Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu

Chương 83

Ngay khi vừa tiếp đất, Trần Du Chinh lập tức dồn sát thương.  

 

Bình luận viên phấn khích hét lên: “Kee đang nộp mạng! Anh ta đang nộp mạng free rồi! Không muốn sống nữa sao?!! Conquer đã hạ gục anh ta!!!”  

 

Trên màn hình lớn, Lucian kích hoạt Thanh Trừng màu vàng kim, quét sạch AD và đi rừng đối phương thành tro bụi.

 

TG có một pha giao tranh hoàn hảo, trực tiếp giành được Baron.

 

Bình luận viên không kìm được kích động: "Muốn làm gì thì làm!!! Conquer đã có ba món trang bị trong tay, Conquer đang làm mưa làm gió trước mặt BACK!!!"

 

“Thật lòng mà nói, tôi thích nhất là xem Conquer chơi hổ báo như thế. Nghé con không sợ hổ, dù trận đấu có căng thẳng đến mức nào, dù đối thủ mạnh ra sao, cậu ấy vẫn không hề biết hai chữ chùn bước viết thế nào!”  

 

TG đã có bùa lợi Baron trong tập, bọn họ trực tiếp tập trung phá hủy nhà lính đường giữa của BACK.  

 

Đội hình BACK hồi sinh, quyết định tung cú phản công cuối cùng.  

 

Đường trên dùng dịch chuyển vòng ra sau, muốn giữ chân người của TG ở khu vực đường giữa. Kennen tung một chiêu cuối, hiệu quả cũng tạm ổn, nhưng lại không phối hợp kịp với đồng đội, sát thương nhất thời không theo kịp. Chênh lệch kinh tế và trang bị quá lớn, những thành viên còn lại của BACK lao vào hỗ trợ, nhưng sau một hồi giằng co, vẫn bị TG phản công và quét sạch hoàn toàn.

 

Ngay khi TG tập trung tấn công nhà chính, cả khán đài như bùng nổ. Hàng nghìn khán giả đứng bật dậy, đồng thanh hô vang tên TG.  

 

Bình luận viên hét lên: “Kết thúc rồi sao? Kết thúc rồi sao?”  

 

Trụ nhà chính của đội đỏ dần dần cạn máu, BACK đã hoàn toàn bất lực.

 

“3-1!!! *Tôi lên là tôi cân hết!!!  TG đã thắng BACK với tỉ số 3-1!!!!! Chính là hôm nay! Tiễn đội Hàn Quốc về lại Hàn Quốc!!!"

 

*Một câu nói trong meme Trung Quốc

 

TG tháo tai nghe xuống, năm chàng trai ôm chầm lấy nhau, đẩy nhau đi đến phía bên kia sân khấu để bắt tay đối thủ.  

 

Trên bàn bình luận, Tiểu Lê bật cười.  

 

Mới mấy tháng trước, cô ấy vừa chứng kiến thất bại của TG trong trận chung kết mùa hè.  

 

Nhưng giờ đây, cả khán đài đang hò reo vì các chàng trai TG.

 

Cô ấy không kìm được mà nói: "Nỗ lực của họ không hề uổng phí. Mồ hôi và nước mắt đã rơi, con đường đã bước qua, mỗi dấu chân in xuống đều khắc sâu trong tim khán giả. Ngàn lời nói chỉ đành gói gọn trong một câu: Chúc mừng TG tiến vào bán kết!"  

 

...

 

Bởi vì trước đây, sự thống trị quá mạnh mẽ của Hàn Quốc tại giải đấu thế giới đã khiến vô số đội tuyển LPL vỡ mộng, các tuyển thủ kỳ cựu phải rơi nước mắt trên sân khấu trận chung kết. Chính vì vậy, trận đấu giữa Trung Quốc và Hàn Quốc luôn là cuộc đối đầu được mong chờ nhất nhưng cũng khiến khán giả căng thẳng nhất. Hai ngày trước, WR để thua PPE, khiến dư luận trong nước vô cùng chán nản.

 

[Tuổi thơ ùa về rồi.]

 

[Trở về rồi, tất cả đều trở về rồi! Vẫn là công thức quen thuộc, hương vị quen thuộc, giải đấu quen thuộc. Đội tuyển Hàn Quốc - người ba muôn đời của LPL.]

 

Khiến đội tuyển LCK liên tiếp thất bại mấy ván, TG đã thổi bùng tinh thần của LPL. Vô số người xem livestream cuối cùng cũng được xả cơn giận, phòng chat tràn ngập "6666" suốt một khoảng thời gian dài không dứt..

 

OG và TG đều giành được tấm vé vào bán kết.

 

Trên Weibo, cư dân mạng hào hứng bình luận:  

 

[Cầu xin hai đội, cố lên nào, biến S11 thành chung kết mùa thu của LPL đi được không?]

 

[Fish, Conquer: Không ngờ chứ, lại là chúng tôi đây!]

 

[Sân vận động Tổ Chim đang chờ các anh, năm nay cúp vô địch phải ở lại Trung Quốc!]

