Lạc Lối Quay Về

Chương 47

Bên trong túi hồ sơ là bệnh án mấy năm qua của Thẩm Mạc Thành, khá dày còn viết chi chít chữ, La Thiếu Hằng nửa quỳ trước ngăn kéo, tỉ mỉ, đọc hết không bỏ qua bất kỳ chữ nào từ đầu tới cuối.

Anh không biết cảm giác lúc này của mình ra sao, tựa như khi nghe bác sĩ nói về quá trình cấp cứu Thẩm Mạc Thành trong bệnh viện và khi nghe cảnh sát nói lại tình hình hiện trường tai nạn xe cộ năm đó, bề ngoài La Thiếu Hằng bình tĩnh cực điểm đến chính anh còn không thể tin được.

Thẳng tới khi nhìn thấy chữ cuối cùng, anh mới phát hiện toàn thân mình đẫm mồ hôi, quần áo dính ướt, hai tay cầm bệnh án run rẩy đáng sợ, ngay cả hô hấp cũng muốn ngừng lại.

Tai nạn xe cộ mười năm trước, khiến Thẩm Mạc Thành trọng thương phải hôn mê, bởi vì hôn mê thời gian dài khiến cơ thể suy kiệt, sau khi tỉnh lại, quá trình hồi phục cơ thể năm đầu tiên có thể nói là sống không bằng chết, quá trình điều trị cũng được ghi lại chi tiết trong hồ sơ.

Từ những con chữ lạnh băng, La Thiếu Hằng tựa như nhìn thấy Thẩm Mạc Thành sống chết không rõ nằm im trên giường bệnh, chỉ sống dựa vào thuốc và dịch dinh dưỡng duy trì sinh mạng, hình ảnh này đừng nói tận mắt nhìn thấy, cho dù chỉ mới tưởng tượng, trái tim anh liền vô pháp ngăn chặn mà co rút đau đớn.

Rõ ràng vô cùng đau lòng, ánh mắt lại khô khốc không chảy ra một giọt lệ, La Thiếu Hằng nắm chặt tờ bệnh án, dùng sức thở dốc vài cái mới có thể bình phục hô hấp, nhưng cũng không cách nào buộc cơ thể mình ngừng run rẩy, chỉ cảm thấy toàn thân không ngừng rét run.

Có thể khiến Thẩm Mạc Thành hôn mê 7 năm, tai nạn xe cộ đó hẳn phải rất nghiêm trọng, La Thiếu Hằng đã từng tưởng tượng vô số lần, nhưng anh thật không ngờ nó lại nghiêm trọng đến thế. Hơn nữa nghiêm trọng nhất là vào hai năm trước, Thẩm Mạc Thành thậm chí xuất hiện hiện tượng nội tạng suy kiệt, mà trong lúc anh ấy suy yếu nhất, mình lại không thể ở bên cạnh chăm sóc anh ấy.

Không biết duy trì tư thế quỳ trên mặt đất bao lâu nhưng La Thiếu Hằng giống như tự ngược, niều lần xem đi xem lại bệnh án trong tay, thẳng tới khi bả vai và hai chân truyền tới cảm giác đau nhức tê dại, anh mới thật cẩn thận bỏ hồ sơ vào trong túi, mở ngăn kéo thuốc ra, để nó lại vào chỗ cũ.

Khóa ngăn kéo lại, La Thiếu Hằng đỡ cạnh giường đứng lên, sau đó cả người tựa như vô lực ngồi trên giường, hai tay chống đầu gối, cố gắng khống chế hai tay run rẩy của mình.

Anh nhớ hôm nay bác sĩ Trương nói Thẩm Mạc Thành đã khôi phục rất tốt, trong lòng cố gắng ép bản thân không được kích động, nếu bác sĩ đã nói như vậy, chứng tỏ đã không còn vấn đề gì lớn, ít ra thời kỳ nguy hiểm nhất Thẩm Mạc Thành đã vượt qua.

“Không sao rồi.” La Thiếu Hằng thấp giọng tự nhủ, hai tay nắm chặt ra giường, bối rối trong lòng có thể giảm đi một chút, anh chỉ có thể chịu đả kích một lần năm đó, tuyệt đối không thể chịu nổi lần thứ hai.

