Vào đêm có sao băng rơi, Trần Du Chinh ngồi trên tảng đá, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, hướng về bầu trời đêm mà thầm ước một điều ước kỳ lạ.
Nói xong, anh lại quay sang nhìn Dư Nặc.
Cô sợ đến ngây người, mặt lúc đỏ lúc trắng.
Sao lại có người không biết xấu hổ đến mức này… Cứ như thể hoàn toàn chẳng hiểu thế nào là ngượng ngùng vậy.
Trên gương mặt tuấn tú của Trần Du Chinh lại là một vẻ bình thản đầy ngay thẳng, anh khẽ cười, thậm chí còn hỏi cô: “Em nghĩ ông trời có nghe thấy điều ước của anh không?”
Dư Nặc nghẹn lời hồi lâu, ném cho anh một câu: “Anh đi hỏi sao băng đi.”
Sau khi xuống núi, Dư Nặc lên xe. Cô cúi đầu kéo dây an toàn bên ghế phụ, đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền hỏi: “Phải rồi, sao anh lại đổi xe vậy?”
Một lúc sau, Trần Du Chinh mới nói trả lời: “Xe trước, anh không lái được nữa.”
Hôm qua chẳng phải vẫn lái bình thường sao…
Dư Nặc hỏi: “Sao thế? Xe bị hư chỗ nào à?”
“Vừa ngồi vào, trong đầu anh toàn nghĩ đến mấy chuyện phải che mờ khi lên hình.” Trần Du Chinh thở dài: “Anh sợ gây tai nạn.”
Dư Nặc lập tức im lặng.
...
Xem sao băng về nhà đã là hai, ba giờ sáng, Dư Nặc rửa mặt qua loa rồi nằm lên giường, đặt báo thức.
Kết quả hôm sau cô vẫn ngủ quên.
Dư Qua gõ cửa mấy lần gọi cô ra ăn cơm.
Dư Nặc mệt muốn xỉu, mí mắt như bị dán chặt bằng keo 502. Cô nằm ì trên giường thêm năm phút, cuối cùng cũng tung chăn xuống giường. Lúc ra bàn ăn, cô dùng mu bàn tay xoa mắt, thấy trên bàn đã đặt sẵn đồ ăn mua bên ngoài.
Dư Nặc kéo ghế ngồi xuống, ngáp một cái, giọng còn đầy vẻ ngái ngủ: “Xin lỗi anh, hôm nay em dậy trễ quá, không kịp nấu cơm.”
Dư Qua: “Hôm qua mấy giờ em về?”
Cô mơ màng gật đầu: “Ừm.”
“Ừm cái gì mà ừm, anh hỏi mấy giờ em về?”
Dư Nặc mất mấy giây mới phản ứng lại, hé mắt ra một chút: “Em về lúc hai, ba giờ gì đó."
Thấy cô lấy đũa ăn cơm, Dư Qua đột nhiên nói: “Cổ em bị sao thế?”
Dư Nặc khựng lại, chậm chạp đưa tay lên chạm vào cổ mình, đầu óc tỉnh táo hơn phân nửa: "Cổ em, bị sao à?"
Dư Qua nhíu mày: “Em bị dị ứng gì à?”
Ký ức đêm qua lập tức ùa về, Dư Nặc lắp bắp, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Hôm qua em lên núi xem mâ sao băng, chắc bị muỗi trên núi cắn thôi.”
Dư Qua ừm một tiếng, cúi đầu, cũng không hỏi thêm.
Hai người lặng lẽ ăn xong bữa cơm, Dư Nặc ngồi đối diện Dư Kha, thỉnh thoảng lén quan sát sắc mặt anh, ăn không vô.
Dư Qua nhận ra điều bất thường, hơi ngẩng đầu nhìn cô, cô lập tức cúi xuống, giả vờ tập trung vào ăn cơm. Trong lòng cô cứ lưỡng lự, không biết có nên thú nhận với Dư Qua hay không.
Cô đã giấu anh ấy quá lâu, cảm giác tội lỗi ngày càng lớn. Mỗi một lời nói dối đều phải dùng vô số lời nói dối khác để che đậy, không biết chừng một ngày nào đó sẽ bị lật tẩy. Nhưng nếu bây giờ nói hết mọi chuyện ra, Dư Nặc cũng không chắc chuyện sẽ đi đến đâu.
Giằng co một lúc, cô vẫn quyết định chuẩn bị thêm một thời gian, đợi thời điểm thích hợp rồi nói chuyện với Dư Qua.
Dù sao thì… Anh ấy cũng đã biết chuyện cô thích Trần Du Chinh, tạm coi như có chút thời gian để giảm xóc.
