rời đi.
Dư Nặc ngồi lên xe, lặng lẽ vén rèm cửa, qua khe hở nhìn ra bên ngoài.
Một nhóm fan nam đứng tụ lại một chỗ, phần lớn fan nữ đều đeo băng đô cổ vũ có chữ “Conquer” và “Killer,” vừa vẫy tay vừa ra hiệu tạm biệt họ.
Từ ID chẳng ai biết đến trong giải đấu mùa xuân, chỉ sau nửa năm, giờ đây họ đã trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.
Trên đường về trụ sở.
Không khí trong xe vẫn khá nặng nề, Dư Nặc ngồi cạnh Trần Du Chinh, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn anh.
Từ sau khi trận đấu kết thúc, anh vẫn chưa nói một lời nào.
Cô nắm chặt lấy tay anh, nhưng không biết phải nói gì. Muốn an ủi anh, nhưng lại cảm thấy anh lúc này không muốn nghe bất kỳ lời an ủi nào, chỉ muốn yên lặng một mình.
Dư Nặc cảm thấy tim mình như bị ai bóp nghẹt, cảm xúc như quay trở lại trận chung kết giải đấu mùa xuân.
Nhưng lần này còn phức tạp hơn khi ấy.
Một bên là anh trai cô, bên kia lại là người cô thích.
Một bên vui mừng cho chiến thắng của Dư Qua, nhưng cùng lúc đó, lại không khỏi đau lòng cho Trần Du Chinh.
Huấn luyện viên quét mắt nhìn mọi người một vòng, lên tiếng: “Hôm nay dù thua, nhưng là thua trong tư thế ngẩng cao đầu. Mọi người đều thấy rõ, chỉ cần các cậu chơi tốt, dốc hết tâm sức, thì fan sẽ không trách cứ các cậu đâu. Nếu cảm thấy có lỗi với họ, vậy hãy nỗ lực gấp đôi, giành chiến thắng vào lần sau. OG đúng là rất mạnh, nhưng đối thủ ở Chung Kết Thế Giới còn mạnh hơn nữa."
Tề Á Nam: "Được rồi, đừng chán nản nữa. Từ ngày mai sẽ bắt đầu nghỉ vài hôm, tự điều chỉnh lại tâm trạng đi, sắp tới vẫn còn trận đấu đấy."
Van vẫn không cam lòng, thở dài: “Tôi thực sự muốn có một chức vô địch, sao mà khó thế không biết.”
"Thế mà cũng gọi là khó à?" Đội trưởng liếc xéo anh ấy một cái: "Mấy cậu có biết Fish mất bao lâu mới giành được chức vô địch đầu tiên không? Không nói Fish nữa, đi rừng của OG chắc ai cũng biết nhỉ, A Văn cũng mất sáu năm đấy. Chức vô địch đâu có dễ lấy như vậy."
...
Trận chung kết LPL tối nay đã trở thành chủ đề hot trên Weibo, có đến bốn, năm hashtag liên quan lọt top tìm kiếm.
Đến tối, tài khoản chính thức của TG lại đăng một bài viết lên Weibo.
@TG eSports Club:
Khát vọng vinh quang, điều quan trọng hơn chính là kiên trì sau những thất bại.
Câu chuyện của chúng tôi, tuyệt đối không dừng lại ở đây.
...
Về đến trụ sở, mọi người xách balo xuống xe. Lúc này Trần Du Chinh không muốn quay về, kéo Dư Nặc lại, bảo cô đi dạo cùng anh.
Trụ sở TG nằm ở vùng ngoại ô.
Người rất ít, đêm xuống lại càng tĩnh lặng.
Hai người đi bộ loanh quanh, nhân lúc Trần Du Chinh đi sang bên cạnh hút thuốc, Dư Nặc lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Phó Dĩ Đông:
“Trần Du Chinh trông buồn lắm, tớ muốn an ủi anh ấy nhưng mà không biết phải làm sao, phải làm gì đây?”
Vài phút sau, Phó Dĩ Đông trả lời:
"Những lời an ủi chỉ là vô ích, cậu phải dùng chính cơ thể mình để sưởi ấm cho cậu ấy cơ."
Dư Nặc: "Tớ không đùa đâu..."
Phó Dĩ Đông: “Tớ cũng có đùa với cậu đâu."
Dư Nặc nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn hồi lâu.
Mùi khói thuốc nhàn nhạt chợt phảng phất nơi chóp mũi.
