Lạc Diễn Tiên

Chương 85

"Phò mã gia." Trương Hoài thấy Tiêu Thành Diễn đi đến. Cười hành lễ.

"Được rồi, đứng lên đi. Nói nhanh lên, kết quả thế nào?" Tiêu Thành Diễn nắm tay thật chặt. Lo lắng vội hỏi. Có điều thấy bộ dạng cười cười của Trương Hoài, trong lòng cũng bớt căng thẳng.

"Phò mã gia, ngài xem." Trương Hoài từ trong tay áo lấy ra một bình sứ nhỏ. Dâng lên như dâng vật quý, đưa đến trước mặt Tiêu Thành Diễn.

Tiêu Thành Diễn nhìn thấy, hai mắt tỏa sáng. Vội vàng tiếp nhận bình sứ, đánh giá một chút.

"Phò mã gia, nô tài đã làm theo lời ngày nói. Triệu đại nhân bảo nô tài đi tìm thứ này về đưa cho hắn. Nô tài nghĩ, phò mã gia nói trước tiên đưa đến cho ngài. Vì thế, nô tài đã trực tiếp đi tới Văn phủ." Trương Hoài vội vàng tranh công.

Tiêu Thành Diễn nhìn chằm chằm vào bình sứ nói "Đi mời lão đại phu thành đông về đây." Dù sao mình cũng chưa thể tin đồ của Triệu Minh, làm sao dám trực tiếp đem cho Lạc Nhi uống? Không thể đùa giỡn với mạng sống của nàng được. Nếu lão đại phu đã kiểm tra ra được bệnh của Lạc Nhi, chắc hẳn có thể biết đây là thuốc giả hay thật. Tay lại chăm chú nắm chặt bình sứ. Đây là hy vọng giành cho Lạc Nhi.

"Vâng." Trương Hoài thấy bộ dạng Tiêu Thành Diễn. Chắc hẳn thuốc này rất quan trọng với phò mõ gia. Như vậy chính mình không phải đã lập công lớn rồi sao? Trong lòng vui thích.

Kinh thành.

"Đại hoàng tử, hoàng thượng cho mời ngài qua." Quản gia trong phủ nói với nam tử mặc hoa phục. Đồ đệ của Lưu công công bên cạnh hoàng thượng truyền lời này, nhất định là chuyện quan trọng.

"Phụ hoàng? Phụ hoàng mời ta đến là có chuyện gì a?" Văn Nhân Trạch buồn bực nói. Phụ hoàng về kinh vẫn cáo bệnh, mình tìm thái y nghe ngóng, nghe nói bệnh cũng không nhẹ. Nghĩ đến còn cười vui vẻ.

"Đại hoàng tử ngẫm lại xem, hoàng thượng bệnh lâu như vậy rồi, không thấy khởi sắc mời hoàng tử đến, nhất định là chuyện tốt." Tiêu Thành Hành vội vàng ở một bên phân tích. Đệ đệ không tiền đồ của mình còn chưa có trở lại, có điều nghĩ đến thừa tướng đã cho Triệu Minh ở nơi đó giải quyết hắn. Chắc hẳn có đi không về a.

"Có điều nghe Tiêu huynh nói, Tiêu hầu gia cùng cô cô cũng bị bệnh?" Văn Nhân Trạch hài lòng nhẹ gật đầu. Chuyện Hầu phủ mình cũng có nghe qua. Bệnh cũng đã lâu rồi.

"Thái y đối với bệnh tình của phụ thân và đại nương chân tay đều luống cuống." Nhẹ cười cười. Tiêu Thành Diễn chết, đại nương chết, phụ thân chết. Hầu vị không phải thuộc về mình sao? Xem ai còn dám ngăn trở. Đã có binh quyền, mình còn không những chiếm được hầu vị. Đại hoàng tử không tài, đây chẳng phải là chuyện tốt sao?

