Theo tiếng trống, mấy con ngựa chạy như bay mà ra, khán giả giữa trường hoan hô nhảy nhót, Bạch Lạc Tích ngồi ở bên cạnh Ninh Vương, có chút bất đắc dĩ, trường hợp này nàng không muốn tham gia, chỉ cầu có thể ở Kinh Thành vững vàng sống qua ngày thì được rồi. Bây giờ, Tiêu Lạc Hàm gắt gao nhìn mình chằm chằm, thực sự không thoải mái.
"Nghĩ cái gì? Nhập thần như vậy." Ninh Vương mở miệng dò hỏi.
"Không có gì, quá ầm ĩ." Bạch Lạc Tích cầm lấy một viên hạnh nhân bỏ vào trong miệng.
"Mẫu Hoàng, đua ngựa này không phải chỉ có hoàng tộc thân thích mới có thể tham gia sao." Tiêu Lạc Hàm quan sát một lát, mở miệng dò hỏi.
"Ừm." Tiêu Yến tùy ý đáp.
"Vậy bên cạnh Ninh Vương.." Hạ vương dừng đúng điểm.
"Mẫu Hoàng, nhi thần đặc biệt phê chuẩn Lạc Tích đến, không có bẩm báo trước, là nhi thần sơ sẩy." Tiêu Lạc Vân Tiêu Lạc Vân ánh mắt của Tiêu Yến.
"Nếu đã đến rồi, thì cố gắng thưởng thức đi." Tiêu Yến tựa hồ không quá lưu ý.
"Vinh Thiển, mùi vị trà này không quá tốt, đổi loại khác." Tiêu Yến nói chuyện với người phía sau.
"Vinh cô cô, để Lạc Tích đi đi, ta uống qua trà nàng pha, hương vị không sai, cũng để Mẫu Hoàng nếm thử." Tiêu Lạc Vân cười tiếp lời.
"Được, làm phiền Điện hạ." Vinh Thiển nhìn về phía Tiêu Yến, người sau vẫn chưa từ chối.
Bạch Lạc Tích hiện tại có loại kích động muốn chạy trốn, hung hăng trợn mắt nhìn Tiêu Lạc Vân một chút, người sau làm bộ không thấy, tiếp tục hàn huyên với người khác.
"Hoàng thượng, đây là hồng trà năm nay mới cống nạp, có công hiệu dưỡng dạ dày xua đuổi hàn, ngài thử xem." Qua một lát, Bạch Lạc Tích bưng tách trà đi tới bên người Tiêu Yến.
"Ừm, để đó đi." Tiêu Yến như đang suy tư nhìn Bạch Lạc Tích, đứa nhỏ này còn nhớ chính mình có bệnh vặt đau dạ dày.
"Mẫu Hoàng, để người trước tiên kiểm tra.." Hạ vương chưa hề đem chữ độc kia nói ra khỏi miệng, nhưng cũng đủ khiến mọi người ở đây trong lòng căng thẳng.
"..."
Tiêu Yến không có lên tiếng, nhưng cũng không có tiếp nhận tách trà.
"Hạ vương có ý gì? Lẽ nào ta sẽ ở dưới cái nhìn của mọi người độc hại hoàng thượng?" Bạch Lạc Tích trong lòng phẫn uất, cái này cũng là khúc mắc của nàng.
"Bản vương cảm thấy vẫn là cẩn thận."
"Được." Bạch Lạc Tích nâng chung trà lên uống một hơi cạn sạch.
"Lần này Điện hạ yên tâm rồi chưa?"
"Chuyện này.. Mẫu Hoàng, nàng quá làm càn." Hạ vương không nghĩ tới Bạch Lạc Tích sẽ như vậy.
"Náo đủ rồi chưa, đua ngựa tốt lành, để cho các ngươi làm lộn xộn." Tiêu Yến nói sang chuyện khác.
"Vâng, nhi thần biết sai." Hạ vương không nói nữa.
Bạch Lạc Tích đứng ngây ra ở một bên, Vinh Thiển cầm tách trà mới rót hồng trà vừa pha cho Tiêu Yến, người sau cầm lấy tách trà tỉ mỉ từng chút, chậm rãi uống xuống.
"Mẫu Hoàng, nhi thần có một kiến nghị, hôm nay tất cả mọi người đều ở đây, nhi thần muốn cùng hoàng tỷ còn có Lạc Tích tỷ thí một chút." Tiêu Lạc Hàm đề nghị.
"Trẫm không ý kiến, các ngươi cao hứng thì được rồi." Tiêu Yến xem như là cho phép.
"Ta có thể không được, đã lâu không cưỡi ngựa rồi." Tiêu Lạc Vân không muốn càng quấy với nàng.
"Hoàng tỷ không đi, vậy cũng chỉ có bản vương và Lạc Tích, thế nào." Tiêu Lạc Hàm nhìn về phía Bạch Lạc Tích.
"Được, thần nguyện ý phụng bồi." Bạch Lạc Tích từ biên cương trở về, đã lâu không có cưỡi ngựa, lòng ngứa ngáy khó nhịn.
Hết chương 11