Là Yêu Hay Là Hận?

Chương 11

Cảnh báo: H *che mặt* em còn rất trong sáng nha, aiz xấu hổ quá đi!

___

Nhân lúc cậu còn chưa kịp hiểu hết lời hắn nói, Tiêu Thần nhanh chóng cởi được chiếc áo choàng tắm trên người cậu, vứt sang một bên.

Tiêu Thần một tay lùa vào mái tóc còn ẩm ướt của cậu, một tay vuốt ve trên khuôn ngực trắng nõn mịn màng, trượt dần xuống vùng bụng phẳng mát rượi. Hắn thầm cảm thán, xúc cảm không tồi chút nào.

Cảm giác bàn tay hắn chu du khắp người mình, tuy rằng không khó chịu, ngược lại có chút chờ mong, thế nhưng Tư Vũ vẫn là rất ngại. Cậu cố gắng đưa tay đuổi theo hòng ngăn chặn tay hắn lại, nhưng không được, yếu ớt nói:

- Ba à... ưm... có cần nhanh vậy không? Ba... dừng lại... nghe con nói đi mà... ưm... a... đừng sờ chỗ đó! Ba!

- Vẫn còn gọi ba? - Tiêu Thần cười cười trêu đùa, tay lần mò xuống nơi nào đó đã sớm đứng lên của cậu - Nhiệt tình như vậy còn bảo tôi dừng. Em quá không thật thà!

Tay Tiêu Thần bắt đầu chậm rãi ma sát phân thân của Tư Vũ, lực đạo nhẹ nhàng vừa phải. Lòng bàn tay hắn chai sần, lại nóng như lửa đốt, khiến cho Tư Vũ lâm vào khoái cảm đến mê man. Cậu chưa bao giờ có loại cảm giác này. Thì cậu mới có 18 tuổi mà, loại chuyện này, là lần đầu tiên đó a~

Cậu vô thức rướn người lên, theo nhịp chuyển động của bàn tay kia, giọng nói trong cổ họng phát ra nghe như tiếng nỉ non:

- Ưm... ba à... đừng... như vậy... không được a~ Ba...

Tiêu Thần không để cậu nói, cúi xuống hôn lên đôi môi hồng nhuận của cậu. Đầu lưỡi hắn thăm dò trong khoang miệng ấm nóng của cậu, tìm cái lưỡi mềm mại đang cố gắng lẩn trốn kia, nhẹ nhàng mút lấy. Những tiếng chụt chụt vang lên đầy tình thú. Bàn tay hắn ở dưới lại không ngừng gia tăng lực đạo, tay kia từ tóc đã chuyển xuống hai đầu ngực của cậu, thoải mái xoa nắn hết bên này đến bên kia. Chẳng mấy chốc hai bên nhũ tiêm nâu nhạt đã nở rộ thành hai đóa hoa đỏ kiều diễm trước mắt hắn.

Tư Vũ không chịu nổi nữa, cậu muốn, giờ phút này, không còn xấu hổ nữa, cậu là muốn tới!

- Ba... ưm... nhanh... nhanh một chút đi... baba

- Không gọi ba nữa! - Hắn rời nụ hôn xuống dưới cần cổ cong lên quyến rũ của cậu, khàn giọng - Gọi tên tôi! Gọi tên tôi sẽ cho em thoải mái!

- Ba... a... Không được! Ba...

Tư Vũ đã sắp bắn ra tới nơi, Tiêu Thần lại trêu đùa ác ý, móng tay gãi lên nơi đầu nhọn đang rỉ ra chất nước dâm mỹ kia một cái, lại cố ý bóp chặt không cho cậu bắn. Tư Vũ toàn thân run rẩy một trận, eo rướn lên cao. Cậu không ngừng cầu xin:

- Ba... Muốn bắn... Làm ơn a...

- Gọi tên tôi! - Tiêu Thần nghiêm túc ra lệnh. Hắn không muốn cậu gọi hắn là ba. Lưu Vũ trước đây, đâu có gọi như vậy. - Ưm... ba... a... không... Tiêu... Tiêu Thần... Nhanh lên một chút a~

Tiêu Thần cười thỏa mãn, nhanh chóng để cậu phóng thích. Một dòng bạch dịch nhớp nháp từ cậu phun thẳng lên bụng hắn. Dục vọng của Tiêu Thần càng bùng lên dữ dội, bên dưới trướng đến phát đau. Nhưng hắn không được vội, không từ từ sẽ hỏng.

Tư Vũ sau khi bắn ra sướng đến lịm người. Như vậy, xong hay chưa?

Cậu không để ý, Tiêu Thần bây giờ mới tạm rời ôm ấp cậu, quỳ gối trên giường lột sạch quần áo của bản thân. Hắn với tay lên tủ đầu giường, lấy ra chai dầu nhỏ, bóp một lượng lớn lên bàn tay. Sau đó lại áp xuống, lần lần đến hậu huyệt khép chặt của cậu, một ngón tay tiến vào.

