“ Mấy người giải thích xong chưa?” Không biết từ lúc nào Hướng Dương đã đứng bên cửa âm trầm hỏi.
“Rồi, rồi a!” Âm thầm chảy nước mắt trong lòng, ba người kia vội vàng đáp lời. Dù vẻ mặt của Hướng Dương rất đáng sợ nhưng Hàn Trạc Thần vẫn không quên chọc tức Hướng Thiên Di lập tức kêu: “Chị Hướng Dương, lúc nãy con heo Tiểu Di bắt nạt em.” Vừa nói cậu còn vừa chớp chớp đôi mắt long lanh ngập nước ra vẻ đáng yêu.
“ Hàn Trạc Thần ngươi chán sống rồi a. Còn nữa ai là heo vậy?”
“ Ai nhột người đấy là heo nga. Con heo mang tên Thiên Di ấy.”
“Ngươi mới là heo ấy. Cả nhà ngươi đều là heo.”
“Ngươi…” Nghẹn khuất, Hàn Trạc Thần lại đưa mắt cầu cứu Hướng Dương cùng Hàn Lãnh Thiên.
“Ngươi cái gì mà ngươi. Còn gọi Tiểu Dương là chị Hướng Dương nữa ta bẻ cổ ngươi.” Hung hăng trừng Hàn Trạc Thần một cái, Hướng Thiên Di quay sang Hướng Dương cười ngọt ngào: “Tiểu Dương Dương à. Bạn ấy không biết gì hết á. Phải làm sao đây a?” Hàn Lãnh Thiên thấy vậy cũng mở miệng tiến hành kế hoạch đã định sẵn: “ Tiểu Dương à. Hay cho em ấy ở lại đi. Em ấy không có nơi nào để đi nữa a.”
“ Haizz…” Hướng Dương cô thật sự bất lực trước mấy người này mà. Lắc đầu ngao ngán nhìn bốn cặp mắt đang nhìn về hướng mình đầy mong đợi, Hướng Dương có cảm giác rằng nếu cô không đồng ý sẽ mang tội lớn a. “Thôi được rồi. Tạm thời cứ để bạn ấy ở đây đi.”
“ Hoan hô. Tiểu Dương là nhất a.” Hướng Thiên Di nhịn không được nhảy lên ôm cổ Hương Dương. Cô luôn biết Hướng Dương rất tốt mà. Lại thở dài, Hướng Dương vẫn không quên việc quan trọng nhất, mở miệng hỏi: “ Thế gọi bạn ấy là gì đây?” Nhất thời cả căn phòng lâm vào trạng thái im lặng chỉ còn cô bé kia âm thầm khổ sở chịu đựng ánh mắt của mọi người nhìn mình chằm chằm. Cuối cùng sau một hồi xem xét tỉ mỉ Hướng Thiên Di vẫn là người phá vỡ im lặng đầu tiên. “Oa. Tỷ tỷ có đôi bạc mâu thật đẹp nga. Giống như là mặt trăng vậy á. Thật đẹp.”
“Bạc mâu …” Khẽ thì thầm, lúc này Hướng Dương mới chú ý đến cô bé kia có màu mắt thật lạ a. Dường như nhận thấy ánh mắt của mọi người có chút kì lạ, khó hiểu, cô bé kia âm thầm hạ mi. Vẫn là đôi mắt này luôn khiến người ta chú ý, khiến mọi người xa lánh cô. Cô thực sự rất hận, rất hận đôi mắt này
. “ … ưm … Vậy gọi là Hướng Nguyệt đi.” Hướng Thiên Di nói xong cười híp mắt với cô bé kia. ‘Hướng Nguyệt.’ Cô bé kia nghe xong thì mở tròn mắt đầy kinh ngạc, khóe mắt ẩn ẩn vài giọt lệ sắp tuôn rơi. Cô không nghe lầm ấy chứ? Họ thật sự chấp nhận cô, họ không kì thị cô, không sợ cô mang đến điều chẳng lành sao? Không. Bọn họ là thật lòng chấp nhận cô. Cô bé kia còn nói màu mắt cô thật đẹp. Nhìn bọn họ thân thiết đùa giỡn với nhau cô thật sự rất hâm mộ. Cô cũng muốn có những người thân mật với cô như thế. Cô thật sự rất muốn. Liệu cô có thể …
“Được. Vậy gọi là Hướng Nguyệt đi. Xin chào. Chị là Hướng Dương. Dị năng giả hệ thủy biến dị cấp 5. Chào mừng em là em gái của chị.” Tháo bỏ sự nghiêm trọng trên khuôn mặt, Hướng Dương cười rực rỡ.
