Thái Bảo dậy từ sáng sớm, ngồi thu lu trên lan can gỗ trước cửa phòng nhìn ra ngoài. Ở phía Đông, một vệt sáng từ từ lóe lên rồi lớn dần, lớn dần. Không gian xung quanh bắt đầu tỏa sắc lung linh, những áng mây trắng bồng bềnh lướt qua vô tư lự.
Ngày thứ hai Thái Bảo ở trên Thông Thiên Hoàng Ma, nó thấy nhớ Lâm Gia Tửu Lầu, nhớ tiếng huyên náo, cãi vã, nhớ cảnh mấy vị khách say xỉn bước đi liêu xiêu, nhớ cả thằng nhóc hàng xóm Văn Lộc nữa. Hai đứa hay ngồi căng tai lắng nghe những chuyện luyên thuyên mà mấy vị khách đến uống rượu. Họ thường kể về thần tiên, dị thú, linh điểu, ma giáo, anh hùng v.v….
Nó nhớ, có lần một vị khách mặc đạo bào, vai đeo một chiếc hòm lớn, tay cầm một cây phướn có để mấy chữ mà nó không hiểu ý nghĩ là gì. Vị khách này gọi một hũ rượu, một đĩa lạc, hai cái bánh bao rồi thủng thẳng dùng bữa.
Thấy nó và Văn Lộc tha thẩn chơi bên cạnh, vị khách kia đột nhiên mặt mày biến sắc, kéo nó lại và bảo, trông nó có năm phần là ma đạo, năm phần là chính đạo, sau này lớn lên không làm vương gia thì cũng trở thành đại ma đầu khát máu.
Nghe thế, Thái Bảo bèn quay sang bảo với thằng nhóc Văn Lộc: “Sau này, ta làm vương gia, sẽ phong cho ngươi làm thuộc hạ thân tín. Còn trở thành ma đầu sẽ ăn thịt mi đầu tiên”. Hai thằng cùng cười phá lên rồi đuổi nhau chạy rầm rầm.
Rồi nó lại nhớ, có lần một vị khách cao lớn, râu ria lởm chởm, uống đã ngà ngà say bèn đứng lên bàn, vỗ ngực bùm bụm: “Nói cho mọi người biết, Trấn Nam ta, bơi giữa hồ Vạn Trùng, leo lên đỉnh Thiên Vân, lặn xuống đáy Đại Đông Hải. Cửu Sừng Khổng Tượng, Thần Lạc Linh Điểu, Cửu Vỹ Thiên Hồ, có loại nào mà lão gia chưa từng gặp qua? Nay các ngươi bảo ta say? Say thế quái nào được?”- Nói rồi vị khách đó đổ đánh rầm một cái xuống đất, ngáy pho pho.
Nó và Văn Lộc chui dưới gầm bàn cứ bụm miệng cười với nhau. Nhưng nó rất thích thú với những giống dị thú, quái điểu mà vị khách kia vừa kể.
Hai đứa, thỉnh thoảng lại trèo lên nóc tửu lầu, nằm dài ra ngắm trời. Nó hỏi Văn Lộc, sau này lớn lên thích làm cái gì. Văn Lộc thật thà đáp, nó thích trở thành một lão gia như Lâm Quang Đức. Gia cảnh thằng nhóc này rất đáng thương, mẹ nó làm bếp cho nhà Thái Bảo nên hai đứa suốt ngày chơi với nhau còn cha nó, nghe đâu đã chết trên chiến trường. Thái Bảo cười rồi nói với Văn Lộc, nó muốn sau này lớn lên trở thành một đạo sỹ có thể thu phục các loài dị thú, quái điểu trên khắp Lạc Hồng đại lục.
Văn Lộc nghe vậy, vỗ vai nó và nói, giọng rất nghiêm trang:
- Thái Bảo! Hay lắm! Mi đi bắt mấy con dị thú, quái điểu ấy mang về cho ta xẻ thịt bán. Ta thấy chưa có quán rượu nào buôn bán thịt mấy loại dị chủng ấy, nếu chúng ta kết hợp, chẳng mấy chốc mà phất lên còn hơn cha ngươi ấy chứ.
- Đúng đúng, sao ta không nghĩ ra nhỉ. Làm mấy món như Hỏa Phượng Hoàng hấp rượu; Cửu Sừng Khổng Tượng nướng than hoa; Bạch Hổ xào sả ớt. Tuyệt, mi đúng là có đầu óc kinh doanh. – Thái Bảo reo lên, cả hai đứa cùng phá lên cười ha hả rất sảng khoái.
Hôm nó chạy đến thông báo với Văn Lộc rằng cha mẹ sẽ đưa lên Vân Tiêu Kiếm học đạo, tu thánh, Thái Bảo hỏi nó có muốn đi cùng không? Văn Lộc mặt ủ dột nói với nó:
- Mi sướng thật, mẹ ta làm gì có tiền bạc để cho đi lên Hoàng Ma Sơn học đạo, tu thánh chứ.
- Mi nói gì? Học đạo tu thánh mà cũng cần có tiền bạc à? - Thái Bảo ngô nghê hỏi.
- Cái thằng mi, xem ra chẳng biết gì. Để lên được Hoàng Ma Sơn cần rất nhiều tiền bạc chạy chọt cho vị phụ trách đánh giá tư chất đệ tử. Dù mi có tư chất cực tốt nhưng nhà không có ngân lượng thì cả đời đừng mơ đặt chân lên Vân Tiêu Kiếm. – Văn Lộc giải thích, ra vẻ rất am hiểu.
- Ồ! Hóa ra vậy, thảo nào ta thấy cha mẹ chuẩn bị rất nhiều tiền bạc. – Thái Bảo gật gù.
- Thôi! Mi cố mà học thành tài, sau này còn đi bắt dị thú về cho ta buôn bán nữa. Xem như là nể tình bạn bè bao năm. – Văn Lộc bắt chước điệu bộ khách sáo của mấy tay hay lui lại Lâm Gia Tửu Lầu.