Trần Du Chinh không biết đã quay lại từ lúc nào, đứng ngay bên cạnh cô, ánh mắt cũng dừng trên màn hình điện thoại.
Không biết anh đã nhìn thấy bao nhiêu chữ, Dư Nặc vội vàng tắt điện thoại, lúng túng nói: “Anh về rồi à?”
Trần Du Chinh khẽ ừm một tiếng.
Bóng tối hoàn toàn bao trùm, không biết một cơn gió nhẹ từ đâu thổi qua, xua tan đi chút oi bức của mùa hè. Gần đó có vài con chó hoang lang thang, thỉnh thoảng sủa lên vài tiếng.
Hai người tiếp tục đi thêm một đoạn, Dư Nặc quay đầu nhìn anh.
Đêm tối dày đặc, chỉ có ánh đèn đường rọi xuống những tia sáng mờ nhạt. Hàng mi Trần Du Chinh khẽ rung rinh, anh nghiêng đầu nhìn cô. Trong mắt anh thấp thoáng một nét yếu ớt hiếm thấy, khiến cho Dư Nặc có một ảo giác, dường như cô có thể dễ dàng làm tổn thương anh.
Dư Nặc không nhịn được hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Trần Du Chinh có chút suy tư, nhìn cô mấy giây: “Đang suy nghĩ, làm sao để chị có thể nhìn thấu sự yếu đuối của anh.”
Dư Nặc: “?”
Anh chậm rãi nói tiếp: “Sau đó, dùng cơ thể sưởi ấm anh.”
"…”
Quả nhiên vẫn bị nhìn thấy.
Dư Nặc có chút ngượng ngùng. Cô dừng bước, do dự một chút rồi thử thăm dò: “Vậy, có muốn ôm một cái không?”
“Muốn chứ.”
Cô đứng tại chỗ, dang rộng hai tay, nhưng lại trơ mắt nhìn Trần Du Chinh đi tới một chiếc ghế dài bên cạnh.
Dư Nặc không biết anh định làm gì.
Trần Du Chinh: “Lại đây.”
Cô vừa bước đến trước mặt Trần Du Chinh thì cánh tay bỗng bị anh kéo một cái, cả người cô ngã ngồi lên đùi anh.
Ngay sau đó, một đôi tay siết chặt lấy eo cô. Trần Du Chinh vùi đầu vào lòng cô.
Dư Nặc hơi cứng người, chậm rãi nâng tay, vỗ nhẹ lên lưng anh.
Trần Du Chinh không nói gì, hơi thở nóng rực phả vào cổ cô.
Dư Nặc cảm thấy hơi nhột, nhưng không đẩy anh ra. Sau khi suy nghĩ một lúc, cô đưa tay khẽ vuốt mái tóc đen mềm của anh, dịu dàng nói: “Không sao đâu, hôm nay thua rồi, sau này chúng ta sẽ giành lại chiến thắng.”
“Anh muốn thắng anh trai em.”
Dư Nặc: “…”
Giọng Trần Du Chinh mang theo chút sa sút: “Dư Qua có cúp vô địch rồi, còn anh thì chưa có cái nào.”
“Anh không cần phải so sánh với người khác đâu.” Dư Nặc nhìn thấy vẻ mặt anh, cô nghiêng đầu, kiên nhẫn nói: “Anh đã rất giỏi rồi, giỏi hơn rất nhiều người khác.”
“Hơn nữa, lúc nãy trên xe, huấn luyện viên cũng nói mà, rồi sẽ có một ngày, mồ hôi và nước mắt của anh đều sẽ được đền đáp.”
Đêm hè mát mẻ, giọng của Dư Nặc nhẹ nhàng như cơn gió, chậm rãi len lỏi vào tai anh: “Dù bây giờ vẫn chưa giành được chức vô địch, nhưng đã có rất nhiều người yêu thích các anh. Mọi người đều cảm thấy TG rất mạnh, rất giỏi. Anh trai em, đồng đội của anh ấy, các bình luận viên, MC, bọn họ đều đã nói như vậy. Đây cũng là một sự công nhận khác, anh thấy đúng không?”
Quần áo mùa hè mỏng manh, cảm giác tiếp xúc cũng rõ ràng hơn hẳn.
Trần Du Chinh khẽ cọ đầu vào ngực cô, môi hơi mấp máy, thấp giọng nói: “Anh thấy, ngực chị mềm thật đấy.”