Lạc Lối Quay Về

Chương 22.1

— Tôi là Hà Thư Ngữ, là vị hôn thê của Thẩm Mạc Thành.

Sau khi Hà Thư Ngữ nói ra những lời này, căn phòng lâm vào một mảnh an tĩnh đáng sợ.

Mặc dù bên trong vẫn đang được mở máy sưởi nhưng trong nháy mắt La Thiếu Hằng lại cảm thấy mình như đang ở trong hầm băng, bị rét lạnh bủa vây tới tận xương tủy.

Nếu là trước kia, đối với những lời này có lẽ anh sẽ không để ý tới nhưng hiện tại khác biệt, bọn họ đã chia cách mười năm, mười năm này đã có vô số việc xảy ra hoặc thay đổi, Thẩm Mạc Thành đã không còn nhớ mình, những tình cảm tốt đẹp trước kia cũng đã tan biến như bọt nước, anh không biết chắc những năm gần đây bên cạnh Thẩm Mạc Thành đã có những người nào khác.

Tận lực áp chế nội tâm chua xót, La Thiếu Hằng vẫn cố gắng duy trì chút phong độ cuối cùng, duy trì nụ cười gượng gạo trên mặt, lại không biết được rằng nụ cười này đã tiêu tốn hơn nửa khí lực của anh.

Tuy rằng La Thiếu Hằng tận lực giữ cho bản thân được tỉnh táo nhưng sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch cùng ánh mắt khiếp sợ tột độ lại quá mức rõ ràng, Hà Thư Ngữ vốn chỉ muốn nhắc tỉnh Thẩm Mạc Thành không ngờ lại khiến người thanh niên này có phản ứng lớn đến vậy.

Nhìn sắc mặt tái nhợt của La Thiếu Hằng, cô hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Thẩm Mạc Thành: “Em quấy rầy hai anh sao?”

Lúc này, Thẩm Mạc Thành mới chậm rãi lên tiếng: “Nếu đã biết, sao cô còn ở đây?”

“Anh gần đây bận rộn như vậy, hẹn gặp không bằng tình cờ gặp, bữa cơm này em mời, cùng nhau ăn trưa nhé.”

Hà Thư Ngữ nói xong định kéo chiếc ghế ở cạnh hắn ra ngồi xuống, Thẩm Mạc Thành đặt tách trà trong tay xuống bàn, lực đạo không nặng không nhẹ, đồ sứ cùng mặt bàn thủy tinh đụng nhau phát ra tiếng “cạch” vang dội, khiến động tác của cô dừng lại, cúi đầu nhìn tầm mắt Thẩm Mạc Thành, nơi đó chưa đầy lãnh ý khiến cô thầm nhảy dựng, ghế đã kéo ra nhưng thật sự không dám đặt mông ngồi xuống.

“Gia giáo Hà gia đã kém đến mức để con gái đi ra tự ý kéo ghế ngồi xuống thế này sao?” ngữ khí Thẩm Mạc Thành vẫn thản nhiên như trước, nhưng ý tứ trong lời nói lại sắc bén như dao nhọn.

Những lời này thật sự không dễ nghe, bình thường thái độ Thẩm Mạc Thành thờ ơ lạnh nhạt nên Hà Thư Ngữ quả thật có chút nóng vội muốn được gả vào Thẩm gia, người ngoài e ngại mặt mũi Hà gia nên không ai dám huyên thuyên trước mặt cô, hiện giờ ngay trước mặt người ngoài, Thẩm Mạc Thành lại không nể mặt khiến sắc mặt cô khẽ thay đổi: “Thẩm Mạc Thành, anh có ý gì?”

Thẩm Mạc Thành không nói, càng minh xác ý tứ câu nói vừa rồi.

