Trước khi trận đấu tiếp theo bắt đầu, ống kính đặc biệt hướng đến MVP của ván đấu vừa rồi. Trần Du Chinh nhẹ nhàng chỉnh lại tai nghe, ánh mắt trầm tĩnh, cầm chai nước bên cạnh uống một ngụm.
Không rõ đồng đội bên cạnh nói gì, nhưng khi nghe thấy, khóe môi anh khẽ nhếch lên, thấp thoáng một nụ cười.
Phía sau vang lên giọng nói của hai cô gái đang trò chuyện:
"Trời ơi, AD của TG đỉnh ghê... Đây đúng là tuyển thủ chuyên nghiệp đẹp trai nhất mà tớ từng thấy! Anh ấy không đi làm idol đi, chạy đi làm tuyển thủ eSports làm gì không biết?"
Cô gái còn lại nghiến răng phản bác: "Cậu để Châu Đãng của tớ ở đâu? Để Ngư Thần của OG ở đâu? Nếu nói đến đẹp trai, Conquer có thể so được với Wan sao?"
"Chu Đãng giờ đã trở thành hồi ức một thời rồi, cuối cùng vương miện nhan sắc của LPL cũng có người kế thừa rồi."
Thoáng chốc, hai người bắt đầu tranh cãi dữ dội: "Cậu đúng là đồ mê trai mà! Cậu quên mất đội tuyển yêu thích của mình là WR à? Xem eSports mà chỉ chăm chăm nhìn mặt tuyển thủ, sao cậu không đi làm fangirl luôn đi?"
Cô gái kia lập tức phản bác: "Cậu làm như cậu không mê trai ấy? Cậu thích Chu Đãng không phải cũng vì anh ấy đẹp trai sao?"
"Chu Đãng có bao nhiêu danh hiệu vô địch? Còn cái tên vô danh kia đã có thành tích gì chưa? Ngay cả trận hôm nay còn chưa chắc thắng nổi, mà cũng đòi so với Chu Đãng? Đúng là trò đùa nực cười. Tớ lười đôi co với cậu luôn rồi."
Cô gái bị phản bác đến mức im lặng một lúc, rồi yếu ớt than thở: "Sao cậu căng thế? Tớ chỉ tiện miệng khen một câu thôi mà."
"Cậu có thể so sánh bất cứ ai cũng được, nhưng đừng động đến Wan! Cậu có biết anh ấy hoàn hảo đến mức nào không? Không chỉ đẹp trai, kỹ năng đỉnh cao, nhân cách tốt, mà còn chung tình nữa!"
"Sao cậu biết Conquer không chung tình...?
"Hừ!" Cô gái phía sau lạnh lùng hừ một tiếng: "Nhìn là biết đào hoa rồi."
Dư Nặc nghe cô nàng nói thế, suýt nữa đã bật cười thành tiếng.
Thế nhưng cô không dám cười thành tiếng, chỉ có thể nhịn cười trong lòng.
Bình luận viên nói trêu: "Conquer đã thả lỏng rồi kìa, có vẻ tâm lý của anh chàng tân binh này khá vững vàng đấy."
Tiểu Trà cố ý nhắc đến Chu Đãng để tăng hiệu ứng chương trình: "Tôi thấy có người nói Conquer có chút gì đó giống anh ngày trước, anh nghĩ sao?"
Chu Đãng chỉ bình luận ngắn gọn: "Cậu ấy có tiềm năng rất lớn."
Sự thật chứng minh, Chu Đãng cứ mở miệng nói câu nào thì bất kể nội dung là gì, khán giả bên dưới đều hò reo không ngớt.
Bình luận viên cũng nhận ra điều đó, nhanh chóng chuyển chủ đề: "Được rồi, các fan hâm mộ cuồng nhiệt hãy bình tĩnh lại một chút đi nào, ván đấu thứ tư sắp bắt đầu rồi!"
Thời gian nghỉ giữa trận kết thúc, ống kính máy quay lại hướng về bàn bình luận. Đây là trận đấu then chốt, nếu WR thua thêm một ván nữa, họ sẽ lỡ hẹn với trận chung kết.