“ Oaa. Vậy là ta lại có thêm một tỷ tỷ xinh đẹp a.” Lém lỉnh cười với Hướng Nguyệt, Hướng Dương giới thiệu “ Em là Hướng Thiên Di. Dị năng giả hệ Lôi cấp 3. Đây là Hàn Lãnh Thiên, có thể gọi là Thiên ca ca … Còn đây … là … là người hầu cấp thấp …hì”
“ Người hầu cấp thấp cái gì hả?” Gắt lên với Hướng Thiên Di, Hàn Trạc Thần quay sang Hướng Nguyệt “ Xin chào. Mình là Hàn Trạc Thần, em của Thiên ca ca, là dị năng giả Phong hệ cấp 3. Mong được giúp đỡ.”
Lấy tay lau mạnh nước mắt lăn dài tren má Hướng Nguyệt nở nụ cười: “ …Xin…xin chào…”. Vậy là cô đã có bạn rồi. Cô đã có được một gia đình thật sự rồi ư?
Đã sửa bởi Kimiaki Kotori lúc 11.08.2016, 19:14, lần sửa thứ 3.
Tìm kiếm với từ khoá:
18.07.2016, 22:37Kimiaki KotoriTổ trưởngNgày tham gia: 10.07.2016, 10:04
Bài viết: 31
Được thanks: 15 lần
Điểm: 5.58
Re: [Hiện đại] Lạc lối... - Kimiaki Kotori - Điểm: 10Chương II
Đúng cô tham tiền đấy thì sao? Là một con người, có ai mà không có tham vọng?
“ Yaa~. Tiểu Nguyệt Nguyệt à. Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta làm nhiệm vụcùng nhau đó a.”Hướng Thiên Di cười toe kéo kéo góc áo Hướng Nguyệt đang cẩn thận lau chùi kiếm trong tay. Một tháng này trôi qua có lẽ là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của Hướng Nguyệt. Hướng Thiên Di, Hàn Lãnh Thiên, Hàn Trạc Thần, Hướng Dương đều đối xử với cô rất tốt. Hướng Dương có lẽ là người cô ít gặp mặt nhất. Cô ấy hầu như rất bận nhưng vẫn dành thời gian quan tâm, chăm sóc cô. Cẩm thận đưa thanh kiếm Nhật dài vào trong bao kiếm Hướng Nguyệt cười “ Ừm, xong rồi…”.
Hướng Nguyệt thật sự quý trọng thanh kiếm này nha. Để kiếm được thanh kiếm này cho cô, mọi người đã vất vả nhiều nên cô giữ nó rất cẩn thận. Còn nhớ lúc kiểm tra, biết được cô không có năng lực, mọi người không nhưng không vứt bỏ cô mà còn an ủi cô. Để cô cũng có thể tham gia làm nhiệm vụ, không để cô có cảm giác là gánh nặng của mọi người nên Hướng Dương đã quyết định đổi rất nhiều tinh hạch chỉ để tìm cho cô món vũ khí thích hợp.
“ Này này này … Xong chưa vậy. Bọn con gái đúng là lề mề mà …” Hàn Trạc Thần rốt cuộc nhịn không được lên tiếng trách móc.
“ Câm miệng. Ngươi còn nói nữa ta bẻ cổ ngươi.” Trừng mắt nhìn Hàn Trạc Thần, Hướng Thiên Di vứt lại một câu đe dọa rồi kéo Hướng Nguyệt ra ngoài. Nhìn bóng lưng ai đó đi xa dần,, Hàn Trạc Thần lắc đầu cười. Có vẻ mèo con của cậu lại giận dỗi rồi.
****Ta là giải phân cách xinh đẹp ^^****
“ Ồ, không phải phế vật họ Hướng đây sao? Vinh hạnh được gặp mặt. Ha ha ha …”
“ Tưởng ai, hóa ra là Vẹt tiểu thư. Xin chào.”
