Lạc Giữa Đam Mê

Chương 6

Cô đóng sầm cánh cửa lại ngay sau đó.

Mắt mở to, tim đập thình thịch trong lồng ngực, Maura tựa lưng vào cánh cửa và cố thở đều lại. Cô rùng mình và không biết có phải vì tiết xuân se lạnh hay vì cái nhìn sắc lạnh trong đôi mắt xanh lơ của Jefferson làm cô lạnh xương sống. Cô chỉ biết duy nhất một điều là gặp lại anh là một chuyện gây chấn động trong cô. Sốc đến mức cô phải giấu cảm xúc, không để cho anh biết được.

Thật là bực mình khi anh xuất hiện trước cửa nhà cô mà không phải gọi một cuộc điện thoại nào để báo trước. “Như vậy”, cô lầm bầm, “anh ta hoàn toàn không phải “dùng” cuộc gọi đổ mồ hôi, sôi nước mắt nào hết trong khi mình gọi cho anh ta miệt mài hơn ba tháng trời mà chẳng gặp được”.

Tuy nhiên, anh ta ở đây rồi.

Trước cửa nhà cô, trông anh như sắp chết đuối và giận dữ nhưng vẫn đầy cám dỗ làm cô muốn reo lên vì vui sướng được gặp lại anh. Cô biết rất rõ lòng cô đang khao khát anh đến mức nào. Lẽ ra cô phải chuẩn bị tư tưởng, lẽ ra cô phải biết, bằng cách này hay cách khác.

Tất nhiên là anh vừa trở lại Ireland, nếu không phải để gặp cô, thì cũng đến để kiểm tra cái đám nhân viên trời đánh của anh. Và dù cho cô có mong chờ anh đến mấy, dù chỉ nhìn vào mắt anh thôi, ngọn lửa ham muốn trong cô đã bốc lên ngùn ngụt thì cô cũng không chắc là mình sẽ sẵn sàng lao vào vòng tay anh.

“Anh ta có quyền làm thế. Anh ta đúng là thối tha”. Cô ngả đầu ra sau cánh cửa đang đóng chặt và chờ đợi tiếng đập cửa liên hồi của anh.

Jefferson đâu phải loại người mà nghe xong cái tin vừa rồi là bỏ chạy mất dép chứ. Anh sẽ nỗ lực để được vào nhà ngay thôi. Và rồi anh sẽ cho cô thấy anh là người có tư cách đạo đức, đáng tự hào, mong muốn có những lời giải thích và được biết chi tiết cụ thể hơn.

Cô đã cố gọi cho anh hàng tháng trời chỉ để nói với anh những điều ấy thôi, nhưng giờ đây cô không có ý định nói cho anh biết một chút nào nữa.

Bởi vì ruột gan cô vẫn còn lồng lộn từ lúc nhìn thấy anh.Tay cô ngứa ngáy đến mức muốn tát hay muốn ôm lấy anh ta cô cũng không biết nữa bởi vì anh ta là Jefferson.

Chúa cứu rỗi linh hồn cô, dường như cô không thấy giận anh. Trái tim cô vẫn đầy ắp bóng hình anh và hình như cô không thể xóa nổi dù cô đã cố đến nhường nào.Điều này chỉ làm cô giận mình hơn là giận anh.

Có ai ngờ cô lại không thấy giận anh kia chứ?

Một giây sau, cô nghe tiếng đập thình thình ngay sau lưng mình. Không cần nhìn ra cửa sổ cô cũng biết anh đang đấm liên hồi lên cửa.

Tim cô đập rộn ràng và dưới bụng cô có gì đó đang cựa quậy, cảm xúc dạt dào bừng tỉnh dậy sau bao nhiêu tuần bị chôn vùi trong cô đơn hoang vắng.

Như một nhành lá bừng lên sau một giấc ngủ vùi, cô thấy khắp da thịt mình rần rần như bị châm chích.