Hà Thư Ngữ tay chống lưng ghế, ngón tay bấu chặt vào da thịt, cắn răng nói: “Thẩm Mạc Thành, anh đừng quá kiêu ngạo, anh thật sự cho rằng Hà gia chúng tôi phải bấu víu kết thông gia bằng được với Thẩm gia nhà anh sao? Nếu không phải Giang lão gia tử…”

“Thế thì…” Thẩm Mạc Thành ngắt lời cô ta, bâng quơ nhìn cô ta một cái: “Nếu Hà gia muốn kết thông gia, Hoành Vận Lương gia cũng là một ứng cử viên không tồi.”

Hắn không nói rõ ràng nhưng cũng khiến Hà Thư Ngữ cảm thấy cả kinh, dường như hắn đã biết được cái gì đó, cô giả vờ trấn định: “Anh có ý gì?”

“Ý trên mặt chữ.” Thẩm Mạc Thành cầm ấm trà rót thêm trà cho La Thiếu Hằng, sau đó đặt ấm trà sang một bên, lạnh giọng nói: “Ra ngoài!”

Hai chữ này khác hẳn ngữ khí thờ ơ đạm mạc vừa rồi, lần này rõ ràng mang theo uy thế cùng băng lãnh khiến Hà Thư Ngữ không dám nói thêm câu nào nữa, cố gắng hít sâu một hơi áp chế nội tâm lửa giận, xoay người rời khỏi căn phòng.

Trong căn phòng chỉ còn hai người bọn họ, ngữ khí La Thiếu Hằng có chút khô khốc mở miệng: “Như vậy có sao không? Dù sao cô ấy cũng là…”

Ba chữ kia bị tắc nghẹn ở trong họng, làm thế nào cũng không nói ra miệng được, La Thiếu Hằng khẽ cúi đầu, tay nắm chặt tách trà nóng được Thẩm Mạc Thành rót cho, ý định muốn dùng hơi ấm để ngăn chặn hai tay đang khẽ run rẩy, lại không hề có tác dụng, mười ngón cứng ngắc không thể cử động tựa như không còn là tay của mình nữa.

Từ góc độ của Thẩm Mạc Thành nhìn qua, chỉ có thể thấy nửa khuôn mặt cùng chóp mũi thẳng tắp của La Thiếu Hằng, dù không nhìn rõ vẻ mặt nhưng Thẩm Mạc Thành vẫn có thể tưởng tượng ra được biểu tình của La Thiếu Hằng lúc này, chắc cũng giống như hồi còn ở Thụy Sĩ, khổ sở nhưng vẫn tận lực kiềm chế.

Trong phòng một mảnh trầm mặc, một lúc lâu sau, Thẩm Mạc Thành lên tiếng: “Tôi không có quan hệ gì với cô ta.”

“Huh?” La Thiếu Hằng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.

“Tôi và Hà Thư Ngữ không có bất cứ quan hệ nào, cho nên cậu không cần phải lo lắng.” Thẩm Mạc Thành lặp lại một lần, thấy La Thiếu Hằng vẫn còn ngốc lăng nhìn mình chằm chằm, biểu tình kinh ngạc, không khỏi khẽ cười, ngữ khí mang theo sự ôn nhu mềm mại mà ngay chính hắn cũng không phát hiện ra, an ủi: “Lớn tướng rồi mà còn khóc nhè?!”

La Thiếu Hằng từng cho rằng mình đã rơi xuống địa ngục nhưng nam nhân trước mặt chỉ cần dùng một câu đã kéo anh trở lại thiên đường.

Một nụ cười đơn giản cũng khiến sống mũi anh lên men, Thẩm Mạc Thành, đã bao lâu rồi em không được nhìn thấy anh cười.

“Ai khóc nhè?!” La Thiếu Hằng vươn tay day day mũi mình, mượn cơ hội áp chế sự chua xót kia xuống, lại không chú ý rằng ngay cả giọng nói mình cũng đã lạc cả đi, chính vì thế mà câu phản bác này không chút thuyết phục.

Thẩm Mạc Thành cũng không vạch trần, chỉ lặng lặng nhìn La Thiếu Hằng uống trà, che dấu sự thất thố của bản thân, trêm mặt cậu ấy còn mang theo một chút 囧  , cả người thoạt nhìn mềm mại hơn hẳn.

