Cuối tháng 9, thời tiết
có chút quái đản, khi nóng khi lạnh. Nhưng trên đường cái, đã có vài chiếc lá
ngô đồng rụng xuống, tôi nghĩ chuyện như thế này, nhất định rất ít người để ý
đến. Mà tôi ngồi trong xe Tiếu Hoan, rất thích nhìn thấy hình dáng của chúng
khi rơi xuống.
Tiếu Hoan đi đâu đều mang
theo tôi, tôi cũng rất ít đi tái khám ở chỗ bác sĩ, cũng không định miễn cưỡng
nhận hoá trị, tôi muốn ly biệt ở tình huống tự nhiên nhất, mà anh cũng hiểu
được suy nghĩ của tôi, cho nên tôi quyết định như thế nào, anh cũng ngầm đồng
ý.
Tiếu Hoan là một người
đàn ông kiên cường, ở cùng với anh, không hiểu sao cuối cùng dũng khí của tôi
lại tăng lên rất nhiều.
Từng ngày từng ngày cứ
vậy trôi qua, tôi càng ngày cũng càng quen với sự suy yếu của bản thân mình,
thỉnh thoảng lại xuất hiện ù tai, thị lực mơ hồ, hay ngủ cùng với hôn mê, tôi
cũng không cảm thấy đáng sợ, bởi vì mỗi khi tỉnh lại, tôi đã ở trong lòng anh.
Tôi nguyện, cứ như vậy mà
ly biệt.
Ngày 1 tháng 10, tuần lễ
vàng*.
(*: ngày 1/10
là quốc khánh của TQ, kỳ nghỉ lễ kéo dài trong một tuần, bắt đầu từ ngày 1/10,
do vậy được gọi là Tuần lễ vàng.)
Tiểu Bắc ôm bụng đến thăm
tôi, đương nhiên Mai tiên sinh cũng đến đây. Chúng tôi bốn người cùng đến
'Diệp' để ăn cơm.
Trên bàn cơm, di động
Tiếu không ngừng vang, tin nhắn một cái lại một cái bay đến.
"Ai vậy?" Tiểu
Bắc hỏi. Sau đó đẩy tôi, "Tư Doanh, gặp tình huống này, cậu có thể chất
vấn hắn ta, cậu có quyền lợi này, đừng quá thành thực như vậy!"
Tiếu nghiêng đầu nhìn
tôi, mỉm cười, không nói gì.
Tiếu không kiên nhẫn gõ
gõ bàn, "Hỏi mau đi!"
Tôi đỏ mặt, cúi đầu cắn
môi, tôi chưa từng hỏi đến chuyện của anh bao giờ!
Lúc này Tiếu xích lại gần
tôi hơn một chút, tôi cảm giác được nhiệt độ thân thể anh, nhất thời cảm thấy
an tâm, rốt cục, tôi dùng thanh âm rất nhỏ hỏi, "Ai tìm anh vậy?"
Tiếu Hoan bắt đầu cười ha
ha, vươn tay, ôm lấy tôi.
“Không có gì! Mấy người
phụ nữ nhàm chán mà thôi!" Anh nói, sau đó gắp rau vào bát cho tôi.
"Anh nói ai là phụ
nữ nhàm chán cơ?" Nhưng thật ngoài ý muốn, một giọng nói lập tức đáp lại
lời anh.
Bốn người chúng tôi nhìn
về cánh cửa bên cạnh bình phong, người phụ nữ xinh đẹp, lúc nào cũng sẽ xinh
đẹp như vậy cả.
"Tôi nói cô!"
Tiếu nói, thần sắc cao ngạo.
Tôi vừa nhìn thấy La Tình
đến liền cảm thấy rất xấu hổ, vì thế lập tức đẩy Tiếu Hoan ra, theo bản năng
cách xa ra một chút. Tiếu Hoan sửng sốt, nhìn tôi ngây ngốc.
"Em làm sao nhàm
chán cho được. Thấy bạn cũ liền chào hỏi, còn anh lại lãnh đạm vậy!" La
Tình đi đến, thật tự nhiên ngồi giữa tôi và Tiếu.
Cô ta hít điếu thuốc,
nhìn anh, "Em rất nhớ anh, khi nào thì anh đi tìm em đây?"
Lúc này Tiểu Bắc đứng
lên, cầm lấy một ly rượu trên bàn hắt về phía cô ta. Tôi nhìn thấy điếu thuốc
của cô ta tắt ngúm đi, không thể tin nhìn Tiểu Bắc, định mở miệng, Tiểu Bắc
liền nói trước, "Cô con mẹ nó có bệnh sao, ngồi giữa vợ chồng người ta, cư
nhiên quyến rũ ông xã nhà người ta nữa!"
La Tình bỏ điếu thuốc,
xoa xoa quần áo, sau đó nhìn Tiếu.
Tiếu ngồi chỗ kia, cười
như không cười. Cái gì cũng không thèm nói.
Tiểu Bắc tiếp tục hét,
"Hồ ly tinh, còn chưa cút đi!"
La Tình không để ý đến
tiểu Bắc, cô ta nhìn Tiếu, "Em là người phụ nữ nhàm chán sao?" Cô ta
hỏi.