Ăn xong, hai người cùng dọn dẹp hộp cơm trên bàn. Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, Dư Nặc chạy ra mở cửa.
Anh nhân viên giao hàng nhìn số nhà, tìm một kiện hàng: “Fish?”
Dư Nặc: “Ừ, là tôi.”
“Đọc bốn số cuối số điện thoại giúp tôi.”
Cô đọc bốn số cuối điện thoại của Dư Qua, nhận lấy gói hàng, mỏng mỏng dẹt dẹt, không biết là thứ gì. Cô đóng cửa lại, gọi: “Anh, có bưu kiện nè, em lấy giúp anh rồi.”
Dư Qua bước đến.
Dư Nặc đưa cho anh: “Cái gì thế ạ?”
Dư Qua nhìn chằm chằm vào túi hàng, đầu tiên là nghi hoặc, sau đó như chợt nhớ ra gì đó, vẻ mặt có chút gượng gạo. Anh ấy hắng giọng, cố tỏ vẻ tự nhiên: “Của em đấy, cầm đi.”
Dư Nặc ngạc nhiên: “Của em?”
Dư Qua ừ một tiếng, xoay người, nhanh chóng trở về phòng.
Dư Nặc chẳng hiểu chuyện gì, dùng chút sức xé túi đóng gói. Bên trong còn một lớp màng bọc nhựa.
Hình như là… một chiếc áo?
Dư Nặc tiện tay ném túi đựng vào thùng rác, rồi mở rộng bộ quần áo ra.
Mặt trước có một con cá, là logo do fan của Dư Qua thiết kế.
Cô lật ngược áo lại, nhìn thấy một hàng chữ tiếng Anh ở phía sau, liền sững người. Hai giây sau, Dư Nặc liếc nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt của Dư Giơ, rồi khẽ mỉm cười.
...
Sau vài ngày nghỉ ngơi, trận đấu cuối cùng của vòng loại cũng kết thúc. Dựa trên tổng điểm của giải mùa xuân, danh sách các đội tuyển tham dự chung kết đã được xác định. Lễ xuất quân của ba đội LPL diễn ra vào buổi chiều, buổi tối còn có một bữa tiệc rượu.
Dư Qua trả lời vài tin nhắn, thay đồng phục đội trong phòng.
Dư Nặc ngồi xếp bằng trên ghế sofa phòng khách, xem tài liệu học tập.
Dư Qua thoáng ngừng bước: “Hôm nay em đi với anh không?”
“Là lễ xuất quân của các anh à? Em xem livestream trên TV là được rồi.”
"Buổi tối em ở nhà ăn một mình à?"
Dư Nặc nghĩ một lúc, thấy còn lâu mới đến kỳ thi, dạo gần đây cô cũng không có việc gì làm, bèn bật dậy khỏi sofa: "Vậy em đi với anh nha."
Dư Nặc chạy ra ban công, kéo cửa kính, dùng cây phơi đồ lấy chiếc áo thun vừa giặt hôm qua xuống.
Dư Qua chú ý đến bộ quần áo trên tay Dư Nặc: “Em làm gì đấy?”
Dư Nặc khẽ mỉm cười: “Hôm nay em sẽ mặc cái này.”
Dư Qua đứng bên ngoài đợi cô thay đồ.
Dư Nặc buộc tóc đuôi ngựa, cố ý phối thêm một chiếc váy kẻ sọc màu xanh lam cùng tông với chú cá in trên mặt trước áo thun.
Cô bỏ điện thoại, nước hoa và dây sạc trên bàn trang điểm vào túi, sau đó kiểm tra lại một lượt, chắc chắn không bỏ sót thứ gì rồi mới kéo cửa bước ra ngoài.
Ánh mắt Dư Qua dừng lại trên bộ quần áo cô đang mặc.
Dư Nặc cũng cúi đầu nhìn lại mình, vui vẻ hỏi: “Thế nào hả anh? Có đẹp không?”
Dư Qua quay mặt đi, hơi lúng túng nói: “Cũng được.”
Sau khi gặp mặt các thành viên OG, A Văn là người đầu tiên phát hiện ra chiếc áo của Dư Nặc có gì đó sai sai. Anh ấy mở to mắt, chỉ vào dòng chữ tiếng Anh trên lưng cô: “Love Fish Forever?? Cái quái gì thế này?”
Dư Nặc nghiêm túc trả lời: “Đây là áo cổ vũ của anh trai em.”
Will nhịn một lúc, rốt cuộc cũng bật cười: “Em gái à, em đúng là chiếc áo bông nhỏ tri kỷ của Dư Qua mà.”
