Lạc Lối (Led Astray)

Chương 1

Nếu họ không ngừng nói về chuyện này, cô sẽ gào lên. Tuy nhiên, họ sẽ không ngừng nói về chuyện này. chuyện này là một trong những chuyện luôn thường trực trong tâm trí của mọi người và dường như không có cơ hội để làm họ chuyển sang một câu chuyện khác. Câu chuyện này đã được nhắc đến suốt bữa tối chủ nhật trong khi dung món thịt om đặc biệt.

Sarah đã cố gắng hết sức chuẩn bị món ăn. Món ăn đang nóng, những miếng bánh mì tươi ngon vàng óng nhúng sâu vào nước sốt thịt bò ươm vàng sềnh sệch, tươm mỡ thơm ngon, và một cái bánh ngọt béo ngậy tha hồ thừa calori.

Nhưng Jenny không cảm thấy ngon lành gì cả trong suốt bữa ăn. cô cố gắng ngậm chặt miệng nuốt từng miếng nhỏ.

Bây giờ, khi Sarah đang rót café màu nhạt của hoa anh thảo vào những cái tách sứ Trung Quốc, họ vẫn nói về chuyện Hal sắp đi Trung Mỹ. Chuyến đi vào một thời điểm không phù hợp biến anh gần như trỏ thành người ngoài vòng pháp luật và đẩy anh vào cảnh hiểm nghèo.

Tuy nhiên, tất cả mọi người được vui mừng về việc này, đặc biệt là Hal, đôi má đỏ bừng hăng hái. Đôi mắt nâu lấp lánh sự mong đợi "Đó là trọng trách khác thường. Nhưng nếu nó không mang lại sự can đảm cho những linh hồn tội nghiệp ở Monterico, tất cả những gì chúng ta đã làm và sẽ làm là vô ích. vinh dự thuộc về họ."

Sarah chạm vào đôi má của đứa con trai nhỏ hết sức trìu mến khi bà ngồi lại vào ghế sau khi châm đầy cốc của mọi người. "Tuy nhiên, con đã thuyết phục mọi người sử dụng đường ray ngầm để trốn thoát. Mẹ nghĩ rằng rất tuyệt vời. Nhưng-" môi dưới của bà bắt đầu rung rung "-con sẽ cẩn thận chứ ? Con sẽ không thực sự bị nguy hiểm? "

Hal vỗ nhẹ vào bàn tay mềm mại đang níu lấy tay mình. "Mẹ, con đã kể cho mẹ một ngàn lần rằng những người tị nạn chính trị sẽ chờ chúng con tại biên giới của Monterico. Chúng con đến gặp họ, hộ tống họ qua Mê-hi-cô, và-"

"Đưa họ bất hợp pháp vào Hoa Kỳ," Cage lạnh lùng nói thêm .

Sarah nhìn anh trai của Hal cáu kỉnh.

Đã quen với sự coi thường của mọi người, Cage không động lòng trước cái nhìn chê trách của mẹ. Anh duỗi thẳng chân lười nhác trong ghế bành, cái cách ngồi luôn chọc giận Sarah. Bà đã luôn nhai đi nhai lại điều này trong thời thanh niên của anh cho đến lúc bà chán nản không buồn nói nữa. Những bài giảng của bà không có tác động tích cực nào với anh.

Anh bắt chéo chân, và nhìn xéo em mình. "Tôi tự hỏi, cậu sẽ điên lên như thế nào nếu lực lượng tuần tra biên giới bắt giam lũ đần độn của cậu vào tù."

"Nếu con không có cách nói nào hay hơn, con có thể rời khỏi bàn," Đức cha Bob Hendren ngắt lời.

"Xin lỗi, thưa Cha." Cage nhấp nháp cà phê một cách ngoan cố.

"Nếu Hal vào tù," vị mục sư tiếp tục, "nó cũng vì một mục đích tốt đẹp, đó là điều nó tin tưởng."

"Đó là những gì bố nói khi bảo lãnh con," Cage nhắc nhở cha.

"Con đã bị bắt vì say rượu."

Cage cười toét. "Con chỉ thỉnh thoảng mới uống thôi."

"Cage, làm ơn đi," Sarah thở dài. "Con cư xử nghiêm túc một lần xem nào."

Jenny nhìn xuống hai bàn tay cô, cô ghét những cảnh gia đình thế này. Cage có thể bị mọi người xem là cố tình khiêu khích, nhưng trong việc này, cô cảm thấy anh đúng khi chỉ thẳng thừng ra những rủi ro Hal có thể gặp khi tham gia vào vụ này. Bên cạnh đó, cô thấy rằng sự chế nhạo của Cage là sự phản ứng việc thiên vị hiển nhiên của ba mẹ anh với Hal, người đang bứt rứt cựa quậy trên ghế. Mặc dù anh được ba mẹ tán thành, sự thiên vị rõ ràng cũng làm Hal khó chịu như Cage.

Cage dịu lại, nụ cười chế giễu trên khuôn mặt đẹp trai của anh biến mất, nhưng anh tiếp tục tranh cãi, "Sứ mệnh thực hiện những nỗ lực vì tình yêu của Hal có vẻ như một cách tốt để bị giết. Tại sao nó lại chấp nhận rủi ro ở những đất nước nhỏ bé mà người ta thường dùng súng bắn trước khi đặt câu hỏi?"

"Con có thể không hiểu được động cơ của Hal," Bob phẩy tay bực bội về phía cậu con trai lớn.

Cage ngồi thẳng dậy và tì cánh tay anh lên bàn, giọng nhấn mạnh, "Con hiểu chứ, Con hiểu nó muốn đem tự do cho kẻ bị săn đuổi (people marked for death). Nhưng con không nghĩ rằng đây là cách làm đúng." Anh lùa bàn tay vào mái tóc vàng sẫm với vẻ thiếu kiên nhẫn, "Hộ tống những kẻ tị nạn chính trị vào Mỹ bất hợp pháp bằng đường ray ngầm dưới lòng đất xuyên qua Mexico”, anh liệt kê các giai đoạn của kế hoạch Hal sẽ thực hiện với vẻ nhạo báng.