Tiếu nhấp ngụm rượu, trả
lời, "Hiện tại thì đúng!"
La Tình đứng lên, châm
điếu thuốc, lại hút một ngụm, "Tiếu, em mới chỉ thắng anh có một lần,
nhưng anh đã thắng em đến vô số lần." Nói xong, lại nhìn tôi.
Tiểu Bắc kéo tôi ra sau,
hung ác nhìn hai người bọn họ, gằn từng chữ, "Các người làm cho tôi cảm
thấy thật ghê tởm!"
Tiếu bình tĩnh cười,
ngẩng đầu nhìn tôi, "Tư Doanh, em ra xe trước chờ anh! Anh sẽ rất nhanh ra
với em thôi!"
Tôi gật đầu.
Tiểu Bắc giữ tay tôi lại,
"Dựa vào cái gì, Tư Doanh, chúng ta ngồi lại đi, xem bọn họ định làm
gì!"
Tôi tóm Tiểu Bắc,
"Xin cậu, đi thôi!"
Tiểu Bắc hung dữ trừng La
Tình một cái, mới cùng tôi rời đi.
Tôi ngồi trong xe, hạ
cánh cửa kính màu trà xuống, ngắm mấy chiếc lá ngô đồng thi thoảng lại rơi
xuống ven đường.
"Có mệt lắm
không?" Tiểu Bắc ngồi ở một bên, lau mồ hôi trên trán tôi.
Vốn hôm nay, chúng tôi
định đi đâu xa xa chơi một chút, bởi vì sắp tới, Mai tiên sinh sẽ đưa Tiểu Bắc
đến bệnh viện chờ sinh, mà tôi không biết sẽ ra sao nữa.
"Tiểu Bắc, cái này,
là tớ và Tiếu cùng nhau chọn cho em bé, cậu cầm lấy đi!" Tôi lấy từ trong
ngực ra một cái túi tơ tằm, phía trên thêu hình rồng phượng bằng kim tuyến lấp
lánh. Tiểu Bắc cầm lấy, mở ra xem, bên trong là hai con búp bê, trên người mặc
chiếc yếm đỏ, một cậu bé và một cô bé.
"Thật nặng!"
Tiểu Bắc cầm hai con búp bê nói, "Thật nặng à nha! Nếu trong vòng một phần
ba giờ không ló mặt ra, tớ sẽ mượn hai con búp bê này ném vào đầu họ cho thành
hai cái lỗ luôn!"
Tôi cười, Tiểu Bắc chính
là đáng yêu như vậy.
Nhưng Tiếu Hoan rất nhanh
ra đây, La Tình đi phía sau, La Tình giữ chặt anh, sau đó lấy từ trong túi ra
một điếu thuốc, Tiếu cười cười, đốt điếu thuốc giúp cô ta, La Tình ngậm thuốc,
nhìn anh, sau đó đeo kính râm, quay đầu bước đi.
Tiếu Hoan vỗ vỗ quần áo,
đi về phía chúng tôi.
Tiểu Bắc vừa nhìn thấy
anh liền kêu to, "Anh không phải là người mà, cư nhiên kêu vợ mình chờ ở
bên ngoài này đây!"
Tiếu nhìn thấy tôi, nói,
"Mệt lắm sao, chúng ta về nhà đi!"
Tôi gật gật đầu.
Dọc đường đi, Tiếu trầm
mặc rất lâu, tôi cảm thấy được anh dường như là đang đợi tôi mở miệng hỏi anh,
chính là tôi cũng không chịu thua kém, không hỏi.
Xe chạy trên đường cao
tốc, rất nhanh, cảnh vật xung quanh tựa hồ đều trở thành một đường thẳng tắp,
chúng tôi giống như người lọt vào thời không, chỉ cần nhắm mắt lại, thế giới
này dường như chỉ còn lại hai người chúng tôi.
"Em vẫn không có gì
để hỏi sao?"
Một lát sau, Tiếu tắt
nhạc trong xe đi, tiếng ghita nhẹ nhàng ưu thương ngừng lại. Tôi nghe được câu
hỏi của anh.
Không biết vì cái gì, tôi
vừa nghe được lời này, trong lòng liền cảm thấy rất ngọt ngào, anh là đang hy
vọng tôi hỏi anh sao? Anh từ hận tôi không thể là một kẻ câm điếc, tôi từ từ
nhắm hai mắt, khoé miệng nhịn không được mà mỉm cười.
"Phì! Em cái cô ngốc
này! Thật không có tiền đồ gì cả!" Anh sửng sốt, nhưng anh thông minh như
vậy, lập tức liền đoán dược tôi đang suy nghĩ cái gì. Anh cũng cười, tiếng cười
của anh đặc biệt dễ nghe, mang theo chút hấp dẫn, ngạo mạn lại tao nhã. Chúng
tôi cứ như vậy cùng nhau cười, cười trong chốc lát, lại nghỉ ngơi một chút, lại
tiếp tục, cười.
Đường vào nhà chúng tôi
đi ngang qua một cái hồ, tháng chín hồ nước đặc biệt xinh đẹp, nhất là lúc
hoàng hôn, mặt trời lặng một mảng ráng đỏ, ánh sáng trong suốt. Khi ngang qua
ven hồ, xe anh đi rất chậm, ánh sáng chiết xạ từ hồ nước chiếu vào xe, từng tia
từng tia chớp lên người chúng tôi.
