Lạc Diễn Tiên

Chương 2

5 năm sau.

Tiêu Hầu gia nhìn hai đứa trẻ chạy nhanh trong sân, cái đầu thắt cái bím tóc, đôi má hồng hồng, đặc biệt làm cho người ta yêu thích.

"Hành Nhi, Diễn Nhi, đừng chạy nữa, sẽ mệt mỏi đó." Nói xong mỗi một tay ôm lấy một đứa trẻ đi vào trong phòng.

"Các phu nhân đã đợi lâu rồi, cũng đều do hai thằng nhóc này chạy quá nhanh, ta đây không đuổi kịp, ha ha ha." Đùa với hai đứa con trai mới cởi mở nở nụ cười.

Ngồi bên trái là đại phu nhân Văn Nhân Đồng, bên phải là nhị phu nhân Lý Xuân Mi, Hầu gia ôm các con đưa cho nhủ mẫu rồi ngồi vào chỗ của mình, mới cau mày nói, "Hôm nay vào triều, vừa hay tin Cảnh Ngụy Quốc xâm phạm, Hoàng thường lệnh ta ba ngày sau, nắm giữ ấn soái xuất chinh, Hành Nhi, Diễn Nhi cũng đến tuổi ăn học, ta đây tìm thầy dạy, thật làm phiền đến các phu nhân rồi." Nói xong liền thở dài một hơi, con trai đến tuổi phát triễn, mà chính mình lại không thể bên cạnh làm bạn, còn tưởng mình có thể dạy các con trưởng thành thành tài, bây giờ suy nghĩ một chút, dù sao cũng hơi tiếc nuối.

"Lão gia nói lời này khách khí rồi, Hành Nhi chúng ta thông minh lanh lợi, thứ gì vừa học liền biết, sau khi lớn lên nhất định là nhân tài hữu dụng đây." Nhị phu nhân nghe thế tranh thủ ôm lấy cánh tay Hầu gia, hung hăng mà nói, sợ Hầu gia không nhận thức được con trai mình như vậy.

Văn Nhân Đồng nhìn thấy vậy cũng không thèm để ý, những năm này, bên nhị phu nhân có bao nhiêu là tiết mục, đứa trẻ mới năm tuổi thì nhận biết được cái gì? Ngược lại chính mình, những năm này, sinh hoạt của nữ nhi đều do Trương Di hỗ trợ, Đông viện nha hoàn ít lại thêm ít, để tránh thân phận nữ nhi bị phát hiện. Không cho bất kì kẻ nào ra vào Đông viện. Mọi người đều biết đại phu nhân yêu thích sự yên tĩnh, quy tắc này qua nhiều năm đều như vậy.

Sau khi ăn xong trở lại Đông phòng, đại phu nhân nói với Trương Di, đợi lát nữa ta viết thư gửi về nhà, ngươi thay ta đưa cho đại biểu ca, nói hắn ba ngày sau đến Hầu phủ." Nói xong liền lấy giấy bút viết.

"Công chúa, người muốn thiếu gia đến dạy công tử tập võ sao?" Trương Di không hề kinh ngạc, từ nhỏ ngoại trừ thái tử và Hoàng thượng, thiếu gia là người hiểu công chúa nhất. Trương gia cũng là võ tướng thế gia, thiếu gia lại dựa vào sức mình mà được phong làm đại tướng quân, không có chút nào gọi là dựa vào thế lực trong nhà.

Văn Nhân Đồng nhẹ gật đầu, "Thân phận Diễn Nhi nếu bị phát hiện, đó là tội khi quân, sẽ liên lụy toàn bộ người trong Hầu phủ, đều do bổn cung nghĩ sai sẽ hỏng hết." Nói xong khóc không thành tiếng.

Trương Di thấy vậy vội vàng an ủi, "Công chúa à, đây không phải lỗi của người, tiểu công tử lúc này như vậy chưa hẳn là không tốt, về sau nếu tìm được phu quân, nhất định sẽ làm vật chính trị hy sinh, nếu vị phu quân đó không phải như vậy, nàng có thể lựa chọn cuộc sống của mình, nếu không muốn thân phận con trưởng của Hầu phủ thì có thể đi tha hương, khôi phục thân phận nữ nhi, tìm một người chồng ngang bằng, nhàn nhạt sống nốt quãng đời còn lại."