Ánh mắt Thẩm Mạc Thành chậm rãi rời đi, dừng ở bàn tay đang cầm tách trà của La Thiếu Hằng. Từ lần đầu gặp ở Thụy Sĩ, hắn đã phát hiện tay La Thiếu Hằng rất đẹp, hiện giờ cầm cái tách sứ màu xanh đen khiến các ngón tay càng trở nên thon dài trắng sáng. Bởi vì da trắng nên còn có thể nhìn thấy rõ gân xanh trên mu bàn tay, nhưng lại không hề có vẻ yếu ớt nhu nhược như con gái mà khiến người ta có cảm giác cứng cỏi như một cây trúc xanh.

Nhớ tới đống dụng cụ vẽ vừa rồi đi mua cùng La Thiếu Hằng, hắn đột nhiên rất muốn xem đôi tay kia bay lượn múa may vẽ tranh sơn dầu.

Hẳn là rất xinh đẹp, giống như con người cậu ta vậy.

Sau khi ăn xong, Thẩm Mạc Thành đưa La Thiếu Hằng về nhà, còn giúp anh xách đống đồ mới mua vào trong phòng vẽ tạm thời. Nói là tạm thời kỳ thật cũng không cần phải sắp xếp nhiều, nhà hắn nhiều phòng trống mà cũng chỉ có mình hắn ở, lầu 1 có mấy gian để không, chỉ cần chọn một gian có đủ ánh sáng là được.

Đặt đồ xuống, La Thiếu Hằng mở thùng lấy giá vẽ ra, vừa định xé lớp băng vải bọc bên ngoài thì Thẩm Mạc Thành đã lại gần vừa giúp anh xé mở, vừa hỏi: “Lắp ghép thế nào?”

“Chỗ này có cái chốt, có thể điều chỉnh chiều cao còn đây để điều chỉnh chiều rộng.” La Thiếu Hằng lại gần giới thiệu mấy cái đinh ốc cho hắn.

Lắp ghép giá vẽ khá đơn giản, Thẩm Mạc Thành hai ba động tác dựa theo lời La Thiếu Hằng nói lắp ghép xong xuôi giá vẽ, lại áng chừng chiều cao của La Thiếu Hằng rồi điều chỉnh chiều cao chân giá vẽ, sau đó cố định luôn giá vẽ lại: “Xong rồi.”

Thẩm Mạc Thành không biết rằng chiều cao giá vẽ hắn cố định rất vừa vặn với chiều cao đứng vẽ của La Thiếu Hằng, nhưng La Thiếu Hằng lại thấy rất rõ, anh đưa tay vuốt ve giá vẽ, ở chỗ Thẩm Mạc Thành không nhìn thấy khẽ nhếch miệng cười, trong lòng bất giác lại thở dài, sau đó lại làm như không có việc gì mà quay đầu nhìn hắn nói: “Cảm ơn.”

Thẩm Mạc Thành gật đầu, lại giúp La Thiếu Hằng lắp ghép nốt cái giá vẽ còn lại, La Thiếu Hằng thì sắp xếp các dụng cụ vẽ khác.

Sau khi làm xong mọi thứ, Thẩm Mạc Thành liền tới công ty, dù sao buổi chiều còn có hội nghị quan trọng.

Hắn rửa tay sạch sẽ nói với La Thiếu Hằng: “Buổi tối dì Vương sẽ tới nấu cơm, muốn ăn gì có thể nói với dì ấy, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.”

“Ừ, tối nay anh có về ăn cơm không?” La Thiếu Hằng hỏi.

“Chưa chắc, cậu đừng chờ tôi.” Tối nay Thẩm Mạc Thành còn có một buổi tiệc xã giao.

“Vậy đêm nay anh có về không?”

Sự chờ mong không chút nào che giấu trong mắt La Thiếu Hằng, loại hi vọng tràn đầy chờ mong mình về này khiến Thẩm Mạc Thành tâm tình sung sướng: “Có.”

