Là Rồng Mạnh Lắm Sao

Chương 12

"Gào gào gào!" Cự nhân sợ hãi hét lên, thân hình chính là điên cuồng hướng một hướng mà chạy, bốn phía biến dị người không có linh trí theo cự nhân ra lệnh mà ầm ầm kéo đến tấn công không lồ rắn.

"Hả, biến dị người khai linh trí, có chút ý tứ." Lí Việt nhìn một màn này mà âm thầm kinh ngạc, hai bên rắn đàn nhanh chóng kéo lên ngăn lại phía trước biển người biến dị tấn công.

Mà bản thân Lí Việt chính là dứt khoát di chuyển thân thể lao như tên bắn lên phía trước, chỉ trong cái chớp mắt đã mãnh liệt đâm xuyên qua biển người biến dị.

Gào gào gào, dưới thân rắn khủng bố lực đạo va chạm biến dị người thân thể hoàn toàn sụp đổ vỡ nát, chân cụt tay đứt la liệt trên mặt đất.

Khoảng cách giữa Lí Việt cùng cự nhân nhất thời mãnh liệt co rút.

Hai mươi mét.

Mười năm mét.

Cự nhân sắc mặt ngày càng ngưng trọng, tay chân một chận luống cuống khiến cho tốc độ sụt giảm, khoảng cách ngày càng co rút.

Chín mét phạm vi.

"Đủ rồi." Lí Việt miệng lưỡi nỉ non, ý niệm điều động ngay lập tức thả ra cuồn cuộn như thủy triều tinh thần lực, chớp mắt một cái đã bao phủ hoàn toàn lấy cự nhân.

Rắc! Dưới tinh thần lực đè ép cực lớn, cự nhân hai chân cùng hai tay hoàn toàn gãy nát, cả thân thể to lớn mất đi thăng bằng mà ngã rầm một cái xuống mặt đất.

Theo tinh thần lực chống đỡ, cự nhân hoàn toàn bị nâng lên trôi nổi giữa hư không mà chậm rãi bay lại phía Lí Việt.

"Gào gào gào gào!" Cự nhân đứng trước thiên đại nguy cơ mà vẻ mặt kinh hãi tột độ, trong con mắt tràn ngập hoảng sợ chi sắc không còn vẻ tôn nghiêm của một bậc cường giả.

Đây chính là run sợ của kẻ yếu trước kẻ mạnh hơn, vì lẽ đó yếu chính là nguyên tội.

Lí Việt không nói nhiều, hành động cực dứt khoát mở ra miệng máu khổng lồ một ngụm nuốt cự nhân xuống, cự nhân theo cổ họng mà trôi xuống dạ dày, tại đây khắp cơ thể không ngừng bị dịch vị ăn mòn, miệng phát ra từng tiếng gào thét thanh âm.

Nhìn xuống phần bụng phình lên một cái đường cong, Lí Việt chậm rãi điều khiển đàn rắn rất nhanh thoát li biến dị người truy đuổi đi vào yên ắng con đường.

"Tòa tiểu ốc kia cũng không tệ." Lí Việt đầu hơi gật nhẹ.

Ngay lập tức dài tới mười năm mét thân hình chậm rãi trườn lên tòa tiểu ốc phía trên, chẳng mấy chốc Lí Việt thân hình đã quận tròn trên đấy, lực đạo siết chặt đến nỗi tường trắng bốn bề là bị lõm sâu xuống, trải dài vết rạn nứt, có cảm tưởng nếu hắn thích thì tòa tiểu ốc gẫy đôi cũng là không phải không có khả năng.

Mà rắn đàn phía dưới là ào ào phá cửa tràn vào trên trong, nhất thời tòa tiểu ốc này hóa động rắn, khắp nơi là tràn ngập rắn thân ảnh, la liệt nằm trên sàn nhà, hay cuộn trong trên thanh sắt.