- Được! Được! Anh em tốt, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. Cạn ly! – Thái Bảo cũng giả động tác cạn chén, hai đứa lại bò ra cười.
***
Một hồi chuông ngân lên, vang vọng khắp dãy Hoàng Ma Sơn khiến cho cả không gian tràn ngập những thanh âm trong trẻo. Thái Bảo giật mình, bị lôi tuột trở về thực tại. Từ phía cuối hành lang, hắn thấy sư huynh Văn Thành tiến lại.
- Nhóc con, có chuông rồi, còn không mau thay quần áo rồi cùng ta xuống Vân Tiêu Giám. Thế nào, đêm qua ngủ ngon chứ. – Văn Thành mỉm cười nói một tràng.
- Cảm ơn sư huynh, chắc chưa quen nên hơi mất ngủ. – Thái Bảo cung kính trả lời.
- Mấy hôm rồi quen thôi, hồi ta mới lên Hoàng Ma Sơn cũng vậy mà. Thôi, mi vào rửa mặt rồi thay đồng phục, ta đợi ở đây.
- Dạ! – Nó nói rồi quay vào trong phòng.
***
Vân Tiêu Giám nằm ở lưng chừng Thông Thiên Hoàng Ma. Từ Thái Cực Điện đi xuống cách khoảng gần một dặm. Nơi đây được xây dựng là chỗ để các đệ tử học tập và tu luyện.
Công trình này gồm ba gian nhà cao ba tầng, với lối kiến trúc hình chữ tam. Phía khoảng sân ngăn cách mỗi gian nhà đều rất rộng rãi và có hồ nước bán nguyệt tọa lạc, hai bên là rừng trúc xanh mướt.
Văn Thành dẫn Thái Bảo đi xuống, men theo những bậc đá rộng lớn và đều nhau tăm tắp. Phía bên phải đường xuống, Vân Tiêu Giám từ từ hiện ra trước mặt, uy nghi và bề thế.
Bạch Ưng chân nhân, sau khi lên tiếp quản ngôi trưởng môn đã cho tu sửa, mở rộng nơi này để thu hút nhân tài khắp Lạc Hồng tề tựu về đây. Cách suy nghĩ của lão rất cởi mở và khác hẳn với sư phụ Vân Tiêu chân nhân. Tuy nhiên, cũng chính vì thế mà phát sinh những vấn đề trong việc tuyển lựa nhân tài cho Vân Tiêu Kiếm.
Những nhà có thế lực, tiền bạc đều ôm ấp giấc mộng biến con em mình trở thành bậc kỳ tài trong thiên hạ bởi vậy không tiếc tiền để lo lót một suất gia nhập Vân Tiêu Kiếm. Từ đó, những người được giao khảo sát tư chất, chọn lựa môn sinh có cơ hội để ăn hối lộ, nhận của đút. Thành ra, những đứa có tư chất chưa chắc đã trở thành đệ tử Vân Tiêu Kiếm nếu không có tiền.
Thái Bảo thấy trong sân Vân Tiêu Giám có rất đông môn sinh, hầu hết đều nhỉnh hơn nó một vài tuổi. Đứa nào cũng mặc đồng phục màu xanh như nó, chỉ phân biệt được bởi huy hiệu thêu trên ngực áo. Thấy thế, Thái Bảo mới cúi xuống nhìn, thấy huy hiệu của mình chỉ thêu đúng ba chữ Vân Tiêu Kiếm.
Qua một cánh cổng lớn không có cửa, phía trên đề một bảng hiệu sơn chữ đỏ “Vân Tiêu Giám”, Thái Bảo bước chân vào trong, thấy không khí vô cùng sôi nổi. Những đám đệ tử túm năm, tụm ba trò chuyện, tay chân vung lên rất khí thế rồi cười đùa, chạy đuổi nhau, hò hét váng trời.
Nó im lặng đi theo Văn Thành, thấy sư huynh quả thực oai phong, đi đến đâu, người ta dạt ra nhường đường rồi cung kính chắp tay chào:
- Sư huynh Văn Thành!
Văn Thành sau mỗi câu chào đều mỉm cười, gật đầu. “Cả đám này mà chào, chắc sư huynh mỏi cổ mà chết” -Thái Bảo nghĩ bụng rồi mím môi cười không phát ra tiếng. Nó không biết rằng, Văn Thành là nhân vật được chú trọng bồi dưỡng để một ngày nào đó, trở thành người đứng đầu Lạc Hồng.
Phía trước mặt, gần bậc tam cấp của dãy nhà đầu tiên, nó thấy có mấy vị sư tỷ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi đang đứng tán gẫu. Nổi bật hơn tất cả là một vị rất xinh đẹp, da trắng ngần, mắt to, tròn, khuôn mặt trái xoan, đeo một đôi bông tai bằng bạch kim. Khi thấy Văn Thành, vị sư tỷ này liền tách khỏi đám, bước nhanh ra trước mặt, mỉm cười như hoa:
- Sư huynh Văn Thành! Hôm qua Thanh Ngọc vẫn chưa luyện thành chiêu Phi Vân Kiếm Ảnh, lúc nào rảnh, huynh chỉ nhé.
- Được rồi, Thanh Ngọc, chốc nữa ta sẽ chỉ chiêu này. – Văn Thành cũng mỉm cười, Thái Bảo thấy mặt sư huynh hơi đỏ, tay còn có vẻ run run. Nó tự dưng nhớ đến điệu bộ của mình khi gặp Song Mai trên Vọng Nhật Lầu.
- Ồ! Nhóc này có phải là đệ tử mới của Bạch Ưng sư phụ không? – Thanh Ngọc nhìn xuống Thái Bảo, mỉm cười.
- Thái Bảo xin chào sư tỷ Thanh Ngọc! – Nó cúi đầu chào rồi nhìn môn huy, thấy chữ Ly Kiếm Vân Tiêu. Chắc hẳn, vị này là đệ tử thuộc quyền quản lý của mẹ Lưu Ly, hắn nghĩ thầm.