“Ừm.” Nhận được đáp án mong muốn, La Thiếu Hằng mỉm cười, biết hắn bận rộn, cũng không nói thêm gì nữa: “Anh bận thì đi đi, hôm nay đã lãng phí nửa ngày của anh rồi.”

Thẩm Mạc Thành gật đầu, cầm chìa khóa ra cửa, La Thiếu Hằng tiễn hắn ra ngoài, chờ hắn vào thang máy rồi mới quay về phòng, vừa tới cửa liền nhận được điện thoại của Trần Trạm.

“Chào anh, bác sĩ Trần.” bởi vì tâm tình tốt, La Thiếu Hằng vừa mở miệng đã trêu ghẹo.

“Chào cậu, ông chủ La.” Trần Trạm cười hỏi: “Tâm tình rất tốt?”

“Cũng không tệ lắm.” La Thiếu Hằng đi tới sô pha trong phòng khách ngồi xuống, thuận tay mở TV lên.

“Đang ở khách sạn?” Trần Trạm nghe được tiếng TV truyền tới.

“No no no, anh đoán xem.” La Thiếu Hằng một tay cầm điều khiển chuyển kênh, hỏi lại.

“…” đối với ngữ khí khoe khoang không kiềm chế này của La Thiếu Hằng, Trần Trạm không dám nhìn thẳng, không cùng anh chơi trò đoán câu đố nữa, trực tiếp hỏi: “Ở đó tốt chứ?”

“Rất tốt, đừng lo lắng.” La Thiếu Hằng đáp. Thành công vào ở trong nhà Thẩm Mạc Thành, quả thực không gì có thể tốt hơn.

“Vậy là tốt rồi.” Trần Trạm thấy La Thiếu Hằng tâm tình không tồi nên cũng an tâm hơn: “Đúng rồi, cậu định thế nào? Không định nói cho Thẩm Mạc Thành chuyện trước kia sao?”

“Để tìm thời gian thích hợp đã.” La Thiếu Hằng suy tư một chút: “Dường như anh ấy không nhớ gì hết cả, em cũng chưa nghĩ ra sẽ nói thế nào với anh ấy.”

Trần Trạm hiểu rõ sự băn khoăn của La Thiếu Hằng, không nói thêm gì nữa, chỉ dặn dò La Thiếu Hằng tự chăm sóc bản thân cho tốt rồi cúp điện thoại.

Đặt điện thoại sang một bên, La Thiếu Hằng tựa vào thành ghế sô pha, day day ấn đường mệt mỏi.

Đâu phải anh chưa từng nghĩ tới chuyện ngả bài với Thẩm Mạc Thành, anh muốn nói ra hết tới mức sắp khống chế không nổi nữa rồi. Nhưng bây giờ có ngả bài thì thế nào? Thẩm Mạc Thành thật sự không nhớ rõ mình, chẳng lẽ nói lúc trước hai chúng ta đã yêu nhau tới chết đi sống lại, liệu Thẩm Mạc Thành có tin không? Bọn họ có thể quay lại quá khứ sao?

La Thiếu Hằng không ngây thơ như vậy, muốn ngả bài nhưng không thể quá tùy tiện.

Hiện tại bọn họ đã sống chung dưới cùng một mái nhà, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội để nói, từ từ tới đi. La Thiếu Hằng đang chờ, chờ Thẩm Mạc Thành quen thuộc với mình, chờ hắn từng chút phát hiện quá khứ của cả hai, trăm nghe không bằng một thấy, như vậy có tác dụng hơn nhiều so với nghe người ngoài nói lại.

Sau khi nghĩ thông suốt, La Thiếu Hằng không còn rối rắm nữa, mặc áo khoác ra khỏi cửa.

Ngoài cổng tiểu khu có một siêu thị khá lớn, La Thiếu Hằng tính ra ngoài mua một ít dụng cụ và nguyên liệu làm bánh ngọt về, dù sao ngoài nhàn rỗi cũng là nhàm chán, tốt nhất nên tự tìm việc gì đó để giết thời gian đi.
Bình Luận (0)
Comment