Không để cho Đông Lăng tiếp tục cười, Hướng Thiên Di châm chọc. Đông Lăng – đại tiểu thư nhà họ Đông đang lãnh đạo căn cứ phía Bắc này. Ngày thường vị tiểu thư này ỷ vào thế lực của gia tộc cùng với thực lực cao mà tung hoành khắp nơi, không coi ai ra gì. Hầu hết mọi người thấy vị tiểu thư này đều cung kính đi đường vòng.
“ Hướng Thiên Di à …” Khoanh tay cười lạnh, Đông Lăng mang khuôn mặt xinh đẹp ngả ngớn hướng tai Thiên Di thì thầm “ Có vẻ đội của cô xuống dốc thật sự rồi nhỉ. Cái gì mà thiên tài Hướng Dương. Cuối cùng cũng phải nhận một phế vật vào đội đấy thôi. Hay cô ta nhận tiểu phế vật kia vào chỉ để làm đá lót đường cho sự nổi tiếng của cô ta nhỉ.”
“ Đông Lăng cô câm miệng. Tiểu Nguyệt có tên là Hướng Nguyệt, là chị em tốt của tôi không phải là phế vật. Tiểu Nguyệt Nguyệt không phải là phế vật.” Hướng Thiên Di tức giận gằn từng chữ. Ai có thể xúc phạm cô, cô mặc kệ nhưng họ không được động đến người thân của cô. Bỏ lại Đông Lăng ở phía sau Hướng Thiên Di kéo Hướng Nguyệt đến phòng nhận nhiệm vụ.
“ Ha ha ha ha….” Chờ Hướng Thiên Di kéo Hướng Nguyệt đi xa dần Đông Lăng dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo phía sau không ngừng cười. Cô cười nhưng nước mắt vẫn rơi. Tiếng cười đầy thống khổ, bi phẫn, cô đơn. Đông Lăn cô là ai chứ? Là tiểu thư của Đông gia, không ai không biết đến. Nhưng cái họ biết là một cô tiểu thư đanh đá ỷ quyền thế. Nhưng liệu ai biết đến sâu thẳm trong cô gái ấy là một đứa bé không chịu lớn. Vẫn trẻ con, yêu đời nhưng … thật cô đơn. Cô đơn đến nỗi hủy hoại bản thân mình để được mọi người chú ý đến. “ Ha ha ha … Đông Lăng … mày thấy chưa …hahaha…sống trên đời này mày làm người thật thảm hại…”
Cô thật sự hâm mộ nhóm người Hướng Thiên Di có thể vui vẻ, yêu thương nhau, bảo vệ nhau trong cái mạt thế này. Cô ghen tị với Hướng Nguyệt. Tại sao cô quen với bọn họ trước nhưng bọn họ lại không chấp nhận cô mà chấp nhận phế vật kia. Hướng Nguyệt hơn Đông Lăng cô chỗ nào.
Trong lúc đi Hướng Nguyệt chỉ im lặng cuối đầu không hề phát ra âm thanh nào. Cô biết Đông Lăng kia nói đúng. Cô chính là phế vật, là một phế vật cản chân mọi người. Cô không xứng đáng nhận sự quan tâm của mọi người.
Nhận thấy Hướng Nguyệt im lặng khác thường, Hướng Thiên Di lên tiếng: “ Tiểu Nguyệt à. Chị không cần nghe lời cô ta nói. Chị không phải là phế vật. Chị chưa bộc phát tài năng của mình thôi. Nào cười lên nào.” Vừa nói Hướng Thiên Di đã đưa tay bẹo má Hướng Nguyệt kéo lên thành nụ cười “ Đúng rồi. Chị phải cười lên như thế này. Tiểu Nguyệt của ta cười lên rất đẹp đó a~. Đi thôi, đến muộn là Tiểu Dương sẽ nổi giận đấy.”
Hướng Thiên Di nói xong lập tức quay đầu không để Hướng Nguyệt thấy đôi mắt ướt nhẹp của mình. Được rồi. Để cho cô khóc cho Đông Lăng lần này nữa thôi.
Một giọt cuối cùng.