"Và họ sẽ tồn tại thế nào một khi cậu mang họ đến được Texas? Họ sẽ sống ở đâu? Họ sẽ làm gì? Cậu có suy nghĩ về công ăn việc làm, chỗ ở, lương thực, thuốc men, quần áo chưa? Đừng ngây thơ nghĩ rằng tất cả mọi người mở rộng vòng tay chào đón họ chỉ vì họ đến từ một đất nước đang xung đột vũ trang. Họ sẽ được xem như wetbacks1 cũng như tất cả các người nhập cư bất hợp pháp từ các nước khác. Và họ cũng sẽ bị đối xử y như vậy."

"Chúng tôi tin tưởng vào ý muốn của Chúa ", Hal nói với một chút không chắc chắn. Sự kiên định của Hal luôn thất bại trước chủ nghĩa thực dụng của Cage. Mỗi khi Hal nghĩ lý luận của anh là không thể lay chuyển, Cage luôn bẻ gãy nó đến tận gốc. Giống như một trận động đất, những tranh luận của Cage luôn chỉ ra những kẽ hở trong những tin tưởng mà Hal đã nghĩ là hợp lý và chắc chắn. Hal luôn cầu nguyện thường xuyên và luôn luôn đến kết luận rằng Chúa đã dùng Cage để thử thách anh. Hoặc Cage là món quà của quỉ sứ mang đến để cám dỗ anh? Anh không nghi ngờ về việc cha mẹ sẽ chọn giả thuyết thứ hai.

"Yeah, tốt, tôi hy vọng Chúa khôn ngoan hơn cậu."

"Đủ rồi!" Bob nói gay gắt.

Cage gập người về trước, 2 khủy tay tì lên bàn, đưa tách café lên miệng. Anh không cầm cái quai nhỏ của nó. Jenny nghi ngờ những ngón tay quá dài của anh có thể cầm vừa cái quai bé xíu đó. Anh dùng cả hai bàn tay ôm lấy cái cốc.

Anh có vẻ lạc lõng trong cái bếp của vị linh mục. Cái bếp có rèm cửa sổ dày viền đăng ten, sàn bằng vinyl màu vàng sọc lam, và một tủ chén Trung Quốc đựng những vật dụng tao nhã chỉ sử dụng cho những dịp đặc biệt.

Sự có mặt của Cage trong bếp làm cho sự ấm cúng của nó trở nên ngột ngạt. Điều này không chỉ bởi anh cao hay quá vạm vỡ. Cage và Hal hầu như giống nhau về thể chất. Mọi người hầu như không thể phân biệt được hai anh em từ đằng xa hoặc phía sau,ngoại trừ Cage hơi mạnh mẽ hơn em trai của mình một chút. Sự nở nang đó được tạo ra bở sự khác biệt về nghề nghiệp hơn là yếu tố di truyền.

Nhưng họ vẫn có những khác biệt. Sự khác biệt chính giữa họ chính là phong thái. Sự xuất diện của Cage luôn làm cho các căn phòng có vẻ nhỏ hơn. Một cái gì đó không thể diễn tả được luôn bao bọc quanh anh như ánh hào quang, nó hiện hữu như là một phần của anh cũng như làn da ngăm của anh vậy.

Khi ở trong nhà anh như một cơ thể quá khổ bị gò bó bởi quần áo quá nhỏ. Anh dường như bị đè nén khi ở bất kì căn phòng nào, như là tất cả những gì anh cần là không gian tự do, trái đất, và bầu trời. Tinh túy của thiên nhiên luôn vây quanh anh như thể anh mang gió bên trong quần áo và tóc của anh.

Jenny đã không bao giờ đủ gần anh để biết, nhưng cô nghĩ rằng da anh có mùi của ánh nắng. Những dấu hiệu tổn hại bởi làm việc nhiều giờ dưới ánh nắng mặt trời rõ ràng trên khuôn mặt của anh, đặc biệt xung quanh đôi mắt nâu đen. Những chuỗi vết nhăn mảnh chằng chịt làm anh già hơn tuổi. Nhưng anh đã trải nghiệm rất nhiều trong 32 năm của đời anh.

Và đêm nay, cũng như mọi nơi Cage đến vào mọi lúc khác, luôn có sự bất hòa âm ỉ hoặc những xung đột dữ dội. Những sự bất mãn và xung khắc luôn theo anh như hình với bóng. Anh dường như là một (kẻ phá hoại) kẻ săn mồi, vượt qua mọi rào cản, làm khuấy động sự yên bình của cư dân, ngay cả khi anh không muốn tìm kiếm rắc rối.

"Con đã chắc chắn về tất cả kế hoạch của con chưa?” Sarah hỏi. Bà đau đớn vì Cage làm hỏng toàn bộ bữa ăn tối tạm biệt Hal, hết sức can đảm bà cố lờ đi đứa con trai ngoan cố và cố sắp xếp mọi thứ hoàn hảo trở lại.

Khi Hal cố sửa lại kế hoạch của mình cũng phải lần thứ 100, Jenny kín đáo dọn dẹp bàn ăn. Khi cô nghiêng qua vai Hal lấy cái đĩa của anh, anh cầm lấy tay cô, siết chặt, đưa lên môi anh và hôn lên mu bàn tay, tất cả xảy ra khi anh vẫn không ngừng câu chuyện nhiệt tình của anh.

Cô mong mỏi được cúi xuống hôn lên mái tóc vàng của anh, kéo đầu anh lên ngực cô và nài xin anh đừng đi. Nhưng tất nhiên cô không làm thế . Một hành động thái quá như vậy sẽ khiến tất cả mọi người tại bàn nghĩ rằng cô hoàn toàn điên rồ.

Cô giữ kín cảm xúc của mình và mang hết các cái đĩa đến bồn rửa. Không ai đề nghị giúp đỡ cô. Thậm chí không có ai chú ý đến cô. Rửa chén đĩa buổi tối là nhiệm vụ của cô từ khi cô đến ở nhà của vị linh mục.