Tiếu dừng xe lại, chúng
tôi cùng đến hồ tản bộ.
"Em vẫn còn cười
nữa!" Anh nhìn tôi.
Anh càng nói tôi lại càng
muốn cười, làm sao muốn nín liền nín được chứ!
Chúng tôi đi đến một chỗ
không có ai, anh ôm tôi, ôm tôi vừa ngồi ngắm mặt hồ, vừa lúc la lúc lắc, mặt
anh dán vào mặt tôi, anh tức giận hít sâu, sau đó nói, "Ngay cả chỉ một
câu như vậy cũng làm cho em vui vẻ, trước kia anh đã làm gì chứ?"
Mặt chúng tôi hồng hồng,
dán vào một chỗ, tôi rất thích mùi thuốc lá nhàn nhạt từ miệng anh cùng với mùi
nước hoa khoan khoái trên quần áo anh.
"Tư Doanh, mấy năm
nay, cuộc sống bên ngoài anh chưa từng chia sẻ với em, anh không nói cho em, em
cũng không hỏi, em cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết. Cho nên,
cuối cùng anh vẫn không có cách nào giao trái tim mình cho em. Anh chỉ khát
vọng kích thích, La Tình, hoặc là những người phụ nữ khác, xinh đẹp, thông
minh, mang độc, thậm chí là khờ dại hoạt bát, anh ở cùng với các cô ấy, cảm thấy
thật thả lỏng, đó chỉ là tìm vui, em hiểu không? Anh thật vui vẻ!"
Chúng tôi nhìn hồ nước.
Hồ nước vẫn xán lạn như vậy.
"Nhưng vui vẻ xong
rồi, anh lại cảm thấy thật trống rỗng, anh có thể mỗi ngày hoặc từng tháng đi
thưởng thức những loại phụ nữ thông mình hoặc là tự cho mình là đúng, cũng có
thể phối hợp cho các cô ấy không gian để thi triển mị lực bản thân, thậm chí bị
mị lực của các cô ấy chinh phục, nhưng điều này cũng không phải là vĩnh viễn.
Anh sẽ không có ý định kết hôn với một trong bọn họ, cũng sẽ không định rời bỏ
em......"
Anh ôm sát tôi.
"Anh từng cho rằng,
tình yêu chỉ cần ngang hàng, năng lực ngang hàng, trí tuệ ngang hàng, bởi vì
tình yêu không thể cho nhau sự khâm phục, sẽ không thể tiếp tục được nữa. Tựa
như anh cùng La Tình, bọn anh đều tự đại như vậy, bọn anh đều tự cho là mình có
thể nhìn thấu thế giới này, bọn anh đùa giỡn lẫn nhau, thậm chí ủng hộ thủ đoạn
của nhau, bọn anh cười nhạo thế nhân, thật sự rất say mê sự cô độc phong tao
này. Nhưng mà Tư Doanh, em có biết hay không, anh nhìn em, liền hối hận, anh
hối hận loại kiên trì ngu xuẩn này, anh thật sự hối hận, em tin không?”
Tôi nằm trong ngực anh,
lắc đầu.
Anh thở dài, buông lỏng
một chút, sau đó nhìn tôi, "Tư Doanh, anh có được tất cả duy lại không có
được sự thuần khiết, anh có được tất cả duy lại bỏ qua sự yên bình, anh nhìn
em, nhìn thấy em như vậy, thật sự rất hối hận!" Lời nói của anh, rất nặng
nề.
"Vì cái gì mà anh
lại muốn nói với em điều đó?" Tôi cúi đầu, bởi vì dù cho ánh nắng rất mờ
nhạt, tôi cũng biết mặt mình, có bao nhiêu là tái nhợt gầy yếu.
Hai tay anh dán tại cố
tôi trượt xuống, không có ép tôi ngẩng đầu nhìn mình, anh nói, "Anh không
muốn quan tâm, cái gì là đồng tình, cái gì là tình yêu, anh chỉ quan tâm, bây
giờ anh muốn đối tốt với em, hận không thể móc tim mình ra mà đối xử với em
thật tốt."
Tôi bật cười, trong đầu
hiện ra một nghi vấn, "Tiếu, anh thật sự là không thích hợp nói lời ngon
tiếng ngọt, chẳng lẽ La tiểu thư chưa từng cười anh sao?"
Mặt Tiếu Hoan có chút
hồng, anh nghiêng đầu, "Đây là lần đầu tiên anh nói loại lời nói
này!" Sau đó nhìn hồ nước, cười cười, quay đầu nói với tôi, "Lúc đại
học có nhiều loại sách, nhớ có một câu anh không hiểu lắm, nhưng mà bây giờ thì
anh đã hiểu rồi!"
"Câu gì?" Tôi
hỏi.
"Trước tiên phải
dặn, em không được cười đấy." Anh thật nghiêm túc nói.
Tôi gật mạnh, chính là,
khoé miệng đã có chút muốn cười.
"Chính
là......" Anh đang chuẩn bị nói, tôi liền cười, anh giận dữ, "Anh đã
nói là đừng cười! Là một câu rất thâm ảo!"