Dư Qua chẳng thèm để ý đến mấy lời trêu chọc của bọn họ.
Phòng nghỉ là một gian phòng lớn do ban tổ chức chuẩn bị, các thành viên OG là người đến đầu tiên. Những người còn lại vẫn đang trang điểm, Will rảnh rỗi không có việc gì làm, liền sang ghế sô pha ngồi, trò chuyện với Dư Nặc.
Lúc này, thành viên hai đội khác cũng lần lượt đẩy cửa bước vào.
Trần Du Chinh đang trò chuyện với Killer, anh đội một chiếc mũ bóng chày, tầm nhìn có hơi bị che khuất. Killer tinh mắt, liếc một vòng quanh phòng rồi thúc vào cánh tay người bên cạnh: “Dư Nặc, cậu nhìn kìa, Dư Nặc!”
Ánh mắt Trần Du Chinh thoáng lướt qua.
Will ngồi bên cạnh Dư Nặc, cũng thuận theo ánh mắt của cô mà quay đầu lại, vừa vặn chạm phải một đôi mắt đen sâu thẳm. Anh ấy và Trần Du Chinh chỉ quen biết sơ sơ, cũng chưa nói với nhau được mấy câu.
Bọn họ nhìn nhau qua dòng người qua lại, Will là người đầu tiên dời mắt đi.
Anh ấy thấy hơi khó hiểu, cố nhắn nhớ kỹ lại, xem bản thân có làm gì sai không? Sao vừa nãy tên kia nhìn mình có chút địch ý thế nhỉ?
Nhìn thấy Dư Nặc khẽ cười với Trần Du Chinh, Will hỏi: "Em gái à, em với Conquer thân nhau lắm hả?"
Dư Nặc: “Cũng tạm thôi ạ.”
Will "ồ" một tiếng, lại hỏi: “Thế lúc em làm ở TG, có bị ai bắt nạt không?"
“Không có, sao anh lại hỏi thế?”
“Chỉ là cái tên Conquer đó...” Will hoi do dự: "Cái tên này một lời khó nói hết... Em hiểu ý anh chứ? Hồi trước anh từng đấu trận giao hữu với cậu ta trên Trạm Cá, anh không đụng chạm gì đến ai cả, thế mà cậu ta cứ điên cuồng khiêu khích anh. Sau đó anh nghĩ chắc là do cậu ta đặc biệt ghét anh trai em, nên mới có địch ý lớn như vậy với người của OG."
Dư Nặc: “…”
Cô chần chừ một lát rồi hỏi: “Chắc không phải thế đâu? Hay là, giữa hai người từng có chuyện gì không vui không?”
Will thản nhiên nói: “Anh với cậu ta thì có thể có chuyện gì chứ?”
Lúc này, điện thoại của Dư Nặc nhận được tin nhắn.
Conquer: "Em đến sao không nói cho biết thế?"
Dư Nặc: "Em quyết định ngay phút cuối, nên chưa kịp nói anh."
Conquer: "En giờ là người có bạn trai rồi, chú ý giữ khoảng cách với người khác phái chút đi."
Đọc xong tin nhắn, Dư Nặc ngẩng đầu, tìm kiếm bóng dáng Trần Du Chinh.
Anh đang ngồi trước gương trang điểm, nhân viên cúi người, tay cầm dụng cụ chỉnh lại kiểu tóc cho anh.
Qua hình ảnh phản chiếu trong tấm gương, Trần Du Chinh cụp mắt, chậm rãi gõ chữ trên điện thoại.
Conquer: Đừng nói chuyện với cái tên đầu mào gà đó."
Đầu mào gà?
Dư Nặc ngẩn ra, mãi đến khi vô tình nhìn thấy kiểu tóc của Will bên cạnh.
Tóc anh ta hơi ngắn, hai bên đều được cạo sát. Không biết hôm nay bị trúng tà hay sao, mà lại để stylist vuốt hết phần tóc giữa lên bằng keo, trông thật sự có chút giống mào gà.
Dư Nặc bị câu nói "tàn ác" của Trần Du Chinh chọc cười.
Conquer: "Anh ngứa mắt anh ta lâu rồi."
Dư Nặc vừa mới nghe Will kể một tràng về “tội ác” của Trần Du Chinh, giờ lại nhận được lời “cảnh cáo” của anh. Cô ngớ người: "Anh ấy làm sao cơ?"
Conquer: "Lần đầu tiên hẹn hò với anh, em còn dẫn anh ta theo, là cố tình chọc tức anh à?"
Lần đầu hẹn hò?
Bọn họ hẹn họ mà lôi cả Will theo khi nào chứ?