Lạc Cư

Chương 34



Cũng chính lúc này nhóm người thân của cả ba đã đi hơn nửa chặng đường. Thời tiết trên biển cực kì tốt: sóng hiền, gió nhẹ, cộng với những đôi cánh sải không ngừng của các thú nhân đã giúp thời gian di chuyển của cả nhóm giảm xuống hơn phân nửa, từ hai tuần trở về của Anh và Lanh, giờ đây cuộc hành trình của họ chỉ còn lại một tuần.

Sau hai ngày làm ra muối, tìm được đất sét cả ba vui mừng đón toàn bộ thành viên thú nhân lạc loài cập bến khi chiều tới.

Lĩnh không bao giờ quên khung cảnh ấy, hôm đó Tân mang cậu hóng mát trên một ngọn cây cao tán rộng, đôi mắt cả hai đuổi theo mặt biển xa xa, thầm thì cùng nhau kế hoạch khi mọi người tới nơi.

Đang trong lúc ấy, bất thình lình Lĩnh trông thấy những đốm đen xuất hiện ở chân trời, cậu đứng bật dậy khỏi người Tân, phóng tầm nhìn ra xa.

“Anh!” Lĩnh vội vã, “ở kia, họ tới thì phải!” Cậu vươn tay tóm vội tay Tân, nói gấp.

Tân ôm lấy cậu, đôi mắt thú sáng quắc nhìn về nơi đó. Những bóng đen ngày một gần hơn to hơn, hình dáng ban đầu vốn mơ hồ mỗi lúc mỗi rõ nét, đến mức Tân có thể nhìn thấy những đôi cánh đang vỗ.

“Bảy sắc cầu vồng, đúng là họ rồi!” Lĩnh hét lên.

Ngay lập tức Tân hóa hình, dùng mỏ cắp cậu ném lên lưng vỗ cánh bay về phía đó. Anh vừa lượn nhanh trên vòm trời vừa phát tiến kêu cực lớn.

Ngay lập tức ở phương xa nơi hàng cầu vồng, hàng loạt các tiếng kêu bén nhọn cũng phóng tới đây.

Trong rừng vang lên một loạt tiếng động rất lớn, ngay sau đó bóng dáng đen tuyền của Phiêu lao vút lên, xoay một vòng bẻ ngang sải cánh vỗ mạnh lao về phía biển.

Cũng từ nơi đó hàng loạt các thú nhân đủ màu sắc đồng thời lao lên, bẻ ngang sải cách lao về đây.

Trời xanh cao vời vợi, sóng nước rì rào, kết hợt cùng tiếng huýt của các thú nhân, đủ màu sắc sặc sỡ dập dìu dưới ánh chiều, biến khoảng không rộng lớn nơi Lĩnh có thể nhìn thấy đẹp vô cùng.


Có lẽ những cảnh quay hoành tráng nhất điện ảnh thế giới cũng không thể nào bằng được cảnh thực nơi đây. Đẹp và hùng vĩ đến nể phục đấng tạo hóa.

Sau một tuần rong ruổi không biết mệt trên biển cả, cuối cùng nhóm thú nhân lạc loài cũng tới vùng đất hứa của chính mình. Quả như những gì Anh và Lanh miêu tả, một màu xanh bạt ngàn kéo dài, xa xa các dãy núi cao chót vót nhấp nhô nối đuôi nhau, uốn lượn không ngừng.

“Anh Lĩnh!” Tiếng la của Bom vang lên ngay khi Tân vừa thả cậu xuống bãi biển, và thuyền của nhóm thú nhân cập bến.

Lĩnh nhìn tới theo tiếng gọi như xé tan mọi âm thanh của Bom. Ở bờ biển Bom nắm tay Đông chen qua lớp thú nhân đông nghịt chạy về phía Lĩnh.

Cậu bé trông gầy hơn và đen đi rất nhiều, Đông cũng thế. Hành trình vượt biển đã hành hạ lũ nhỏ không ít.

Bom và Đông ôm chầm lấy Lĩnh.

“Anh ơi em nhớ anh lắm!” Bom nói trong tiếng cười.

Trong khi Đông ôm cứng hông cậu không nói một lời, đôi mắt đỏ hoe trông mong nhìn cậu.

Lĩnh yêu thương ngồi xuống ôm chầm lấy hai thành viên mình mới thu nhận, vuốt ve mái tóc khô xơ của chúng:

“Có mệt không?”

Cả hai đều gật đầu, nhưng khóe miệng lại cong lên.

“Mệt nhưng vui!” Bom nói. Bên cạnh Đông cũng gật đầu phụ họa theo.