"Được, em không cười
nữa!"
Trán anh dán lên tôi, nhẹ
hôn chóp mũi của tôi, nói, "Người vì yêu mà yêu, là thần; người vì bị yêu
mà yêu, là người!"
Tôi mở to mắt, nhìn thấy
anh mỉm cười như gió xuân, anh ôm lấy tôi, "Được rồi, thiên thần của anh,
để người trần như anh ôm em về nhà đi!"
Hôm nay, tôi hình như đã
cười rất nhiều, mà quên cả thời gian.
Chỉ vì câu này của anh,
tôi đã có thể quên hết tất thảy.
Ngày nghỉ cuối cùng của
tuần lễ vàng, buổi tối bảy giờ, anh bao trọn một quán bar nhỏ, gần nhà chúng
tôi, còn mới mấy người bạn tốt đến chơi, đều là những gương mặt quen thuộc, Lô
Quân, Lưu Cẩm, Đỗ Viễn Phong, bọn họ đều dẫn theo bạn gái.
"Chị dâu!" Bạn
gái Lô Quân là một cô gái trẻ, nhìn qua thật ngây thơ, cô ấy vừa đi đến, bộ
dáng liền thật thẹn thùng, xấu hổ đến bên cạnh tôi, gọi tôi một tiếng. Tôi cười
cười nhìn cô ấy.
"Tiểu Bắc không đến
được, để các cô ấy chơi với em đi!" Tiếu kéo áo khoác giúp tôi, sau đó
nhìn mấy người Lô Quân, bá đạo nói, "Còn không đem mấy thứ kia lấy ra
đi!"
Lô Quân cùng Lưu Cẩm cười
cười, để bạn gái lấy quà ra. Một cái, là một ghim cài áo đính kim cương hình
con bướm, một cái, là áo khoác trắng hơi cổ điển bằng tơ tằm. Tôi có chút
ngượng ngùng nhận lấy, sau đó Tiếu nghiêng người đi qua bọn họ, tự mình phủ áo
choàng cho tôi, ánh sáng từ chiếc ghim trên ngực lốm đốm, vừa lúc chiếu trên
mặt anh, anh ngẩng đầu nhìn tôi, cách trong gang tấc, sau đó chúng tôi nhẹ
nhàng hôn nhau.
"Chị dâu, đây là tâm
ý, chị nhận lấy đi!" Đợi chúng tôi tách ra, Đỗ Viễn Phong liền lấy ra một
chiếc hộp rất hình chữ nhật rất tinh xảo đưa cho tôi, bên trong là một chiếc
dao nhỏ bằng bạc tinh khiết, tôi lấy ra khỏi vỏ, 'xoạt' một tiếng, dưới ánh đèn
mờ ảo, thấy được dòng chữ ghi trên mặt lưỡi dao: Mênh mông nửa đời người, quay
đầu vẫn như cũ!
Trong lòng nhấp nhô một
chút, tôi ngẩng đầu nhìn Đỗ Viễn Phong, ý thức mơ hồ nói, "Cảm ơn!"
Lúc này, Tiếu nhăn mày
lại, "Đỗ!" Trong giọng nói có chút hờn giận.
Đỗ Viễn Phong cười cười,
nói, "Chị dâu, chị không vui sao?"
"Cậu còn hỏi
nữa!" Tiếu nói xong liền thật sự tức giận, trừng mắt nhìn Đỗ Viễn Phong,
"Tớ đã sớm bảo cậu, đừng tặng cái gì làm cho cô ấy thương cảm rồi
mà!"
Tôi vội vàng trấn an
Tiếu, "Không phải, em rất thích, đừng như vậy!"
Tiếu quay đầu lại, xoa
mặt tôi, miệng nhẹ gọi tên tôi, "Tư Doanh......"
Hôm nay, không phải ngày
lễ, cũng không phải kỷ niệm gì cả, lại càng không phải sinh
nhật của tôi, là một ngày gần như là bình thường, trong bữa tiệc này, bạn bè
tốt của Tiếu đều thận trọng đến gặp tôi, mỗi người tặng cho tôi một món quà,
mọi người đều chân thành gọi tôi một tiếng chị dâu. Mà tôi trừ bỏ cười khẽ,
cũng chỉ là quay đầu lại nhìn Tiếu Hoan.
Cuối cùng, Tiếu cầm lấy
tay tôi, ánh mắt dừng ở chiếc nhẫn kết hôn ngày càng mờ đi kia, thật lâu không
dời đi. Tôi cả kinh, sợ anh lại đem nó ném đi, vì thế vội muốn rút tay về,
nhưng mà anh vẫn nắm chặt, không có chút thả lỏng.
"Tiếu, đừng
mà!"
Tôi thấp giọng cầu xin,
tôi biết, hạnh phúc không phải được tạo nên từ sự gạt bỏ quá khứ, mặc dù tôi
rất đáng buồn, nhưng mà tôi cũng không muốn cố tình quên đi tất cả, cũng không
muốn trốn tránh sự thật đã từng tồn tại. Cho nên tôi không muốn anh cởi bỏ
chiếc nhẫn đã từng chứng kiến hôn lễ của chúng tôi này, tôi không muốn.