“Oác…oác”, tiếng chim Lạc kêu váng trời khiến đám môn sinh ngước mắt lên nhìn. Bóng chim chim Lạc vụt lướt qua đầu bọn chúng khiến cả đám giật mình, cúi rạp xuống hết cả. Hóa ra chính là Song Mai cưỡi chim Lạc đi…học.
Chim Lạc khẽ khum đôi cánh, bộ móng sắc lẹm vươn ra, thân mình khổng lồ từ từ hạ xuống. Đám môn sinh thấy vậy chạy tóe ra tứ phía nhường khoảng sân rộng cho con chim khổng lồ đáp xuống. Từ trên lưng chim Lạc, Song Mai nhẩy phắt xuống, nhìn Văn Thành và Thái Bảo, mỉm cười. Cô bé mặc đồng phục, tóc tết hai bên, cười lộ hàm răng trắng bóc và hai má lúm đồng tiền sâu hoắm.
- Sư huynh Văn Thành! Thái Bảo! – Song Mai reo lên và chạy lại phía Văn Thành cùng Thái Bảo.
- Sư tỷ! – Thái Bảo lí nhí gọi, mặt nó lại ửng đỏ lên.
- Hừm! Song Mai, lần sau không được cưỡi chim Lạc đi học đâu đấy, phải đi bộ như mọi người nghe chưa. – Văn Thành nghiêm giọng.
- Dạ, Mai Mai nhớ rồi. – Song Mai đang hý hửng, mặt ỉu như bánh đa ngâm nước khi nghe Văn Thành trách mắng.
- Nhưng sau giờ học, có thể cưỡi chim Lạc đi chơi xung quanh Vân Tiêu Kiếm. Tuy nhiên không được đi quá giới hạn, nhất là khu rừng phía sau Hoàng Ma Sơn nghe chưa. – Văn Thành khẽ xoa đầu Song Mai.
- Ở đó có gì vậy sư huynh? – Song Mai mắt sáng lên.
- Ở đó rất nguy hiểm, ngoài phạm vi bảo vệ của Vân Tiêu Bát Quái Kiếm Đồ. Khu rừng đó, chỉ mấy vị sư phụ mới được phép ra vào. – Văn Thành trả lời.
Ba người trò chuyện, xung quanh xì xào tiếng bàn tán của các môn đệ khác. Nhìn Song Mai cưỡi chim Lạc đi học, mấy môn sinh khác thầm tỏ ra ghen tị, số khác ngưỡng mộ, vài người lại thì thào: “Con gái của thành chủ thành Phong Hỏa có khác, ta nghe nói, hai họ Mai, An vốn đã có hôn ước. Rất có thể cô ta sau này trở thành phu nhân của hoàng đế cũng nên.”.
Thanh Ngọc nghe vậy, chợt trong lòng không vui, hằm hằm bỏ về phía đồng môn, không thèm chào Văn Thành một câu, khiến cho y ngớ người ra, không hiểu chuyện gì nữa, định mở mồm gọi nhưng lại ngập ngừng, bèn thôi luôn.
Bong…boong… - Một tiếng chuông ngân lên, lập tức các môn sinh sắp thành hàng chỉnh tề trước sân Vân Tiêu Giám. Văn Thành dẫn Song Mai và Thái Bảo đến một hàng toàn những đứa nhóc tầm tầm tuổi chúng. Đứa nào cũng nhìn nhau khá lạ lẫm, có vẻ toàn những môn sinh mới.
- Thái Bảo, Song Mai, đây là bạn cùng lớp của hai đứa, sau này sẽ học chung cùng nhau. Phải cố gắng nhé. Chốc nữa ta sẽ dẫn lên lớp. Phòng học nằm ở tầng hai, phòng thứ ba dãy nhà đầu tiên. – Văn Thành giới thiệu.
Khi đám môn đồ đã trật tự, Bạch Ưng chân nhân thủng thẳng bước lên bục cao nhất, đối diện với chúng rồi mỉm cười nói:
- Các đệ tử, hôm nay chúng ta đón chào những môn sinh mới gia nhập Vân Tiêu Kiếm. Từ nay, các con phải giúp đỡ nhau trong việc tu luyện, tuyệt đối không vi phạm môn quy. Ta mong các con cố hết sức rèn luyện thành tài.
Đếm đi đếm lại, mấy đám môn sinh mới có đúng ba chục đứa. Văn Thành dẫn bọn chúng lên một căn phòng nhỏ, trong phòng là những dãy bàn thấp lè tè phải ngồi khoanh chân.
- Tất cả hãy chọn cho mình chỗ ngồi, lát nữa sư phụ sẽ bắt đầu giảng đạo. – Văn Thành thông báo.
Song Mai và Thái Bảo chẳng đứa nào bảo đứa nào, chọn hai chỗ gần nhau, cạnh cửa sổ. Dù sao trong đám này, chúng có quen biết và lại là đệ tử thuộc quyền quản lý của Bạch Ưng chân nhân. Từ căn cửa sổ, có thể phóng tầm mắt nhìn trập trùng núi non, mây trời.
- Thái Bảo! Mi đoán xem chúng ta học cái gì? – Song Mai thì thào hỏi.
- Ta không biết, sư tỷ có biết không? – Thái Bảo trả lời rồi hỏi lại.
- Ta cũng không rõ sẽ học cái gì nữa. Tu thánh mà cũng học y hệt như người thường sao? – Song Mai thở hắt ra một tiếng, có vẻ chán nản.
- Hôm nay học về ngũ hành tương sinh, tương khắc, ngày mai chúng ta học về linh thú - linh điểu. – Một cô bé bàn trên quay xuống trả lời, trông cô bé rất xinh xắn, hai má bầu bĩnh, da trắng hồng.
Thái Bảo gật gật đầu, mỉm cười cảm ơn, Song Mai hỏi luôn:
- Ngươi tên gì?
