Lạc Cư

Chương 17



Lĩnh ấp úng nhìn họ, nét mặt tang thương cùng tiếng khóc rấm rứt của tiểu thú nhân không hiểu sao lại làm lòng cậu thắt lại lạ thường.

Đôi mắt đen lay láy cay cay, tầm mắt dần mờ đi vì cảm xúc lây lan từ hai người kia. Cậu rất muốn biết đây là chuyện gì nhưng lại không dám phá rối họ vào lúc này.

Bỗng trong tầm nhìn mờ nhạt cậu trông thấy một nhóm nhỏ tầm ba đến bốn tiểu thú nhân ngồi ở xa xa đang nhìn lại đây, bọn nhỏ mím chặt môi như đang cố nuốt lại những giọt nước mắt. Từ nơi đó một thú nhân tầm khoảng năm mươi mấy, đi cà nhắc tới, mái tóc bạc như màu má chim bạc má lay nhẹ trong gió trông rất thê lương.

Ông đi tới gần hai thú nhân đang ôm nhau vỗ nhẹ vai người thú nhân lớn tuổi mà rằng:

“Biêu cậu đừng làm thằng bé buồn, chúng ta không thể ở lại đây làm tội họ, chúng ta đã vô dụng, thú nhân vô dụng thì nên ra đi. Dù cho thủ lĩnh không bao giờ đuổi chúng ta đi, cũng cho người tìm chúng ta về, thế nhưng chúng ta không cho phép mình được làm khó họ. Chúng ta phải đi.”

Người thú nhân đang ôm tiểu thú nhân được gọi là Biêu thu lại nước mắt, vuốt ve mái tóc xám bạc của thằng bé, vỗ về:

“Thinh cháu phải ngoan ở lại hỗ trợ mọi người, nhớ phải lớn lên sống thật tốt nghe không!?”

Thằng bé không hề buông ông ra, ôm chặt hơn, nước mắt nước mũi chùi sạch lên làn da màu đồng ảm đạm kia.


“Xin lỗi đã để cậu thấy cảnh này.” Thú nhân bạn của Biêu nhìn Lĩnh cười cười ái ngại nói.

Lĩnh nuốt nước bọt cố gắng tiêu hóa được những gì mình vừa nghe, cậu lắc đầu, hỏi:

“Chuyện chú nói là gì? Tại sao lại đi? Tại sao lại vô dụng?”

Vị thú nhân tươi cười, cúi xuống đỡ Biêu dậy, chậm rãi trả lời Lĩnh:

“Chúng ta đã già, ăn nhiều của con cháu làm gì. Một thú nhân không thể săn thú thì ở lại nhóm, ở lại bộ tộc làm gì. Các thú nhân già ở các bộ lạc khác đều làm được, vậy bọn bác những thú nhân già lạc loài tại sao không làm được.”

Biêu vuốt ve mái tóc cậu bé, nhìn qua Lĩnh nụ cười đầy nếp nhăn đượm buồn vô hạn:

“Xin cậu đừng nói dự định của chúng tôi cho thủ lĩnh, ngài ấy sẽ rất buồn.”

Lĩnh nuốt một hơi thật sâu, nói với hai người:

“Tại sao chỉ vì không săn thú được mà trở nên vô dụng. Không ai là vô dụng cả!” Cậu chỉ vào tiểu thú nhân bên chân Biêu, “kể cả cậu bé này, nếu nhóc muốn, nhóc vẫn sẽ nên hữu dụng, dù tay dù chân nhóc yếu ớt nhóc cũng có thể làm việc, làm việc nhóc có thể làm được!”

Giọng cậu chuyển lạc đi vì bức xúc, để có thể tiếp tục biểu đạt điều mình muốn nói Lĩnh phải dừng lại đôi chút, lấy hơn rồi tiếp.