Tiếu lại cười, vươn tay,
còn thật sự mang cho tôi một chiếc nhẫn khác, ở trên ngón áp út. Viên kim cương
trên chiếc nhẫn kia rất nhỏ, nhưng mà rất được, mỹ lệ, lộ ra một vòng linh khí.
Anh nắm tay tôi áp lên
ngực, nói, "Tiểu thư Trình Tư Doanh, em có đồng ý để cho anh chăm sóc em
cả một đời không?"
Mắt tôi đỏ hoe, không
khỏi vội đảo đảo con ngươi, ép nước mắt chua xót chảy ngược vào trong, tôi đáp,
"Ông xã, em đồng ý."
Sau đó anh ôm tôi, tay
tôi vòng qua lưng anh, ôm trọn bờ vai anh, gắt gao quấn quýt anh, trên ngón áp
út, tôi đeo hai chiếc nhẫn, rạng rỡ chói loà.
Tôi biết, tất cả.. một
lần nữa lại bắt đầu.
Lúc chúng tôi về
đến nhà là vừa đúng mười hai giờ, vừa vào cửa, anh liền mở tất cả các đèn,
trong phòng nơi nơi ấp ám, tôi ngồi trê sô pha, có chút mệt, ngẩng đầu nhìn
anh, anh đã vào phòng tắm, nước ấm từ vòi phun ra, rơi xuống róc rách. Không
lâu sau, anh tắm xong, bọc một chiếc khăn tắm quanh hông, lần đầu tiên tôi nhìn
thấy anh dưới ánh sáng rõ rệt như vậy, mặt đỏ lên, vội vàng tìm cái khăn lau
không người cho anh. Thân thể Tiếu thật cường tráng, anh là người rất chăm tập
thể hình, trước khi chúng tôi kết hôn, anh thường nói, thân khể không khoẻ
mạnh, còn làm được cái gì nữa!
Tôi vừa lau cho anh, vừa
nói, "Mùa thu đến rồi, anh như vậy sẽ cảm lạnh mất!"
Anh không nhúc nhích, chỉ
cúi đầu nhìn tôi, sau đó nhỏ giọng, "Vào phòng đi, được không?"
Tôi kinh ngạc, chiếc khăn
trong tay rơi xuống đất, không dám ngẩng đầu nhìn anh, anh cười ha ha, bàn tay
to buông bên hông kéo nhẹ, chiếc khăn tắm bao ở trên người rơi xuống.
Tôi vội xoay người, nhưng
mà trên lưng, lập tức cảm giác được sự ấm áp trong ngực anh, anh dán vào tai
tôi hỏi, "Vào trong phòng đi, được không?"
Tôi giống như bị mê hoặc,
không thể khống chế được ý thức, ngơ ngác gật đầu.
Phụ nữ thật sự rất yếu
đuối, trong tình huống thế này, lại càng thêm yếu đuối.
Phụ nữ thật sự rất dễ
dàng cảm thấy hạnh phúc, chỉ cần được ôm như vậy, cũng đã
cảm thấy hạnh phúc rồi.
Trong phòng ngủ, đèn ngủ
cũng không bật, nhưng mà lại làm cho đêm tối càng thêm dịu dàng, kiều diễm. Tôi
nằm trên giường, ánh mắt xuyên qua bờ vai anh, nhìn trần nhà cao cao, lại nhất
thời phát hiện thế giới này của chúng tôi là cỡ nào nhỏ bé. Nhỏ bé đến thật
tịch mịch.
Tay anh dao động trên
người tôi, hơi thở sít sao thỉnh thoảng thổi bên tóc tôi, lộ ra khuôn mặt nhợt
nhạt.
"Tiếu, hay là thôi
đi, buông em ra. Cơ thể này của em đã không còn cảm giác gì nữa rồi."
Tiếu Hoan không nói lời
nào, cũng không chịu buông, anh ôm tôi càng chặt, trong chăn rất ấm, làm cho
mặt tôi nhiễm hồng, anh nhợt nhạt hôn tôi, lưu lại dấu vết trên từng nơi của cơ
thể tôi, anh lần tìm môi của tôi lần nữa, trong lưỡi ướt át ngọt ngào.
Tay anh đặt hai bên người
tôi, chịu đựng sức nặng của anh, anh càng không ngừng nói bên tai tôi,
"Đừng, anh có cảm giác, em có nghe được không? Tư Doanh, anh rất có cảm
giác mà. Anh không dừng lại được, anh không dừng được."
Tôi hỗn loạn, thân thể
khi có cảm giác, có khi lại tê tê dại dại, có khi tôi có thể nghe thấy lời anh,
có khi lại không nghe được, nhưng mà anh nói đi nói lại, vì thế tôi cũng nghe
thấy lặp đi lặp lại.
Anh nói, anh yêu em, Tư
Doanh.
A, lúc này tôi muốn đáp
lại anh, đáp lại lời nói đã muốn nói ngàn vạn lần ở trong lòng, nhưng đối với
người đã không thể khống chế được mình như tôi, anh cho tôi sự khoái cảm rất
lớn, vô luận là linh hồn hay thể xác, đều rất nhanh trở nên vui sướng, tôi chỉ
có thể ôm bờ vai anh thở dốc.