*

Thẩm Mạc Thành bận việc xong trở về nhà chính, có thể là do chưa kịp ăn mặc theo mùa mà hai hôm nay lão gia tử bị cảm lạnh, mỗi ngày đều ho khan không ngừng, từ sau khi ở bệnh viện trở về, thật vất vả mới dưỡng cơ thể tốt lên một chút giờ lại trở nên hư nhược đi.

Vừa mới bước vào cửa phòng khách, Thẩm Mạc Thành chợt nghe thấy tiếng ho khan đứt quãng truyền ra từ bên trong, hắn bước nhanh hơn vào trong, nhìn thấy lão gia tử đang ngồi trên xích đu đặt trong phòng khách, trên đùi đắp một chiếc chăn mỏng, tay cầm một cái túi sưởi, chú Triệu đứng cạnh một tay cầm cốc nước, một tay vỗ nhẹ lưng giúp ông thuận khí.

Mấy năm trước sau khi bị bệnh, ông nội dần trở nên rất sợ lạnh, có đôi khi đang giữa mùa hè, ở trong nhà ông cũng mặc quần áo dài tay, dáng người vốn cao lớn, mấy năm nay dần trở nên gầy yếu, lúc này bộ dạng cong lưng ho khan trông có vẻ phi thường già nua.

Thẩm Mạc Thành nhìn ông nội đặt tay trước miệng liên tục ho khan, bỗng nhiên nhớ tới khi cha mẹ tạ thế, ông nội người đầu bạc tiễn người đầu xanh.

Hắn vẫn còn nhớ rõ, khi đứng trước mộ cha mẹ, ông nội cầm tay hắn nói: “A Thành, dập đầu với cha mẹ con đi.” Trong nháy mắt ông nội như già đi mười tuổi.

Năm nay ông nội đã gần 90 tuổi, ông có ba nam một nữ. Cha mẹ Thẩm Mạc Thành đã qua đời vi tai nạn xe cộ, gia đình chú hai đã định cư hẳn bên Thụy Sĩ, cô ba lại gả tới nước Mỹ, bởi vì nguyên nhân gia đình nên cũng ít có thời gian về thăm nhà, bên người ông nội ngoại trừ Thẩm Mạc Thành cũng chỉ còn một nhà chú tư Thẩm Khâu Hùng.

Đối với việc ông nội giao chủ quyền Thẩm gia cho cha Thẩm Mạc Thành, sau đó lại giao cho Thẩm Mạc Thành, Thẩm Khâu Hùng vẫn luôn canh cánh trong lòng, giữa gã và ông nội ngoại trừ mối quan hệ cha con trên danh nghĩa thì đã sớm không còn tình phụ tử nữa rồi.

Hơn nữa sau nhiều lần muốn nhúng tay vào việc làm ăn của Thẩm gia bị Thẩm Mạc Thành lật mặt, cộng thêm việc làm bộ tới thăm ông nội sau khi ông trở về từ bệnh viện xem ra gã không nguyện ý hầu hạ quan tâm ông nội.

Thấy ông nội, Thẩm Mạc Thành không khỏi nhớ tới chuyện của bọn Thẩm Khương. Nếu mọi chuyện đúng như hắn đã suy đoán, sao có thể không oán trách được? Bất kể mọi chuyện xảy ra vì nguyên nhân gì, nếu như năm đó La Thiếu Hằng không thể sống nổi trong viện điều dưỡng, như vậy vô luận là hắn hay ông nội cho dù có làm bất cứ chuyện gì cũng không thể vãn hồi được.

Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của ông nội hiện tại, hắn không thể nói ra những lời muốn chất vấn ở trong lòng, huống hồ cho dù có hỏi ra miệng, với tình hình ông nội hiện tại cũng trả lời được cái gì?

Đứng tại chỗ một lúc, Thẩm Mạc Thành thu liễm mọi suy nghĩ lại, nhẹ nhàng lại gần.

Chú Triệu dừng lại động tác vỗ lưng cho ông nội, cẩn thận giúp ông nội uống chút nước ấm, lúc này mới nhìn về Thẩm Mạc Thành: “Thiếu gia, cậu tới rồi.”

“Ừ.” Thẩm Mạc Thành tiếp nhận cốc nước từ tay chú Triệu, động tác nhẹ nhàng đút cho ông nội.

Ông nội uống vài hớp, không muốn uống nữa, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thẩm Mạc Thành một hồi nói: “A Thành à?”

