Lạc Tích

Chương 119

Bạch Lạc Tích thấy Tiêu Yến không hề phản ứng chính mình, chỉ đành dịch đến bên tường quỳ yên, vừa rồi vẫn không cảm giác được, hiện tại tâm tình khôi phục lại bình tĩnh, ngui436 mùi máu tanh trên người không nén nổi từng trận khó chịu, cố nén một lát, thực sự không muốn ngửi thấy được mùi vị này nữa, mỗi lần đều sẽ mang đến hồi ức không tốt.

Ngẩng đầu nhìn Tiêu Yến, người sau đang vùi đầu phê duyệt tấu chương, Bạch Lạc Tích hơi động động hai chân hơi tê tê, thấy Tiêu Yến không có phản ứng, làm liều duỗi ra hai tay, chậm rãi tiến đến đai lưng áo khoác, nỗ lực đem áo ngoài rút đi.

Vừa mới bắt đầu còn kiêng kỵ Tiêu Yến, thỉnh thoảng liếc nhìn ngự tòa (chỗ ngồi của vua), nhưng mở một lát cũng không thể thành công, dứt khoác trực tiếp cúi đầu nghiêm túc phân cao thấp với đai lưng.

"Không biết quỳ thế nào sao, muốn trẫm một lần nữa dạy ngươi quy tắc?"

Thanh âm lạnh lùng từ trên đầu Bạch Lạc Tích truyền đến, đứa nhỏ cuống quít thu hồi hai tay, ngẩng đầu nhìn phía Tiêu Yến đứng chắp tay.

"Không cần không cần."

Bạch Lạc Tích chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ yên, vẫn duy trì tư thế tiêu chuẩn, eo lưng ưỡn lên đến mức thẳng tắp.

"Vừa rồi đang làm gì?"

Tiêu Yến không dự định liền như vậy coi như thôi, tiếp tục truy hỏi.

"..."

Bạch Lạc Tích cúi đầu, dùng trầm mặc để trả lời.

Tiêu Yến nhìn dáng vẻ của đứa nhỏ, trong lòng bất giác buồn cười, thực sự là một chút cũng không thay đổi, nhớ tới Bạch Lạc Tích khi còn bé cũng là như vậy, chỉ cần nhận thức là chính mình thật sự làm sai, sẽ cúi đầu không nói, dùng trầm mặc để trả lời tất cả vấn đề.

"Trẫm đang hỏi, có thể không trả lời sao?"

Tiêu Yến trầm xuống âm thanh, cô không thích Bạch Lạc Tích như vậy, tất cả mọi chuyện đều giấu ở trong lòng, khi còn bé vì tật xấu này không biết dạy dỗ bao nhiêu lần, nhưng chính là không đổi được.

".. Nhi thần, đai lưng của nhi thần lệch rồi, vừa rồi chỉnh một chút."

Âm thanh Bạch Lạc Tích dần yếu, hiển nhiên là không có sức lực.

"Nga, thật sao? Vậy đai lưng có thể tự mình cởi?"

Đai lưng bên hong đã cởi ra một nửa, Tiêu Yến cúi người xuống nhặt lên một cái rơi xuống đất, tiến đến trước mắt Bạch Lạc Tích.

"Không.. Không thể."

Bạch Lạc Tích cảm nhận được hơi thở của Tiêu Yến, có chút sốt sắng, lời nói không trải qua suy tư bật thốt lên.

Không quy tắc! "

Tiêu Yến đột nhiên đứng dậy, đem đai lưng vứt ở trên người Bạch Lạc Tích.

" Ở trong đại điện này, ai cho phép ngươi y quan không ngay ngắn?"

Tiêu Yến nghiêm nghị trách cứ, đứa nhỏ bên chân có chút chật vật xác thực khiến cô khó chịu trong lòng, thân là một hoàng nữ quốc gia, sao có thể thất lễ trước điện như vậy.
Bình Luận (0)
Comment