Trận đấu sắp bắt đầu, vậy mà Trần Du Chinh vẫn chưa chịu ngồi nghiêm chỉnh lại, cả ngừi dựa hẳn vào ghế, thấy máy quay lia tới thì hờ hững nhếch môi, giơ tay chào khán giả.
Cả khán đài lập tức vang lên những tiếng hét đầy phấn khích.
Bình luận viên: "Tuyển thủ Conquer có vẻ khá thoải mái, trông rất tự tin nhỉ!"
Trận đấu bắt đầu, màn hình hiển thị bản đồ Hẻm Núi Khóc Thét.
Hai người tiến vào khu vực giao tranh, Dư Qua ẩn mình trong bụi cỏ, còn Trần Du Chinh thì chạm chạm ngón tay lên sàn đấu, đi tới đi lui dưới trụ, thao tác nhanh đến mức nhân vật trông như đang co giật.
Bình luận viên cảm thán: “Conquer tinh quái quá.”
Màn solo giữa hai người họ khiến lượt xem của sự kiện All-Star tăng vọt.
[Đệch, ban tổ chức biết cách tạo drama ghê!!!]
[Tôi có linh cảm Fish sắp dạy cho Conquer một bài học rồi]
Trận đấu mới bắt đầu chưa được hai phút, cả hai đã quần nhau kịch liệt.
“Hai bên đang farm dàn lính tầm xa, Fish không có góc để Q.”
"Caitlyn của Fish chọn cách đẩy lên trước, còn Conquer thì lùi về một chút. Phải nói rằng, khả năng đè đường của Ngư Thần là có thật, bây giờ có vẻ như Conquer có phần lép vế hơn thì phải?"
Khi bình luận viên còn đang phân tích, Trần Du Chinh đã bỏ lỡ một con lính dưới trụ.
Tiểu Lê: "Caitlyn bên trái hơi quá đáng rồi đấy, hôm nay sao Conquer ngoan ngoãn thế? Lùi về phía trụ, chẳng giống phong cách thường ngày của cậu ấy chút nào."
Phòng livestream sôi nổi thảo luận.
[Đấu trường không phải là nơi vô pháp, đối mặt với sự áp đảo của "anh rể", nhịn thì vẫn phải nhịn.]
[Đây chính là sức mạnh của tình yêu sao? Conquer, anh thay đổi rồi, anh trở nên xa lạ quá!]
[Nếu không phải người đối diện là Fish, với cái tính ngông cuồng của Conquer, súng dí sau gáy vẫn phải múa vài đường tuyệt kỹ. Nhưng giờ thì chịu rồi, muốn múa cũng không nổi nữa.]
Năm phút trôi qua.
Bình luận viên nam bất ngờ nâng cao giọng: "Fish quyết định chơi khô máu rồi! Anh ấy lao thẳng lên rồi! FIsh quyết định đấu trực diện với Conquer! Conquer lập tức phản công bằng một combo QE! Fish mất nửa cây máu! Nhưng anh ấy vẫn còn phép hồi máu! Tiếp tục truy đuổi! Thiêu đốt đã được kích hoạt! Conquer bị đốt cháy!!! Trời ạ, Fish tận dụng sát thương bùng nổ, hạ gục Conquer ngay lập tức!!!"
"Ah, trận đấu này kết thúc quá nhanh! Đây chính là cuộc đối đầu giữa cao thủ sao? Chiêu nào cũng chí mạng!"
Bỗng dưng, khán giả bên dưới đồng loạt hò reo.
Ngay khoảnh khắc dòng chữ "Game Over" xuất hiện trên màn hình, Caitlyn của Fish thực hiện động tác thu súng, hướng về phía Conquer đã ngã xuống trong bệ đá cổ, "bíp" một cái, bật ra biểu tượng "Lưỡng Cực Vô Nghị".
Cả khán đài, bình luận viên và khán giả trong phòng stream đều cười phá lên. Bình luận viên thậm chí còn không nhịn được mà vỗ bàn cười nghiêng ngả.
[Sát thương không cao, nhưng tính sỉ nhục cực mạnh.]
[Ha ha ha ha ha ha ha, mẹ nó tôi cười chết mất, SOS!]
[Đệch, Fish cũng bật biểu cảm trêu Conquer kìa! Tôi cảm nhận được rồi! Cảm giác quen thuộc đó, nó đã trở lại!!!]
[Vậy là, anh trai solo thắng rồi, còn em gái thì nói gì đây?]
[Mấy người cứ tưởng mình ở tầng năm, nhưng thật ra Conquer đang ở tầng vũ trụ rồi. Thua một trận solo thì sao chứ? Dỗ được anh vợ, lời to không lỗ chút nào!]
...
Trận solo cuối cùng kết thúc, Trần Du Chinh và Dư Qua đứng trên sân khấu nhận phỏng vấn.
MC mỉm cười: "Hôm nay Conquer thua trước Fish, có cảm nhận gì không?"
Trần Du Chinh bình thản trả lời: "Tâm phục khẩu phục."