Họ vẫn còn nói chuyện mười lăm phút sau đó khi cô lau khô tay và treo cái khăn ngay ngắn bên cạnh bồn rửa chén. Cô bước ra của sau và xuống bậc thang hành lang. Cô băng qua sân đến hàng rào sơn trắng và tựa cánh tay lên nó.

Đêm rất đẹp, lặng gió, điều hiếm hoi ở vùng Tây Texas. Chỉ có một ít bụi trong không khí. Trăng tròn vành vạnh trông giống như một miếng dán sáng chói được ai đó dán dính lên bầu trời màu đen. Những vì sao không bị ánh đèn thành phố làm mờ đi trở nên lớn và gần.

Đêm nay là một đêm dành cho những kẻ yêu nhau ôm ấp, gần gũi, thì thầm vào tai nhau những lời ngọt ngào, lãng mạn và điên rồ nhất. Nó không giống một đêm để nói tạm biệt. Hoặc nếu phải nói tạm biệt, chúng cũng chan chứa đam mê và nuối tiếc, nó thích hợp để âu yếm hơn là để nói về chi tiết của một cuộc hành trình.

Jenny bồn chồn như thể cô đang có một khao khát mà cô chưa hiểu được.

Tiếng cửa mở ra cọt kẹt và tiếng sập nhẹ đóng lại của gỗ cũ. Jenny quay lại và thấy Cage đang bước chậm rãi xuống từng bậc thang. Cô quay đầu lại phía anh khi anh đến bên cô bên cạnh hàng rào.

Không nói một lời, anh rút gói thuốc trong túi ra, lắc nhẹ, dùng mội ngậm 1 điếu thuốc kéo ra.Anh đốt nó bằng một cái bật lửa với ngọn lửa nhẹ lóe lên trước mặt anh. Anh tắt lửa và cất gói thuốc và bật lửa vào túi áo, khi anh hít khói thuốc một hơi sâu vào lồng ngực.

"Những thứ giết người" Jenny nói, vẫn nhìn chằm chằm vào anh.

Cage xoay đầu về phía cô, anh trầm ngâm 1 lúc, sau đó anh xoay người lại, dựa lưng vào vào hàng rào “Tôi chưa chết, và tôi bắt đầu hút từ năm 11 tuổi.”

Cô nhìn lại anh, mỉm cười, nhưng cô lắc đầu. "Thật xấu hổ. Hãy nghĩ về những gì nó làm hại cho phổi của anh. Anh nên bỏ thuốc lá."

"Thế àh?" Anh nhếch mép cười, nụ cười lười biếng đó chưa bao giờ thất bại trong những lần quyến rũ phụ nữ dù họ đứng tuổi, độc thân, hay đã lập gia đình. Chưa có người phụ nữ nào ở La Bota có thể giữ được sự vô tư với nụ cười của Cage Hendren. Một số tạm dừng để xem xét chính xác nó ngụ ý điều gì. Hầu hết hiểu. Tôi là đàn ông, em là đàn bà, và đó là tất cả những gì cần nói.

"Có, anh nên bỏ thuốc lá. Tuy nhiên, anh không định làm thế. Tôi đã nghe Sarah yêu cầu anh bỏ thuốc lá trong nhiều năm qua."

"Chỉ vì bà không muốn nhìn thấy tàn thuốc bẩn thỉu và mùi khói thuốc vương lại. Bà không bao giờ bảo tôi bỏ thuốc lá vì lo lắng về sức khỏe của tôi." Có một chút cay đắng mơ hồ trong đôi mắt màu hổ phách của anh mà một người ít nhạy cảm hơn cô sẽ không nhận thấy.

"Tôi lo lắng cho sức khỏe của anh," cô nói.

"Thật à, hiện giờ ư?"

"Phải."

"Cô yêu cầu tôi bỏ hút thuốc lá vì điều đó?"

Cô biết anh chỉ trêu chọc của cô, nhưng cô quyết định chơi cùng. Cằm cô cứng nhắc và cô nói dứt khoát, “Đúng.”

Anh vứt điếu thuốc xuống đất và dùng mũi giày dí. "Xong. Tôi đã bỏ thuốc lá."

Cô cười lớn. Bản thân cô cũng ít biết rằng mình đáng yêu như thế nào khi cô quay đầu lại như thế và cười. Cổ cô thanh mảnh yêu kiều, với nước da màu mật ong. Mái tóc nâu mềm mượt như lụa phủ xuống bờ vai của cô. Đôi mắt xanh của cô lấp lánh như ánh sao. Cái mũi cao của cô nhăn lại một cách thú vị. Cô có một nụ cười khanh khách với sự quyến rũ chết người mà cô không nhận ra.

Tuy nhiên, Cage nhận ra. Thân thể anh phản ứng với âm thanh đầy nhục cảm đó và điều đó thật ngu ngốc khi anh như thế. Anh đưa mắt thấp xuống đôi môi mượt như cánh hoa và hàm răng trắng bóng.

" Đêm nay là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô cười," anh nói.

Jenny ngay lập tức trở nên nghiêm túc "Tôi không cảm thấy vui như khi mỉm cười."

"Bởi vì Hal sắp đi?"

"Tất nhiên."

"Bởi vì cô sẽ phải hoãn đám cưới một lần nữa?"

Cô cúi đầu nhanh và dùng móng tay cạo lên hàng rào. "Chắc thế, mặc dù điều đó không quan trọng."

"Tại sao không chứ?" Cage thô lỗ. "Tôi nghĩ rằng đám cưới là ngày quan trọng nhất trong đời của một người phụ nữ. Ít nhất là với một người phụ nữ giống cô .”

"Đúng vậy, nhưng nếu so với sứ mệnh lần này của Hal -"

Cage lầm bầm một từ đáng hổ thẹn và hỏi cộc cằn, "Thế nếu còn những lần khác nữa?"

"Ý anh là việc hoãn đám cưới?"

