Là Rồng Mạnh Lắm Sao

Chương 26

Xe đến mỗi lúc một gần hấp dẫn không ít người biến dị, chỉ là trong xe nhô ra một hàng dài họng súng trong thoáng chốc nã ra một tràng dài âm âm phanh phanh.

Hống hống hống.

Hống hống hống.

Người biến dị mình đồng da sắt hoàn toàn không coi lực sát thương từ đạn là gì, có điều lực đẩy của đạn thành công ngăn bước di chuyển của bọn chúng.

Rất nhanh của xe mở ra theo sau là một vị nữ tử ăn mặc quần jean xanh ngắn cùng áo phông tráng mỏng, nàng nhìn về gần đó miệng hố sâu mà vẫy tay ra hiệu, trên vẻ mặt thoáng qua một tia gấp rút.

"Hoành Chu đội trưởng."

Trần Hắc nhắn nhẹ một tiếng, bản thân ôm theo đứa trẻ trong lòng giơ chân đạp bay tấm chắn trước mặt trực tiếp lao ra bên ngoài.

"Tất cả trở về thôi."

Hoành Chu nhẹ cười một tiếng, hắn quả thật cũng trút được một gánh nặng trong lòng rồi, ít nhất trong đội sẽ không còn người nào phải hi sinh thêm nữa.

Đoàn người rất nhanh dưới chỉ đạo của nữ tử mặc quần jean mà đi vào trong xe, chiếc xe trực tiếp nổ ga mang theo toàn bộ lao như bay về phía trước.

Súng hai bên bắn thêm một lúc nữa mới chậm rãi dừng hẳn, cứ như thế một xe bỏ lại đại lượng người biến dị mà đi mất hút.

Xe chạy qua thành phố vòng vào một vùng tràn ngập cát bụi, tốc độ theo đó càng nhanh hơn mà hướng về chỗ sâu, thẳng đến khi mặt trời nhô cao tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ xuyên qua lớp cát dày đặc thì mới lập tức dừng.

Hoành Chu đám người nhanh chóng xuống xe, chỉ thấy vị nữ tử kia tiến ra hàng đầu mà lôi ra một thiết bị hình con thoi, nàng thực hiện vô số thao tác rồi dừng lại.

Chỉ thấy cách đó không xa, trên mặt đất vậy mà mở ra một lối thông đạo vuông vắn, nhìn từ bên ngoài vào chỉ thấy một vùng hắc ám nhìn không ra dáng vẻ, âm u vô cùng.

"Hoành Chu đội trưởng, Long tư lệnh đang rất chờ mong thành quả của mấy người, ngài ấy liên tục nhắc đến điều này rất nhiều lần rồi."

Vị nữ tử kia tên Thanh Lan, nàng trong quân đội có vị trí là người giám sát ba cái tiểu phân khu vừa hay là cấp trên chỉ đạo của Hoành Chu.

Hoành Chu vẻ mặt cũng không còn dấu được vui vẻ chợt bật cười:

"Không phụ lòng tư lệnh, ta thực sự còn muốn cho mọi người thấy một kinh hỉ nhỏ."

Nói xong hắn liếc qua Trần Hắc đang ôm đứa trẻ, hiển nhiên ý vị đã quá rõ ràng là liên quan đến tiến hóa giả.

"Chỉ mong là như vậy, hơn nữa đoàn đội của ông xem ra tổn thất không nhỏ."

Thanh Lan nhẹ gật đầu, chợt nội tâm nàng thoáng qua một tia u buồn nhẹ nhẹ.

Dù cho đạt được mục đích nhưng đi kèm cái giá quá đắt, hiển nhiên mỗi người ở đây đều hiểu điều đó, thậm chí một số vẫn còn chưa chấp nhận được hiện thực tàn khốc này.

Đoàn đội đi xuyên qua một hệ thống thông đạo trang bị công nghệ tiên tiến, khoảng nửa tiếng sau mới tiến tới điểm cuối.

Trước mặt nhô ra một đại môn vững trãi bằng thép tinh luyện, ước chừng độ dày cũng phải đến một mét là ít, phía trên đại môn là nhô ra một bục hình chữ nhật có nét vẽ bàn tay trên đó.

Thanh Lan nhẹ đặt tay lên, rất nhanh đại môn chậm rãi mở rộng kèm theo âm thanh nặng nề vô cùng.

Phía sau đại môn không còn khung cảnh hành lang tối tăm ẩm thấp nữa mà lại là một khu vực nhân tạo rộng lớn, khắp nơi tràn ngập cây cỏ cùng gió nhẹ mát lạnh, bầu không khí trong lành vô cùng.

Đây là một trong những đặc khu mà liên bang xây dựng trước khi mạt thế tiến đến, sau mạt thế tư lệnh tại đây là Đường Long trực tiếp chiếm toàn quyền kiểm soát mà biến nó thành nơi cho người dân còn sống lánh nạn.

Đương nhiên thức ăn nước uống hoàn toàn đẩy đủ, có thể tự cung tự cấp không đến nỗi phụ thuộc quá nhiều vào bên ngoài.

Không giống với một số khu vực lánh nạn trên mặt đất, con người chỗ này vô cùng sáng sủa ăn mặc sạch sẽ, thậm chí nhìn không ra một người ăn xin nào cả.

"Chào Thanh Lan tỷ."

"Thanh Lan tỷ."

"Thanh Lan tỷ dẫn theo quân đội trở về rồi."

