Lạc Lối...

Chương 10

“Dương....” Hàn Lãnh Thiên lo lắng gọi.

“Hả...à...ờ...” Nghe Hàn Lãnh Thiên gọi Hướng Dương giựt mình. Nãy giờ cô lại xuất thần nhìn cậu bé. Hoàn hảo. Cô chỉ có thể dùng hai từ hoàn hảo để miêu tả cậu bé nhưng có rất nhiều nghi vấn trên người cậu bé. Điều lớn nhất chính là đôi mắt nhắm chặc kia. Từ lúc cô nhìn thấy cậu đến bây giờ cậu vẫn chưa mở mắt ra lần nào hết.

Phịch...

Bỗng cậu bé bất ngờ đẩy Hướng Dương ra. Không cẩn thận Hướng Dương ngã ngồi trên mặt đất. Thủy cầu trong tay Hàn Lãnh Thiên bắt đầu rục rịch chuẩn bị bay đến chỗ cậu bé.

Đôi mắt cậu bé vẫn nhắm nghiền k hông hề mở: “Mẹ...” bất chợt cậu hét lớn: “ CÁC NGƯỜI DẤU MẸ Ở ĐÂU?“.

Tiếng hét lớn đến nỗi Thủy cầu trong tay Hàn Lãnh Thiên cũng tiêu biến, cả người Hướng Dương và Hàn Lãnh Thiên đều gập lại vì đau đớn. Không thể không nói tiếng hét đã ảnh hưởng lớn đến họ.

“Thiên mau lùi lại sau 3 mét. Mau lên! Còn nữa, phong ấn thính giác lại.” Bất chấp đau đớn vì ảnh hưởng của tiếng hét, Hướng Dương bò dậy kéo Hàn Lãnh Thiên. Trong chiến đấu, mất đi thính giác đồng nghĩa với việc tỉ lệ thắng giảm xuống một nửa. Hướng Dương biết rõ điều ấy nhưng lần này đối thủ là dị năng hệ tinh thần còn mạnh hơn cô rất nhiều cô không thể không làm thế được. Tang thi hóa thành hình dạng người cô chưa từng nghe thấy, chỉ sợ rằng tang thi này đã qua cấp 9 rồi đi. Nghĩ đến đây tim Hướng Dương lại nhảy lên lo sợ. Qua cấp 9 là cấp bậc gì chứ?

Hàn Lãnh Thiên làm theo lời Hướng Dương nói, trầm mặc không trả lời.

Răng rắc... bộp...bộp.

Tiếng khóc trẻ em ngừng thì lại vang lên tiếng đồ vật vỡ rơi lộp bộp. Hướng Dương kìm lại đau đớn ngẩng mặt nhìn người trước mắt. Nhất thời Hướng Dương trừng lớn mắt. Người trước mắt lúc nãy không phải là một đứa trẻ sạch sẽ ôm cô hay sao?

Khuôn mặt của cậu bé lúc nãy bỗng nứt ra rơi xuống từng mảng giống như bình sứ vỡ rơi xuống. Cả Hướng Dương và Hàn Lãn Thiên đều ngây người nhìn cậu bé trước mắt. Từng mảng da thịt rơi xuống nhưng lại không có chút máu nào. Lớp da thịt bên ngoài rơi xuống lộ rõ hình hài bên trong. Nếu không tận mắt chứng kiến Hướng Dương cũng không thể ngờ tang thi trước mắt và cậu bé lúc nãy ôm cô là một. Tang thi trước mắt thân thể đều đã thối rữa, dịch vàng hôi thối từ người tang thi chảy đầy xuống mặt đất. Đôi mắt vẫn luôn nhắm chặt giờ lại mở ra lộ một đôi mắt đầy ám ảnh. Trong mắt không có điểm ánh sáng cùng màu trắng nào, chỉ thấy tròng mắt đều mộ màu đen huyền bí kì ảo. Con ngươi là một chấm đỏ như máu rùng rợn. Lòng bàn tay Lãnh Thiên đều đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cậu nhìn đám giòi lúc nhúc đang đục khoét dạ dày co rút dữ dội. Ghê rợn. Đây là tang thi ghê rợn nhất mà cậu từng gặp.
Bình Luận (0)
Comment