"Phải"

"Hal phải nhận được học vị tiến sĩ. Việc hoàn tất luận án của anh trước khi chúng tôi kết hôn và ... và bắt đầu một cuộc sống gia đình rất quan trọng"

Như mọi lần, Cage đã làm cho cô nói lắp như một tên ngốc. Cô muốn bảo anh đừng đứng quá gần, nhưng anh không đứng gần như cô cảm thấy thế. Anh chỉ có vẻ thế mà thôi. Anh luôn tác động lên cô theo cách đó. Anh làm cô hụtt hơi và cảm thấy hơi chóng mặt. Cô cảm thấy cần phải siết chặt hai tay với nhau, để giữ cô nguyên vẹn như thể cô sẽ bay sang một bên nếu cô không làm thế. Anh làm cô bất an. Cô không tìm ra nguyên nhân tại sao anh làm thế, nhưng điều đó là thực tế. Đặc biệt là đêm nay, khi tâm trạng cô đã tả tơi và sự kiểm soát cẩn thận của cô đã trở nên yếu ớt, cô thấy khó khăn khi đương đầu với cái nhìn chăm chăm của Cage. Anh đã nhìn thấy quá nhiều.

"Cô và Hal thực sự bắt đầu hẹn hò từ khi nào?" anh đột ngột hỏi.

"Hẹn hò?" giọng cô cho thấy từ này không có trong vốn từ của cô.

"Yeah, cô biết đấy, cùng ra ngoài. NẮm tay nhau. Âu yếm nhau trong xe hơi. Hẹn hò. Nó phải xảy ra trong khi tôi tới Tech, bởi vì tôi không nhớ nó."

"Vâng, chúng tôi chưa bao giờ thực sự hẹn hò. Nó chỉ là ... chỉ là sự suy đoán, tôi đoán anh muốn đề cập đến điều này. Chúng tôi luôn đi cùng nhau. Và mọi người cho rằng chúng tôi là một đôi."

"Jenny Fletcher," Cage nói, khoanh tay trước lồng ngực rộng của mình và nhìn cô với vẻ hoài nghi, "Cô đừng nói là cô chưa bao giờ có hẹn hò với bất kỳ ai?"

"Không phải không có ai để ý đến tôi!" Cô hơi ngại ngần.

Cage giơ tay đầu hàng "Wow, cô gái. Tôi không có ý đó. Cô có thể đã có tất cả các thanh niên ở thị trấn Bucks lẽo đẽo theo đuôi cô"

"Tôi không muốn họ bám theo tôi. Điều đó dường như không đứng đắn”

Cô đỏ mặt và Cage và không thể cưỡng lại thôi thúc dùng mu bàn tay vuốt ve má cô. Cô ngoảnh đầu và tay anh rơi xuống. "Tôi cho là đàn ông có thể mất đi sự kiềm chế bởi cô, Jenny," anh trầm ngâm, sau đó trở nên phấn chấn hơn, "nhưng cô đã không đi với bất cứ người nào khác, vì điều đó được xem như sự thiếu chung thủy với Hal."

“Đúng vậy"

"Thậm chí, trong khi cả hai người đang học tại Texas Christian3?"

"Phải."

"Hm.” Cage rút gói thuốc theo thói quen, rồi nhớ lại, anh đẩy nó trở lại túi. Không lúc nào anh rời mắt khỏi Jenny. "Thế Hal cầu hôn lúc nào?"

"Một vài năm trước đây. Tôi nghĩ rằng khi chúng tôi học năm cuối tại TCU."

"Cô nghĩ? Cô không nhớ? Làm thế nào cô có thể quên thời điểm trái đất ngừng quay như thế?"

"Đừng trêu tôi, Cage."

"Nhưng trái đất có ngừng quay không?"

"Điều này không giống trong phim.”

"Cô xem nhầm phim rồi.” Lông mày anh nhướng lên một cách phóng đãng.

"Tôi biết loại phim anh xem," cô kết tội anh. "Những loại Sammy Mac Higgins cho thấy trong phòng sau của phòng bida sau vài giờ."

Cage cố gắng giữ vẻ nghiêm trang khi cô nói kiêu kì, từ bỏ nỗ lực và cười quyến rũ, "Quí cô được mời. Cô muốn đi với tôi lúc nào đó không?"

“Không.”

“Tại sao?”

"Tại sao không áh? Tôi thà chết còn hơn xem loại phim đó, chúng thật kinh tởm.”

Anh dựa người về phía trước và chế giễu, "Làm thế nào cô biết nếu cô đã chưa bao giờ xem chúng?" Cô đấm vào vai anh, anh lùi lại, mùi nước hoa ngọt ngào của cô lấp đầy các giác quan của anh. Nụ cười của anh nhạt dần thay cho câu hỏi buồn bã khi anh kiếm tìm ánh mắt cô, "Jenny, Hal yêu cầu cô lập gia đình với cậu ấy lúc nào?"

"Tôi đã nói với anh, điều đó-"

"Cô đã ở đâu? Miêu tả xung quanh. Điều gì đã xảy ra? Cậu ấy quì xuống? trong ghế sau xe hơi? ban ngày? Tại đêm? Trong giường? Khi nào?"

"Dừng lại! Tôi đã nói với anh tôi không nhớ."

"Cậu ấy đã bao giờ?” Giọng anh nhỏ khi cô cắt ngang.

"Điều anh nói có nghĩa gì?"

"Cậu ấy đã bao giờ hét lên? 'Jenny, em kết hôn với anh nhé’?"

Cô thôi nhìn anh, "Chúng tôi đã luôn luôn biết chúng rằng chúng tôi sẽ kết hôn."

"Ai luôn luôn biết? Cô? Hal? Mẹ và Ba?"

"Mọi người.” Cô xoay lưng và quay về phía căn nhà. "Tôi đi vào và-"

Bàn tay cứng và ấm áp của anh ôm lấy cổ tay cô và nói ngắn gọn, “ Bảo Hal đừng thực hiện chuyến đi ngốc nghếch này.”