Người người liếc nhìn qua đám Hoành Chu mà cười vui mừng, trong mắt họ quân nhân tại đây để lại ấn tượng rất tốt, nếu không phải bọn họ không tiếc công sức cứu giúp thì có lẽ toàn bộ đã táng thân vào bụng người biến dị rồi.

Đặc khu này là Hắc Dực quân đoàn, quân số lên tới mười ngàn người, trong đó tất cả đều lac tinh anh trong tinh anh được khảo nghiệm rất kĩ mới được tồn tại.

Tổng bộ của Hắc Dực quân đoàn tọa lạc tại một khu đất nhô cao phía cuối đặc khu, nhà bê tông cốt thép được xây dựng lên cao tới bảy tầng vô cùng chắc chắn.

Đương nhiên phòng vệ nơi này cũng nghiêm ngặt không kém, thậm chí những người dân xung quanh cũng phải cách xa tới mấy trăm mét, không có lệnh tuyết đối không được lại bén mảng gần.

Tầng ba của tòa tổng bộ này là nơi nghiên cứu tới hiện tượng khoa học không thể lí giải, và cũng là nơi Hoành Chu đám người cần đến.

Chỉ thấy tầng ba diện tích lên đến mấy trăm mét vuông, khắp nơi tràn ngập dây điện đồ dụng nghiên cứu công nghệ cao, ảnh điện màn hình không ngừng tỏa ra chói rọi khắp mọi ngõ ngách.

Hoành Chu vừa bước vào đã ngay lập tức đưa tay lên trước trán chào lớn:

"Tư Lệnh, đội thuộc đoàn bạch ưng nhận nhiệm vụ đã trở về."

Phía trước Long tư lệnh đang ngồi trên ghế quan sát thí nghiệm nghe thấy thế nhẹ gật đầu, người này tuổi tác lơn hơn Hoành Chu rất nhiều, trên đầu chiếm đa phần là tóc bạc.

Dù cho tuổi tác đã cao nhưng thân hình của Long tư lệnh quả thật rất vạm vỡ, nếu không phải tuổi tác nguyên nhân có lẽ nó còn bành trướng hơn rất nhiều.

"Không tệ, ta biết mấy người không thể nào thất bại được."

Đem toàn bộ thông tin thu được cho tư lệnh nghe qua một lượt, rất nhanh Hoành Chu chỉ vào Trần Hắc mà nhẹ cười:

"Tư lệnh, cậu ta vô tình ăn một mai trái tim của biến dị người mà thuế biến trở thành một tiến hóa giả, hơn nữa toàn bộ tố chất thân thể viễn siêu lúc đầu."

Đương nhiên Hoành Chu không thể nói Trần Hắc lén ăn vụng được, đây là điều tối thiểu để giữ lại mặt mũi quân nhân, ít nhất hai người cũng không có thù hằn trái lại tình cảm thân đến mấy phần.

"Đem năng lực của cậu biểu diễn ra một hồi đi."

Long tư lệnh cười nhẹ, đưa tay ra hiệu cho quân lính đưa đối phương vào phòng đấu tập.

Tại đó Trần Hắc quát lớn, cả người ngay tức khắc bốc lên một cỗ nhiệt hỏa nóng rực không ngừng lan rộng, thoáng chốc trông không khác hỏa nhân là bao, uy mãnh vô cùng.

Đương nhiên Trần Hắc không có dừng lại, hắn đưa hai ngón tay nhẹ đặt lên thành sắt của một quả tạ nặng tới ba trăm cân, thế mà cứ thế sinh sinh dùng hai ngón tay nhấc lên cao xoay vòng vòng một hồi lâu.

Thậm chí Trần Hắc đem nhiệt hỏa của mình thiêu rụi lấy một khối sắt mỏng, mà đem cô đặc thành chất lỏng nóng rực.

"Hay, tố chất thân thể quả thực tăng lên quá nhiều, hơn nữa dị năng hỏa diễm này không khỏi vượt ngoài sức tưởng tượng rồi."

Long tư lệnh liên tục vỗ tay tán thưởng, trong đầu không tự chủ thấy một viễn cảnh nhân loại vực dậy cơ hội rất gần.

Chợt hắn ta như suy nghĩ điều gì mà quay sang nói với Hoành Chu:

"Hoành đội trưởng, tiến hóa giả như Trần Hắc đây so với người biến dị có mạnh hơn không, ta quả thật đối với điều này rất là tò mò."

Chỉ thấy Hoành Chu cười cười:

"Ngài nếu muốn có thể thử, tôi lấy danh nghĩa đội trưởng của cậu ta đảm bảo không làm ngài thất vọng."

"Được."

Long tư lệnh gật đầu, hai mắt như tỏa ra quang mang sáng hơn bao giờ hết.

Rất nhanh bên ngoài đem đến một người biến dị thả vào phòng thí nghiệm, đương nhiên Trần Hắc bên ngoài hít sâu một hơi rồi cũng nở một nụ cười tiến vào trong.

Nếu biểu hiện lần này tốt, Trần Hắc có thể lấy được thiện cảm của Long tư lệnh, hơn ai khác hắn biết cái thiện cảm này lợi ích lớn đến nhường nào.

May mắn một bước lên trời địa vị không hề kém cạnh so với Hoành Chu, chí ít trước mắt vẫn phải cố gắng hết sức, tuyệt đối không được lưu thủ.
Bình Luận (0)
Comment