Bên ngoài theo lấy ánh sáng mặt trời tia cuối cùng vụt tắt, ban đêm bức màn đã hoàn toàn bao phủ.

Giữa hiu quạnh quang cảnh, gió lạnh nhè nhẹ thổi, khắp nơi biến dị người du đãng như mất hồn một dạng.

Rắc rắc rắc!

Quỷ dị một màn bất ngờ giữa đêm tối diễn ra.

Hống hống hống hống!

Đang chậm rãi đi biến dị người bất ngờ dừng lại, thân thể không ngừng run lên từng đợt mạnh mẽ mà gào thét, từng khối thịt thối rữa cùng khuyết thiếu đang chậm rãi khôi phục, không những thế trong đôi mắt đỏ ngàu cùng cuồng loạn kia sản sinh ra một tia ý thức.

Biến dị người phát sinh ra to lớn thay đổi, toàn bộ cơ thể chậm rãi thuế biến đến mức độ cao hơn.

Phi thường linh hoạt.

Biến dị người sau khi thuế biến làm ra hành động cực lớn thay đổi, không còn lung la lung lay thân thể di chuyển nữa mà bình ổn bước đi.

Từ xa chạy đến một tên nam tử biến dị người, trên tay cầm một khúc gỗ dài, hắn miệng không còn điên cuồng gào thét nữa mà gầm gừ trong cổ  họng khó phát ra tiếng, con mắt nhìn chằm chằm qua cửa kính đồ vật bên trong.

Rắc! Xoảng! Bất ngờ khúc gỗ trên tay rung lên nhằm thẳng mà đánh mạnh vào phá ra một cái lỗ thủng to lớn.

Biến dị nam tử hoàn toàn không chậm trễ mà ngay lập tức nhảy vào bên trong, đỏ ngàu con mắt liên tục quét cùng tra xét khung cảnh.

"Đừng khóc, đừng khóc con." Một nữ phụ cùng con gái nhỏ đang trốn kĩ trong một góc khu nhà, nhờ vào tầng tầng đồ đạc che khuất mà ẩn nấp.

Đương nhiên vị trí của nữ phụ cách biến dị nam tử không xa vì vậy tiếng động kính vỡ vừa nãy đã bất ngờ kinh động đến đứa trẻ khiến cho nó nội tâm mãnh liệt sợ hãi mà khóc thét lên.

Trong màn đên tĩnh mịch như này, nhất thời âm thanh tiếng khóc trở lên to hơn bao giờ hết, vang vọng thật lâu khó dứt.

"Gào gào!" Biến dị nam tử bị âm thanh kích thích mà quay đầu giương con mắt tràn đầy sát khí nhìn, ngay lập tức cả cơ thể điên cuồng lao lên, hai tay móng vuốt sắc nhọn chính là giơ lên phía trước.

Rầm rầm rầm!

Biến dị nam tử khí lực phi thường lớn, đồ đạc bằng gỗ đụng vào ngay lập tức bị đụng đến vỡ vụn thanh âm vang lên.

Theo đó khoảng cách của đôi mẹ con chính là càng gần biến dị nam tử.

"Không, không, quái vật tránh xa ra." Vị nữ phụ là đối diện với cường liệt động tác của biến dị nam tử mà hai chân mềm nhũn, hai tay mãnh liệt run rẩy ôm chặt lấy đứa bé.

Nàng thực sự đang trong trạng thái tuyệt vọng, sức sống chính là chìm xuống dưới đáy cốc, đại não một trận mê muội.

Oa oa oa! Bất ngờ một trận âm thanh trẻ con vang lên kéo nàng thanh tỉnh trở lại.

Nàng con gái tính mệnh quan trọng hơn tính mệnh của nàng.

"Vũ nhi, Vũ nhi không sao đâu." Nữ phụ là lấy toàn bộ sức bình sinh đứng lên, chân phải đạp mạnh vào ghế bắn lên chỗ biến dị nam tử, còn mình chính là điên cuồng chạy, nhằm hướng cửa kính mà chạy.