“Cả hai chú nữa, hai chú còn tay còn chân, chỉ cần là còn đi, còn thở thì không bao giờ vô dụng cả.” Cậu hỏi hai người với ánh mắt đầy cương quyết, “Tại sao hai người lại cho mình vô dụng với lý do ấy? Đâu chỉ có thịt thú cho thức ăn, rau dại, hoa quả thì sao?”

Biêu buồn buồn trả lời:

“Đó là công việc của các Phụ và tiểu ấu thú, chúng ta không nên tranh dành của họ, cuộc đời mỗi thú nhân đều được phân công trách nhiệm, chúng ta không thể dành trách nhiệm của nhau.”

“Hồ đồ!” Lĩnh quát lên, “trách nhiệm là cái chung, nó là của mọi người, và được thực hiện riêng theo khả năng của từng Phụ, từng thú nhân, từng tiểu thú nhân. Thú nhân ở tuổi nào thì có trách nhiệm ở tuổi ấy. Không ai là vô dụng, là không có trách nhiệm cả!”

Lĩnh quá rất lớn, tiếng quát của cậu khiến nhóm thú nhân đang hăng say ăn uống nhìn qua, họ trông thấy thái độ ấy của cậu liền buông đồ ăn trên tay xuống đi qua.

Tân xuyên qua đám đông đi tới đứng bên cạnh Lĩnh, anh nắm lấy tay cậu, một tay khác vươn qua ôm lấy vai cậu vuốt ve nhằm trấn an cảm xúc của cậu.

Thời gian lãng đãng trôi trong cái không khí kì diệu ấy. Tất cả mọi người đều im lặng cúi đầu, không một ai phát ra tiếng gì, kể cả tiếng nhai nuốt.


Qua chốc lát khi thấy Lĩnh đã ổn hơn Tân mới nhìn qua hai thú nhân lớn tuổi hỏi họ:

“Chú Biên, bác Thôi Có chuyện gì sao?”

Tân vừa hỏi xong, tiểu thú nhân vốn đang im lặng bên cạnh Biêu, đỏ mắt nói lớn:

“Thủ lĩnh cháu không muốn họ đi, cháu không muốn nhóm bác Thôi rời khỏi nhóm. Cháu sẽ ăn ít lại nhường thức ăn cho họ...”

Cậu bé nấc lên rồi òa khóc nức nở.

Tiếng thút thít ở nhóm Phụ thú nhân lác đác vang lên ngay khi tiếng òa oan ức của cậu bé bộc phát. Bên kia các tiểu thú nhân cùng nhóm thú nhân cũng tụ hết qua đây.

“Không ai được đi khỏi đây!” Giọng Tân rất nhẹ, nhưng lại nặng tựa ngàn cân khi nghe vào tai các thú nhân, “Đây là lệnh! Nếu còn coi tôi là thủ lĩnh thì hãy nghe cho kĩ: Nhóm thú nhân lạc loài một khi đã vào đây thì chính là người nhà của chúng tôi, sống và chết cũng ở nơi đây không ai được phản bội điều này, nếu phải bội, thú nhân đó không xứng là thú nhân lạc loài.”

Đáp lại anh là một mảng rộng lặng im thâm trầm.

Họ quý điều này vô cùng, nhưng cũng hiểu khi mình già đi mình sẽ là gánh nặng cho những người trẻ. Họ chấm nhận làm trái lệnh chỉ mong bọn trẻ có thêm thức ăn, ai cũng âm thầm giữ điều này trong lòng cho nên không ai hô hào đáp ứng Tân.

“Tân thủ lĩnh,” thú nhân Thôi lên tiếng, giọng ông khàn đặc, “Cảm ơn cháu vì mọi điều, bọn bác hạnh phúc vì được theo cháu và mọi người. Điều bọn bác làm là tự nguyện, xin hãy để bọn bác cống hiến hết cuộc đời mình cho nhóm thú nhân lạc loài.”