MC bật cười: "Ngoài câu đó ra, còn gì nữa không?"
Trần Dư Chinh im lặng trong giây lát, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Hai giây sau, anh nói: "Anh à, trước đây là em sai. Sau này chúng ta đừng bật biểu cảm trêu nhau nữa."
Dư Qua: "..."
Khoảnh khắc Trần Du Chinh dõng dạc gọi một tiếng "anh", khiến mọi người có mặt đều hít một hơi lạnh.
Không khí chững lại vài giây. Ngay sau đó, khán giả phía dưới bắt đầu huýt sáo và hò hét, phản ứng vô cùng sôi nổi, thậm chí cả các tuyển thủ chuyên nghiệp cũng vỗ tay hưởng ứng.
Các thành viên của TG và OG đều cười không ngớt miệng.
Ống kính đặc biệt hướng về phía Dư Qua đang đứng bên cạnh. Anh ấy trông như đang diễn một vở kịch câm đầy thầm lặng, nét mặt liên tục thay đổi. Mọi người đều nhận ra rằng anh ấy đang cố gắng hết sức để kiểm soát cơ mặt, chỉ để không lộ ra biểu cảm quá méo mó.
Niềm vui luôn ngắn ngủi. Trong tiếng cười rộn rã, All-Star chính thức khép lại.
Sau đó, những người trong giới từng trêu chọc họ lại lên tiếng tiết lộ: "Sau khi giải đấu All-Star kết thúc, có người nhìn thấy Fish với Conquer đi ăn cơm chung...
...
Vào đêm giao thừa, mấy người trong đội TG rủ nhau tụ tập, tất cả kéo đến căn hộ của Trần Du Chinh để cùng đón năm mới. Van còn đặc biệt dẫn theo cả bạn gái của mình.
Buổi tối, mọi người quây quần bên bàn ăn, ăn lẩu.
Nước lẩu hai ngăn đỏ trắng sôi sùng sục, bóng dáng của rau xanh, thịt bò và những viên tròn nhỏ nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống, hơi nóng bốc lên nghi ngút.
Các cô gái ăn ít, Cốc Nghi và Dư Nặc ăn xong trước, đặt đũa xuống. Đám con trai vẫn đang uống rượu, Ultraman đã say khước, bắt đầu rủ rê mọi người chơi trò đoán số.
Hai cô gái ngồi bên cạnh nói chuyện phiếm.
Một lát sau, Cốc Nghi vào nhà vệ sinh. Dư Nặc đứng dậy vào bếp, cắt một ít trái cây mang ra.
Cô đặt đĩa hoa quả lên bàn, vô thức chọn một quả dâu tây, định đưa cho Trần Dư Chinh. Nhưng khi đưa tay ra một nửa, cô nhận ra hành động này không ổn, vội rụt tay lại.
Trần Dư Chinh nắm lấy tay cô, trực tiếp c*n l** q** d**, ánh mắt hơi nheo lại, liếc cô một cái: "Làm gì vậy? Trêu anh à?"
Dư Nặc: "..."
Trần Dư Chinh chậm rãi nói: "Không được đâu nhé."
Khóe mắt anh hơi nhưỡng lên, nhìn về phía Dư Nặc, trong ánh mắt và nét mày như ẩn chứa tình ý, vô tình tạo nên một bầu không khí mơ hồ khó diễn tả.
Killer ngồi đối diện: "...?"
Killer đờ người trong hai giây, rùng mình một cái, cả người nổi da gà.
Trần Dư Chinh quay sang hỏi Killer: "Tôi và bạn gái tình cảm với nhau, cậu nhìn chăm chú như vậy làm gì?"
Killer cảm thấy hơi buồn nôn, quay sang hỏi Dư Nặc: "Cô có cảm nhận được không? Trần Dư Chinh càng ngày càng ẻo lả. Chắc chắn là giấu mọi người lén sang Thái Lan phẫu thuật chuyển giới rồi!"
"Anh Sát, anh cũng nên sớm tìm một cô bạn gái đi."
Trần Du Chinh buông tay Dư Nặc, chậm rãi nhai nuốt miếng dâu tây, khẽ l**m khóe môi: “Không thì cứ mãi bất lực nổi điên thế này, cũng chẳng phải cách hay đâu.”
“…”
“Con mẹ nó cậu…” Killer không cãi lại được Trần Du Chinh, bèn quay sang méc Dư Nặc: “Cô nói đi, Dư Nặc, cô nói đi! Cô mau phân xử cho tôi đi, Trần Du Chinh mới 19 tuổi mà đã đáng ghét thế này, có hợp lý không?”
Dư Nặc bật cười.
Trần Du Chinh khẽ hừ một tiếng: “Em xem, cậu ta lại mất bình tĩnh rồi, tâm lý của một tên chó FA đúng là mong manh quá.”
“Đệch mẹ nhà cậu." Mặt Killer đỏ bừng, xắn cả hai tay áo lên: “Hôm nay ông đây không xé nát cái mồm của cậu thì không được mà."