“Lĩnh!” Vân hớn hở gọi, tay xách nách mang chạy hồng hộc tới trước mặt Lĩnh, “nhớ anh quá!”

Cô nhìn một vòng cây xanh bạt ngàn trước mặt:

“Nơi này thật đẹp!”

“Ừ từ giờ nó sẽ là quê hương của chúng ta!” Lĩnh nói, cánh tay không ngừng vuốt ve đầu hai đứa trẻ. Chúng cũng không buông tay cậu.

Miễu và Mi cùng toàn bộ Phụ thú nhân cũng chạy lại đây, họ xôn xao vây lấy Lĩnh kể cho cậu nghe những điều thú vị họ có trong cuộc hành trình dài trên biển.

Không một tiếng than mệt nào vang lên, tất cả đều hưng phấn nói ra những gì mình cảm thấy thích khi đi biển, không ít Phụ thú nhân còn biểu đạt sau này mình muốn tự vẫy tay chèo chèo thuyền đi biển.

“Lĩnh cậu nhìn thấy gì không?” Mi thình lình hỏi lớn, tay dang ra khoe trọn thân mình với Lĩnh.

Lĩnh ngạc nhiên nhìn kĩ lại liền phát hiện cái áo Mi đang mặc khá giống mình. Cậu cũng nhìn qua vài Phụ và phát hiện đa số cũng đang mặc cái áo như vậy.

Lĩnh phì cười, khen:

“Giỏi quá, mọi người tự may được rồi!”

Khen dứt lời, Lĩnh liền áy náy:

“Nói là sẽ chỉ cho mọi người lại vội lên đường nên quên mất!”

Mi vỗ vai cậu một cái:


“Không sao, lúc đó rất vội bọn anh còn quên chứ huống chi là em. Thôi cũng nhờ quên nên bọn anh mới tự làm được cái áo này đấy, nhờ em hướng dẫn chưa chắc đã vui như này.”

Mọi người xung quanh đều hùa vào anh một câu tôi một câu nói cho Lĩnh vui.

“Mọi người mau tập hợp đi về vùng đất của chúng ta. Một số thú nhân khỏe mạnh theo Phiêu đi săn thú, hôm nay chúng ta sẽ mở tiệc ăn mừng chào đón toàn bộ thành viên hội họp đầy đủ.” Tân nói lớn cho toàn bộ thú nhân trên bãi biển nghe.

“Vậy để em mang mọi người đi hái chút nấm cùng rau dại.” Lĩnh hét lớn về phía Tân.

Nghe vậy Tân đi tới:

“Ừ, bọn em nhớ cẩn thận.”

Lĩnh nói thêm:

“Anh nhớ cho người đi qua chỗ rừng chuối bẻ ít buồng về nhé!”

Tân gật đầu nhìn nhóm Phụ rời đi, liền quay lại nói với Phiêu nhờ anh đi bẻ ít chuối.

Chờ một số thú nhân cất cánh bay đi, anh liền cho neo bè kĩ càng lên bộ, rồi mang toàn bộ thành viên nhà mình băng đèo lội suối đi về nơi được chọn.

Mặt trời xuống núi rất nhanh, ánh lửa ở nơi sâu thẳm trong rừng bùng lên, báo hiệu một sức sống mới đang xé tan màn đêm nơi đây.

Tiếng cười nói, tiếng la hét, thậm chí cả tiếng hát bâng quơ vang khắp một mảng rừng lớn.

“Quả này ăn ngon ghê!” Vân một tay đẩy củi nướng thịt một tay cầm quả chuối vàng ươm ăn không ngừng, vừa ăn vừa khen không dứt miệng.

Lĩnh bên cạnh cho muối vào nồi canh hầm trước ánh nhìn ngạc nhiên của nhóm Phụ nói với Vân:

“Chờ chúng ta ổn định em sẽ mang mọi người đi dò la khu rừng xung quanh chắc chắn sẽ tìm ra nhiều thứ hơn-”

Câu nói của cậu bị cắt đột ngột bởi tiếng hét lớn của Mây.

“Anh, cái đó là gì? Muối.” Cậu níu lấy cánh tay đang cầm muối của Lĩnh, cả người như đổ xuống tay cậu.

Lĩnh cười:

“Em lấy một chút thử đi.”

Ngay lập tức Mây liền nhón một chút vào tay rồi cho lên đầu lưỡi.

“Mặn,” Cậu trợn mắt, “đúng như vị muối luôn, còn không có đắng như muốn ở bộ lạc em lúc trước, ngon hơn!”

Nghe cậu nhận xét toàn bộ Phụ thú nhân ở đó đều xúm lại xôn xao không ngừng.