 

...

 

Trong phòng nghỉ tạm thời của khách sạn, Dư Nặc ngồi trên sofa sạc điện thoại, trò chuyện với Hướng Giai Giai.  

 

Hướng Giai Giai: "Không giấu gì cậu, sau lần phỏng vấn trước, tớ bắt đầu đẩy thuyền CP của anh trai cậu với Conquer rồi, đúng là tà môn ngoại đạo thật mà."

 

Dư Nặc: "...?"

 

Hướng Giai Giai: "Tớ rất thích một câu: "Sau lần chia biệt, ta sẽ gặp lại nhau trên đỉnh cao!' "

 

Hướng Giai Giai: "TG và OG đều đã vào bán kết rồi!!! Mong Fish và Conquer cuối cùng có thể gặp nhau trên đỉnh cao, muốn nhìn thấy họ ôm nhau trên sân khấu thêm lần nữa ghê. Cầu trời khấn Phật hãy giúp tớ hiện thực hóa giấc mơ của một CP fan đi mà!!!"

 

Nhìn mấy dòng tin nhắn của Hướng Giai Gia, đột nhiên Dư Nặc cảm thấy sự tồn tại của mình... có hơi thừa thãi.  

 

Hướng Giai Giai liên tục gửi cho Dư Nặc mấy bức fanart.

 

Hình vẽ quá táo bạo, quá mất liêm sỉ, đến mức Dư Nặc không dám nhìn kỹ.  

 

Dư Nặc nghĩ đến diễn đàn [Trần Dư CP] mà Phó Dĩ Đông gửi cho cô lần trước , Dư Nặc mở Weibo, tìm kiếm rồi bấm vào xem.  

 

Không xem thì không biết, xem rồi thì kinh hồn bạt vía.

 

Lần trước diễn đàn này mới có vài trăm người, giờ độ hot đã leo lên top 100 bảng xếp hạng. Bên trong đủ loại tranh ảnh, fanfic, meme, còn quá đáng hơn cả mấy bức mà Hướng Giai Giai vừa gửi cho cô.

 

Xem xong một lượt, mặt Dư Nặc bất giác đỏ lên. Cô hơi thử đặt mình vào hoàn cảnh thật, trong đầu không kìm được mà hiện lên vài hình ảnh.

 

Dư Nặc hít một hơi thật sâu, cảm thấy tạm thời không thể nhìn thẳng vào Trần Du Chinh và Dư Qua được nữa.

 

Trên WeChat.  

 

Hướng Giai Giai: "Đóa hoa cao lãnh tổng công X Lãng tử phóng khoáng miệng độc thụ, CP này thật sự quá quá quá quá quá tuyệt!"

 

Hướng Giai Giai: "Thật ra không nhất thiết phải là tình yêu, chỉ riêng cái vibe đối thủ truyền kiếp tương tàn cả đời này của hai người họ đã đủ khiến tớ mê rồi!! Cậu hiểu không!!"

 

Dư Nặc đang gõ chữ thì bỗng cảm nhận được hơi thở nóng rực phả bên tai.  

 

Cô giật mình ngẩng đầu.  

 

Đương sự đang ghé sát đầu lại gần cô, hơi khom người xuống, không biết đã đứng phía sau lén nhìn bao lâu rồi.

 

Anh nghiêng đầu, cười với cô: "Đang nhắn tin với ai đấy?"  

 

Dư Nặc chột dạ tắt điện thoại: "Với Giai Giai."

 

Cô lập tức đổi chủ đề, khen ngợi Trần Du Chinh: "Trần Dư Chinh, hôm nay anh chơi hay quá."

 

"Hay chỗ nào?"

 

"Lần đầu vào Chung Kết Thế Giới mà anh đã đánh hay thế này, hôm nay em ở hậu trường còn nghe thấy rất nhiều người hò hét tên anh nữa."

 

"Ừm, cũng đúng." Trần Dư Chinh hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của cô, ngồi xuống bên cạnh, hỏi: "Thế vừa rồi em với Giai Giai mới nhắn gì với nhau đấy?"

 

Sao lại quay về chủ đề này nữa rồi?  

 

"Chỉ là..." Không biết anh đã nhìn thấy bao nhiêu, Dư Nặc cắn răng: "Chỉ là nói chút chuyện riêng thôi."

 

“Ồ.” Trần Du Chinh trầm ngâm nhìn Dư Nặc chằm chằm, chậm rãi nhấn từng chữ: “Chuyện riêng của hai người là, tổng công cao lãnh như hoa? Lãng tử phóng khoáng mồm mép độc miệng?”

 

Dư Nặc: "..."

 

Trần Dư Chinh: "?"

 

Dư Nặc cười gượng: "Giai Giai chỉ nói đùa thôi mà."

 

"Buồn cười không?" 

 

Dư Nặc quay đầu sang chỗ khác, cố giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Ừm... không buồn cười lắm."