“Khỉ thật, Maura, mở cửa ra!”

Có lẽ cô sẽ mở cửa nếu anh không có cái kiểu ra lệnh đó. Cơn giận mà cô đang mang trong người suốt mấy tháng ròng bỗng bốc lên ngùn ngụt, cô trành ra xa cánh cửa, “Cút đi, Jefferson!”

“Sẽ không có chuyện đó đâu!” anh hét lên. “Chúng ta phải nói thật to để ai cũng nghe được hay là nói chuyện riêng đây?”

Chuyện riêng.

Từ này làm cho cô nhúc nhích. Cô không thích thú gì khi cả nửa cái Hollywood nghe thấy chuyện riêng của mình. Maura mở toang cánh cửa và lùi lại khi Jefferson bước vào, theo sau là con King nhanh chóng vẩy bộ lông ướt nhẹp, tung tóe khắp nơi.

“Ôi trời ơi”, cô cằn nhằn khi con chó chuồn nhanh qua hành lang dài, chạy thẳng vào bếp, chui vào chỗ nằm.

Cô lau mấy giọt nước bắn lên mặt, nhìn chằm chằm vào mắt Jefferson và suýt ngã ngửa khi thấy tia nhìn phẫn nộ lóe lên trong mắt anh. Nhưng rồi cô nhớ ra ai mới là người có quyền phẫn nộ.

“Không việc gì anh phải thô lỗ như thế”, cô không để anh kịp nói trước.

“Thô lỗ?” anh đưa hai tay lên vuốt mái tóc ướt sũng, giũ chiếc áo vest rồi treo nó lên giá bên cạnh cửa. Chiếc áo sơ mi trắng bên trong cũng ướt đẫm, dính chặt vào những cơ bắp săn chắc trên ngực và trên bụng anh làm cô thèm nhỏ dãi, dù vậy có kề dao vào cổ cô cũng không bao giờ thừa nhận điều này

“Tôi còn tệ hơn thô lỗ nữa đấy”, anh xỉa xói, “Cô nói cô mang thai là sao?”

Cô phải cố dằn lòng, hạ hỏa xuống, đóng cửa lại rồi quay sang nói, “Thế anh nghĩ tôi muốn nói gì, Jefferson?”

Ôi, cô đã hình dung ra cảnh tượng này không biết bao nhiêu lần rồi, và trong đầu cô ghép cho anh đủ thứ phản ứng khác nhau. Nhưng chẳng có cái nào giống với anh bây giờ cả, trông anh cứ như bị ai đó giáng cho một gậy vào đầu.

Đơn giản là anh bị sốc, điều này cho cô biết tuốt tuồn tuột là anh chẳng hề hay biết gì về vô số những lời nhắn mà cô để lại trong suốt hơn hai tháng qua. Tại sao anh phải thuê quá nhiều người mà chẳng có ai đáng tin cả, chỉ có mỗi một lời nhắn thôi cũng không đến tai anh được?

Cơn nóng máu càng ngùn ngụt khi cô nhìn vào ánh mắt ngỡ ngàng của anh. “Có gì khó hiểu đâu. Tôi có thai. Mang bầu. Có chửa. Sắp có con”. Cô nghiêng nghiêng đầu sang một bên, “Hay tôi vẽ hình minh họa cho anh hiểu nhé?”

Một hai giây căng thẳng trôi qua, âm thanh duy nhất trong căn nhà là tiếng mưa đập vào cửa sổ, và tiếng gió rít lên từng hồi dưới mái hiên. Cuối cùng anh cũng lấy lại bình tĩnh, khó nhọc cất lời. “Nếu cô nghĩ cô chỉ đùa chút thôi thì cô sai rồi. Và nếu cô thật sự có thai thì vì cái quái gì mà cô không nói cho tôi biết chứ?”.

“Thật sự có thai?”

