Lạc Cư

Chương 70



Buổi tiệc lớn ấy chỉ tàn khi nắng trưa gắt gỏng như thiêu da người ghé tới, lúc này họ mới dập lửa cười vui cùng nhau đi về.

Tân nắm tay Lĩnh đi sau cùng, phía trước Bom mang một thân bẩn hề hề lôi kéo Đông cùng Be và Gi đi về.

Ánh nắng ban trưa chiếu thẳng xuống tán hoa tím hồng, tạo lớp màng loang lổ trên mặt đường và cả thân mình toàn bộ người nhà Lĩnh. Gió lào hôm nay cũng nhẹ hơn thường ngày.

“Có vẻ như sắp chuyển mùa nữa rồi!” Lĩnh nhìn những cánh hoa theo gió rơi xuống bước chân của mình nói cùng Tân.

“Ừ!” anh ừ nhẹ, rồi đưa ra phán đoán của riêng mình, “trời nắng kiểu này không còn duy trì bao lâu nữa đâu.”

“Lễ cưới ở thú thế đến đây là xong rồi sao anh?” Lĩnh bất ngờ hỏi.

Tân gật đầu:

“Sau khi được thần thú chấp nhận, sẽ ăn tiệc cưới cùng toàn thể người trong bộ lạc.”

Nói tới đây anh hơi dừng lại nhìn qua Lĩnh, khóe môi câu lên đầy nguy hiểm:

“Sau đó đôi bạn đời sẽ về nhà, người Phụ hoặc Mẫu sẽ nấu một bữa ăn ra mắt nhà chồng, tối tới chính là đêm động phòng của chúng ta.”

Nghe vậy Lĩnh đỏ mặt, cậu bấu nhẹ tay anh một cái nhắc nhở cái mồm thú nhân be bé xuống.

Tân cười kéo tay Lĩnh đi nhanh về nhà, vừa đi vừa nói:

“Bây giờ anh đưa bạn đời anh về nhà để em ấy ra mắt cả nhà nào!”

Lĩnh bước nhanh như chạy theo chân anh, tà áo dài hai người va vào nhau không ngừng.


Lĩnh vừa cười vừa dùng một bên tay không bị nắm đánh nhẹ vào lưng anh, ống tay áo đỏ au bên bàn tay nắm chặt của hai người gắn kết khăn khít đến khó rời.

...

Trưa hôm đó dù đã muộn Lĩnh vẫn xuống bếp chuẩn bị cho cả nhà một bữa ăn phong phú theo cách của cậu.

Bây giờ họ đã có gạo, vì thế cơm chính thức được đưa vào thực đơn làm món chính cho mọi bữa ăn.

Ăn trưa xong mọi người lại tụ nhau ở phòng sinh hoạt chung. Hôm nay được chọn là ngày tết của Lạc Cư Quốc, vì là năm đầu tiên cũng đến khá đột ngột nên mọi người không kịp chuẩn bị gì, chỉ có thế chọn vài ngày nghỉ gọi là có cái tết.

Lĩnh ngồi bên bệ cửa, nhìn mây che đi mặt trời, đổ bóng râm xuống sân nhà, kết hợp cùng gió dịu xuống bất ngờ, nhíu mày hỏi:

“Lúa nhà mình khô hết chưa anh?”

“Khô hết rồi. Năm nay vì là năm đầu tiên chúng ta ở đây, mùa đông cũng sắp tới nên rất có thể sẽ nghỉ duy nhất ngày hôm nay, ngày mai anh sẽ cho mọi người lên rừng tìm kiếm lương thực tiếp, chuẩn bị tốt nhất cho mùa đông năm nay.”

Lĩnh gật đầu:

“Anh làm vậy là đúng, năm nay tạm thời gác lại cái tết, để đó qua năm làm lại hoàn hảo hơn.”

“Ngày mai nhà chúng ta sẽ xát toàn bộ lúa rồi cho vào chum đất dự trữ.” Tân lên kế hoạch.

“Anh nhớ để lại một ít lúa khô làm giống.” Lĩnh dặn.

“Ừ! Anh nhớ, có gì để anh nhắc các thú nhân khác luôn.”

Lĩnh nhìn anh, cậu nhớ người này vừa được tấn phong chức Vương xong, nhưng sao giờ trông anh vẫn cứ dân dã như bác trưởng thôn thế này.

Tân đang phụ Đông dệt số vải len để chuẩn bị cho cậu bé may áo mùa đông cho cả nhà.

Lĩnh đi tới bên Đông nói nhỏ vào tai thằng bé:

“Đông em đi theo anh ra đây, anh có chuyện muốn nói với em.”

