Lạc Diễn Tiên

Chương 81

"Phụ hoàng, Triệu Minh tham ô nhận hối lộ. Cùng các quan trong kinh thành cấu kết với nhau, hãm hại mệnh quan triều đình, cưỡng ép thu thuế dân chúng, đem thành Lạc Dương quấy rối long trời đất lở, đúng là đáng giận. Nếu không đem hắn ra trước công lý, e rằng khiến lòng người khó phục." Tiêu Thành Diễn giơ cao thứ gì đó trong tay. "Đây chính là chứng cứ. Mời phụ hoàng xem qua." Khuôn mặt nghiêm túc hiếm thấy.

Cố thái phó thâm sâu nhìn Tiêu Thành Diễn. Tiếp nhận sổ sách. Xoay người đưa cho hoàng thượng.

"Cố thái phó, ngươi đi tìm Trương tướng quân, bắt Triệu tri phủ về đây cho trẫm." Lúc trước đã biết rõ Triệu Minh tham ô, nhưng nhìn tận mắt sổ sách, mới giật nảy mình. Dùng sức vỗ mạnh lên bàn phẫn nộ.

"Không được." Tiêu Thành Diễn cùng Cố thái phó đồng thời lên tiếng.

Văn Nhân Chấn còn đang tức giận chợt nhìn qua Tiêu Thành Diễn "Diễn Nhi nói đi, vì sao lại không được?"

"Phụ hoàng rời kinh đã nhiều ngày, thừa tướng có lẽ đã biết. Nên việc phụ hoàng cần làm là mau chóng hồi kinh. Còn Triệu tri phủ, hắn cho rằng triều đình phái người xuống điều tra nhưng không điều tra ra được chứng cứ gì. Mà hiện tại chúng ta đã có chứng cứ, người trước hết hãy hồi kinh, việc xử lý hắn, hay là giao cho nhi thần đi..."

"Thần đồng ý với ý kiến của ngũ phò mã." Cố thái phó cũng lễ phép nói vào. "Hoàng thượng, cộng thêm việc ngụy quốc và Đại Tấn ta sắp có quan hệ thông gia, công chúa Ngụy quốc đang trên đường hòa thân với nước ta. Hoàng thượng cũng không thể ra mặt."

Văn Nhân Chấn trầm tư một chút "Diễn Nhi nói có lý, vậy... trẫm sẽ cho Cố thái phó ở lại giúp con."

"Diễn Nhi lui xuống trước đi." Văn Nhân Chấn khoát tay áo.

"Nhi thần tuân chỉ."

Sau khi Tiêu Thành Diễn đi rồi, Văn Nhân Chấn mới nói "Diễn Nhi, trẫm có chút lo lắng... đứa nhỏ này từ nhỏ đã không sợ trời không sợ đất."

"Thần không cho là như vậy." Cố thái phó cười thâm thúy.

"Ngươi nhất định phải làm cho thỏa đáng, có ngươi ở đây, trẫm cũng yên tâm."

"Thần tuân chỉ... Phải rồi, hoàng thượng, công chúa Ngụy quốc, hoàng thượng có ý định hứa hôn cho vị hoàng tử nào?"

"Nghe nói nàng ta được Ngụy hoàng sủng nhất, còn có một ca ca phong làm Duệ thân vương." Ngón trỏ gõ gõ trên mặt bàn. "Trong tay Duệ thân vương có binh quyền. Trạm Nhi còn chưa đón dâu, ta định hứa hôn cho Trạm Nhi a."

"Hoàng thượng, sau khi hồi kinh, hoàng thượng hãy cho triệu kiến đại hoàng tử và nhị hoàng tử, hỏi bọn họ xem sao..."

"Diễn, phụ hoàng nói thế nào?" Văn Nhân Lạc thấy Tiêu Thành Diễn đã trở về, vội vàng hỏi.

"Phụ hoàng sẽ hồi kinh, nơi này giao cho Cố thái phó."

"Cố thái phó không ở bên người phụ hoàng, ta có chút lo lắng..."

"Có nhị hoàng tử rồi mà."

"Hai vị công tử, mời vào bên trong." Tú bà vừa nhìn, liền nhận ra là công tử đã chuộc thân Thư Nhã lần trước. Trong lòng vui tươi hớn hở nghênh đón.

Tiêu Thành Diễn lấy ngân phiếu mà Triệu Minh hiếu kính Văn Nhân Lạc đưa cho tú bà. "Tự bọn ta đi vào." Tú bà nào cũng có một đặc điểm, đều ưa thích chưng diện trang điểm xinh đẹp.

"Mang bọn ta đến Thúy Hương các." Văn Nhân Lạc bỏ cây quạt qua một bên nói với đầy tớ bên cạnh. Bây giờ đến thanh lâu không còn sợ hãi như trước nữa, vì đã có nàng ở bên...

"Công tử mời đi lầu ba." Đầy tớ cung kính dẫn đường phía trước.

Ba người đi tới lầu ba, đến một phòng bên trái thì dừng lại "Nhị vị công tử, đến rồi. Mời vào bên trong." Đầy tớ cung kính nói với hai người, còn làm một cái mới.