Cô phun trả lại anh những lời anh vừa nói. “Ý anh là đáng lẽ tôi phải nói mang bầu... một chút xíu thôi hả?”

“Ý tôi không phải thế. Tại sao cô không nói cho tôi biết?”

“Hứ! Anh dám mở miệng hỏi tôi cậu đó ư?” cô bước tới hai bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, chỉ ngón tay vào ngay giữa ngực anh. “Bằng cách gọi liên tục cái hãng phim khó khăn của anh, để lại một đống tin nhắn dài có, ngắn có cho cái đám đông như kiến cỏ kia luôn tìm cách ngăn chặn anh trước quần chúng à?”

“Cô có gọi à?”

“Gọi rất nhiều và tôi nói cho anh biết là gọi Đức Giáo Hoàng còn dễ hơn đấy”.

“Tôi không nhận được tin gì của cô hết”, anh nói, nới cà vạt ra và mở cúc cổ áo.

Thật vậy sao? Cô tự hỏi không lẽ mình nghĩ sai về anh sao. Bao nhiêu tuần qua, cô đã nuôi một khối căm giận trong lòng. Cô tưởng anh đã biết hết rồi nhưng anh lờ đi, chọn giải pháp tránh xa người phụ nữ mà anh không còn thích nữa và một đứa trẻ anh không mấy hứng thú. Cô đã nghĩ anh là loại người đê hèn, cặn bã và thấy đau đớn, oán trách bản thân sao không nhận thấy bản chất anh ta hóa ra là một con rắn độc.

Giờ thì... cô phải nghĩ lại thôi. Cô phải xem xét lại có thể anh thật sự không biết gì về đứa bé. Và nếu thật sự là như thế thì sao nào? Ôi chúa ơi, cô cần thêm thời gian để suy nghĩ mà không có anh đứng gần cô trong gang tấc, và trông anh hấp dẫn đến phát điên được.

Điên máu hết sức, cô cau có quát, “Anh không nhận được lời nhắn không phải lỗi do tôi. Tôi đã nhắn lại rồi đúng không?”

Anh liệng cái cà vạt lên cái áo vest. “Cô mang thai”.

“Tôi vừa nói đấy thôi”.

Anh lắc đầu, trông cư như muốn nói điều gì nhưng không thể thốt nên lời. Anh đưa tay lên xoa mặt, nhìn cô trân trối như thể anh chưa bao giờ nhìn thấy cô vậy, rồi anh lầm bầm gì đó nhỏ đến mức cô chẳng nghe được gì.

Đi được vài bước xuống hành lang lát gỗ bóng loáng anh bỗng dừng bước và quay lại. “Có ai trong làng biết chuyện này không?”

Maura thở dài. Chuyện của cô không thể giữ bí mật lâu được. “Y tá Doherty là người bô lô ba la”.

“Có nghĩa là mọi người biết hết rồi. Tôi hiểu rồi”.

“Vâng”.

“Cô phải kiện bà ta”, anh lầm bầm “Điều khoản giữa bác sỹ và bệnh nhân”.

Cô phá lên cười. “Có phải đó là điều mà người Mỹ các anh thường làm không? Kiện tụng để giải quyết vấn đề à? Ờ, đi kiện một người phụ nữ biết tôi từ thuở mẹ còn mang tôi trong lòng thì được gì cho tôi nào?” Maura lại thở dài và phân trần “ Người rêu rao tin này không phải là bác sỹ Rafferty. Yêu cầu Patty Doherty giữ bí mật chẳng khác nào đắp tường cát để chắn sóng”.

Ngay khi rời khỏi phòng mạch của bác sỹ ngày hôm ấy, cô biết là chỉ trong vài giờ thôi, tin cô mang thai sẽ bay đi khắp làng. Không phải cô thấy xấu hổ vì mang thai. Nhưng nếu Maura đoán trước được mình có thể mang bầu thì cô đã đi bác sỹ ở Westport để giữ kín chuyện mình rồi.