“Công hiến bằng cách ra đi ư?” Lĩnh nghẹn ngào nói. Cậu đau lòng vì sự hy sinh tiêu cực này của họ.

Cậu cố nén nước mắt vào trong bước lên, đứng ngang vai với Tân, nhìn một vòng mọi người lớn tiến nói:

“Sẽ không ai bị bỏ rơi, tôi và Tân người mọi người gọi là thủ lĩnh sẽ làm được điều đó, miễn là mọi người phải đặt niềm tin vào tôi vào thủ lĩnh của mọi người. Nhỏ con cũng có thể góp phần xây dựng bộ lạc, người già thì càng quan trọng hơn.”

Nói tới đây Lĩnh nhìn về phía nhóm thú nhân lớn tuổi:

“Bởi các vị chính là những người đầy kinh nghiệm có thể hướng dẫn con cháu sau này. Các vị từng góp phần chăm lo cho những đứa trẻ, vậy tại sao không để bọn trẻ đền đáp các vị khi về già, đó là chữ hiếu!”

Cậu vừa nói tới đây toàn bộ tiểu thú nhân đều hét lên, tiếng hét ấy mang theo sự đồng tình và cả tiếng nấc. Đừng nhìn chúng nhỏ không hiểu gì, thật ra trong lòng chúng đều mang một khát khao được đền đáp người đã thương yêu chăm sóc mình.

“Cháu sẽ nuôi chú, sẽ chăm chú tới khi chú qua đời!” Thinh ôm lấy Biêu mà nói.


Nhóm tiểu thú nhân òa tới ôm lấy những thú nhân già. Các Phụ thú nhân cũng lục tục bước lên ôm chầm lấy họ.

Những tiếng thút thít, òa khóc không ngừng vang lên. Các thú nhân mạnh mẽ nhìn thôi cũng cay cay mắt.

‘Chữ Hiếu’ lần đầu tiên các thú nhân biết đến cụm từ này, dù họ không rành rọt ý của nó nhưng tất cả đều hiểu sơ được rằng nó mang nghĩa đền đáp. Và cái nghĩa ấy là thứ họ khác khao được làm, được có.

Hơi lạnh phả ra từ núi tuyết không còn lạnh như trước nữa, từng cái ôm, từng điều nhận thức mới mẻ khiến cái lạnh như tan đi trong vô hình.

“Xin cho tụi cháu được trả hiếu!”

Không biết là ai nói lên câu này, nhưng nó chính là câu nói mà ngàn đời sau từng thú nhân trong tộc thú nhân lạc loài đều giữ lấy như một kim chỉ nam của cuộc đời. Kính già yêu trẻ, trọng chữ hiếu, biết đền ơn đáp nghĩa. Và chính điều này đã tạo nên sự khác biệt của những thú nhân lạc loài.

Lĩnh tựa vào vai Tân, cậu nói trong niềm xúc động:

“Nhà cần gạch, mà gạch thì cần mọi bàn tay, người già có thể trộn đất, tiểu thú nhân có thể khuân gạch, Phụ thú nhân sẽ nấu nước chuẩn bị bữa ăn cho những thú nhân xây dựng. Một số khác thì đi săn cung cấp thức ăn. Anh thấy không, không ai là vô dụng cả, thậm chí là còn thiếu nhân lực ấy chứ!”

Tân ôm lấy cậu đặt nụ hôn thiêng liêng quý trọng lên đỉnh đầu cậu, giọng khàn “Ừ!” một tiếng.

Người bên cạnh anh đây không chỉ là người anh thương, mà còn là cố vấn cho cả một nhóm lớn anh đang quản lý, cũng là người có thể chỉ đường đưa lối về nơi mà những thú nhân như anh có lẽ khó lòng làm được.

Tân âm thầm cảm ơn thần thú, vị thần anh đã từng trách móc. Cảm ơn vì đã đưa người con trai nhỏ nhắn này đến bên anh, cảm ơn!






Bình Luận (0)
Comment