"A a, như vậy chúc mừng Tiêu huynh rồi." Văn Nhân Trạch khiêu mi nhìn xem hắn. Hiện tại càng ngày càng gần với Tiêu Thành Hành. Đều là hắn vì mình mà bày mưu tính kế. Sự tín nhiệm của mình giành cho hắn cũng tăng lên.

"Đại hoàng tử, chúng ta cùng chung vui." Tiêu Thành Hành vội vàng nói. Trên mặt lộ vẻ vui mừng. Phụ thân đại nương sinh bệnh cũng đều do chính mình làm. Thần không biết quỷ không hay đem đũa mộc của phụ thân và đại nương ngâm trong dược mà thừa tướng đưa cho, dù có người nghiệm độc cũng chả thể nghiệm ra được gì. Bởi vì cội nguồn không có nằm trong cơm. Mỗi lần thăm bệnh thái ý cũng đều lắc đầu lẫn nhau. Chính mình biết rõ ma ma bên người đại nương hiểu biết y thuật, nhưng xem ra biết cũng rất ít, như vậy là an tâm rồi. Các người cứ an tâm mà cùng con các người đoàn viên dưới hoàng tuyền đi.

Văn Nhân Trạch cười đắc ý "Tiêu huynh nói phải lắm, bổn hoàng tử đi trước. Trở về chúng ta cũng đi Hoa mãn lâu vui chơi." Ngồi dậy sửa sang lại một chút áo choàng.

"Tuân chỉ đại hoàng tử." Hai tay ôm quyền, nói với đại hoàng tử. Khóe miệng nhẹ câu lên. Chính mình càng ngày càng ưa thích cuộc sống trước đây của Tiêu Thành Diễn, dù sao mình biểu hiện tốt một chút, lão già kia sẽ không chú ý đến. Vậy còn không phải học theo Tiêu Thành Diễn. Cần gì phải khó xử chính mình.

Văn Nhân Trạch gật đầu. Đi ra ngoài.

Đi tới hoàng cung, mùi thuốc tại điện Dưỡng Tâm liền vây chung quanh mũi Văn Nhân Trạch. Xem ra bệnh của phụ hoàng không nhẹ đây, nhi thần cũng hy vọng người vĩnh viễn đừng tốt lên. Ha ha.

"Đại hoàng tử mời." Lưu công công mở cửa phòng, thấy Văn Nhân Trạch ý cười đầy mặt.

Văn Nhân Trạch thấy vậy, tay niết thành nắm đấm, đặt lên khóe miệng lúng túng ho khan một cái "Đa tạ Lưu công công, Lưu công công có biết phụ hoàng bảo ta đến làm gì không?" Tìm hiểu trước được thì cứ tìm hiểu, trong lòng mới an tâm.

"Đại hoàng tử đi vào liền biết." Lưu công công mặt không đổi sắc. "Đại hoàng tử cứ thận trọng mà nói chuyện." Coi như đây là lời nhắc nhở.

Hừ, bổn hoàng tử nói thế nào, mắc mớ gì tới ngươi? Khinh thường nhìn xem Lưu công công, đi vào trong.

"Nhi thần tham kiến phụ hoàng." Văn Nhân Trạch đi vào quỳ gối trước mặt Văn Nhân Chấn.

"Khục.. khục.. khục.." Thanh âm suy yếu truyền đến. Tiếp theo lấy khăn che miệng ho vài cái rồi đứng lên.

Văn Nhân Trạch lúc này mới ngẩng đầu, thấy sắc mặt Văn Nhân Chấn trắng bệch, gầy đi cũng không ít. Trong lòng vui mừng.

Văn Nhân Chấn đưa khăn tay ra trước mặt Văn Nhân Trạch. Văn Nhân Trạch nhìn thấy không hỏi cái gì ngược lại vui sướng. Văn Nhân Chấn nhìn liền lập tức không vui.

"Phụ hoàng, không biết gọi nhi thần đến là có chuyện gì." Văn Nhân Trạch không ưa thích vòng vo. Liền vội vàng hỏi.