- Muội là Triệu Ánh Nguyệt, đệ tử của Đoài Kiếm Vân Tiêu, sư phụ quản lý là Lưu Thủy đạo nhân. – Cô bé trả lời.
Song Mai và Thái Bảo gật gù tỏ vẻ hiểu biết.
- Ta là Mai Mai, cứ gọi là Song Mai đi. Còn đây là sư đệ của ta, Thái Bảo. Bọn ta đều là đệ tử của sư phụ Bạch Ưng. – Song Mai liến thoắng giới thiệu.
Đang trò chuyện bỗng ba đứa nghe thấy tiếng cả lớp rào rào đứng dậy, chúng giật mình, vội vã làm theo. Trước mặt, một đạo nhân vận mặc đạo bào trắng, khuôn mặt dễ nhìn, râu tóc vẫn còn đen nhánh, trông chỉ như ngoài ba mươi tuổi. Gật đầu ra hiệu cho đám đệ tử ngồi xuống, vị sư phụ hít một hơi rồi nói:
- Các đệ tử, ta là Thiên Sinh đạo nhân, nhánh trưởng Cấn Kiếm Vân Tiêu. Ta sẽ dạy các trò về đạo thuật, ngũ hành, bát quái.
Giới thiệu xong, lão bước lui lại phía sau, song chỉ vạch lên khoảng không mấy đường như văn sỹ múa bút. Tức thì khoảng không trước mặt xuất hiện năm chữ bằng khí, trôi nổi bồng bềnh. Mỗi chữ có năm màu khác nhau tượng trưng cho ngũ hành.
- Ai nói cho ta biết cách sắp xếp của ngũ hành tương sinh, bắt đầu từ Kim. – Lão hỏi.
Cả lớp im phắc, bỗng có hai cánh tay đưa lên, Lão nhìn, hóa ra là Song Mai và Ánh Nguyệt.
- Tốt lắm, Song Mai nói cho ta nghe. – Lão chỉ.
- Thưa sư phụ! Kim sinh thủy; thủy sinh mộc; mộc sinh hỏa; hỏa sinh thổ rồi thổ sinh kim.
- Còn ngũ hành tương khắc, còn trò nào biết? – Lão đảo mắt một vòng, lại chỉ thấy Song Mai và Ánh Nguyệt.
- Ánh Nguyệt, con nói ta nghe – Lão gật gù.
- Thưa sư phụ, Kim khắc chế mộc; mộc khắc chế thổ; thổ khắc chế thủy; thủy khắc chế hỏa; hỏa lại khắc chế kim.
Thái Bảo ngồi há mồm nhìn sư muội và sư tỷ tranh nhau nói. Nó cảm thấy hơi ngượng vì không bằng hai đứa con gái. Ngũ hành cái gì mà tương sinh, tương khắc, nó chả hiểu bao giờ. Xem nào, hình như có lần, mẹ của thằng nhóc Văn Lộc có nhắc đến ngũ hành sinh sinh khắc khắc gì đó.
Hôm ấy, mẹ nó tay trái cầm một chiếc chảo rất lớn, tay phải cầm một chiếc muôi, có vẻ là muốn xào xáo món gì, thấy Văn Lộc hỏi ngũ hành là gì, bà xoay một vòng chiếc chảo, đặt cạch một cái lên bếp, chân đá đá mấy khúc củi lớn vào trong lò khiến lửa bùng lên dữ dội.
- Củi thuộc mộc, mộc sinh hỏa khiến lửa cháy to phừng phừng đây, có thấy không? – Bà hỏi, hai thằng gật gật lia lịa, mồm há hốc.
- Lửa to như này, một lúc là cái chảo này chảy thành nước tức là hỏa khắc kim và kim bị nung thì thành ra thủy, có thấy không? – Bà hất cằm, hai thằng lại gật gật.
Múc một muôi nước, đổ xèo một cái vào chảo, bà lại thủng thẳng:
- Thủy dưỡng kim tức là cứ đổ đầy nước, đun đến mười năm nữa cái chảo cũng không cháy. Có hiểu chưa? – Bà hỏi.
- Hiểu hiểu - Hai đứa gật đầu lia lịa.
Xoẹt một đường, cây củi bị rìu trong tay chẻ làm đôi, bà lại cất giọng:
- Cái này gọi là kim khắc mộc.
- Đây gọi là thổ khắc thủy. – Bà đổ một gáo nước xuống đất và bị hút hết.
Cứ thế, bà lấy những ví dụ sinh động xung quanh căn bếp nhỏ khiến cho hai đứa của tròn xoe mắt. Thái Bảo đưa một ngón tay cái lên nói với Văn Lộc: “Mẹ của mi quả là lợi hại”. Thằng nhóc Văn Lộc bĩu môi: “Chuyện!”. Rồi hai đứa lại cười phá lên, chạy ra ngoài chơi.
- Tuy nhiên, cái gì cũng vừa phải. Nhiều quá cũng đem lại lợi mà cũng có thể là họa. – Thiên Sinh đạo nhân gật gù.
- Bây giờ, ta sẽ bày cho các trò biết được ngũ hành của cơ thể mình thuộc mệnh gì. – Thiên Sinh đạo nhân xoay song chỉ một vòng, trước mặt hiện lên một khẩu quyết bằng khí, tỏa sáng lung linh.
Lũ học trò lấy giấy bút ra ghi lại rồi lẩm nhẩm đọc khẩu quyết. Song Mai hít một hơi, song chỉ để ra trước mặt, đọc khẩu quyết lần thứ hai thì ngón tay cô bé tự nhiên thấy râm ran như có vật gì bám vào, một dòng khí màu vàng cuộn lên nhè nhẹ, vang lên tiếng leng keng nhẹ nhàng như kim loại chạm vào nhau.
Thái Bảo thấy vậy bắt chước theo, đến lần thứ tư, hai ngón tay nó ánh lên một màu vàng chói lọi, hoàng khí bốc lên mỏng tang như sương khói. Nó thấy đầu ngón tay một cảm giác rất lạ. Thái Bảo thích thú vung lên vung xuống, tạo thành những vạch mầu trong không khí rất đẹp mắt.