Nói rồi Lĩnh đứng lên đi trước, Đông buông việc trong tay đi ra theo.

Tân và Bom nhìn theo bóng hai người Phụ trong nhà thần bí rời khỏi phòng không khỏi hiếu kì, nhưng điều đó chỉ thoáng qua, rất nhanh cả hai liền quẳng ý tò mò xuống tiếp tục dệt vải.

Ngay khi ra ngoài hiên cách khá xa đủ để cái tai thính của thú nhân không nghe thấy, Lĩnh nắm tay Đông nói nhỏ:

“Đông, anh nhờ em một việc được không?”

Đông gật đầu, đôi mắt cong cong ý cười.

“Em tìm giúp anh một loại hoa có màu sắc đẹp nhất, độc nhất lạ nhất được không?”

Đông im lặng dường như đang suy tư, chốc lát cậu nắm tay Lĩnh dẫn anh vào bếp, đi ra sân giếng đi tới khoảng đất Đông trồng mấy bông hoa hôm Be và Gi tới đã đem qua làm quà gặp mặt.

Đông chỉ vào một cánh hoa màu bạc, dưới ánh nắng mặt trời ánh lên chút ánh vàng cực kì lạ, không kém phần xinh đẹp: - Anh thấy nó thế nào? Đây là bông hoa lạ nhất em từng thấy đó.

Lĩnh buông tay Đông cúi người sát vào cánh hoa ngửi mùi của nó. Mùi hương thoang thoảng như mùi nước hoa cao cấp vờn qua mũi cậu, nó không hắc quá nhưng cũng không hề mờ nhạt, thoang thoảng đủ để không khí quanh mình cô đọng lại.

Lĩnh đứng lên, mùi hương quyến rũ ấy vẫn chưa tan đi, còn du đãng trên mũi cậu, khiến cậu có cảm giác như mình đang đứng giữa đất trời ngập cỏ cây hoa lá. Một mùi hương tự nhiên hiếm có.

“Rất được!” Lĩnh gật đầu thật mạnh, nhìn qua Đông nói tiếp, “anh muốn nhuộm một lớp sợi mới, rồi dệt vải.”

Lĩnh hơi dừng lại nhìn chăm chăm vào khoảng hoa nhỏ bé nhưng cực đẹp trước mắt, trong đó có một vài cánh hoa màu vàng rực cực kì ấn tượng.


Cậu muốn làm cho Tân một bộ trang phục xức chức Vương để anh mặc vào những ngày đặc biệt. Loại vải may cho anh sẽ là duy nhất, độc nhất chỉ dành cho đế vương.

Đông thấy Lĩnh đứng bần thần nhìn hoa liền lay cánh tay anh. Lĩnh nhìn lại, Đông liền ra chỉ: - Anh muốn lớp vải mới để làm gì?

“Anh muốn may cho Vương của chúng ta một bộ áo dài độc nhất, duy nhất.”

Cậu ngồi xổm xuống đối mặt với Đông, rồi tiếp:

“Anh muốn vẽ hình chim lạc trên vải vóc, em có thể giúp anh không?”

Đông chưa từng thử vẽ trên vải trước đây, bởi màu đất không thể vẽ trên vải nên Đông không thử.

Cậu nhìn tới lũ hoa lạ đang lay mình kia bất giác gật đầu. Màu nước hoa có thể nhuộm màu vải, vậy chắc chắn nó có thể vẽ lên vải.

“Anh muốn dành tặng Vương một cách bí mật, nên giờ mình đi nhà Mi làm thử nhé!”

Đông mỉm cười gật đầu, ra chỉ: - Anh vào chào Vương đi, em ra hái hoa và lấy sợi rồi mình đi luôn.

Lĩnh xoa mạnh đầu cậu bé khiến mái tóc xám xanh của cậu chàng xù lên, rồi nhanh chân đi vào.

Đông cẩn thận cắt mớ hoa màu bạc ánh vàng lên ôm lấy một cách nhẹ nhàng, rồi vòng vào kho lấy số sợi vẫn chưa nhuộm màu chạy ra ngõ đợi Lĩnh.

Cả hai cùng nhau rời nhà tới nhà Mi.

Khi thấy họ Mi khá ngạc nhiên, anh hỏi:

“Hôm nay là ngày cưới của em, không ở nhà chạy qua đây làm chi?”

Lĩnh vuốt mũi thẹn thùng, cười cười nói:

“Có việc muốn thương lượng cùng anh.”

Mi nhớm mày nhìn cậu.