Văn Nhân Chấn cũng vậy không nói gì "Trạch Nhi a, trẫm sau này nếu truyền ngôi cho Trạch Nhi, Trạch Nhi sẽ thống trị Đại Sơn thế nào?" Thanh âm suy yếu một lần nữa truyền đến.

Văn Nhân Trạch nghe xong, kích động đứng lên, thấy phụ hoàng nhìn mình chằm chằm, lại thành thật quỳ xuống "Phụ hoàng yên tâm. Nhi thần chắc chắn học theo phụ hoàng thống trị Đại Sơn thật tốt, hơn nữa nhi thần sẽ chiếm được nước láng giềng, nhường Đại Tấn thống nhất thiên hạ..." Nói xong, lại đứng lên. Trong bụng nở hoa. Hai đầu lông mày mang theo vui sướng.

Văn Nhân Chấn thấy Văn Nhân Trạch nói rõ đạo lý, miệng lưỡi lưu loát. Ngược lại mất hứng. Thở dài một hơi "Trạch Nhi lui ra đi. Trẫm cần nghỉ ngơi rồi, khục.. khục.. khục.." Nói xong ho khan một cái.

Không phải phụ hoàng muốn truyền ngôi cho mình đấy chứ? Thật tốt quá, trong lòng không khỏi vui mừng. "Vâng." Sau đó cùng kính rời khỏi.

Văn Nhân Chấn nhìn xem bộ dạng của con trai cả, từ khi bước vào một điểm lo lắng cũng không có. Tâm lạnh như băng. Cảm thấy chén trà trên bàn đặc biệt chướng mắt "Phanh." Bị Văn Nhân Chấn một tay đánh đổ, rơi xuống mặt đất nát bấy.

"Hoàng thượng, hoàng thượng xin ngài nguôi giận." Lưu công công vội vàng khuyên nhủ. Nhất định là do đại hoàng tử làm mất hứng. Chính mình đã nhắc nhở hắn rồi.

"Trẫm làm sao có thể bình tĩnh? Nó đều đem kế hoạch về sau chăm chú nói hết ra, khẳng định mong trẫm chết sớm cho rồi, sau đó nó sẽ đăng cơ. Trẫm dưỡng dục nó hai mươi năm nay, nó như vậy hồi báo trẫm sao? Khi còn bé nó luôn ăn mặc tốt hơn các hoàng tử hoàng nữ khác. Trẫm đối với nó còn chưa đủ tốt?" Văn Nhân Chấn hoàn toàn không như vừa mới suy yếu, may là thái phó có nói với mình dùng cách này thử xem các hoàng tử sẽ ứng xử thiệt tình thế nào. Nếu không mình vĩnh viễn cũng không biết được tâm tư của con mình đối với mình. Nói xong thở dài một hơi "Cho gọi nhị hoàng tử tới." Tốt nhất đừng để ta thất vọng lần nữa.

"Nhị hoàng tử, hoàng thượng mời ngài qua."

"Công công chờ một chút, ta chuẩn bị xong liền tới." Phụ hoàng về kinh mình còn chưa tới thăm, nghe nói phụ hoàng bị bệnh, không biết bây giờ phụ hoàng thế nào rồi.

"Vậy chúng thần sẽ chờ hoàng tử bên ngoài." Tiểu thái giám cung kính lui ra.

Văn Nhân Trạm nhẹ gật đầu.

"Hoàng tử." Cố Văn như dê rừng hổ tử.

"Tiên sinh còn có việc?" Văn Nhân Trạm tò mò nhìn hắn.

"Hoàng tử, lát nữa hoàng thượng có hỏi ngài cái gì, ngài hãy trả lời thật lòng. Hoàng tử hiểu được chứ?" Cố Văn ngẩng đầu nhìn hắn.

"Tiên sinh biết rõ phụ hoàng tìm ta nói chuyện gì?"

Cố Văn lắc đầu "Thần không biết. Lão phu sao dám phỏng đoán thánh ý?"

"Đa tạ tiên sinh nhắc nhở, vậy ta đi trước." Văn Nhân Trạm thấy Cố Văn nhẹ gật đầu. Mới đi theo tiểu công công vào hoàng cung.