“Mọi người đừng vội, một chốc nữa thủ lĩnh sẽ nói cho mọi người biết chúng ta lấy muối từ đâu.” Lĩnh vội trấn an họ, cậu không muốn giải thích nhiều, điều tốt đẹp này nên để thủ lĩnh của họ, người họ tôn trọng thông báo thì hơn.

Hơn nữa dù Tân là thú nhân học thức kém hơn cậu, những Lĩnh nguyện tin tưởng anh, cậu muốn xem thử người thú nhân ấy sẽ đưa ra những biện pháp nào cho các phát hiện vĩ đại này.

Bên kia nơi các thú nhân tụ tập, bọn họ cũng không ngồi yên, ánh mắt bay vèo vèo về phía Phiêu không ngừng, hy vọng ông bạn này có thể bật mí đôi chút cho họ về nguồn muối.


Nhưng rất tiếc Phiêu chỉ cười, rồi chuyên tâm nướng thịt.

Anh và Lanh không ít lần thúc ép Phiêu nhưng Phiêu chỉ cười thần bí mà nói:

“Chờ đi, sớm muộn gì thủ lĩnh cũng công bố, nóng làm gì. Quan trọng là no bụng cái đã.”

Nghe vậy cả bọn biết là không mót được thông tin nào từ tên đồng loại này rồi, nên bắt đầu như có như không cô lập Phiêu, tự mình tụ thành từng hội bĩu môi với anh.

Phiêu nhìn thái độ trẻ con của họ cười không thôi. Thông tin về muối và đất sét quá chấn động, tốt hơn hết anh nên dành cho người có uy trấn át nói ra thì hơn, anh nói ra sợ nước miếng nước mắt của cả bọn nhấn chìm mình mất.

Kể từ lúc đó toàn bộ thú nhân đều xôn xao thầm thì với nhau, nôn nóng hướng ánh mắt về phía vị thủ lĩnh trẻ đang họp bàn với các thú nhân lớn tuổi, và một vài thú nhân trẻ khỏe mạnh.

Cuối cùng cuộc họp bên kia cũng tan, nhóm thú nhân đang mong ngóng tin tức hồ hởi gọi thủ lĩnh vồ vã hỏi về muối không ngừng.

Tân đi qua ngồi vào giữa toàn bộ thú nhân, anh từ tốn nói:

“Mọi người cứ dùng bữa đi, dùng bữa xong chúng ta sẽ họp.”

Từ ‘họp’ này anh học được từ Lĩnh trong những cuộc nói chuyện giữa anh và cậu khi rảnh rỗi hay đêm khuya. Những lúc như thế Lĩnh sẽ nói với anh rất nhiều điều, về nhà, về bộ lạc, về kiến trúc thậm chí cả về kết cấu xã hội.

Từ những cuộc nói chuyện ấy, anh đã hoạch định ra cho mình một kế hoạch xây dựng bộ lạc riêng. Chờ qua bữa này anh sẽ công bố nó, vừa công bố vừa trưng cầu ý kiến của toàn bộ các thú nhân.

Từ giờ nơi này sẽ là quê hương của họ, mọi người sẽ hợp lực cùng nhau xây dựng nơi ăn chốn ở. Muốn có được một bộ lạc mạnh sự đoàn kết và tin tưởng phải được đặt lên hàng đầu, đây là cách anh đã lãnh đạo cả nhóm thú nhân từ trước và giờ đây anh càng không muốn bỏ đi cách thức khôn ngoan này.

.........

Hôm nay là ngày 8/3 một ngày vô cùng tuyệt vời dành cho chị em. Nhân ngày này mình xin gửi tới một vài lời chúc tốt đẹp dành cho các bạn nữ.

Chúc các bạn hôm nay sẽ là một ngày nhiều quà, nhiều hoa, nhiều niềm vui và đầy sự an nhàn, đặc biệt nếu ai có khả năng thoát ế sẽ như nguyện, còn ai thích độc thân vu vẻ cũng sẽ như nguyện vui vẻ hơn.

Còn các bạn vẫn đang may mắn ngồi lì trên ghế nhà trường, hy vọng hôm nay sẽ là ngày khó quên trong cuộc đời học sinh, sinh viên của bạn.

Cảm ơn các bạn đã đọc và ủng hộ truyện của An, hy vọng bạn sẽ tiếp tục cùng An đi hết truyện và thêm nhiều truyện nữa.

Cũng không quên chúc các chị em trong NovelToon và MangaToon, cùng các tác giả nữ trong trang có một ngày đầy nụ cười, hăng hái viết và duyệt truyện nhiều hơn ạ!






Bình Luận (0)
Comment