Lĩnh lấy số hoa Đông mang theo cùng sợi bắt đầu nói kế hoạch sản xuất một loại vải dành riêng cho Vương.

Khi nghe hết những gì Lĩnh nói, Mi bật cười.

Lĩnh nói đúng, giờ đây họ đã không còn là bộ tộc nhỏ nữa mà đã đổi tên thành Lạc Cư Quốc, có người lãnh đạo là Vương cao quý. Nếu Tân thủ lĩnh đã đổi chức thì cũng nên đổi cho anh ta vài điều đặc biệt không họ lại quên mất.

Mi đồng ý giúp hai người.

Họ đâm nhuyễn cánh hoa bạc ánh vàng. Cánh hoa này khá độc đáo khi giã nhiễu nó gần như tan đi, hoàn toàn không để lại bã, chỉ để lại lớp nhựa hoa nhão nhoẹt thơm lừng.

Lĩnh nấu sôi nước cho nó vào đảo đều, rồi cho sợi vào ngâm. Chờ khoảng tiếng hơn họ lấy sợi ra. Màu bạc ánh vàng ngấm hoàn toàn vào sợi.

Khi số sợi thu hết chất nước còn lại hoàn toàn chuyển về màu trong vắt ban đầu của nước.

Điều thần kì này khiến cả ba ngạc nhiên vô cùng. Chưa một loại hoa nào sau khi nhuộm xong xảy ra tình trạng này, đa số chúng sẽ ngấm hết nước hoặc để lại lớp nước đục ngầu màu cánh hoa.

“Hoa này hai người lấy ở đâu mà kì vậy?” Mi hỏi.

“Là của be và Gi tặng đó.”

“Be và Gi?” Mi khó hiểu.

Lĩnh nhớ ra mình chưa giới thiệu hai cái tên đó cho người trong tộc, liền cười giải thích:


“Đó là tên của hai con vật trắng tới tộc ta cách đây không lâu, giờ chúng ở nhà em, nên em đặt tên cho chúng.”

Mi cười:

“Be và Gi sao, rất đẹp.”

Sau khi hong khô sợi, trời cũng xế chiều. Mi dặn Đông ngày mai qua đây hỗ trợ dệt vải liền xua hai người về, mình thì đi vào bếp chuẩn bị bữa tối.

Trên đường về dưới ánh hoàng hôn Đông nắm tay Lĩnh bước đi, vừa đi vừa ra chỉ: - Mai em sẽ mang theo hoa vàng sang đó để vẽ thử, hy vọng sẽ thành công.

Lĩnh cười tán dương thằng bé, cũng không quên cảm ơn nó đã cùng mình làm chuyện bí mật này.

Thình lình Đông chỉ tay về phía trước, Be đang đứng ở kia ngóng về phía cổng.

Thấy vậy Đông lôi tay Lĩnh đi tới chỗ nó.

Đông ngồi xuống chạm vào lưng Be đôi mắt âu yếm gửi lời hỏi thăm tới nó: - Mày sao lại ngồi đây?

Be chít nhẹ một tiếng, ánh mắt đen gửi câu trả lời.

[Tôi đang chờ Gi.]

Hiểu được, Đông ra chỉ: - Gi đi đâu rồi?

[Vào rừng.]

Be vừa dứt câu, Gi mang một thân bẩn hề hề chạy về, nó không dám tới gần khi thấy hai người.

Lĩnh nhìn nó, nhíu mày, cậu quát nhẹ:

“Mày làm gì mà dơ vậy hả? Mau về nhà tắm táp ăn cơm nào.”

Lĩnh nói xong liền nắm tay Đông quay người đi về nhà, theo sau là Be và Gi. Cậu không nghĩ gì nhiều, tự cho rằng loài vật dù có thông minh đến mấy chúng vẫn là con của rừng, việc vào rừng nghịch bùn thế này cũng không hiếm lạ, cậu không trách Gi.

Phía sau Be nhìn vào Gi ánh mắt đầy ý hỏi.

Gi đáp lại đồng đội mình bằng một ánh mắt vô cùng lo lắng.

Kể từ khi họ liều mình tới đây, cả hai đã bắt đầu đề phòng, mỗi ngày mỗi đứa sẽ chia nhau đi vào rừng thám thính, chúng hành động một cách bí mật không để dân Lạc Cư biết.

Hôm nay đến phiên Gi, đôi mắt nó vô cùng lo lắng, tiếng chít chít nhỏ không ngừng đáp lại bạn mình, như đang kể lại những gì nó gặp trong rừng.

Nó đã phát hiện ra những dấu vết lạ để lại trong rừng.






Bình Luận (0)
Comment