“Cô có khỏe không?” anh hỏi nhỏ nhẹ. “Đứa bé nữa?”

“Cả hai đều khỏe” , cô nói giọng dứt khoát.

Hai người tự dưng cư xử khách sáo vậy sao? Maura mơ hồ nghĩ. Hai người lớn lỡ có con với nhau, đứng trong gian phòng lờ mờ, nói chuyện như hai người xa lạ. Cái cảm giác lạnh lùng ban nãy bây giờ đã đóng lại thành một tảng băng.

Khi anh lần đầu đến Ireland, giữa họ là nhiệt, là sức nóng, là ngọn lửa bừng cháy, và chuyện gì đến đã đến. Maura nghĩ nếu hồi đó anh nhìn cô bằng cái cách anh nhìn bây giờ thì họ đã không rơi vào tình huống như thế này.

Bây giờ, cô thấy anh không có biểu hiện gì là thèm muốn. Nó không hẳn là thèm muốn và cũng có thể hơn cả thèm muốn. Rõ ràng là cô không biết được anh đang nghĩ gì.

Quanh họ chỉ có bão tố cuồng phong, còn nơi đây, trong căn nhà mà cô đã sống cả đời mình, một bầu không khí yên lặng đáng sợ như gặm nhấm hết khối óc cô, xé nát con tim cô. Liệu anh ta có đang tự hỏi sẽ giải quyết chuyện này như thế nào không? Làm sao để cho báo chí không biết chuyện anh có quan hệ luyến ái với một cô chủ trại cừu?

Tại cái quái gì mà anh không nói gì hết vậy?

“Anh cứ đứng đó mà nhìn tôi trừng trừng như thể tôi vừa mọc thêm một cái đầu vậy sao?”

Anh hít một hơi thật sâu, “Chuyện đến đột ngột quá”.

“Ồ, vâng”, cô nói “ Làm gì với Maura bây giờ? Chắc là phải nghĩ đến nát óc để tìm lời nào nói dễ nghe một chút.”

Anh giả lơ những lời cô nói. “Có phải vì chuyện này mà đoàn phim gặp đủ các thứ rắc rối... và cũng là lý do tôi không được thuê phòng, không được uống bia trong quán rượu...?” Anh hạ giọng thấp dần rồi ngưng bặt, nhưng Maura có thể thấy được những gì anh đang nghĩ, và nhìn vào nét mặt anh cô biết được anh không quan tâm lắm những gì trong tâm trí anh lúc này.

“Họ chỉ giận thay cho tôi thôi”, cô trả lời bằng giọng dịu dàng nhưng rành rọt, “Mọi người trong làng đều biết tôi có thai mà anh thì chẳng đoái hoài gì hết”.

“Tôi...”, anh bước một bước về phía cô và dừng lại. “Tôi làm được gì cho cô khi cô chẳng thèm nói cho tôi biết chuyện này chứ?”

“Tôi đã bảo là tôi cố gắng gọi cho anh đến chảy máu mắt mà không được rồi mà?”

Maura băng ra khỏi sảnh, đi vào phòng khách. Qua những khung cửa sổ, cô nhìn thấy màn trời xám xịt, những chú cừu non vui đùa trên đồng cỏ, và mặt hồ bao la bàng bạc. Cô không ngoái đầu lại để biết là anh có theo cô vào phòng không. Cô không việc gì phải làm như vậy. Cô có thể cảm nhận anh ngay cả khi cô không hề nghe tiếng bước chân anh.

“Cô đã cố gắng đến mức nào, Maura?” anh chộp cánh tay cô và quay người cô lại đối diện với anh. “Một người đàn ông có quyền biết anh ta sắp sửa làm bố”.