Cô quay lại "Anh bảo sao?"

"Cô hãy nghe tôi. Hãy bảo nó ở nhà, nơi quen thuộc của mình."

"Tôi không thể."

"Cô là người duy nhất mà nó nghe lời. Cô không muốn nó đi đúng không? Đúng không?" anh lặp đi lặp lại với sự nhấn mạnh khi cô không thể trả lời.

"Không!" cô hét lên và giật mạnh tay khỏi anh. "Nhưng tôi không thể ngăn cản Hal thực hiện sứ mệnh mà anh ấy nghĩ Chúa sắp đặt cho anh"

"Nó yêu cô chứ?"

"Phải."

"Và cô yêu nó?"

"Vâng."

"Cô muốn cưới nó và có một ngôi nhà với những đứa trẻ và những thứ giống thế đúng không?"

"Đó là chuyện của tôi. Hal và tôi."

"Mẹ kiếp, tôi không cố can thiệp vào đời sống cá nhân của cô. Tôi đang cố gắng giữ cho em trai tôi khỏi chuyện rủi ro. Bây giờ, dù mọi người có thích hay không, tôi vẫn là một thành viên của gia đình này. "

Cô khiếp đảm trước cơn tức giận của anh và cũng thấy xấu hổ vì đã bỏ qua ý kiến anh trong những vấn đề của gia đình như cha mẹ anh vẫn thường làm. Thật ra, trong nhà này, cô mới là người ngoài chứ không phải anh. Cô nhìn vào mắt anh, “Tất nhiên đó là những gì tôi muốn, Cage. Tôi đã mong đợi đám cưới trong nhiều năm qua.”

"Được rồi, vì vậy," anh bình tĩnh thêm vào, "hãy kiên quyết, đưa ra tối hậu thư. Bảo nó cô sẽ không còn ở đây khi nó quay trở lại. Cho nó biết cô cảm thấy như thế nào về việc này."

Cô lắc đầu "Anh ấy cảm thấy anh ấy được chúa dẫn dắt để làm điều này."

"Và đưa nó chệch đường, Jenny. Tôi lo lắng cho nó cũng nhiều như cô. Quỉ thật, nếu Tổng thống, những nhà ngoại giao và những tay súng đánh thuê và Chúa biết họ không thể giải quyết cái đống lộn xộn này ở Trung Mỹ, làm cái quái nào mà Hal nghĩ là nó làm được? Nó đang làm cái việc mà nó chẳng hiểu tí xíu nào hết”

"Chúa sẽ bảo vệ anh ấy."

"Cô chỉ đang lặp lại những gì cô đã nghe nó nói. Tôi biết đức tin của mình, Jenny. Nó đã được nuôi dưỡng trong tôi. Một dạo, tôi thực sự nghiên cứu về các vị tướng người Do thái. Phải, họ đã thật sự mang lại những chiến thắng thần kì, nhưng Hal không có một đội quân phía sau nó. Nó thậm chí không có sự ủng hộ của Chính phủ Hoa Kỳ. Thiên Chúa cho mỗi người trong chúng ta một bộ não để suy nghĩ và những gì Hal làm là không hợp lý."

Jenny hoàn toàn đồng ý với anh. Nhưng Cage là một chuyên gia trong việc bóp méo ngôn ngữ và sự thật để phù hợp với mục đích của mình. Bên cạnh đó, cô luôn trung thành với Hal và là nguyên nhân làm anh chỉ quan tâm đến bản thân mình.

"Ngủ ngon, Cage."

"Cô sống với chúng tôi bao lâu rồi, Jenny?"

Cô ngừng lại lần nữa. "Từ khi tôi mười bốn. Gần mười hai năm."

Gia đình Hendren đã đưa cô về nhà khi bố mẹ cô bị giết. Ngày đó, khi cô đang ở trường, bình ga bị nổ và đốt trụi căn nhà của gia đình cô. Sau này cô nhớ lại có nghe tiếng xe chữa cháy và xe cứu thương trong suốt giờ Đại số. Sự cứu chữa ấy quá muộn cho cha mẹ cô và đứa em gái. Nó đã ở nhà vì viêm họng và ba cô thì ghé về buổi trưa để kiểm tra con bé. Như cơn ác mộng, Jenny trở thành đứa trẻ bơ vơ, không còn gì cả ngoại trừ bộ quần áo mặc đến trường hôm đó.

Nhà Fletcher có mối thân tình với mục sư của họ, Bob Hendren và vợ ông, Sarah. Kể từ khi Jenny không có một người thân nào, họ đã bàn về tương lai của cô.

"Tôi nhớ rằng khi trở về từ trường đại học dịp lễ tạ ơn, tôi đã thấy cô ở đây” Cage nói. "Mẹ đã biến một phòng may của mình thành phòng ngủ của một cô công chúa nhỏ. Bà cuối cùng đã có cô con gái mà bà đã luôn luôn muốn có. Tôi đã được dặn là phải đối xử với cô như một người thân trong gia đình."

"Cha mẹ anh rất tốt với tôi," Jenny thừa nhận nhỏ xíu.

"Có phải vì vậy mà cô không bao giờ chống đối họ?"

Sự khó chịu trong giọng nói cô "Tôi không biết anh định nói gì!"

"Ồ, cô biết chứ. Đã mười hai năm kể từ khi cô có một quyết định của riêng cô. Có phải cô sợ cô sẽ bị đuổi ra đường nếu không nghe lời họ?"

"Thật vô lý," cô kinh ngạc kêu lên.

"Không phải ư?” Thật đáng buồn. Cage nói, quai hàm vuông cứng rắn của anh bạnh ra. "Họ đã quyết định cô nên và không nên làm cô với ai, loại quần áo mà cô nên mặc, trường đại học cô theo học và cả người cô sẽ kết hôn. Và bây giờ có vẻ như họ sẽ quyết định khi nào đám cưới sẽ diễn ra. Và cô sẽ để cho họ lên kế hoạch cho các con của cô nữa chứ? "

"Thôi đi, Cage. Những điều đó là không đúng và tôi sẽ không nghe thêm điều gì nữa. Có phải anh đã uống rượu không?"