“Vâng ông nội, là con.” Thẩm Mạc Thành đặt cốc nước sang một bên, rút tờ khăn giấy thấm nước bên khóe miệng cho ông nội: “Ông cảm thấy đỡ hơn chưa?”

“Đỡ rồi.” ông nội cười nói, ánh mắt thanh tỉnh hơn trước kia rất nhiều, khụ khụ hai tiếng, hỏi: “Công ty có bận không? Đã ăn cơm chưa?”

“Không bận, con tới ăn cơm cùng ông nội.” Thẩm Mạc Thành nói xong ngẩng đầu hỏi chú Triệu: “Chiều nay ông nội đã ăn gì rồi?”

“Mới chỉ uống một chút cháo, để tôi đi xem cơm tối chuẩn bị tới đâu rồi.” chú Triệu nói xong liền xoay người đi xuống bếp.

Thẩm Mạc Thành ngồi xuống bên cạnh, vừa giúp ông nội xoa bóp vừa nói chuyện phiếm với ông, hàn huyên được vài câu, ông nội lại bắt đầu nói năng luyên thuyên, chốc chốc nhận lầm Thẩm Mạc Thành là cha hắn, chốc chốc lại hỏi về mẹ hắn, Thẩm Mạc Thành đã quen ông nội lúc tỉnh táo lúc hồ đồ nên cũng không để ý.

Lúc nói chuyện phiếm, chuông di động của Thẩm Mạc Thành vang lên, trên màn hình hiện lên cái tên La Thiếu Hằng, dư quang khóe mắt dừng trên người ông nội đang nghịch tay bên cạnh, khẽ dừng lại, rồi trực tiếp nhận điện: “Thiếu Hằng.”

“Anh vẫn còn bận sao?” La Thiếu Hằng ở đầu dây lên tiếng hỏi.

“Anh đang ở chỗ ông nội, sao vậy?” Thẩm Mạc Thành hỏi, vừa chú ý vẻ mặt ông, phát hiện ông nội hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào đối với cái tên này.

“Không có gì, chỉ nhàn rỗi muốn gọi điện nói chuyện với anh thôi.” La Thiếu Hằng cười nói, ngữ khí khẽ dừng một chút: “Vậy anh ở cùng với ông nội đi, em cúp trước.”

“Đợi lát nữa.” Thẩm Mạc Thành gọi La Thiếu Hằng lại, từ băng ghế đứng dậy đi tới ban công bên kia: “Lúc nào em tới đây?”

“Huh? Nhớ em à?” ngữ khí La Thiếu Hằng khẽ lên cao.

“Ừ.” Thẩm Mạc Thành lên tiếng đáp: “Muốn ôm em.”

La Thiếu Hằng bên kia khẽ an tĩnh một chút, lập tức truyền tới một tiếng cười khẽ: “Vậy em sẽ tới sớm một chút, tạm thời ủy khuất anh cô đơn vậy.”

“Ừ.” Thẩm Mạc Thành băn khoăn không có ai ở bên cạnh nên đơn giản nói thêm mấy câu liền cúp máy.

Tuy rằng thân thể ông nội không khỏe, nhưng tinh thần so với trước đây thanh tỉnh hơn rất nhiều, sau khi ăn xong còn chơi cờ với Thẩm Mạc Thành, xem TV một chút mới bằng lòng trở về phòng nghỉ ngơi.

Tới khi sắp đi ngủ, ông mới mơ mơ màng màng kéo Thẩm Mạc Thành lại nói chuyện, nội dung nói vô cùng lộn xộn câu được câu không, lúc nói chuyện Thẩm Mạc Thành hồi bé, lúc thì nhớ cha mẹ Thẩm Mạc Thành, nói tới hốc mắt đỏ ửng, khuôn mặt đầy nếp nhăn lộ đầy vẻ tang thương, có lẽ ông nhớ con trai và con dâu, tuổi còn trẻ đã phải mất mạng, mà đau lòng khôn nguôi.

“Cha mẹ con chỉ có một mình con là con trai, con là điều duy nhất có thể kéo dài sinh mệnh của tụi nó, con không được thua kém, đừng khiến tụi nó thất vọng!” Ông nội lôi kéo Thẩm Mạc Thành lải nhải, hai mắt mờ đục lão lệ tung hoành không rõ.

Cho dù ông nội nói gì, Thẩm Mạc Thành cũng đều thấp giọng đáp lại, mất một phen công phu mới có thể trấn an ông nội.