Người hâm mộ WR tại trường quay không khỏi thấp thỏm lo lắng.
WR sử dụng đội hình có lợi thế đầu trận đấu nhưng không có nhiều khoảng trống để mắc sai lầm. Họ chơi chắc chắn suốt 15 phút đầu tiên. Tuy nhiên, dù không thể tạo ra lợi thế lớn như mong đợi, họ vẫn khiến TG rơi vào thế bất lợi. Trận đấu bước vào giai đoạn căng thẳng nhất.
Trong ván đấu này, Conquer bị nhắm đến một cách rõ ràng, liên tục bị hạ gục nhiều lần.
Phút thứ 23.
Khi WR sắp kiểm soát được *Baron, giao giao tranh lại nổ ra ở đường giữa, Killer điều khiển *Hecarim di chuyển linh hoạt né các chiêu của đội đối thủ, sau đó tốc biến lên làm choáng và hạ gục hỗ trợ của WR ngay tức khắc.
*Baron Nashor là quái vật hùng mạnh nhất trong khu vực rừng. Đội tiêu diệt Baron sẽ được cộng thêm sức mạnh công kích, sức mạnh phép thuật, cường hóa biến về và gia tăng đáng kể sức mạnh của lính xung quanh.
*Hecarim là vị tướng trong l*l, có khả năng gây sát thương đa mục tiêu và là một tanker vô cùng mạnh mẽ, khiến kẻ địch gặp khó khăn trong việc hạ gục.
AD đối phương lập tức lùi về.
Từ tình huống này, TG đã tìm được điểm đột phá.
Trên sân đấu, cục diện căng thẳng, thay đổi trong chớp mắt, tốc độ nói của Quân Hạo cũng trở nên gấp gác hơn: “Pha này của Killer khá quan trọng, DI gần như bốc hơi ngay lập tức!"
"Trời ạ, đây là một cơ hội tuyệt vời đó, TG sắp thổi hồi kèn phản công rồi sao? Những thành viên khác của WR cũng đã nhận ra rồi, bắt đầu ping tín hiệu và dồn quân về phía này. Pha giao tranh này là trận chiến sinh tử với WR, ai thắng sẽ có Rồng. TG là đội hình mạnh về cuối trận, nếu giành được Rồng lúc này rồi đẩy thẳng lên nhà chính, WR sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Phải cẩn thận đấy, đây là ván đấu quyết định rồi, chỉ cần một sai lầm thôi là có thể mất hết!"
Trường quay bắt đầu náo động.
Dư Nặc cảm thấy tim mình như bị treo lơ lửng, bàn tay đặt trên đầu gối cũng vô thức siết chặt lại.
Hai đội bắt đầu giành vị trí quanh khu vực sông. Trong lúc thăm dò nhau, người chơi đường giữa của WR tranh thủ cấu rỉa một đợt sát thương, khiến người đi rừng của TG mất nửa cây máu.
Đồng thời, người chơi đường trên của WR đã bắt đầu vòng ra phía sau, ẩn mình trong vùng khuất tầm nhìn.
Cả trường quay không thể kìm nén được nữa, những tiếng hò reo cổ vũ cho WR liên tiếp vang lên.
Từng đợt âm thanh vang lên từng đợt, bầu không khí sục sôi đến đỉnh điểm.
Dư Nặc vô thức nghiêng người về phía trước, hai mắt mở to, không chớp lấy một lần, chăm chú dán chặt vào màn hình lớn.
Tại khu vực hang Rồng Ngàn Tuổi, hai đội bắt đầu màn kéo dài giao tranh. Conquer bắn một phát trúng người chơi đường trên của đối phương, sau đó cầm khẩu súng trường lao thẳng vào mở giao tranh.
“Ê ê!! Jiang phải cẩn thận đấy, DI bên này đã bị hạ gục ngay trực diện rồi!”
Quân Hạo không kìm được mà hô lớn: “Ê ê ê? Conquer! Chú ý vị trí của Conquer!! Cậu ấy đã lao vào rồi!!! Lần này Zhixiang hơi manh động rồi, có thể sẽ gặp chuyện không may đấy! Xong rồi, cậu ấy vừa dùng *chiêu lướt thì bị làm choáng, ngã xuống rồi!"