Nơi tư mật vốn chưa bao giờ chịu kích thích, bị một ngón tay Tiêu Thần đâm vào kèm theo cảm giác mát lạnh của gel bôi trơn khiến Tư Vũ chưa thể thích ứng ngay. Cậu nhăn mặt khó chịu, hậu huyệt co rút theo phản xạ cố đẩy dị vật ra ngoài. Cổ họng vô thức phát ra tiếng kêu:

- Đau... ư... Tiêu Thần... lấy ra... đau...

Tiêu Thần lại cúi xuống hôn cậu, từ môi xuống cằm rồi trượt thẳng xuống ngực. Hắn ngậm lấy một bên đầu ngực của cậu khẽ cắn khiến cậu bật ra tiếng rên.

- Ngoan! Lát sẽ không đau. Nghe lời!

Cứ như vậy, một ngón tay, rồi hai, rồi ba ngón dần dần thuận lợi ra vào dũng đạo chật hẹp. Phần thân trên của cậu vẫn không ngừng bị hắn tàn sát, chỗ nào cũng để lại những dấu hôn đỏ chói mắt. Tư Vũ vặn vẹo trên giường, mồ hôi túa ra đầm đìa ướt đẫm ga giường đã sớm bị cậu cọ thành một đống hỗn độn dưới lưng. Tiêu Thần cảm thấy đã đủ, nhịn thêm nữa y sẽ chết mất, liền rút tay ra, đem thứ kia của mình lấp đầy cậu.

Cái thứ đó, so với ba ngón tay là không thể so sánh a. Quá to, quá thô, còn nóng bỏng như có lửa, hung hăng ra vào trong người Tư Vũ. Cậu không kìm nổi bật ra tiếng nức nở, chỗ đó như bị xé rách, còn sắp bốc cháy tới nơi rồi.

- Tiêu Thần... đừng a... chậm lại... ưm... đau quá!

Tiêu Thần thở gấp, giờ phút này, lời cầu xin của cậu chính là dầu đổ thêm vào ngọn lửa dục hừng hực trong lòng hắn. Nói hắn chậm? Đừng đùa! Hắn chờ ngày này đã 8 năm rồi, là 8 năm chứ không phải 8 ngày. Hiện tại, hắn không nhịn được. Hơn nữa, nơi đó của cậu còn rất chặt, gắt gao bao lấy hắn. Ấm nóng lại mềm mại, sắp khiến hắn mất sạch lý trí rồi. Hắn không thể ngừng!

Tư Vũ đã đau đến mức phát khóc, một giọt nước mắt lăn xuống bên má. Tiêu Thần nhìn thấy, không hiểu sao trong lòng có chút khó chịu. Hắn không muốn cậu khóc, cảm giác... giống như khi hắn thấy Lưu Vũ khóc... rất không vui. Hắn cúi xuống cắn vành tai cậu, nhẹ giọng dỗ dành:

- Đừng khóc! Tôi sẽ chậm. Chút thôi. Cố chịu đi! Chút nữa sẽ không đau mà.

Nói là vậy, nhưng lực đạo không hề giảm bớt, ngược lại còn tăng. Hắn không ngừng động thân dưới, đem phân thân trướng nộ đâm thật sâu vào trong cậu, chạm trúng điểm G của cậu. Khoái cảm ập đến khiến vật vốn đã xìu xuống vì đau của Tư Vũ lại lần nữa đứng lên. Cậu nức nở:

- Là chỗ đó... a... đúng... chỗ đó... nhanh...

Tiêu Thần nghe được tiếng cậu, càng mạnh mẽ đỉnh lộng. Tư Vũ ban đầu đau, giờ thì hết rồi, chỉ còn cảm giác sung sướng liên tục tập kích cậu khiến cậu như chìm trong đê mê, không thốt ra được gì ngoài mấy tiếng rên rỉ dâm đãng. Người đàn ông này, hắn yêu cậu, giống như cậu yêu hắn. Hai người yêu nhau... Cậu sung sướng, cậu phấn khích... Hắn làm cậu, vì yêu cậu a...

Cứ như vậy, khi Tư Vũ bắn ra đến lần thứ ba, Tiêu Thần mới đỉnh thật sâu, một tiếng gầm như mãnh thú, đem tất cả tinh hoa bắn vào trong cơ thể cậu.

Tư Vũ mê man bất tỉnh, không biết gì nữa. Tiêu Thần tuy rằng còn muốn, nhưng hắn không thể ngay đêm đầu đã làm cậu tới chết. Đồ tốt phải giữ lại dùng.

Hắn bế cậu vào phòng tắm, chậm rãi tẩy rửa cho cậu. Nhìn thân thể cậu trắng hồng in hằn những dấu vết của hắn, Tiêu Thần cảm thấy phi thường hài lòng. Khóe miệng cong cong kéo lên một nụ cười đầy ôn nhu:

- Tiểu Vũ, rốt cuộc, em cũng trở về với anh rồi.

___

Nói đi nào, lần đầu tui viết H *che mặt* ôi mẹ ơi sự trong sáng của tôi a~ Nói đùa chứ truyện này không có H cũng không ổn, vẫn còn nữa đấy:p
Bình Luận (0)
Comment