Đến trước cửa điện Dưỡng Tâm, cũng giống như Văn Nhân Trạch, ngửi được mùi thuốc nồng đậm. Khẽ nhíu mày.

"Nhị hoàng tử, mời vào." Lưu công công mở cửa ra, nói với Văn Nhân Trạm bên ngoài.

"Đa tạ công công." Nhẹ gật đầu. Lướt qua cánh cửa. Vào trong điện, thấy hoàng thượng suy yếu ngồi trên giường. Mày nhíu lại càng chặt.

"Nhi thần tham kiến phụ hoàng."

"Khục.. khục.. khục.." Văn Nhân Chấn như trước dùng khăn che miệng ho lấy, đứng lên.

Văn Nhân Trạm nghe tiếng vội vàng ngẩng đầu, thấy phụ hoàng ngồi trên giường gầy đi rất nhiều. Sắc mặt tái nhợt, trong tay còn có khăn gấm dính máu. Sợ hãi nói không ra lời. Phụ hoàng đến cùng là bị làm sao. "Phụ hoàng, ngài không sao chứ?" Nói xong chưa được hoàng đế cho phép đã trực tiếp đứng lên đi đến sau lưng Văn Nhân Chấn vỗ nhè nhẹ. "Đỡ chút nào không?"

Văn Nhân Chấn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tràn đầy lo lắng của con. Tức giận trong lòng cũng giảm bớt.

Văn Nhân Trạm ý thức được cái gì. Vội vàng quỳ gối trước mặt Văn Nhân Chấn "Nhi thần thất lễ."

"Trạm Nhi không sao, đứng lên đi." Thanh âm suy yếu lần nữa truyền đến.

"Vâng." Văn Nhân Trạm đứng lên nhưng vẫn cúi đầu.

"Trạm Nhi có biết, trẫm tìm con có chuyện gì không? Khục.. khục.. khục.."

Văn Nhân Chấn đánh giá Văn Nhân Trạm. "Trẫm sau này, nếu đem giang sơn giao cho Trạm Nhi, Trạm Nhi sẽ xử lý thế nào?" Cũng hỏi một vấn đề như đã hỏi với Văn Nhân Trạch.

Văn Nhân Trạm nghe xong, lại cả kinh vội vàng quỳ xuống. "Phụ hoàng nói gì vậy? Phụ hoàng hành thiện tích đức, được thương thiên phù hộ, vĩnh viễn sẽ không chết đi, ở đâu tới chúng con lên làm vua?"

Văn Nhân Trạm tuy trả lời không bằng Văn Nhân Trạch, nhưng thể hiện tình yêu thương đối với Văn Nhân Chấn, dù thế nào Văn Nhân Chấn cũng là người làm cha, cũng hy vọng con cái hiếu thuận quan tâm mình. Đối với Văn Nhân Trạm càng là yêu thích. "Trạm Nhi lui ra đi." Hài lòng nhẹ gật đầu.

"Tiểu Lưu tử, viết chỉ." Văn Nhân Chấn đứng lên đưa tay hướng về phía bàn.

"Vâng."

"Sửa Vị Ương công chúa phong thành Tấn Dương công chúa."

"Nhị công chúa tứ phong thành Hoài Dương công chúa."

"Nhị hoàng tử tứ phong thành Tấn vương."

"Đại hoàng tử tứ phong thành Ba Thục vương."

"Tam hoàng tử tứ phong thành Hoài Dương vương."

"Tứ hoàng tử tứ phong thành Lạc Dương vương."

Viết xong, Văn Nhân Chấn nhanh chóng đóng dấu ngọc tỉ lên. "Truyền chỉ."

"Vâng." Lưu công công nhìn xem Văn Nhân Chấn. Bốn vị hoàng tử, chỉ có nhị hoàng tử được phong là nhất tự vương, hơn nữa còn dùng chữ Tấn trong quốc hiệu mà mệnh danh, xem ra hoàng thượng đã sớm có sắp xếp. 
Bình Luận (0)
Comment