Tiêu Thành Diễn giúp nàng đẩy cửa ra, Văn Nhân Lạc trông thấy bên trong là Trần viên ngoại đang trợn mắt to nhìn mình. Khóe miệng cong lên, mở cây quạt nghênh ngang đi vào.

Từ từ ngồi xuống trước mặt Trần viên ngoại.

"Không biết phò mã gia tìm thảo dân có chuyện gì?" Trần viên ngoại cau mày lạnh nhạt nhìn xem hai người. Phò mã này đoán chừng là đến ngắm hoa thưởng nguyệt đây. Không sớm không trễ, lại đến đúng vào thời điểm này. Mình hôm nay có người quan trọng cần gặp... Vẫn muốn biết ai đã giúp mình.

"Cùng là chân trời xa xăm lưu lạc, cùng là người từng quen biết." Văn Nhân Lạc tiếp tục lấy cây quạt phe phẩy, nhẹ nhàng ngâm lên.

Trần viên ngoại không thể tin nhìn hai người. Lại lấy ra phong thư, nhìn nhìn. "Là ngươi..." Trong thư để lại một câu thơ làm mật hiệu. Lúc này mới khiếp sợ. Vừa nãy chính là được phò mã ngâm lên.

"Không biết phò mã vì sao lại giúp thảo dân?" Mình cũng hơi bối rối.

"Chắc hẳn Trần viên ngoại đã đắc tội Triệu tri phủ." Văn Nhân Lạc lơ đãng nói. Khiêu mi nhìn phản ứng của Trần viên ngoại.

"Phò mã gia muốn nói cái gì?" Trần viên ngoại cảnh giác nhìn Văn Nhân Lạc. Hiện tại phò mã gia đâu còn là thiếu gia ăn chơi như trong truyền thuyết nữa.

"Ha ha, Trần viên ngoại không cần khẩn trương." Văn Nhân Lạc cười cười. Lại nói "Ta nói ta có thể bảo vệ sự bình an cho ngươi." Nhìn xem Trần viên ngoại, vẫn nhẹ nhàng đong đưa cây quạt.

"Làm sao ta có thể tin ngươi?" Trong lòng có điểm dao động. Dù sao dân cũng không thể đấu lại quan. Không có phía sau hậu thuẫn. Triệu tri phủ lúc nào cũng có thể tìm đến mình gây phiền phức. Diệt Trần gia càng là dễ dàng, nhíu mày thật chặt. Trong lòng bàn tay đổ ra một chút mồ hôi.

Tiêu Thành Diễn từ trong tay áo móc ra một khối lệnh bài. Sờ lên đường vân, cười đặt xuống trước mặt Trần viên ngoại.

Trần viên ngoại lúc này mới chú ý người còn lại trong phòng. Dung mạo cũng bình thường, tuy nhiên có hai hàm râu trên mặt. Một nam tử ở tuổi tứ tuần mới có râu thôi. Người này... là ai? Thấy phò mã gia trừng mình, vội vàng thu hồi lại ánh mắt, nhìn lệnh bài trước mặt.

"Phụ hoàng mệnh ta trợ giúp Trần viên ngoại." Văn Nhân Lạc tiếp tục nói.

Trần viên ngoại lập tức hiểu ra, thì ra là hoàng thượng... Xem ra bọn họ đã sớm chuẩn bị. Nếu mình không đáp ứng, chỉ sợ không thể rai khỏi cửa Di Hồng lâu.

Liền vội vàng đứng lên quỳ gối trước mặt Văn Nhân Lạc "Nếu hoàng thượng có thể bảo vệ cả nhà Trần gia, ta nguyện vì hoàng thượng làm tất cả, tuyệt không hai lòng." Dù sao mình cũng không có lựa chọn nào khác, đắc tội Triệu tri phủ chính là đắc tội thừa tướng. Nếu thừa tướng đắc thế, mình khẳng định chạy không thoát. Nếu như là hoàng thượng, vậy mình ít nhất cũng bảo vệ được sự an toàn của Trần gia.

"Trần viên ngoại quả nhiên nhận thức được chuyện lớn. Chắc hẳn phụ hoàng cũng sẽ nghĩ như vậy." Phụ hoàng hiện tại đem quyền hành giao cho hoàng huynh, ý nói với các đại thần nhị hoàng huynh đang được giao cho tránh nhiệm lớn. Nếu giúp được phụ hoàng chính là giúp được hoàng huynh, sao có thể không giúp đây?

"Trần viên ngoại cầm lấy khối thẻ bài đi a. Để Triệu tri phủ không thể đến tìm ngươi gây phiền phức. Còn nữa, lệnh đệ chết không đơn giản như vậy đâu... Bởi vì độc đó đến từ Ngụy quốc."

"Phò mã ý ngài là Triệu Thụy không phải là người giết gia đệ ta?" Trần viên ngoại hồ nghi, không nói nên lời.