Dục vọng của anh cùng
thân thể này chỉ ở thời khắc cuối cùng này mới không hề có sự dữ tợn cùng trả
thù, sự thô bạo cùng chiếm đoạt của anh cũng không còn lãnh khốc cùng hung tàn
nữa.
Nụ hôn của anh ẩm ướt,
giống như khi dấu giày đạp trên tuyết, in trên nền tuyết một dấu vết thống khổ.
Môi anh vương nước mắt
của tôi, nước mắt mằn mặn bi ai, không ngừng nói lên tuyệt vọng cùng ưu sầu.
Đây không phải là một
cuộc chiến răng môi, cũng không phải là sự tiếp xúc dày vò.
Anh có chút động dung,
cho dù chỉ là ngắn ngủi trong nháy mắt như vậy, lòng tôi cam nguyện trả giá nhu
tình cả đời mình. Tôi biết một người phụ nữ thô lỗ giống tôi vậy, dù cho phải
truy đuổi tình yêu đến vĩnh viễn cũng sẽ không thể nào đạt được.
Tôi sắp phải đi rồi, vì
thế tôi thoả mãn.
Đó là một đêm khó quên,
từ sau đêm hôm đó trở đi, tôi và Tiếu Hoan ở chung càng ngày càng... vui vẻ
hơn, nhưng mà càng vui vẻ, về sau sẽ tịch liêu càng nhiều, mỗi một giây phút
trôi qua, dường như máu của tôi càng khô cạn, khiến tôi đau đớn vô cùng.
Đầu tháng 11, tôi nhập
viện, lâm vào hôn mê với tần suất cao.
Tiếu Hoan sắp xếp chuyện
công ty ổn thoả, liền ở bên giường bệnh trông tôi không rời.
"Anh có mệt lắm
không?"
Lúc thanh tỉnh, tôi cuối
cùng cũng hỏi anh.
"Không sao!" Mà
anh thì vẫn tươi cười. Đầu tóc anh rối bời, tôi biết anh trừ bỏ lúc nhất định
phải về công ty xử lý công việc, còn lại những lúc khác đều là ở bệnh viện
trông tôi.
Chúng tôi nói chuyện
không nhiều lắm, lúc tôi tỉnh lại thường cười với anh một cái, anh hôn nhẹ lên
trán tôi một chút, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi. Sau đó tôi tiếp tục hôn mê, mang
theo một chút ý thức mơ hồ mỏng manh.
Trong bệnh viện có rất
nhiều y tá hâm mộ tôi, tôi trở thành người đáng hâm mộ nhất trong mắt các cô
ấy, có được người chồng hoàn mỹ, cùng với sự che chở toàn tâm toàn ý. Các cô ấy
thường không nhịn được mà nói với tôi, "Tiếu tiểu thư, chồng chị đối với
chị tốt như vậy, coi như là đã đáng giá cả đời này rồi."
Nhưng thật ra, tôi rất sợ
người khác nói với tôi như vậy, bởi vì ý nghĩa đó sẽ làm cho tôi rời đi trong
tiếc hận. Nhiều người như vậy cứ đến đến đi đi nhìn tôi, bọn họ đều cảm khái
rằng tôi cuối cùng cũng được viên mãn. Mà điều này làm cho tôi thật khó chịu,
tình đời nóng lạnh, thường làm cho tôi sợ hãi, nhỡ đâu tôi không chết ngay,
những điều này rồi hết thảy sẽ ra sao. Điều đó, thật đáng sợ!
Cứ như vậy, tình yêu lại
trở thành một loại so đo lo được lo mất, hoặc là đến khi chạm vào kết thúc, lại
càng thêm khó nắm chắc.
Ai cũng không biết, mỗi
khi tôi tỉnh lại, sẽ có những loại cảm giác bất đồng, có khi đó là một loại
hạnh phúc, có khi đó là một loại chua xót, còn có không cam lòng, bất đắc dĩ,
khổ sở, cùng với hờ hững, đó là một cảm giác rất hững hờ của người sắp ly thế,
thoát khỏi chật hẹp, đối với vạn trượng hồng trần nhẹ cười, hoàn toàn hờ hững.
Mà loại hờ hững này, chỉ
có khi trong nháy mắt được nhìn thấy anh, mới có thể biến mất.
Lúc tôi nhìn thấy anh,
cũng chỉ muốn cười.
Lúc anh nhìn thấy tôi, đã
muốn hôn môi.
Anh cảm thấy đàn ông và
phụ nữ một chỗ, chuyện vui vẻ hạnh phúc nhất, chính là hôn môi, chia sẻ hoạn
nạn trong lúc đó, an ủi lẫn nhau.
Anh nói, đây là suy nghĩ
của đàn ông.
Một ngày nào đó của tháng
11, lần thứ hai tôi tỉnh lại, ngoài ý muốn tinh thần lại rất tốt. Trên mặt có
chút hồng hào, tôi ngồi ở đầu giường, tự mình vươn tay mở cửa sổ, một làn gió
thu ùa vào, thổi nhẹ vào Tiếu Hoan đang ghé vào trên giường ngủ.
Anh ngẩng đầu mạnh mẽ,
nhìn thấy tôi đang dựa vào đầu giường cười với mình.
Anh ngây người thật lâu,
mới nói, "Em đã tỉnh rồi!"