*Chiêu lướt: Tướng bạn sẽ lướt đến mục tiêu bị đánh dấu, gây 15-100 sát thương chuẩn lên mục tiêu.
Đối phương mất hai người, muốn rút lui nhưng đã quá muộn, bị những thành viên còn lại của TG tiêu diệt. Conquer thi triển kỹ năng mượt mà, bắt đầu càn quét điên cuồng, tung ra một pha *sát thương AoE bùng nổ, giành được quadra kill (bốn mạng liên tiếp).
*AoE còn là viết tắt của Area of Effect, hiệu ứng sát thương diện rộng.
WR bị quét sạch, khi toàn bộ đội TG đã hạ gục được Baron, họ lập tức TP về trụ nhà để chỉnh đốn trang bị.
*TP: dịch chuyển nhanh
Thế cục đã được định đoạt.
Trong kênh thoại nội bộ, Ultraman phấn khích, cảm thán liên tục: “Ôi trời, tôi cảm nhận được rồi, Conquer, tôi thật sự cảm nhận được rồi.”
Trần Du Chinh bấm chuột: “Gì cơ?”
“Cậu hôm nay, thật sự rất muốn thắng.”
Trần Du Chinh: “?”
Killer cũng thả lỏng, cười trêu: "Được đấy, xem ra bình dầu em gái nhỏ kia đưa không đổ uổng phí rồi, anh Chinh của chúng ta trực tiếp hóa thân thành chiến thần rồi."
...
...
Cuối cùng, thế TG như chẻ tre, giành lấy điểm số quyết định.
Trên sân khấu, ánh đèn sáng rực, màn hình được phóng lớn, chuyển góc quay sang tuyển thủ. Killer tươi cười rạng rỡ, không thể che giấu cơn phấn khích, ôm chặt lấy Van, hét lớn. Ống kính lướt qua, Trần Du Chinh vẫn bình tĩnh như cũ, tháo tai nghe xuống, đứng dậy khỏi ghế.
Quân Hạo hừng hực khí thế, thực hiện lời bình luận kết thúc: “Đây chính là Liên Minh Huyền Thoại, đây chính là LPL! Ở nơi này, bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra. Đội tuyển trẻ đầy tiềm năng này đã từng bước chinh phục đấu trường khốc liệt, từ giải Mùa Xuân đến vòng bảng, rồi tiến vào play-off, vượt qua bán kết để hiên ngang bước vào trận chung kết!"
“Giờ phút này, họ đang tuyên bố với toàn bộ khán giả của LPL rằng, tên của họ là... Thorn Game!!!!”
Dư Nặc theo dõi trận đấu quá nhập tâm, khi nghe thấy câu này, cô bỗng dưng có cảm giác tự hào như chính mình cũng là một phần của đội tuyển ấy. Tim cô đập nhanh hơn một nhịp, suýt chút nữa đã muốn bật dậy khỏi ghế mà hò hét cổ vũ cho họ.
TG không gặp nguy hiểm, chiến thắng WR với tỷ số 3:1.
Dư Nặc nhẹ nhàng thở hắt ra, ngả người xuống ghế.
Chị trợ lý bên cạnh cười: “Em nói xem, nếu anh trai em nhìn thấy bộ dạng của em lúc này, chắc là anh ấy đau lòng lắm."
Dư Nặc quay đầu.
Chị trợ lý chớp mắt: “Sao em lại kích động thế? Ai không biết còn tưởng Ngư Thần đang thi đấu nữa đấy.”
“Không phải.”
Dư Nặc cũng nhận ra vừa rồi mình hơi thất thố, cố gắng giải thích: “Em có một bạn quen các thành viên TG, cô ấy cũng là fan của họ. Em có nghe cô ấy kể vài chuyện, cũng thấy TG thật sự không dễ dàng gì."
“À...” Chị trợ lý suy nghĩ một chút, đồng tình: “Đúng là không dễ dàng thật, cũng may hôm nay họ đã giành được chiến thắng."