 

Nhìn vẻ mặt Trần Du Chinh, cô im lặng một lúc, bỗng nảy ra ý định trêu chọc anh: "Làm sao bây giờ, có khi em bị tẩy não mất rồi, em thấy anh với anh trai em hình như..."

 

"Được rồi, em đừng hình như nữa."

 

Vẻ mặt Trần Du Chinh đầy phức tạp, trực tiếp cắt ngang lời cô.

 

Ban đầu, anh chẳng mảy may để tâm đến chuyện này. Từ trước đến nay, Trần Du Chinh đều không quan tâm người ngoài khen hay chê, thậm chí là viết fanfic về mình.  

 

Nhưng thấy dáng vẻ hiện giờ của Dư Nặc, Trần Dư Chinh bỗng cảm thấy chuyện này hơi nghiêm trọng rồi: "Thích ăn cá, bây giờ anh nói rõ với em một lần nữa."

 

Dư Nặc: "Hả?"

 

"Anh, Trần Dư Chinh, dù trái đất có nổ tung cũng không thích đàn ông. Hơn nữa..." Anh nheo mắt, khóe môi hơi nhếch lên: "Dù thế nào đi nữa, anh cũng không phải là người ở dưới, hiểu chưa?" 

 

Dư Nặc vội vàng dỗ dành: "Biết rồi biết rồi, thực ra mọi người chỉ đùa thôi, anh đừng để bụng."

 

"Sao anh không để bụng được cơ chứ? Đây là giới hạn và lòng tự trọng của một người đàn ông đấy."

 

Trần Dư Chinh không hài lòng, trách cô: "Người khác thì thôi đi, nhưng em là bạn gái anh, sao em không có chút chiếm hữu nào với anh thế? Tình cảm của em dành cho anh nông cạn vậy à?"

 

"Không phải..." Dư Nặc bị dạy dỗ đến mức ngơ ngác, dở khóc dở cười: "Đó là anh trai em mà, hơn nữa anh ấy là đàn ông."

 

"Thế anh ấy không phải con người chắc?" Trần Du Chinh trả đũa bằng cách nhéo vào eo Dư Nặc.

 

"Ừm, anh trai em cũng không được." Dư Nặc ngoan ngoãn chiều theo anh: "Dù là nam hay nữ, anh chỉ có thể thích mỗi em thôi."  

 

Trần Dư Chinh hừ một tiếng, miễn cưỡng nói: "Được rồi, em đã nhỏ nhen vậy thì anh đành đồng ý thôi."

 

Vừa giành chiến thắng trong trận đấu, toàn đội TG hoàn toàn thả lỏng. Sau khi ăn tối ở khách sạn xong, cả nhóm ngồi tụ lại trên sofa bên ngoài, trò chuyện rôm rả.  

 

"Hướng Giai Giai."

 

Nghe có người gọi mình, Hướng Giai Giai rời mắt khỏi màn hình điện thoại: "Hả? Chuyện gì thế?"  

 

Killer vốn đang nói chuyện với Ultraman, thấy Trần Du Chinh đi về phía Hướng Giai Giai, anh ấy cũng liếc mắt nhìn theo.  

 

"Nghe nói cô đang ship tôi với..." Trần Du Chinh dừng lại một chút, cố nhớ lại từ đó: "CP?"  

 

Hướng Giai Giai chột dạ khựng lại, ánh mắt đảo quanh, không trả lời ngay.

 

Trần Du Chinh nở nụ cười mang ý vị sâu xa, tiện tay ném cho Hướng Giai Giai một viên kẹo bọc giấy màu xanh hồng.  

 

Hướng Giai Giai khó hiểu, cúi xuống cầm thứ bên cạnh chân mình lên: "Gì đây?"  

 

Anh ra lệnh: "Ăn đi."  

 

Không hiểu sao, nhìn vẻ mặt Trần Du Chinh lúc này khiến Hướng Giai Giai hơi e dè. Cô ấy nuốt nước bọt, xé vỏ kẹo ra rồi ngoan ngoãn bỏ vào miệng dưới ánh nhìn chằm chằm của anh.  

 

Trần Du Chinh nhếch môi, hỏi: "Ngọt không?"  

 

Hướng Giai Giai gian nan gật đầu.

 

"Hừ."  

 

Hướng Giai Giai: "?"  

 

Trần Du Chinh chậm rãi nói: "Cô có biết đây là gì không?"  

 

"Không biết." Hướng Giai Giai phối hợp hỏi lại: "Là gì vậy?"  

 

Trần Du Chinh: "Là, tín vật định tình, của tôi và bạn gái tôi."  

 

Anh còn cố ý nhấn mạnh chữ "bạn gái".  

 

Hướng Giai Giai đứng ngồi không yên, không biết nên nói gì, đành buột miệng khen đại một câu: "Vậy à, kẹo này... cũng ngọt thật đấy..."  

 

Trần Du Chinh khẽ liếc mắt nhìn cô ấy, thong thả hỏi lại: "Ngọt bằng tôi với Dư Nặc không?"  

 

Hướng Giai Giai: "..."  

Bình Luận (0)
Comment