- Ha! Sư đệ thuộc mệnh kim, ta cũng mệnh kim này. – Song Mai reo lên, chĩa hai ngón tay chạm vào tay Thái Bảo, lập tức hai luồng kim khí quện vào nhau, ngón tay cả hai đứa rực sáng thêm mấy phần. Cơ thể Thái Bảo và Song Mai đều có một cảm giác rất lạ, tựa như có một luồng sức mạnh vô tận đang lưu chuyển với tốc độ nhanh, cực kỳ phấn khích.
- Xem này, muội thuộc mệnh thủy. – Ánh Nguyệt quay xuống khoe sau năm lần thử đọc khẩu quyết thất bại, hai ngón tay bùng lên một đạo khí màu xanh như nước biển, bập bùng chớp tắt.
Ánh Nguyệt quay xuống, thấy hai ngón tay sư tỷ và sư huynh đang chạm vào nhau thì chun mũi lên nhạo: “Eo ơi!” một cái khiến Song Mai và Thái Bảo giật mình, vội vã thu tay về, mặt đỏ ửng.
***
Đỉnh Thông Thiên Hoàng Ma – Ban đêm – Thư phòng Bạch Ưng chân nhân
- Đệ thấy hai đứa trẻ đó rất lạ. – Thiên Sinh đạo nhân nhấp một ngụm trà rồi nói.
- Lạ ra sao? – Bạch Ưng chân nhân nhíu mày hỏi.
- Hôm nay học về ngũ hành của cơ thể, cả Thái Bảo lẫn Song Mai đều thuộc mệnh Kim. – Thiên Sinh đạo nhân đặt chén trà xuống.
- Lưỡng kim thành kiếm, đó là điềm tốt, sao lại nói lạ? – Bạch Ưng chân nhân thắc mắc.
- Khi bày cho cách xuất khí ngũ hành ra khỏi cơ thể, Song Mai có chạm tay vào Thái Bảo, điều lạ là hai nguồn khí ấy hòa với nhau phát quang rất thịnh vượng. Chuyện này xưa nay chưa có tiền lệ nên đệ thấy lạ. Vậy nên mới đến thông báo cho sư huynh biết. – Thiên Sinh lão đạo nói.
- Đệ thấy, nếu hai đứa đó kết hợp với nhau sẽ tạo nên một nguồn sức mạnh cực kỳ khủng khiếp. Chúng ta phải chú trọng bồi dưỡng chúng, như vậy thì lo gì Vân Tiêu Kiếm sau này không trở nên trường thịnh. – Thiên Sinh đạo nhân tiếp tục nói.
Bạch Ưng chân nhân trầm ngâm, trong đầu lởn vởn ý nghĩ, liệu Âm Dương Song Kiếm phát quang trở lại và lung linh hơn xưa có can hệ gì đến hai đứa nhỏ này không nhỉ? Lúc đầu Bạch Ưng chân nhân sợ rằng hai đứa gần nhau sẽ tạo nên họa nhưng giờ, sư đệ của lão lại thông báo việc hỷ như vậy. Không biết nên vui hay nên buồn đây.
- Lạc Hoa vừa viết thư về cho ta. – Bạch Ưng chân nhân đột ngột chuyển chủ đề khiến Thiên Sinh sững người lại.
Lạc Hoa kiếm sỹ, đại đệ tử của Bạch Ưng chân nhân mấy năm nay được cử xuống núi hành hiệp đồng thời thu thập tin tức về ma giáo cho Vân Tiêu Kiếm. Lạc Hoa là một trong những nhân vật được các sư phụ của Vân Tiêu Kiếm chú trọng bồi dưỡng nhằm gánh vác những công việc của phái sau này.
- Lạc Hoa viết gì? – Thiên Sinh lão đạo tò mò.
Móc một phong thư trong túi áo, Bạch Ưng chân nhân đưa cho sư đệ. Thiên Sinh đạo nhân mở ra, đọc như nuốt từng chữ. Đến gần cuối, mặt lão bỗng tái đi. Đặt phong thư xuống, lão đưa tay với lấy chén trà, nhấp một ngụm, trên trán rịn ra một giọt mồ hôi, lăn từ từ xuống.
- Có…có…thật như vậy không? – Thiên Sinh lắp bắp.
Thở dài một tiếng, Bạch Ưng chân nhân gật đầu:
- Xưa nay có bao giờ Lạc Hoa đùa với chúng ta đâu. Nó là người làm việc cẩn trọng, suy trước tính sau. Lạc Hồng đại lục lại sắp trở lại đêm đen nữa sao?
- Vẫn chưa có thông báo chính thức từ An Dương Đại Đế, đệ nghĩ có thể là bọn ma giáo tung tin đồn nhảm nhằm tập hợp lực lượng mà thôi. – Thiên Sinh đạo nhân phủ nhận.
- Ta cũng hy vọng là như vậy. Tạm thời chuyện này chưa đồn thổi ra ngoài vội, đợi có tin tức chính thống từ An Dương Đại Đế – Bạch Ưng chân nhân từ từ ngồi xuống.
- Sư huynh nghỉ đi, đệ phải trở về Cấn Kiếm Vân Tiêu không bọn đệ tử lại quậy tung lên. – Thiên Sinh đạo nhân đứng dậy, chắp tay chào rồi đi nhanh ra cửa.
- Đệ về nghỉ đi, chuyện Song Mai và Thái Bảo cứ để theo dõi một thời gian nữa đã. Tạm thời đừng tiết lộ cho ai. – Bạch Ưng chân nhân dặn.
- Đệ biết rồi! – Thiên Sinh đạo nhân khép cửa, huýt một tiếng gọi linh điểu, từ trên trời một con hạc đen đáp xuống. Lão nhún mình nhẩy lên lưng rồi linh điểu vỗ cánh bay về hướng Cấn Kiếm Vân Tiêu.
