Lạc Tích

Chương 110

Lâm triều qua đi, trên cung điện Bạch Lạc Tích vẫn quỳ ở chính giữa, Tiêu Yến lưu lại nàng, nhưng chưa nói ra trách cứ cũng không để nàng đứng dậy.

"Hoàng thượng?"

Bạch Lạc Tích thử thăm dò mở miệng.

"..."

Không có được đáp lại, hơi ngẩng đầu lên, phát hiện Tiêu Yến đang nhìn mình chằm chằm, vội vàng cúi đầu xuống, không dám lộn xộn.

"Ngẩng đầu lên."

Tiêu Yến nhàn nhạt mở miệng, trong giọng nói nghe không ra hỉ nộ.

"Vâng."

"Ngươi muốn cái gì?" Tiêu Yến cầm lấy tách trà một bên, ở trong tay ước lượng.

"Trong lòng Hoàng thượng rất rõ ràng, hà tất hỏi thêm câu này." Bạch Lạc Tích không nguyện đem nguyên do thật sự nói ra, như vậy có vẻ quá thấp kém.

"Quyền lợi, đối với ngươi mà nói quan trọng như vậy? Có thể để cho ngươi không chừa thủ đoạn nào!" Tiêu Yến áp chế không nổi lửa giận trong lòng, trà trong tay thuận thế đập về phía Bạch Lạc Tích quỳ trên đất.

"Ạch.."

Bạch Lạc Tích không dám né tránh, chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng, tách trà nện ở bên trán, theo bản năng dùng tay đi sờ, lại sờ được một tia dinh dính, nước trà vẩy lên người thấm ướt quần áo, cảm giác nóng rực còn đang khuếch tán.

"Hoàng thượng bớt giận."

Vinh Thiển thấy được Tiêu Yến tức điên, vội vàng tiến lên khuyên can, kỳ thực nàng cũng không hiểu đứa nhỏ này vì sao phải như vậy, quyền lợi địa vị, Tiêu Yến đều sẽ cho, chỉ là vấn đề thời gian.

"Ngươi! Thực sự là.. Nghiệp chướng."

Tiêu Yến thấy Bạch Lạc Tích cũng không biện giải, lửa giận trong lòng càng thịnh, giơ tay đem tấu chương trên bàn đập về phía Bạch Lạc Tích. Tiêu Yến năm đó có ý định thả Bạch Lương một con đường sống, chính là không muốn Bạch gia tuyệt hậu, không nghĩ tới vẫn là..

"Nghiệp chướng? Đúng a, ngài nói rất đúng! Nhưng ta bây giờ làm không bằng một phần vạn của ngài năm đó." Bạch Lạc Tích bị câu nói này làm tức giận, ngữ khí không thiện, nhìn thẳng Tiêu Yến.

"Đến bây giờ ngươi còn u mê không tỉnh, không biết mình sai ở đâu." Tiêu Yến giận dữ, cũng là bởi vì chính mình trải qua, cô mới không muốn đứa nhỏ này cả đời đều rơi vào bên trong tự trách.

"U mê không tỉnh? Ta là u mê không tỉnh, vì sao làm như vậy, Vì là giống như tỷ tỷ họ, có thể ở trong Cần Chính Điện này đường đường chính chính gọi ngài một tiếng Mẫu Hoàng, đáp án này ngài hài lòng không?" Bạch Lạc Tích chậm rãi đứng dậy, nói ra nguyên do giấu ở đáy lòng, nàng muốn không chỉ có là quyền lợi địa vị.

Tiêu Yến bị đáp án như vậy king hãi, nửa năm qua, Bạch Lạc Tích đem tay đưa đến các bộ, cơ hồ lục bộ đều sắp xếp tâm phúc của nàng, Tiêu Yến cũng chỉ làm như không biết, cũng không để ý tới, vốn tưởng rằng động tác này của Bạch Lạc Tích cũng là vì củng cố quyền lợi, không nghĩ tới đứa nhỏ này trong lòng từ đầu đến cuối rối rắm danh xưng này.

"Được, ngươi đi xuống chuẩn bị trước đi, ngày mai khởi hành đi Dương Châu."

Tiêu Yến khẽ gật đầu, làm ra quyết định cuối cùng.

"Vâng."

Bạch Lạc Tích đi ra đại điện, không nghĩ tới chính mình làm càn như vậy, Tiêu Yến vậy mà không có làm khó, hôm nay vận may quả nhiên không tệ.
Bình Luận (0)
Comment