Văn Nhân Đồng cảm thấy Trương Di nói rất có đạo lí, xoa xoa khóe mắt. Nếu nghĩ vậy, trong lòng cũng vơi đi cảm giác tội lỗi.

11 năm sau.

"Mẫu thân, hài nhi trở về rồi." Chỉ thấy một thiếu niên tuấn tú, ăn mặc hoa phục màu trắng, tường vân tối văn màu bạc, tóc đen bị kim quan buộc lên cao, nhìn sự phối hợp hết sức nhẹ nhàng, nhìn vào liền thấy đây là thiếu niên hết sức nhanh nhẹn.

Văn Nhân Đồng duyên dáng sang trọng nhìn đứa con cười cười, "Diễn Nhi, hôm nay lại đi thanh lâu à? Ta từ xa đã ngửi được mùi son phấn nồng đậm trên người con." Nói xong che cái mũi lại.

Tiêu Thành Diễn cười nói, "Mẫu thân, người cũng biết con đi thanh lâu cũng chả làm được gì." Nói xong nghịch ngợm trừng mắt nhìn.

Những năm này, nữ nhi vì giấu giếm thân phận mà trà trộn vào thanh lâu, nhằm khiến thanh danh bại hoại, sợ rằng có người đến cầu hôn. Rõ ràng một bụng kinh luân, cố gắng tập võ, lại đi nói rằng văn không biết, võ không hay, bộ dạng hệt như con nhà giàu. "Khổ con rồi, Diễn Nhi" Nói xong sờ lên đầu nữ nhi.

"Mẫu thân, người chớ tự trách mình, con thích cuộc sống như bây giờ, con vốn dĩ ưa sống tự do tự tại, làm một nữ nhi suốt ngày may vá, con đây thật không có hứng thú." Thấy mẫu thân lại đang tự trách, liền khuyên nhủ.

"Diễn Nhi, cám ơn con đã hiểu cho ta."

Tiêu Thành Diễn tranh thủ thời gian mẫu thân lau chùi nước mắt, nghĩ ngợi, chính mình cầu cuộc sống như bây giờ còn không được, từ trong lòng ngực móc ra một cái bánh quế đặc biệt. "Mẫu thân, người ăn thử đi, bánh ngon lắm, vẫn còn nóng đấy." Ngây ngốc cười cười.

"Mẫu thân, người ăn đi nhé, có việc gì phái Tiêu An đến tìm con." Tiêu Thành Diễn nhìn mẫu thân nói.

Văn Nhân Đồng biết rõ nữ nhi sắp đi ra ngoài, nhẹ gật đầu.

Tiêu Thành Diễn ra khỏi Đông phòng, liền thay đổi thành một bộ dạng du côn, đưa lên cái quạt xếp nghiêng ngang hướng về phía trước, đằng sau là tiểu tùy tùng Tiêu Khoan.

"Ơ, kia không phải đại ca sao, huynh là muốn đi đâu vậy, hay ta dẫn huynh đi chơi nha?" Tiêu Thành Diễn từ xa đã nhìn thấy đại ca trên danh nghĩa của mình, bởi vì đã hơn mười năm phụ thân chưa về nhà, phòng đại phu nhân và nhị phu nhân đấu tranh rất gay gắt, đại ca nhìn qua là người tao nhã nhưng kì thực luôn xem thường mình.

Tiêu Thành Hành chán ghét nhìn vào Tiêu Thành Diễn, nhị đệ của mình bùn loãng không thể trát tường, làm sao có thể xứng với tước vị kế thừa của cha? "Ta không đi, đệ cứ đi đi." Nói xong liền đi rất xa.

Tiêu Thành Diễn cười lắc đầu, đây chẳng phải là hiệu quả như mình mong muốn sao. 
Bình Luận (0)
Comment