"Đáng buồn là không. Tuy nhiên, quái ác là tôi ước tôi đang say." Anh tiến về phía cô và giữ chặt tay cô, "Jenny,tỉnh lại đi. Họ đang quá bao bọc cho cô. Cô là một phụ nữ, chết tiệt là một người phụ nữ đẹp. Vì vậy sao cô không làm một cái gì đó mà họ không chấp thuận ? Cô không còn mười bốn tuổi nữa. Họ không thể trừng phạt cô. Nếu họ đuổi cô, mà họ sẽ không bao giờ làm điều đó, thì sao nào? Cô có thể đi ở chỗ khác. "

"Hãy làm một phụ nữ độc lập đúng không?"

"Tôi đoán rằng nó là thế."

"Anh nghĩ rằng tôi nên vào các quán rượu như cách anh làm?"

"Không. Nhưng tôi không nghĩ rằng cô dùng 90% thời gian cho các nhóm học giáo lý là điều lành mạnh."

"Tôi muốn làm các công việc nhà thờ."

"Mà không làm việc gì khác?” Kích động, anh lùa tay vào mái tóc, “Tất cả các công việc cô làm cho nhà thờ là đáng ngưỡng mộ. Tôi không nói gì về điều đó. Tôi chỉ ghét việc cô trông như 1 bà già trước tuổi và lãng phí cuộc sống của mình."

"Tôi không lãng phí. Tôi sẽ có một cuộc sống với Hal."

"Không, nếu nó không từ bỏ thì chuyến đi Trung Mỹ sẽ giết chết nó!" Anh thấy mặt cô tái nhợt và anh dịu lại, “Này, Tôi xin lỗi. Tôi không có ý điều đó là sự thật."

Cô chấp nhận lời xin lỗi của anh với sự khoan dung " Vấn đề này thực sự của Hal."

"Đúng vậy." Anh nắm chặt tay cô. "Hãy nói chuyện với nó, Jenny."

"Tôi không thể thay đổi ý định của anh ấy."

"Nó sẽ phải lắng nghe cô. Cô là người phụ nữ mà nó sẽ kết hôn cùng."

"Đừng đánh giá cao tôi vậy."

"Tôi không bắt cô chịu trách nhiệm về quyết định của nó nếu cô định nói thế. Chỉ cần cô hứa sẽ cố gắng thuyết phục nó không đi."

Cô liếc về hướng nhà bếp. Qua các cửa sổ cô có thể nhìn thấy Hal và mẹ anh vẫn còn tụ tập quanh bàn ăn, chìm sâu trong cuộc thảo luận. "Tôi sẽ thử.”

"Tốt." Anh nắm chặt tay cô trước khi buông chúng ra.

"Sarah nói rằng anh sẽ ở lại qua đêm," vì nhiều lý do cô không muốn để Cage biết rằng cô là người chuẩn bị cho chỗ ngủ qua đêm cho anh, hong nó cả buổi chiều và thay tấm ra mới lên giường. Cô muốn anh suy nghĩ mẹ làm những việc đó.

"Phải, Tôi đã hứa sẽ ở đây để tiễn đưa Hal vào sớm mai. Tôi hi vọng điều đó không bao giờ xảy ra.”

"Ồ, dù sao, Sarah muốn anh sẽ ngủ ở nhà từ giờ về sau."

Anh cười buồn và chạm vào má cô, "Àh, Jenny. Cô thật sự là một nhà ngoại giao đó. Mẹ đã gọi tôi về và bảo dọn dẹp hết đống giải thưởng bóng đá, bóng rổ của tôi đi, bà nói bà mệt mỏi vì chúng làm bẩn nhà cửa rồi.”

Jenny thấy tim cô thắt lại. Chỉ vài tuần trước cô và Sarah đóng gói những quần áo và chiến tích thể thao của Hal vào thùng và cất trên gác mái. Trong 12 năm, Cô biết rõ rằng ai là đứa con yêu quí của Sarah. Nhưng Cage cũng phải chịu trách nhiệm về việc này. Anh đã chọn một cách sống mà ba mẹ anh không thể chấp thuận.

"Chúc ngủ ngon, Cage." Jenny đột nhiên ước cô có thể giữ anh lại. Anh luôn có vẻ như anh cần được thông cảm, điều đó thật buồn cười khi anh nổi danh như một con ngựa giống của thị trấn. Nhưng loại tình cảm như thế có đủ cho một ai đó hoang dã như Cage?

"Ngủ ngon."

Miễn cưỡng, cô để anh lại một mình và đi vào nhà bằng cửa sau.

Hal nhướng mắt của mình và hất đầu ra dấu để cô đi ra sau ghế của mình. Anh đang chăm chú lắng nghe những gì ba anh tìm hiểu về sự hỗ trợ của toàn bang cho người tị nạn một khi họ đến đượcTexas.

Jenny, đứng phía sau của ghế Hal, vòng tay cô xung quanh vai anh và tựa cằm vào đầu anh. "Em mệt àh?" Hal hỏi khi Bob ngừng nói. Cả gia đình Hendrens rạng rỡ trong niềm tự hào của họ.

"Một chút."

"Đi ngủ đi em. Em sẽ cần phải dậy sớm sáng mai để tiễn anh."

Cô thở dài và đặt trán cô lên đầu anh, không muốn ba mẹ anh thấy sự thất vọng trên mặt cô. "Em sẽ không ngủ."

"Lấy 1 viên thuốc ngủ mà bác sĩ đã kê toa cho mẹ", Sarah đề nghị. "chúng rất nhẹ, không làm hại con đâu, và chúng chỉ giúp mẹ bớt căn thẳng đủ để ngủ thôi."

"Thôi nào," Hal nói, lê ghế anh lại, "anh sẽ đi lên với em."

"Chúc ngủ ngon, Bob, Sarah," Jenny nói vẻ mệt mỏi.