"Vâng, em muốn ăn
chút gì đó!" Tôi nói.
Anh lại ngẩng ngơ, tôi
nhìn cái miệng há hốc của anh lại không nhịn được bật cười. "Ừ, anh đi mua
cho em! Muốn ăn cái gì nào?"
"Gì cũng được......
Vậy cháo đi! Em không muốn bị dính dầu."
Tôi dựa vào sau, sau đó
vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh giường, "Anh đi mau về mau nhé!"
"Ừ!" Anh xoay
người bước đi.
Tôi thích nhất, chính là
lưng anh, rất đẹp, anh mặt chiếc áo lông màu trắng kia, trên cổ áo vương mấy
sợi tóc thật dài, khi anh quay đầu thường hay mím môi, lúc mở cửa ra ánh mắt
của anh lại trở nên thâm trầm. Ánh mắt anh luôn luôn thâm trầm, giống như đã
nắm hết thảy mọi thứ trong tay.
Tôi nhìn anh, nhẹ nhàng
nhắm mắt, chờ anh trở về.
Rầm!
Nhưng mà, tôi còn chưa
kịp lắng đọng suy nghĩ, lại chợt nghe thấy một thanh âm vang động bên ngoài
cửa. Tiếp theo là tiếng khuyên can, "Tiếu tiên sinh, Tiểu Lý là người mới
đến, không hiểu chuyện, nhưng cậu ta cũng chỉ là tốt bụng, nơi này dù sao cũng
là bệnh viện, xinh anh bớt giận! Đừng so đo!"
Sau đó là trầm mặc.
Cạch, cửa mở.
"Sao vậy?" Tôi
ngồi dậy, người đi vào là Tiếu, tay anh nắm chặc, vẻ mặt xanh lè, giận dữ ngồi
vào trên giường.
Tiếu nhìn tôi, bỗng nhiên
nắm lấy tay tôi, một bàn tay hơi dùng sức, lại chặc thêm một chút, sau đó cả
hai tay cùng cầm lấy, lại càng dùng sức nhiều hơn, "Đau không?" Anh
hỏi.
Tôi gật gật đầu
"Đau!" Thật ra tôi đã không còn giảm giác gì nữa.
"Bác sĩ Lý làm sao
để lại đắc tội với anh?" Tôi hỏi anh.
Anh lắc đầu, không chịu
nói.
"Cháo của em
đâu?" Tôi lại hỏi.
"Bảo y tá đi mua cho
em rồi!"
"......” Tôi tựa vào
ngực anh, vươn một bàn tay vào bên trong áo lông của anh, anh run lên.
"Tay em có lạnh
không?" Tôi nhìn anh.
Anh lắc đầu, "Không
lạnh!"
Tay tôi di chuyển đến
lưng anh, sau đó lật tay, một góc áo lông lộ ra, trên mặt thêu một mảnh vải, đã
bị cuốn góc, tôi vươn tay kia, đẩy mảnh vải ra, trên mặt thêu ba chữ -------
Trình, Tư, Doanh.
Anh thấy vậy, mặt run rẩy
một chút, tôi cảm giác thấy được sự bi thương, chính là trong khoảng thời gian
này, chúng tôi cũng đã quen thuộc với loại chua sót này, cho nên anh chỉ nhíu
mày, không nói cái gì cả.
Tôi cầm lấy chiếc kéo
trên bàn, lật mặt kia tấm vải, 'xoẹt' một tiếng, cắt bỏ tên của tôi, sau đó vò
lại trong tay. Anh nhíu mày, "Sao lại cắt bỏ?"
"Thêu xấu quá!"
"Đưa anh!"
"Không đưa!"
"Đưa anh!"
"Không đưa!"
"......" Anh
tức giận.
"Em sẽ cho anh một
thứ khác làm kỷ niệm!"
"Cái gì?" Anh
hỏi.
"Để em suy nghĩ
đã......" Tôi nói.
Lúc này một trận gió thu
lại thổi vào, tóc chúng tôi cùng tung bay, giống như nước.
Anh ôm tôi, tôi ôm anh.
"Bác sĩ Lý, sao lại
chọc giận anh, lâu nay người ta vẫn thật tận tâm chăm sóc em, anh phát giận như
vậy, họ sẽ ghét em mất!" Đợi gió thổi đi, tôi mới nhỏ giọng nói.
"Hắn nói lung
tung!" Khẩu khí của anh thật không tốt.
"Hắn nói cái
gì?"
"Hắn nói......"
Anh nhắm mắt lại, "Hắn nói em là đang hồi quang phản chiếu*, tuỳ thời sẽ
đi, muốn anh đừng đi đâu cả. Muốn mua gì thì nhờ y tá đi cho!"
(*: Trước giây
phút đối mặt với sinh – tử, con người thường trở nên khỏe mạnh và minh mẫn
lạ thường. Người xưa đã quan sát thấy hiện tượng đó và gọi nó bằng cái
tên – Hồi quang phản chiếu.)
Tôi cười khanh khách,
"Thì ra đây là hồi quang phản chiếu, rất tốt, nhưng mà em không có cảm
giác gì khác biệt lắm!"
Tiếu Hoan không nói
chuyện, còn nói được cái gì nữa chứ.