"Gào gào!" Biến dị nam tử móng vuốt sắc bén phá tung ghế gỗ bay đến, miệng gầm lên giận dữ mà nhảy về phía nữ phụ.

Phập! Nữ phụ vẻ mặt ngưng trọng nhưng không hề quay đầu, nàng vẫn cắm đầu chạy, tuy nhiên đằng sau lưng là bị biến dị nam tử xé mở ra lượng lớn huyết nhục.

"Vũ nhi không sao đâu con." Nàng miệng cắn chặt răng cố nín nhịn, thậm trí viền môi cũng bị cắn nát chảy xuôi xuống một dòng tiên huyết.

Đúng lúc này đằng sau nàng rất nhanh truyền đến một âm thanh lao xé gió khiến cho lông tóc dựng đứng.

Oanh một tiếng vị nữ phụ cả người bay ra bên ngoài đường chính va đập mạnh mẽ lên mặt đường, nàng trong cái nháy mắt làm ra điên cuồng phán đoán lấy lưng làm vật chắn cho phía trước đứa trẻ, nên nhất thời đứa trẻ vẫn chưa có thương tổn.

Tuy nhiên vị nữ phụ này xương sống vỡ vụn, nội tạng dập nát, e rằng khó mà qua khỏi trong đêm nay.

Đôi mắt tầm nhìn chỉ có thể nhập nhòe nhìn thấy quang cảnh, đầu óc não bộ một trận mơ mơ hồ hồ, đau đớn thể xác làm cho cảm nhận hoàn toàn tê liệt.

Cứ như vậy máu đại lượng trào ra chẳng mấy chốc đã tạo thành một vũng huyết tỏa ra nồng đậm tanh tưởi mùi vị.

Hống hống hống hống!!!

Mùi máu tư vị theo gió lan tỏa hấp dẫn vô số biến dị người đằng xa chạy tới.

Đúng lúc này từng luồng hỏa diễm tỏa ra mãnh liệt thiêu đốt từ xa bay đến nhằm vào xung quanh biến dị người đến.

Nhất thời cả một vùng phát ra chói mắt quang mang, hơn năm tên biến dị người bị ngọn lửa thiêu đốt không khác gì tôn hình người hỏa diễm chạy loạn xạ mất phương hướng.

Nhân lúc toàn bộ biến dị phân tâm, một bóng đen vụt qua trước mặt mà tiến sát chỗ nữ phụ, theo ánh lửa chiếu sáng hiện ra khuôn mặt không ai khác chính là Trần Hắc, có điều so với ban đầu cố sự xảy ra càng trở nên thành thục cùng trầm ổn.

Trần Hắc mặt mày trở nên nghiêm trọng khi xem xét thương thế cho vị nữ phụ nhưng ngay sau đó thở phào nhẹ nhõm khi đứa bé trong lòng nàng hoàn toàn bình yên.

"Vị đại tỉ này yên tâm, con của tỉ nhất định sẽ được nuôi dưỡng cùng chăm sóc cẩn thận, vì vậy tỉ ra đi yên lòng được rồi." Trần Hắc chậm rãi nói ra, trong tay đoản đao nhẹ nhàng lướt qua cổ nữ phụ, động tác chuẩn xác đến nỗi dao vừa thu lại vị nữ phụ này hơi thở cũng ngưng hẳn, mà kì lạ trước khi chết trên miệng nàng lại nở ra một nụ cười thỏa mãn.

Nhẹ nhàng lấy đứa bé ra đặt trong lòng, Trần Hắc nhanh chóng lặng yên không tiếng động mà rời khỏi, xung quanh hỏa diễm theo đó cũng chậm rãi tắt đi lộ ra cháy xém năm thi thể trên mặt đất.
Bình Luận (0)
Comment