“Vâng, đúng thế. Và bên cạnh quyền đó”, cô bốp chát, không một chút sợ sệt tia nhìn phẫn nộ trong đôi mắt anh, “là trách nhiệm phải gọi lại cho những người đã không gặp được anh ta, để anh ta có thể biết được người ta đang cố nói cho anh ta biết điều gì”.

“Tôi không nhận được lời nhắn nào hết”.

“Ý anh là, dù tôi đã để lại hàng tá, thậm chí hàng trăm lời nhắn”. Hoài nghi trong cô bây giờ còn dữ dội hơn cả cơn giận anh mà cô đã chịu đựng mấy tuần qua.

“Nói với ai?”

“Với bất kỳ người nào nhấc điện thoại, đồ trời đánh!”

Cô hất tay anh ra và hất tóc ra sau đôi bờ vai. “Đa số là gọi đến văn phòng anh, nhưng không bao giờ qua được cô thư ký. Ôi, cô ta lịch sự vô cùng và nói rằng thật vui vì tôi vẫn muốn giữ liên lạc, nhưng anh rất bận rộn và vì vậy tôi cứ nói cho cô ta biết lỡ sau này có gì rắc rối”.

“Joan. Cô nói cho cô ấy biết chuyện đứa bé à?”

“Vâng. Cô ta vui vẻ chúc mừng và nói chắc chắn là anh King sẽ thấy hạnh phúc lắm. Hạnh phúc cho tôi”. Cô vòng tay trước ngực. “Tôi dám chắc là anh chẳng muốn làm gì cho tôi hay cho con của tôi cả”.

“Con của chúng ta”.

Cô gật đầu. “Đó là anh nói. Vì vậy khi không nghe tin tức gì từ anh trong nhiều tuần, tôi hoàn toàn xóa sạch hình ảnh anh trong tâm trí”.

Nói dối. Lòng cô âm thầm gào thét Anh chưa bao giờ bước ra khỏi tâm tưởng cô. Hay những giấc mơ của cô. Dẫu có đau đớn, thất vọng và căm hờn, cô vẫn nghĩ về anh, vẫn nhớ đêm ấy cùng anh và tan nát cõi lòng vì mất mát.

Trời ơi, giá mà cô có thể nói cho anh biết điều này.

“Có vẻ như khi ký xong hợp đồng, anh không việc gì phải lịch sự với những người mà anh đã thu phục được”.

“Không thể tin nổi là Joan biết mà không nói gì hết”.

“Cô ta là người nhận những lời nhắn đó, phải không nào?”, đau nhói trong lòng, cô ngắt lời anh, “Tin tôi hay không, đương nhiên đó là chuyện của anh”.

“Tôi không có ý nói là tôi không tin cô. Ý tôi là...” anh hạ giọng, thọc hai tay vào túi quần, anh lắc đầu nói. “Có quá nhiều người gọi cho tôi sau khi ký hợp đồng, họ chỉ cố đòi tăng thêm tiền dù họ đã thỏa thuận xong. Hoặc họ muốn gạ gẫm thêm bằng nhiều cách khác. Joan, trợ lý của tôi biết điều này nên sẽ loại ra những người mà cô cho là sẽ gây rắc rối”.

“Ờ, tôi có thể thấy được cô ta nghĩ tôi là người như thế nào chỉ sau vài lần cố gọi cho anh, có lẽ tôi đã không giữ nổi bình tĩnh với cô ta...”

“Có lẽ đã?”, anh hỏi, khóe miệng nhếch lên.

“Thôi được rồi, tôi đã, nhưng tôi làm vậy là có lý do mà, đúng không?”

“Vâng, cô đúng. Lẽ ra cô ấy phải nói cho tôi biết khi cô gọi”.

Jefferson hắt một hơi thở nặng nhọc. Anh không ngờ chuyện này xảy ra nhanh như vậy. Thậm chí anh không mảy may nghĩ đến chuyện Maura có thể mang thai với mình, sai sót đó đã biến anh thành một tên đần độn không hơn không kém. Anh đã không màng đến chuyện tránh thai để bây giờ anh như ngồi trên đống lửa. Nhưng trời ơi, anh không thể bị đổ lỗi là không có một hành động nào giải quyết những chuyện mà anh không hề được biết.