Ultraman và Thomas ở bên cạnh lớn giọng hò hét, chơi oẳn tù tì.
Dư Nặc mỉm cười, một tay chống cằm, cứ thế chăm chú nhìn Trần Du Chinh và Killer cãi nhau.
Một lúc sau, chiếc điện thoại đặt trên bàn sáng lên, báo có vài tin nhắn WeChat.
Dư Nặc cầm lên xem.
Conquer: “Nhiều người thế này.”
Dư Nặc: “…?”
Conquer: “Chị mà còn nhìn nữa, anh sợ mình không kiềm chế được mà hôn em mất.”
Dư Nặc ngẩng đầu.
Trần Du Chinh vừa trò chuyện với Killer, vừa điềm nhiên cất điện thoại đi.
Phòng đã mở sẵn sưởi sàn, tối qua Dư Nặc ngủ muộn, sau khi ăn no xong thì Dư Nặc cảm thấy có hơi buồn ngủ. Cô nói với Trần Du Chinh một tiếng, rồi sang ghế sô pha, đắp chăn chợp mắt một lát.
Không biết đã ngủ bao lâu, Dư Nặc mở mắt ra.
Phòng khách đã yên tĩnh trở lại, Trần Du Chinh vắt chéo đôi chân dài, đeo tai nghe, dựa vào ghế sô pha chơi game.
Cô ngồi dậy một chút, dụi dụi mắt: “Mấy người Ultraman đâu rồi?”
Trần Du Chinh: “Về rồi.”
Dư Nặc ồ một tiếng: “Bọn họ không ở lại đón giao thừa với chúng ta sao?”
"Đón giao thừa với bọn họ có gì vui đâu chứ."
Dư Nặc vừa mới ngủ dậy, có chút khô miệng, cô cầm ly nước trên bàn trà uống một ngụm: "Mấy giờ rồi?”
“Mười một giờ ba mươi.” Trần Du Chinh tắt game, nhìn cô chằm chằm.
Dư Nặc đặt ly nước xuống, đôi môi ướt át, cô đưa tay sờ mặt mình: “Anh nhìn gì đấy, mặt em ngủ in dấu hả?”
Trần Du Chinh nhướn mày: “Chị mặc áo len đỏ trông xinh đẹp quá.”
Dư Nặc: “…”
...
Đồng hồ tích tắc chạy từng vòng, chỉ còn vài phút nữa là đến mười hai giờ.
Hai người ngồi bên cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, ngắm nhìn quang cảnh trời đêm bên ngoài.
Trần Du Chinh chậm rãi lên tiếng: “Năm nay sắp trôi qua rồi.”
Dư Nặc cảm thán: “Thời gian trôi nhanh quá.”
Trên mặt kính phản chiếu ánh đèn từ muôn nẻo nhà cửa, cùng với bóng dáng mờ ảo của hai người.
Trần Du Chinh quay sang nhìn cô, bất chợt thốt lên: “Quả nhiên mưa sao băng chẳng nghe thấy điều ước của anh.”
Dư Nặc: “…?”
“Thứ đó đúng là chẳng đáng tin.”
Dư Nặc có chút không thoải mái, khẽ cựa quậy.
Cô vừa động đậy, Trần Du Chinh lập tức trở mình, đè cô xuống.
Một bàn tay không an phận luồn vào áo len của Dư Nặc, dọc theo eo mà trượt lên trên, càng lúc càng quá đáng. Giọng anh khàn khàn, cắn nhẹ vành tai cô: “Chị à…”
Cổ tay Dư Nặc bị anh ghì chặt cổ tay xuống đất, dù cố gắng giãy giụa nhưng hoàn toàn vô ích. Cô khó nhọc “ừm” một tiếng.
Trần Du Chinh cúi người xuống, đôi mắt sâu thẳm như mặt hồ tĩnh lặng, từ trên cao nhìn cô: "Em có biết anh muốn làm gì không?"
Mặt Dư Nặc đỏ bừng, nóng đến mức như sắp bốc cháy.
Thấy Dư Nặc không nói gì, Trần Du Chinh nghiêng đầu, tự lẩm bẩm: “Anh nghĩ thông rồi, cầu trời có ích gì chứ.”
Trên bầu trời, một vầng trăng lạnh lẽo lặng lẽ treo cao. Dưới tòa nhà, trung tâm thương mại đông đúc những người trẻ đang tụ tập đón giao thừa. Pháo hoa rực rỡ vút lên, nở rộ giữa màn đêm thăm thẳm, hòa quyện với sắc tối, tạo nên những mảng sáng tối đan xen huyền ảo.
Mọi âm thanh xung quanh đều lặng dần.
Đầu lưỡi mềm mại, ướt át lướt qua vành tai cô, hơi thở anh dần trở nên nặng nề: “Cầu người không bằng cầu mình, mọi chuyện vẫn phải dựa vào bản thân.”
“Chị à, em nói xem có đúng không?”