Cộc…cộc…cộc! – Thiên Sinh đạo nhân vừa đi khỏi, tiếng gõ cửa vang lên.
- Con vào đây. – Bạch Ưng chân nhân gọi ra.
Cánh cửa từ từ mở, Thái Bảo nhẹ nhàng bước vào, cung kính chắp tay:
- Bái kiến sư phụ.
- Tốt lắm, lại đây ngồi để ta xem. – Bạch Ưng chân nhân chỉ lên ghế.
Thái Bảo lũn cũn bước tới rồi kiễng chân, trèo lên ngồi vắt vẻo. Nhìn điệu bộ của nó, Bạch Ưng chân nhân bật cười trìu mến. Đợi nó ngồi xong xuôi, Bạch Ưng chân nhân cất tiếng hỏi:
- Thái Bảo! Nói ta nghe ngày tháng sinh của con.
- Dạ, con sinh đúng vào ngày rằm tháng tám ạ.
Bạch Ưng chân nhân giật mình, ngày rằm tháng tám cách đây 6 năm cũng là ngày sinh của Song Mai và cũng là ngày sư phụ Vân Tiêu của lão biến mất. Tại sao lại có cái sự quái lạ như vậy nhỉ, liệu có phải trùng hợp ngẫu nhiên không? Dẹp bỏ những ý nghĩ trong đầu, lão lại cất tiếng hỏi:
- Hôm nay học hành ra sao? Kể ta nghe xem nào.
- Hôm nay sư phụ Thiên Sinh dạy con cách xuất khí ngũ hành của cơ thể, con làm đến lần thứ tư thì thành công. Về phòng, con tập từ chiều, đến bây giờ thì chỉ cần nghĩ đến là khí tự phát ra. – Thái Bảo chĩa song chỉ ra trước mặt, miệng hô “Phát” một tiếng, lập tức cuộn lên một đạo kim quang sáng lòa, bập bùng bốc lên cuồn cuộn trên hai đầu ngón tay giống như một ngọn đuốc nhỏ.
Lão đạo tỏ ra hơi bất ngờ về sự tiến bộ này. Quả thực thằng nhóc này tư chất cực tốt lại lĩnh hội rất nhanh. Lão nghĩ, chỉ mất độ hơn một năm, nó sẽ vượt qua đẳng cấp Nhân Thánh. Bạch Ưng chân nhân đột nhiên trở nên lo lắng về việc trong người nó có những luồng chân khí cực tà.
- Thái Bảo đưa tay ta xem. – Bạch Ưng chân nhân cất tiếng.
Thái Bảo đưa tay ra phía đại sư phụ. Lão đặt hai ngón tay lên cổ tay nó giống như đại phu bắt mạch cho bệnh nhân. Mắt lão bỗng nhíu lại. Lạ thật, không còn thấy chút dấu hiệu nào của luồng khí tà ma kia nữa. Nó không thể biến đi nhanh như thế được, Bạch Ưng chân nhân thầm nghĩ.
Đột nhiên lão nhẹ nhàng truyền vào người đệ tử một luồng chân khí nhỏ. Luồng chân khí này lùng sục khắp huyết mạch trong cơ thể Thái Bảo tìm kiếm, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng một chút nào của tà khí. Luồng khí phóng xuống đan điền, nơi lưu trữ khí của cơ thể thì bỗng dưng biến mất, không hồi đáp lại Bạch Ưng lão nhân.
Lão lại phóng tiếp bốn luồng chân khí vào người Thái Bảo khiến nó cảm thấy cơ thể như nóng bừng lên, khí huyết di chuyển như một con ngựa bất kham. Bốn luồng chân khí tiến xuống đan điền, áp chế chân khí của Thái Bảo khiến nó cảm thấy khó thở. Những luồng khí của Bạch Ưng chân nhân lùng sục khắp đan điền nhưng xem ra không thu được kết quả gì. Lão đạo lập tức thu về chân khí.
- Sư phụ vừa làm gì vậy? – Thái Bảo hỏi khi thấy người nóng phừng phừng.
- Ta đang kiểm tra xem cơ thể con có gì khác lạ không. – Bạch Ưng chân nhân trả lời.
- Kỳ lạ là sao ạ? – Thái Bảo thắc mắc.
- Ta không biết, nhưng cơ thể con có một luồng chân khí rất tà ma. Nếu để lộ chuyện này ra ngoài, người ta sẽ tìm đến hại con. Con nhớ, nếu cơ thể cảm thấy khó chịu, phải thông báo ngay cho ta và không được để lộ cho ai biết nghe chưa? – Bạch Ưng chân nhân đánh luôn bài ngửa với Thái Bảo khiến nó vô cùng bất ngờ nhưng nó có hiểu quái gì về tà khí với chính khí đâu. Chỉ là nghe đến việc bị người ta bắt đi, nó sợ hãi, gật đầu lia lịa đồng ý với sư phụ.
- Nào, giờ ta sẽ chỉ cho con thấy điều này. – Lão xòe bàn tay về phía trước mặt, hô “Phát” một tiếng, lập tức ở mỗi đầu ngón tay tỏa ra ánh sáng lung linh, kèm những luồng khí bốc lên nhè nhẹ theo đúng ngũ hành.
Thái Bảo khẽ reo lên vui mừng, mắt chăm chú nhìn vào bàn tay sư phụ, miệng lắp bắp:
- Sư…sư phụ có thể phát ra năm loại khí ngũ hành khác nhau sao? Cơ thể sư phụ không thuộc ngũ hành nào sao?
Bạch Ưng chân nhân phá lên cười:
- Đệ tử ngốc! Ta thuộc hành mộc nhưng người tu thánh đạo như chúng ta có cách để triệu tập toàn bộ tính chất của ngũ hành vào trong cơ thể, biến nó thành sức mạnh của mình. Ví dụ con là hành kim vậy muốn luyện cho cơ thể phát ra cả năm luồng khí thì phải bắt đầu sinh ra thủy khí. Mà muốn sinh ra thủy thì con phải có hỏa hỗ trợ để công kích kim, nung chảy ra thành nước. Cứ như vậy sau một thời gian là con sẽ khống chế được toàn bộ ngũ hành trong cơ thể.