Điều quan trọng mà anh phải suy nghĩ nhiều là anh sắp sửa làm bố.

Lòng anh đầy lo âu. Nó không phải là loại tin mà đàn ông nhận được mỗi ngày. Cho nên không có gì là khó hiểu khi anh không tính được chuyện gì hết. Anh đã không biết. Bốn tháng trời, cô đã sống cô đơn với tin này, nghĩ rằng anh không quan tâm. Nghĩ rằng anh không muốn dính líu đến cô. Đâu cần phải hỏi tại sao cô đổ cơn giận dữ lên đầu anh. Cảm giác tội lỗi đang gầm rống, cắn xé anh, và Jefferson cố đè nén xuống. Thật là tức nếu phải nhận lỗi mà mình không hề biết.

“Tôi sẽ nói chuyện với Joan khi tôi về. Hãy hiểu rằng tôi muốn biết hết tất cả những tin nhắn dành cho tôi, chứ không phải là chỉ vài tin cô ấy chọn lọc và cho rằng loại tin này không làm mất thời gian của tôi”.

Nghĩ tới chuyện Maura đã cố liên lạc với anh mấy tháng trời mà không được là anh tức điên lên. Nhưng anh vẫn giữ tự chủ và nói, “Có nhiều người gọi tôi lắm, Maura à”.

“Phụ nữ, tôi nghĩ vậy”, cô nói, kèm theo một nụ cười chế nhạo.

Vâng, phụ nữ, anh nghĩ bụng, dù thực ra chẳng có ai cả kể từ dạo anh rời khỏi nơi này. Quái lạ là anh không thể để mắt đến bất kỳ người phụ nữ nào khác nếu không được nhìn thấy đôi mắt xanh thẳm, và cái miệng rộng đầy khêu gợi. Dù anh có cố gắng xua đuổi thì hình bóng của cô cũng tràn ngập trong tâm trí anh.

“Tôi thấy hình ảnh anh đăng trên một trong những tạp chí nổi tiếng một tháng trước hay trước đó nữa. Trông anh thật bảnh bao trong bộ âu phục lịch lãm đang ôm một em tóc vàng đầu óc rỗng tuếch.Vâng, anh bận lắm”.

Anh khoái cái giọng khinh miệt của cô. “Ghen hả?”

Cô khịt mũi. “Không hề. Chỉ tinh mắt thôi.”

Hẳn đó là những gì cô đang nói với chính mình, nhưng anh vẫn vui vì hẳn cô vẫn đang dõi theo từng bước chân anh. “Đó là cô diễn viên chính trong phim mới nhất. Tôi chỉ hộ tống cô ấy trong buổi ra mắt phim thôi”.

“Vâng, trông cô ta có vẻ là mẫu người cần hộ tống”.

Anh bật cười. “Công việc thôi, Maura”.

“Và anh đã làm việc này rất giỏi”, cô nói, thả người xuống chiếc ghế cũ kĩ nhưng êm ái.

Thật ra căn phòng trông cũng ấm cúng, anh nghĩ ngợi khi đảo mắt một vòng quanh căn phòng. Nó đã tồn tại hàng thế kỷ, bên trong căn nhà có vẻ hơi tồi tàn, xuống cấp, dấu hiệu cho thấy nó đang bị bỏ bê, không được tu sửa, nhưng tạo cảm giác dễ chịu. Một cảm giác quen thuộc.

Anh nhìn cô chằm chằm. “Tôi biết cô đang chĩa mũi dùi vào tôi. Mặc dù tôi đã nói là có rất nhiều người để lại tin nhắn cho tôi. Nên cũng không có gì ngạc nhiên nếu tin nhắn của cô bị thất lạc hay bị nhầm hay...” anh giơ hai tay ra vẻ bất lực.