Dư Nặc sững sờ: “Hả? Sao vậy ạ?”
"TG là một đội tuyển mới, không có thành tích cũng chẳng có độ phủ sóng, nên ở khu vực LPL rất khó kiếm được nhà tài trợ. Duy trì một đội tuyển esports kiểu này cực kỳ tốn kém, người giàu bình thường cũng không thể chơi nổi. Nếu năm nay họ không đạt được thành tích, khả năng cao sẽ phải đối mặt với nguy cơ giải tán."
Dư Nặc mấp máy môi, định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại lặng thinh.
Không khí tại trường quay dần trở nên trầm lắng, xung quanh có những cô gái lần lượt rời khỏi chỗ ngồi, trên đầu vẫn đeo băng đô cổ vũ cho WR.
Dư Nặc ngồi tại chỗ, đưa mắt nhìn xung quanh.
Hai cô gái vừa cãi nhau khi nãy vẫn chưa rời đi, một người đang an ủi người còn lại.
Cô gái kia đưa tay lau nước mắt, bờ vai run lên, khe khẽ nức nở.
WR thua rồi, có người thất vọng, có người tức giận, vừa chửi thề vừa bỏ đi.
Ai nấy đều ủ rủ rời khỏi khán đài.
…
Buổi phỏng vấn sau trận đấu cần chút thời gian để chuẩn bị, máy quay hướng về bàn bình luận. Tiểu Trà mỉm cười: "Chúc mừng TG đã tiến vào trận chung kết. Đây thực sự là đội tuyển tân binh đầu tiên vừa thăng hạng LPL đã có thể vào đến chung kết, đúng là một kỳ tích không tưởng mà. Nhưng thể thao điện tử đôi khi chính là vậy đấy, tàn khốc đến nhẫn tâm. Cũng mong các tuyển thủ WR đừng quá nản lòng, các fan hâm mộ cũng đừng quá đau buồn. Con đường phía trước vẫn còn dài."
WR là đội tuyển duy nhất mà Chu Đãng từng trung thành cống hiến. Anh ấy và đội tuyển đã nhiều lần chinh chiến tại Chung Kết Thế Giới, thậm chí giành được chức vô địch. Thế nhưng, khi thời đại của những huyền thoại dần lùi vào dĩ vãng, các cựu binh lần lượt giải nghệ, đội tuyển rơi vào giai đoạn khó khăn, không còn ai đủ sức kế thừa vinh quang năm xưa.
Từng là nhà vô địch thế giới, vậy mà giờ đây lại gục ngã trước một đội tuyển non trẻ vô danh. Thực ra, ngay cả những khán giả trung lập cũng thấy xót xa thay cho họ.
Tiểu Trà quay sang người đàn ông bên cạnh: "Bây giờ tâm trạng của Thần Wan đây chắc cũng rất phức tạp lắm nhỉ? Hôm nay thật sự tiếc thay cho WR."
Thật ra Chu Đãng không phải người hay nói nhiều, nhưng khi bị hỏi, anh ấy vẫn mở lời: "Thực lực không bằng người khác, tiếc gì mà tiếc chứ."
Gia Vệ tiếp lời: "Vậy, với tư cách là cựu tuyển thủ chuyên nghiệp, cũng từng là siêu sao sáng chói nhất của khu vực chúng ta, anh có điều gì muốn nói với họ không? Hoặc muốn nhắn nhủ điều gì đến những tuyển thủ vẫn đang kiên trì chiến đấu không?"
Gương mặt Chu Đãng vẫn không có chút cảm xúc dư thừa nào dư thường lệ. Sau đó anh bỗng nhìn thẳng vào ống kính livestream, hiếm hoi nói một đoạn thật dài:
"Trên đấu trường này, có người rời đi, có người tiếp tục kiên trì. Nếu muốn bước l*n đ*nh kim tự tháp của LPL, đó sẽ là một hành trình vô cùng gian nan và cô độc. Đi kèm với nó, có thể là vô số lời chỉ trích, chế giễu. Chính những tiếng xì xào ấy, những luồng dư luận mang tính hủy diệt ấy, sẽ đồng hành cùng bạn qua từng đêm dài vô tận. Mỗi lần thất bại, mỗi lần thất vọng thậm chí tuyệt vọng, bạn lại phải một lần nữa leo lên từ vực thẳm."