"Có khả năng là lệnh đệ đã đắc tội với người không nên đắc tội. Nếu vậy ta khuyên Trần viên ngoại nên sớm cho lệnh đệ nhập thổ vi an đi." Ai hạ độc, mình còn không biết. Dù sao cũng không thể là Triệu Minh, người này phải là người nắm giữ mọi hành tung của mọi người, cũng không thể là thừa tướng, nếu là hắn hẳn phải phái thích khách đi làm. Nghĩ đến đây Văn Nhân Lạc cau mày. Càng nghĩ càng phức tạp.

"Được..." Đệ đệ chẳng lẽ cứ như vậy chết không rõ ràng sao?

"Trần viên ngoại, ta sẽ điều tra việc này, có điều, hiện tại ta cần chính là kéo Triệu Minh xuống đài. Ngươi đây... chỉ cần ra đường làm chứng là được." Để cây quạt xuống, bưng lên một chén trà trước mặt thổi vài cái, nhấp một ngụm.

Phò mã thế này... thật khác với lúc biểu hiện bất cần đời nha. Trần viên ngoại không còn xem nhẹ Văn Nhân Lạc như lúc đầu nữa.

"Thời điểm không còn sớm, chúng ta trở về thôi." Nói xong ngồi dậy đi xuống lầu dưới.

Nửa đêm, Văn Nhân Lạc từ từ mở hai mắt ra, lật tới lật lui không ngủ được. Nhìn xem gian phòng chung quanh một mảnh đen nhánh, chỉ có lờ mờ ánh trắng hắt vào, nắm thật chặt cái chăn trong tay. Trong lòng bàn tay bắt đầu ra mồ hôi.

Tiêu Thành Diễn nằm bên cạnh đã phát ra tiếng thở đều đều, rốt cuộc cũng không còn thanh âm nào khác. Nội tâm không hiểu vì sao sợ hãi lan tràn. Trong bóng tối, hàng lông mày khóa chặt lại, ngậm miệng. Nằm trên giường cũng không nhúc nhích. Cái trán liên tục toát ra mồ hôi lành lạnh. Bỗng nhiên nhìn sang, bên cửa sổ "A, có ma" Hét rầm lên. Trực tiếp bổ nhào vào lồng nguc Tiêu Thành Diễn.

Trong mộng, Tiêu Thành Diễn bị tiếng này làm bừng tỉnh, vội vàng giữ lấy người thương, sau đó nhảy xuống giường "Người phương nào giả thần giả quỷ? Mau ra đây."

Xung quanh một hồi yên tĩnh, chỉ có chút thanh âm nức nở. Tiêu Thành Diễn cau mày. Quan sát một chút, xác thực không có ai. Thở phào nhẹ nhõm, đi lại ngăn tủ lấy ngọn nến đốt lên, gian phòng sáng lên.

"Lạc Nhi, nàng làm sao vậy?" Tiêu Thành Diễn nhẹ giọng hỏi thăm, bưng ngọn nến đi về phía người đang co rúc trên giường. Nha đầu này làm sao vậy? Lại nhẹ nhàng xốc mền lên.

"A" Văn Nhân Lạc bị cử động này làm cho nhảy dựng. Lại lạc vào một vào tay ấm áp, ánh mắt vẫn còn đang nhắm chặt, toàn thân phát run.

Tiêu Thành Diễn ôm chặt lấy Văn Nhân Lạc ở trong ngực "Lạc Nhi, Lạc Nhi, đừng sợ." Trong nội tâm càng là hồ nghi.

Mà trong ngực Văn Nhân Lạc lại không ngừng run lên.

Tiêu Thành Diễn thấy khóe miệng Văn Nhân Lạc cử động, để sát tai lại nghe, nhảy dựng lên.

"Ma, ma, có ma..."

"Lạc Nhi, Lạc Nhi, ta là Diễn, là Tiêu Thành Diễn a." Tiêu Thành Diễn cúi đầu nhìn người trong ngực, cau mày. Cầm lấy khăn gấm lau sạch mồ hồi trên trán nàng, vén vài sợi tóc ra sau tai.

Thanh âm quen thuộc truyền đến, Văn Nhân Lạc từ từ mở hai mắt ra, thấy mình đang nằm trong lồng nguc nàng, nàng đang lo lắng nhìn mình "Diễn, ta sợ." Nước mắt đảo quanh hốc, càng lúc càng trào ra.

"Lạc Nhi, đừng sợ, có ta ở đây." Tiêu Thành Diễn nghe xong. Tâm nhói một cái. Hai tay càng là chăm chú ôm chặt nàng trong ngực. "Lạc Nhi, mau ngủ đi."

"Diễn, ta..." Thân thể như trước không tự chủ mà run lên.

"Lạc Nhi đừng sợ, đợi Lạc Nhi ngủ rồi, ta mới ngủ." Nói xong đem chăn đặt trên người Văn Nhân Lạc.

Chỉ chốc lát sau, nước mắt trên gương mặt Văn Nhân Lạc đã cạn rồi. Chỉ để lại vệt nước. Cơ thể cũng thôi run. Tiêu Thành Diễn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. 
Bình Luận (0)
Comment