“Và trong số tin nhắn đó, có bao nhiêu tin từ những cô nàng của anh báo rằng họ có thai?” Cô nhìn anh chòng chọc, những tia lửa lóe lên trong mắt cô. “Vì nếu anh có một lô một lốc phụ nữ đang xếp hàng chờ anh thì hãy nói cho tôi biết, Jefferson. Tôi sẽ không bao giờ làm một phần trong bầy đàn của anh đâu. Và con tôi sẽ không nằm trong hàng tá con rơi của anh”.

“Thôi đi”. Anh cúi xuống, chống hai tay lên thành ghế như giam cô trong vòng tay anh. Mùi thơm trên thân thể cô tỏa ra, anh hít một hơi thật sâu. Chúa ơi, anh nhớ cô hơn là anh đã thừa nhận, ngay cả thừa nhận với chính mình. Giờ đây đôi mắt cô đang long lên sòng sọc nhưng cũng đầy đau đớn, và chính nó làm cho anh thấy vô cùng khốn khổ.

“Không có ai hết. Tôi không có đứa con nào khác hết. Tôi đã không biết về chuyện cô mang thai. Nếu biết, tôi đã đến đây rồi, nói chuyện với cô, có thể làm...”

“Cái gì?” cô hỏi lại, đầy vẻ gây gổ.

"Anh làm gì nào?"

“Tôi không biết. Làm một điều gì đó”.

Cô nhìn xoáy vào mắt anh hồi lâu rồi cuối cùng gật đầu. “Tôi tin anh. Anh không nhận được tin nhắn. Anh không hề hay biết”.

“Dù sao thì cũng cám ơn cô”. Anh gượng dậy và thả tay ra khỏi ghế, bước đi.

Anh sắp sửa làm bố. Một chuyện thật khó nghĩ và chấp nhận. Trong anh, có một cái gì đó thôi thúc, một cảm giác có thể gọi là phấn khích. Nhưng đồng thời cũng tồ một cái gì đó không mấy chắc chắn. Anh phải hoạch định. Họ phải bàn tính chuyện này. Thánh thần ơi, anh chẳng biết bắt đầu từ đâu cả.

“Giờ thì tôi hiểu cảm giác của Justice như thế nào”, anh lải nhải.

“Justice?”

“Em của tôi ấy. Người đang cai quản trại gia súc”. Anh liếc nhìn cô và cười méo xệch, “Vợ nó, Maggie, không nói cho nó biết là hai người có con với nhau cho đến khi Jonas được sáu tháng tuổi”.

“Tại sao cô ấy không nói?”

“Vì cô ấy nghĩ Justice sẽ không tin cô ấy”. Để cô khỏi phải hỏi tại sao nữa, anh nói luôn. “Chuyện này dài lắm. Vấn đề là, lúc đấy tôi cứ nghĩ Justice đã phản ứng thái quá với chuyện Maggie đã làm. Nó nổi điên với cô ấy và tôi nghĩ nó nên quên chuyện lúc ấy đi và giải quyết vấn đề thực tại thôi. Nhưng giờ thì tôi hiểu rồi”.

“Có đúng vậy không? Có nghĩa là bây giờ anh đang nổi điên à? Tốt, gia nhập vào hội đó đi”.

“Không”. Anh cười thật to, anh khoái cái bản tính linh lợi của cô. Liệu có người phụ nữ nào giống cô nữa không trời? Anh cười cả phút và cười dữ dội hơn. Cô là một xúc cảm khiến cho đàn ông phát điên lên vì muốn khám phá. Ôi, anh sẵn sàng đăng kí tham gia vào đội thám hiểm này.

“Tôi đâu có nổi điên, chỉ là... băn khoăn không biết chúng ta phải tiếp tục như thế nào, vậy thôi”.