- Nghĩa là con sẽ phải dùng hỏa để tự đốt cơ thể mình, đến một cực hạn nào đó, kim trong con sẽ tan chảy thành nước rồi hấp thu nó thành nội khí sau đó dùng thổ công kích thủy để sinh ra mộc, cứ thế tương sinh, tương khắc, tạo ra các đạo khí khác nhau đúng không sư phụ? – Thái Bảo mắt sáng như sao, tựa đã ngộ ra một chân lý vô cùng lớn lao.
- Đúng đúng, con thông minh lắm. Bình thường, phải mất đến năm năm tu luyện mới có thể vận hành nhuần nhuyễn năm luồng khí ngũ hành. Nhưng ta đặc cách tiết lộ trước bài cho con, để xem con có thể khống chế ngũ hành trong bao nhiêu lâu. – Bạch Ưng chân nhân mỉm cười hài lòng.
- Nhưng phải làm sao để có hỏa đốt kim hả sư phụ? – Thái Bảo lại hỏi.
- Đây là viên thiên hỏa hoàn, dùng để hấp thụ hỏa khí cho bản thân. Người mệnh kim uống viên này tức thì bị hỏa công mà đau đớn vô cùng. Tạm thời con chưa được uống vội, ngày mai ra sau thác nước, ta sẽ chỉ cho con cách tu luyện để tạo ra thủy khí trong cơ thể. – Bạch Ưng chân nhân móc ra một viên thuốc màu đỏ cho Thái Bảo xem rồi cất nhanh đi.
Thái Bảo nhìn viên thuốc, mắt sáng lên, nó nghĩ bụng sẽ nhanh chóng để đạt được thành tựu, trong lòng thầm cảm ơn Bạch Ưng chân nhân đã quá ưu ái.
- Giờ con về nghỉ đi, sáng mai còn đi học sớm, xong buổi, nhớ ra thác nước đằng sau Vân Tiêu Giám gặp ta, chớ có đến muộn. – Bạch Ưng chân nhân dặn.
- Vâng thưa sư phụ, con xin phép về nghỉ sớm. – Nó chắp tay, cúi người rồi nhẩy xuống đất, rời khỏi phòng. Bạch Ưng chân nhân nhìn theo thân hình bé nhỏ của nó, cười hiền, lắc lắc đầu.
Buổi học đầu tiên trên Vân Tiêu Kiếm kết thúc khiến Thái Bảo vô cùng thích thú. Giấc mơ vận đạo bào, lưng đeo trường kiếm, cưỡi linh điểu đi khắp thiên hạ của nó bùng lên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
***
Từ ngoài cửa lớp, một bóng nữ nhân bước nhanh vào, đám môn đồ vội vàng đứng chào. Ánh mắt Thái Bảo sáng lên khi nhìn thấy nữ nhân ấy. Đó, không ai khác, chính là mẹ nuôi Lưu Ly của nó.
- Các đệ tử, ta là người đứng đầu Ly Kiếm Vân Tiêu, Lưu Ly đạo nhân, ta sẽ dạy các con những kiến thức về thần thú, linh điểu cùng những giống dị chủng trên khắp Lạc Hồng đại lục này. Khi có kiến thức về chúng, các con sẽ biết phải làm gì khi đối mặt và còn thuận tiện cho việc sau này đi bắt chúng làm thú cưỡi. – Lưu Ly cất giọng trong như nước hồ thu.
Thái Bảo nghe vậy, bỗng dưng lại nhớ đến lời hứa đi bắt dị thú về cho thằng bạn Văn Lộc xả thịt nấu món ăn, tự nhiên đưa tay bụm miệng cười. Song Mai thấy thế hỏi:
- Mi cười gì vậy?
- Không không, đệ nhớ đến chuyện cũ thôi mà sư tỷ. – Nó giải thích, miệng vẫn tủm tỉm cười.
- Nói cho ta nghe đi. – Song Mai kéo kéo tay áo nó, giọng nài nỉ vang lên khe khẽ.
Thái Bảo thì thầm vào tai sư tỷ, nghe xong, Song Mai cũng bụm miệng lại cười, đoạn quay sang nói:
- Vậy ta cũng phải mở một cơ sở ở thành Phong Hỏa để kinh doanh rồi. – Hai đứa nhìn nhau cười rinh rích khiến Lưu Ly đạo nhân e hèm lên một tiếng.
Lưu Ly đạo nhân chỉ tay một cái, hô “Hiện”. Lập tức khoảng không bùng lên những tia sáng đủ màu, xoắn lại với nhau, kết ra thành hình một con chim Lạc đang vỗ cánh bay. Con chim bay một vòng xung quanh các môn sinh, cho chúng chiêm ngưỡng rồi quay về bên Lưu Ly đạo nhân, bập bềnh, không tan biến.
- Song Mai, nói cho mọi người xem đây là con gì. – Lưu Ly chỉ tay về phía Song Mai khiến cô bé giật thót mình.
- Thưa sư phụ, đây là chim Lạc ạ. - Song Mai trả lời.
- Tốt lắm! Đây là chim Lạc, loài chim mà Lạc Hồng rất tôn kính và ở một số nơi còn lập đền thờ. Chim Lạc được điêu khắc trong các kiến trúc ở một số nơi, nhiều nhất là trống Đại Đồng, một loại nhạc cụ được dùng trong nghi lễ tế trời đất của cư dân Lạc Hồng. – Lưu Ly đạo nhân bắt đầu giảng giải.
Thái Bảo lắng nghe từng như nuốt từng lời mà mẹ nuôi của nó đang nói. Vốn có niềm đam mê với những loại dị thú, linh điểu nên nó không thể bỏ qua được một câu nào, nhất là phát ra từ miệng người mẹ nuôi này.