Chờ tới khi hô hấp ông nội vững vàng ổn định lâm vào giấc ngủ rồi, Thẩm Mạc Thành mới đứng dậy chuẩn bị rời đi, vừa mới đi tới cửa, chợt nghe đằng sau truyền tới tiếng thở dài: “A Thành… ông xin lỗi con.”

Một câu nói không đầu không đuôi khiến Thẩm Mạc Thành dừng bước, nháy mắt nhớ ra cái gì đó, mãnh liệt xoay người nhìn về phía ông nội, chỉ thấy ông vẫn duy trì tư thế nằm thẳng, hai tay vốn để trước bụng giờ lại đang che hai mắt.

“…Người ông cần xin lỗi chưa bao giờ là con.” Thẩm Mạc Thành cuối cùng vẫn nhịn không được nói ra câu kia, ông nội không lên tiếng đáp lại, Thẩm Mạc Thành trầm mặc một hồi, không biết nên nói cái gì tiếp, chỉ để lại một câu “ông nghỉ ngơi cho khỏe” rồi rời khỏi phòng ông nội.

Từ nhà chính đi ra, Thẩm Mạc Thành không rõ cảm giác trong lòng mình lúc này là gì, câu nói kia của ông nội dường như đã xác minh suy đoán mấy ngày qua khiến nội tâm hắn vốn phiền muộn càng trở nên trầm trọng.

Lái xe không mục đích trong nội thành vài vòng, Thẩm Mạc Thành mới trở về nhà. Mở cửa mới phát hiện đèn phòng khách sáng trưng, Thẩm Mạc Thành sửng sốt một chút, phản ứng đầu tiên là nghĩ tới La Thiếu Hằng, nhưng rất nhanh lại phủ quyết, chỉ nghĩ là lúc sáng ra ngoài mình quên chưa tắt đèn.

Mở tủ để giày chuẩn bị đổi giày, khi nhìn thấy một đôi giày màu nâu đậm ở bên trong, hai mắt hơi trợn to, đáy mắt hiện rõ vẻ không thể tin nổi. Hắn chỉ sửng sốt vài giây đồng hồ, ngay cả giày cũng chưa kịp đổi đã chạy nhanh vào trong, trên ghế sa lông trong phòng khách không thấy được người cần tìm lại lập tức lên lầu.

Trên hành lang nhìn thấy ánh sáng phòng hắt ra ngoài qua khe cửa, Thẩm Mạc Thành cảm thấy vui vẻ, dưới chân kìm không nổi mà khẽ nhón nhẹ bước chân, sợ La Thiếu Hằng đang ngủ sẽ bị tiếng bước chân của mình đánh thức.

Quả thật La Thiếu Hằng đã ngủ rồi, Thẩm Mạc Thành đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy người yêu đang nghiêng người nằm trên giường, trong ngực ôm gối đầu, giấc ngủ La Thiếu Hằng không sâu, Thẩm Mạc Thành vừa mới đi tới gần giường, La Thiếu Hằng đã tỉnh lại.

“Về rồi?” La Thiếu Hằng dụi dụi hai mắt, buông cái gối trong ngực ra, ngồi dậy: “Em còn tưởng tối nay anh ngủ bên chỗ ông nội.”

Thẩm Mạc Thành cúi đầu nhìn La Thiếu Hằng hỏi: “Sao không báo cho anh biết?”

“Sợ anh đang bận, muốn tạo bất ngờ cho anh.” La Thiếu Hằng mỉm cười: “Sao, thấy em có giật mình không?”

Thẩm Mạc Thành lẳng lặng nhìn người yêu không nói lời nào, một đứng một ngồi khiến La Thiếu Hằng phải ngửa đầu mới có thể nhìn thấy hắn, La Thiếu Hằng tay chống giường, nghiêng đầu cười nói: “Không phải nói muốn ôm em à? Em đã dâng tới tận cửa rồi, anh còn không chịu chủ động chút sao?”

Lúc La Thiếu Hằng nói câu này, đáy mắt còn mang theo chút sương mù khi vừa mới tỉnh lại, lại không che mất ôn nhu đong đầy trong mắt, Thẩm Mạc Thành cúi đầu nhìn thẳng người yêu, chậm rãi cúi xuống hôn lên mắt La Thiếu Hằng, sau đó vươn tay nhẹ nhàng ôm người yêu vào ngực.
Bình Luận (0)
Comment