“Tốt, vậy thì khi nào anh hết băn khoăn. Anh biết tìm tôi ở đâu rồi chứ?” Cô đứng dậy, rời khỏi ghế, đi thẳng về phía những ô cửa sổ, nhìn thẳng ra ngoài sân trước.

“Maura, tôi sẽ không đi cho đến khi chúng ta giải quyết chuyện này ổn thỏa”.

“Tôi không muốn anh ở đây”.

“Tệ thật”. Cô có thể đẩy anh ra xa nếu cô thích, nhưng anh sẽ chẳng đi đâu cả trừ khi anh đã thấy thoải mái và sẵn sàng. Tuy nhiên việc ấy sẽ chẳng đến sớm đâu. “Tôi sẽ ở đây cho đến khi nào chúng ta tìm ra giải pháp”.

“Chả việc gì phải tìm cả” Cô liếc nhanh mắt nhìn anh qua bờ vai rồi quay mặt lại, nhìn quang cảnh xa xa qua cửa sổ. “Tôi mang thai chứ không phải anh. Về đi” .

“Không”.

Cô đưa tay áp vào tấm kính cửa sổ nhạt nhòa những vết mưa. “Nói với nhân viên làm phim của anh là họ sẽ không gặp rắc rối với tôi hay với dân làng này nữa đâu. Tôi sẽ lo liệu chuyện này”.

“Cảm ơn. Vậy là giải quyết được một rắc rối rồi”.

Cô cứng đờ cả người, “Tôi không phải vấn đề rắc rối, và con tôi cũng vậy”.

“Tôi không có ý như vậy”. Chúa ơi, cô ta giống như một bãi đất đầy mìn anh phải băng qua mà còn bị bịt mắt nữa.

“Cũng có thể lắm. Nó nằm trong ý nghĩ, trong tim anh”.

“Cô có thể đọc được ý nghĩ của người khác ư?”

“Ý nghĩ của ai chứ của anh thì có gì khó”, cô nói.

Anh nhìn bóng cô trên tấm kính và thấy bực vì đôi mắt cô tỏa sáng lấp lánh không một giọt nước mắt. Anh nhận ra rằng anh chưa bao giờ nhìn thấy Maura khóc và anh thật ngốc vì không biết rằng, ngay lúc này đây anh đang đứng đằng sau những giọt lệ của cô.

“Đi đi” cô nói một cách yếu ớt, “Làm ơn đi đi”.

Jefferson nghe tiếng lách cách của móng chân trên sàn gỗ và không mấy ngạc nhiên khi con chó đen to lù lù của cô đi vào phòng và đi về phía cô. Cô đặt tay lên đầu con chó và lùa những ngón tay của cô vào đám lông của nó một cách vô thức. Trông cả hai như đang trong một bức tranh.

Lúc này, Jefferson nghĩ không có chỗ cho anh nơi đây. Maura đã vạch sẵn ranh giới, không cho anh bước qua. Có lẽ anh chẳng thể trách cô được.

Mặc dù điều này không có nghĩa là anh sẽ cho qua chuyện này, và cô nên nhanh chóng tập quen dần với ý nghĩ đó của anh. Nhưng bây giờ anh phải đi thôi, lấy lại tinh thần và quay lại khi anh nghĩ ra được cách giải quyết vấn đề. Anh biết cần phải làm gì. Anh đã biết ngay từ phút giây đầu tiên biết tin mình có con.

Nhưng anh cần thời gian để tìm hiểu thêm cho rõ. Sau đó anh sẽ quay lại và Maura Donohue sẽ thấy rằng người của dòng họ King không bao giờ chối bỏ trách nhiệm.

Với ý nghĩ ấy trong đầu, anh quay đi theo lời cô bảo. Trước khi bước ra khỏi phòng, anh hứa thầm “Chuyện này chưa kết thúc đâu, Maura”.
Bình Luận (0)
Comment