"Con trai, con chưa cho ba mẹ biết tên người liên lạc của Mexico," Bob nhắc nhở Hal.

"Con không đi luôn đâu, con sẽ quay lại ngay. Chưa mất đến 1 phút nữa."

Jenny và Hal cùng leo lên cầu thang. Đến nơi, Hal dừng lại trước phòng ba mẹ "Em có muốn uống thuốc ngủ không?"

"Em nghĩ thế. Em biết em sẽ trăn trở cả đêm."

Anh rời khỏi cô và quay lại sau vài phút với 2 viên thuốc màu hồng nhỏ trong lòng bàn tay. "Những hướng dẫn trên lọ nói rằng nên dùng một hoặc hai viên. Anh nghĩ rằng em nên dùng hai viên."

Họ đi vào phòng ngủ của cô và cô bật bóng đèn cạnh giường ngủ. Cage đã đúng. Ngay khi cô vào nhà cha xứ, phòng này đã trang trí phù hợp với một công chúa. Thật không may, Jenny đã có quá ít cơ hội để trang trí.

Ngay cả một vài năm trước đây, khi Sarah đã đề nghị rằng đến lúc để thay đổi, màu xanh lơ với chấm tròn thụy sĩ[1] đáng ghét đã được thay thế bằng diềm ren màu trắng. Căn phòng quá trẻ trung và rườm rà đối với Jenny. Tuy nhiên, cô không bao giờ muốn làm tổn thương Sarah. Cô chỉ hy vọng rằng ngay sau khi cô và Hal đã lập gia đình, cô sẽ được phép trang trí các phòng ngủ của họ. Chưa bao giờ có sự đề cập về chuyện chuyển đến nhà riêng của họ, vì mọi người ngầm hiểu là ngay khi Bob về hưu, Hal sẽ thay thế vị trí mục sư của ông.

"Cầm lấy thuốc và mặc đồ ngủ vào. Anh sẽ đợi đến khi em uống xong," Jenny để Hal lại đi vào phòng tắm, và làm những điều cô được yêu cầu, nuốt cả 2 viên thuốc ngủ. Nhưng cô đã không mặc “đồ ngủ" Cô mặc một cái áo ngủ cô đã lén mua với hy vọng rằng cô sẽ có dịp để mặc nó như đêm nay.

Cô nhìn mình trong gương và cố nghĩ bắt mình làm cái điều mà Cage thách thức cô. Cô không muốn Hal đi. Đó là một nhiệm vụ nguy hiểm, ngu ngốc. Ngay cả không phải thế, nó cũng trì hoãn hôn nhân của họ lần nữa. Bất kỳ phụ nữ nào cũng phải đấu tranh cho diều này?

Jenny đã có một linh cảm rằng tương lai cô sẽ thay đổi vào đêm nay. Cô phải ngăn cản Hal nếu không cuộc sống của cô sẽ mãi mãi thay đổi. Cô phải chơi canh bạc này; và kết quả hoặc được tất cả hoặc không có gì. Và cô sẽ sử dụng cách thức lâu đời nhất của phụ nữ để bảo đảm chiến thắng.

Chúa đã thừa nhận đêm của Ruth với Boaz. Có lẽ cũng sẽ chấp nhận chuyện này.

Tuy nhiên, Ruth đã không có một cái áo ngủ mềm mại trượt trên làn da trần với cảm giác quyến rũ đầy tội lỗi. Dây áo như những sợi dây đàn violon giữ lấy thân áo lõm xuống giữa hai bầu ngực cong cong tròn trịa. Áo ngủ của cô màu ngọc trai có trang trí, ôm khít cơ thể cô hiện ra mồn một từng đường nét của cô đến chỗ hơi loe rộng ở phần hông. Diềm váy lượn quanh đôi chân cô.

Cô sử dụng một loại nước hoa nhẹ, có mùi hương hoa và chải tóc. Một lúc sau khi sẵn sàng, cô nhắm mắt và cố gắng dùng hết can đảm để mở cửa. Cô dò dẫm tìm công tắc đèn trước tiên, với tay định tắt nó đi trước khi cô nhẹ đẩy cánh cửa mở ra.

"Jenny, đừng quên ..."

Dù Hal có định nói gì thì anh đã quên nó ngay lập tức khi anh nhìn thấy cô. Cô thật đáng mơ ước, vừa thanh tao, vừa gợi cảm, khi cô lướt về phía cửa bằng đôi chân trần và nhẹ nhàng đóng cửa và khóa lại. Đèn ngủ chụp lên làn da cô với một màu vàng rực rỡ và làm hiện lên cái bóng mờ ảo của đôi chân cô sau lớp áo ngủ mỏng dính khi cô di chuyển.

"Em mua cái áo này làm gì, uh, ở đâu vậy?” Hal nói lắp.

"Em đã để giành nó cho 1 dịp đặt biệt," cô trả lời dịu dàng khi cô chạm vào anh. Cô đặt tay cô lên ngực anh. "Em đoán là dịp này."

Anh cười gượng. Hai tay anh vòng sau eo cô lỏng lẻo. "Có lẽ em nên dành nó cho đến khi chúng ta đã lập gia đình."

"Và đó là khi nào?" Cô áp má vào cái cổ hình chữ V đang để mở của chiếc áo sơ mi trên người anh và mặc nó cùng một chiếc quần Jeans.

"Ngay sau khi anh trở lại. Em biết mà. Anh đã hứa với em."

"Anh cũng đã hứa trước đó."

"Và em luôn là người hiểu biết," anh hăng hái nói. Môi anh di chuyển trên tóc cô và hai tay anh vuốt ve lưng cô. "Lần này anh sẽ không thất hứa. Khi anh quay lại-"

"Nhưng nó có thể kéo dài vài tháng."

"Có thể," anh nói dứt khoát, nghiêng cô về phía sau để anh có thể nhìn thấy mặt cô, "Anh xin lỗi."

"Em không muốn chờ đợi lâu, Hal."

" Những gì em nói có nghĩa là?"