"Cho đến một ngày, khi cuối cùng bạn có thể đứng trên sân khấu rực rỡ ánh đèn kia, và rồi..."
Chu Đãng dừng lại một chút, sau đó nói ra câu kết của buổi tối hôm nay:
"...Khoảnh khắc bạn đứng dưới ánh đèn sân khấu, tất cả mọi người đều sẽ nhớ đến bạn."
Cả hội trường bùng nổ.
Về sau, câu nói này nhanh hotsearch của Weibo, khiến vô số game thủ kỳ cựu của Liên Minh Huyền Thoại xúc động bùi ngùi.
Đây chính là sức hấp dẫn của thể thao điện tử.
Dẫu có tàn khốc, dẫu có thực tế đến mức khiến bao người vỡ mộng, nhưng vẫn có vô số con người không ngừng theo đuổi, không ngừng phấn đấu.
....Dù có chết chín lần, lòng này vẫn không hối hận.
...
Buổi phỏng vấn sau trận đấu, khán đài gần như trống trơn, chỉ còn lác đác vài bóng người.
MC vẫn làm việc tận tâm, tiếp tục đặt câu hỏi.
Vẫn những người lần lượt đứng dậy, rời khỏi ghế và đi về phía lối ra, rõ ràng bọn họ chẳng hề quan tâm đến những thành viên TG đang đứng trên sân khấu.
Những chàng trai trẻ tràn đầy nhiệt huyết này đã thức trắng đêm hết lần này đến lần khác để tập luyện, liều mạng chỉ để chứng minh bản thân trong các trận đấu.
Trên đồng phục của họ sạch trơn, gần như không có lấy một logo tài trợ nào. Không chỉ thiếu nhà tài trợ, họ chẳng có người hâm mộ, thậm chí đến một huấn luyện viên chính thức cũng không.
Họ cứ thế giành chiến thắng hết trận này đến trận khác, từng bước tiến thẳng vào trận chung kết.
Thế nhưng, khi chiến thắng, thứ họ nhận được không phải là tiếng vỗ tay, không phải là sự tung hô.
Mọi người, gần như tất cả, chỉ đang tiếc nuối cho những đối thủ mà họ đã đánh bại.
MC hỏi đến Trần Du Chinh: "Hôm nay các cậu đánh bại WR, đồng nghĩa với việc sẽ đối đầu OG trong trận chung kết. Cậu có điều gì muốn nói không?"
Người bên cạnh đưa micro đến.
Khán giả tiếp tục rời đi, chẳng ai buồn nán lại dù chỉ một giây.
Hội trường càng lúc càng trống trải.
Cả sân vận động rộng lớn, không một ai lên tiếng, yên tĩnh đến đáng sợ.
Trần Du Chinh vẫn không để ý, ánh đèn sân khấu chiếu lên người anh, làm gương mặt anh trông càng mờ nhạt, biểu cảm cũng dần biến mất trong sắc sáng chói lóa.
Anh thản nhiên nhìn xuống dưới khán đài, lặng lẽ quan sát toàn bộ khung cảnh.
Như thể muốn khắc ghi khoảnh khắc này vào trong trí nhớ.
Bên cạnh, người đến người đi không ngừng. Dư Nặc ngồi ở góc khuất, cách một khoảng xa, từ xa nhìn về phía người đang đứng trên sân khấu kia.
Người dẫn chương trình nhận ra bầu không khí im lặng tẻ nhạt đã kéo dài quá lâu, liền cầm micro lên, chuẩn bị lặp lại câu hỏi.
Cuối cùng Trần Du Chinh cũng lên tiếng: "Nếu như ở đây, chỉ có nhà vô địch mới được nhớ đến..."
Dư Nặc ngẩn người.
Như mọi khi, giọng điệu của anh vẫn thản nhiên, nhưng âm thanh lại vang vọng khắp từng góc sân vận động.
"...Vậy thì tôi sẽ đánh bại tất cả."