Bộ dạng của tôi nhất định
rất xấu, nhưng mà không có vấn đề gì, sẽ không xấu vĩnh viễn được. Tiếu ngồi
bên cạnh, chưa từng rời đi nửa bước, chỉ cần ngẩng đầu, anh sẽ hôn tôi, ngọt
ngào lại chua sót, không mang theo chút dục vọng.
Loại thời điểm này, tôi
chỉ cảm thấy thật im lặng, thật thoải mái, không có thống khổ, thì ra, đây là
hồi quang phản chiếu.
Tôi chính thức rời đi là
vào thời điểm ngày 23 tháng 11, cuối mùa thu, mùa ly biệt.
Ngày đó, khi anh nhận
được điện thoại của Tiểu Bắc, tôi liền tỉnh lại. Vừa lúc là giữa trưa, bác sỹ y
tá đều không có đây. Trong phòng chỉ có tôi và anh, tôi nghe thấy anh nói với
Tiểu Bắc, "Vẫn như vậy...... sẽ không đâu...... A, cô ấy tỉnh rồi, cô có
muốn nói chuyện với cô ấy hay không?"
Bên kia tựa hồ trầm mặc
một chút.
"Ừ!" Tiếu nghe
xong, nói, "Vậy được rồi! Tuỳ cô." Sau đó ngắt máy.
"Là điện thoại Tiểu
Bắc sao?" Tôi hỏi.
"Ừ, cô ấy đang làm
kiểm tra, một lát nữa...... sẽ gọi lại cho em."
Tôi cười cười, nói với anh,
"Mở cửa sổ ra đi."
Anh nắm lấy tay tôi, thật
chặc, sau đó nói vọng to ra cửa, "Y tá! Y tá! Mở cửa sổ ra!" Anh thật
hung dữ, trong khoảng thời gian này vẫn thường như vậy, cho nên lúc cô y tá
chịu trách nhiệm vào, vẻ mặt thật tức giận, lại chỉ có thể nhẫn nhịn không phát
hoả, cô ấy thô lỗ đẩy cửa sổ ra, sau đó hung hăn trừng mắt nhìn anh một cái,
lại ngúng nguẩy người đi ra ngoài.
"Cô y tá thật hung
dữ!" Tôi nói.
Mu bàn tay chợt lạnh, anh
không nặng không nhẹ cắn tay tôi, cắn mạnh đến hiện lên dấu răng, sau đó trả
lời, "Chúng ta đừng để ý đến cô ta."
Tôi nhìn ngoài cửa sổ, lá
cây khô vàng rực rỡ bay xuống, đột nhiên, tôi phát hiện, mất đi cũng là một
loại vẻ đẹp, một vẻ đẹp hoàn mĩ. Tôi quay đầu nhìn Tiếu nói, "Chỉ trách em
lúc nhỏ học không giỏi, khi lớn lên lại là một kẻ ngốc nghếch, rõ ràng là có
thiệt nhiều điều muốn nói với anh, kết quả lại không thể nhớ được để mà
nói!"
Anh ngẩng đầu, trong mắt
đều là tơ máu.
Tôi rút bàn tay bị anh
nắm chặc, thả vào chăn, chọn một tư thế nằm đoan chính nhất.
Anh ngây người một chút,
"Lạnh không?" Nói xong định đóng cửa lại.
Tôi nhắm mắt, lại nói,
"Lúc còn rất nhỏ, em có đọc một bài thơ, nhớ không được rõ ràng cho lắm,
cũng không biết là ai viết, đại khái là như vầy..."
Lúc tôi nói những lời này
quả thật mệt chết đi, tôi không biết mình đã nói xong chưa, dù sao tôi cũng đã
quá mệt mỏi, chỉ nhìn anh, cho đến khi cái gì cũng không thể nhìn thấy, tôi rơi
vào bóng đêm vô tận.
Vào lúc đó, tôi vẫn còn
suy nghĩ, lời nói của mình không biết rốt cục đã xong hay chưa nữa.
Nhưng mà, tôi vĩnh viễn
cũng sẽ không biết được......
Nếu một lần
nữa từ núi Vu rời đi anh,
Em sẽ quay
về,
Xuyên qua cây
cối rậm rạp,
Hoá thành
chim sơn ca,
Trở về bên
cạnh anh!
Nếu một lần
nữa từ biển rộng ly biệt anh,
Em sẽ quay
về,
Lướt qua sóng
gió điên cuồng,
Biến thành
hải âu,
Trở về bên
cạnh anh!
Nếu em bị lạc
ở chốn thảo nguyên kia,
Em sẽ truy
tìm dấu chân anh,
Nguyện hoá
làm chú nai,
Đạp lên muôn
trùng sông núi,
Trở về bên
cạnh anh,
Chỉ là người
yêu hỡi!
Nếu chính là
em cố ý,
Buông anh lúc
ly biệt,
Vậy thì,
Em chỉ có thể
nói với anh:
Nguyện anh cả
đời này,
Sẽ vĩnh viễn
quên em đi!
…
Lá rơi xuống rồi, em
biết, không lâu sau, mùa xuân lại quay về nhưng đã không còn là mùa của em nữa.
Tiếu Hoan, em thật sự
từng muốn hỏi anh một lần, cả đời này, xuân có mấy độ......