Cô bước thêm một bước, áp sát người vào anh theo cách mà mắt anh phải nheo lại như thể có quá nhiều ánh sáng đang chiếu vào nó "Hãy yêu em .”

"Anh yêu em mà, Jenny."

"Ý em là ..." Cô liếm môi và nắm lấy cơ hội này. "Hãy giữ em bên anh. Nằm với em. Làm tình với em tối nay."

"Jenny," anh rên lên . "Tại sao em làm điều này?"

"Bởi vì em tuyệt vọng."

"Không phải như sự tuyệt vọng em đang mang lại cho tôi."

"Em không muốn anh đi."

"Anh phải đi."

"Hãy ở lại đi anh."

"Anh đã hứa."

"Hãy cưới em," cô thì thầm trong cổ họng.

"Anh sẽ, khi chuyện này kết thúc."

"Em cần có một cam kết tình yêu của anh."

"Em đã có rồi."

"Hãy cho em thấy đi. Hãy yêu em đêm nay."

"Anh không thể. Không đúng em àh."

"Đúng với em .”

"Không với 2 ta."

"Chúng ta yêu nhau."

"Vì vậy, chúng ta phải hy sinh cho nhau."

"Anh không muốn em?"

Hal kéo cô lại gần và đưa miệng anh hôn lên cổ cô. "Có, có. Đôi khi anh mơ thấy những điều anh chia sẻ trên giường với em và anh ... Đúng, anh muốn em, Jenny."

Anh hôn cô. Môi anh hé mở môi cô và tay anh lướt xuống hông cô. Cô phản ứng, ôm anh một cách thúc bách và cọ xát đùi cô với anh. Lưỡi anh sục sạo vào khu vực ẩm ướt trong miệng cô trước khi lưỡi cô quyện chặt lấy nó. Anh rên lên lần nữa.

"Hãy yêu em, Hal," cô nói, nắm lấy áo anh. "Em cần anh tối nay. Em muốn được ôm ấp, vuốt ve, và chắc chắn rằng những gì giữa chúng ta là thật và anh sẽ trở về.”

“Anh sẽ về.”

"Tuy nhiên, anh không chắc chắn. em muốn yêu anh trước khi anh đi." Cô phủ lên môi anh, mặt và cổ anh những cái hôn nhanh và mãnh liệt. Anh dịch ra xa cô, nhưng cô không muốn dừng lại. Cuối cùng, anh nắm lấy tay cô và lạnh lùng đẩy cô ra xa.

"Jenny, suy nghĩ đi nào!" Cô nhìn chằm chằm đôi mắt to của anh như thể cô bị lăng mạ. Cô thở khó khăn. "Chúng ta không thể. Nó trái lại một trong những nguyên tắc mà bọn anh đại diện. Anh sẽ thực hiện sứ mệnh của Chúa vào ngày mai và anh không để cho vẻ đẹp và sự đam mê của em chia rẽ anh với điều đó. Bên cạnh đó, cha mẹ anh đang ở dưới nhà.” Anh cúi xuống và hôn lên đôi má trinh nguyên của cô. "Bây giờ em hãy đi ngủ như một cô gái ngoan nào .”

Anh đã dẫn cô vào giường và kéo tấm chăn lên. Cô ngoan ngoãn trèo vào giường và anh phủ tấm chăn lên người cô, kiên quyết ngăn không nhìn vào bầu ngực cô. "Anh sẽ gặp em sớm mai." Miệng anh chạm nhẹ vào môi cô. "Anh rất yêu em, Jenny. Đó là lý do tại sao anh sẽ không làm như em yêu cầu." Anh tắt đèn, bước ra cửa, đóng lại sau anh, cả căn phòng chìm trong bóng tối.

Jenny cuộn tròn người và bắt đầu khóc. Những giọt nước mắt nóng bỏng chua chát tuôn xuống má cô và ướt đẫm gối. Chưa bao giờ cô cảm thấy bị bỏ rơi như lúc này, ngay cả khi cô mất cả gia đình. Cô cô đơn, trơ trọi hơn bất lì lúc nào trong cuộc đời cô.

Ngay cả phòng ngủ của cô cũng có vẻ xa lạ và không quen thuộc. Nhưng có lẽ đó là hiệu quả của thuốc ngủ. Xuyên qua bóng đêm cô đã cố gắng để phân biệt các hình dạng của các đồ đạc nội thất và đường nét của các cửa sổ, nhưng tất cả mọi thứ đã trở nên mờ ảo. Nhận thức của cô đã bị mờ đi bởi những viên thuốc ngủ cô đã uống.

Cô có cảm giác bồng bềnh và chìm vào giấc ngủ, nhưng cô lại chảy nước mắt lần nữa. Thật nhục nhã. Cô đã cố chống lại những chuẩn mực đạo đức của mình. Cô đã muốn dâng hiến cho người đàn ông cô yêu. Hal đã thề anh yêu cô. Nhưng rõ ràng anh đã thẳng thừng từ chối cô!

Thậm chí nếu tình yêu của họ đã không được hoàn hảo, anh cũng có thể nói dối cô, giữ cô, cho cô một vài dấu hiệu của niềm đam mê anh đã nói, cho cô một mẩu kí ức để cô bám víu khi anh đi.

Tuy nhiên, anh đã từ chối cô hoàn toàn. Thứ tự ưu tiên trong cuộc sống của anh dành cho cô thật nhỏ bé. Anh có nhiều điều quan trọng để làm hơn yêu và an ủi cô.

Sau đó, cửa phòng ngủ mở ra.

Jenny quay về hướng âm thanh và cố gắng tập trung đôi mắt nhòe nhoẹt của mình nhìn về khoảng sáng đang rọi vào phòng. Bóng một người đàn ông hắt vào chỉ 1 giây trước khi anh vào phòng và đóng cửa lại sau anh.

Jenny ngồi dậy và vươn tay về phía anh, trái tim của cô phập phồng vui sướng. "Hal!" cô hét lên vui sướng
Bình Luận (0)
Comment