- Ngoài khơi biển Đại Đông Hải có một hòn đảo rất lớn, chính là nơi chim Lạc sinh sống. Chim Lạc có tuổi thọ vào khoảng vài trăm năm. Cứ 1000 năm thì xuất hiện một con Thần Lạc Linh Điểu. Người cuối cùng sở hữu Thần Lạc Linh Điểu chính là Đại Đế Long Thần. – Lưu Ly đạo nhân lại tiếp tục, dùng tay búng một cái, con chim Lạc bằng khí tan ra rồi mấy tia sáng lại tụ lại thành hình một con Thần Lạc Linh Điểu bay lượn khắp trong lớp.
Thần Lạc Linh Điểu giáo cụ này bay qua Thái Bảo khiến nó mắt rời không thôi. Dù chỉ là mô hình, nhưng con Thần Lạc Linh Điểu trông vô cùng oai phong. Nó có một bộ lông màu vàng óng, mắt sắc như bảo kiếm, cặp móng nhọn hoắt, phát ra những luồng kim quang hết sức lung linh.
Thái Bảo nhìn Thần Lạc Linh Điểu, đầu óc mơ màng một ngày nào đó được ngự trên lưng, bay lượn khắp đất Lạc Hồng. Đang mơ màng, nó giật bắn mình vì Song Mai kéo kéo tay:
- Thái Bảo này! Ta cũng muốn một con như thế này.
- Ta cũng muốn. – Nó nhe răng ra cười, khuôn mặt vô cùng thích thú. Bỗng sực nhớ điều gì, nó đưa tay lên ra hiệu muốn hỏi.
- Thái Bảo nói đi. – Lưu Ly nhìn nó, trìu mến.
- M…à sư phụ cho đệ tử hỏi, làm thế nào để bắt được Thần Lạc Linh Điểu ạ? – Nó rụt rè.
Câu hỏi vừa kết thúc, cả lớp cười ồ lên một tiếng, duy chỉ Song Mai là không cười bởi cô bé cũng muốn hỏi câu đó. Lưu Ly đạo nhân nhìn nó, mỉm cười:
- Thần Lạc Linh Điểu xếp đầu bảng trong thần thú, linh điểu, ta cũng không biết bắt nó như thế nào. Chỉ nghe truyền thuyết kể lại, năm xưa Đại Đế Long Thần Quân vì tương tâm tương ý với Thần Lạc Linh Điểu nên không dùng pháp thuật mà thu phục được. Sau khi ngài hóa thành Thượng Thiên Thánh, Thần Lạc Linh Điểu cũng bỏ đi đâu không ai biết.
- Vậy nó có những năng lực gì ạ? – Thái Bảo lại hỏi tiếp.
- Thần Lạc Linh Điểu có thể bay trên chín tầng trời cao, lặn xuống đáy Đại Đông Hải, một ngày bay hàng triệu dặm. Mắt nó phát ra những tia sáng có thể lập tức lấy trăm ngàn mạng sống ma giáo. Tiếng kêu có thể vang xa trăm dặm, khiến ma giáo vỡ óc mà chết. – Lưu Ly đạo nhân hào hứng nói, trong lời nói không một câu từ nào là không bài xích ma giáo khiến cho Thái Bảo, Song Mai máu nóng cứ rần rần chạy khắp cơ thể, cực kỳ phấn khích.
Song Mai có vẻ là người tỏ ra thích thú hơn bởi cô bé đã từng ngồi trên bạch ưng nhưng nó chỉ bay được lên tám tầng trời mà thôi. Con Thần Lạc Linh Điểu này, lại lên được những chín tầng, còn lặn được xuống tận đáy Đại Đông Hải, hồ Vạn Trùng, những nơi bốn bề nguy hiểm. Có nó, trong chớp mắt là về đến Mai Gia Trang rồi lại nháy mắt đã trở lại Hoàng Ma Sơn, thật là thích thú quá.
Hết giờ học, Lưu Ly đạo nhân đứng ở cửa đợi. Thái Bảo bước ra, nàng liền khom người cho bằng nó rồi nhìn với ánh mắt chứa đầy yêu thương:
- Thái Bảo mấy hôm nay ở trên Thái Cực điện có thoải mái không?
- Dạ, con thấy quen dần rồi ạ. – Thái Bảo trả lời, nó cũng rất yêu quý mẹ nuôi của mình.
- Lúc nào rảnh, cứ xuống Ly Kiếm Vân Tiêu với ta nhé. Ta sẽ nấu cho con mấy món ngon. Bộ quần áo này mẹ mới mua ở thành Thần Long, con về mặc thử xem có vừa không, nếu không, ta sẽ đổi bộ khác. – Lưu Ly đưa cho nó một bộ quần áo rất đẹp, chất vải phải là hàng cực phẩm, sờ thấy êm và mát tay lắm.
- Con cảm ơn mẹ. Nhất định con sẽ xuống thăm. – Nó cười với Lưu Ly.
- Thôi, giờ con phải ra thác nước đằng sau Vân Tiêu Giám để luyện công cùng đại sư phụ, lúc khác con sẽ đến thăm mẹ. – Nó ôm chầm lấy Lưu Ly một cái rồi chạy biến đi khiến tình mẫu tử trong nàng rực lên da diết. Nhìn bóng nó khuất sau núi, Lưu Ly mỉm cười một cái, giọt nước mắt từ đâu chầm chậm lăn xuống.
- Sư phụ! Người có vẻ quan tâm đến thằng nhóc kia. – Một giọng vang lên phía sau Lưu Ly, đó là Thanh Ngọc, đệ tử của nàng.
- Nó đó thật đáng thương, trông giống với Thiên Minh của ta ngày trước. – Lưu Ly bồi hồi nhớ lại.
Thanh Ngọc không nói gì, chỉ đứng im bên cạnh sư phụ. Ánh nắng chiếu chếch, trải bóng hai thầy trò dài ra trên mặt đất.