Lạc Tích

Chương 154

Bạch Hiên đi tới bậc thang, khẽ đẩy mở cửa lớn gỗ đỏ mở này, động tác này dường như dùng hết khí lực hắn có, chuyện cũ từng hình ảnh xông lên đầu, cùng Tiêu Yến ở trên yến hội mới quen, dắt tay bước chậm ở bên hồ, tiểu Lạc tích ngoan ngoãn dựa ở trong lồng ngực mẫu thân.. Hắn đã từng cho rằng tất cả đều sẽ từng bước tiếp tục nữa, nhưng rất hiển nhiên, ông trời đố kị đối với đôi thần tiên quyến lữ này.

"Trẫm không đói bụng, lấy ra đi đi."

Nghe được tiếng mở cửa, người trên giường chậm rãi mở miệng.

"..."

Thanh âm của Tiêu Yến không mạnh mẽ giống ngày xưa, có thêm chút suy yếu và tang thương, Bạch Hiên khẽ cau mày, hắn giờ khắc này là may mắn cũng là bất hạnh, may mắn là hắn còn có thể nhìn thấy Tiêu Yến, nhìn thấy nữ tử sáng nhớ chiều mong yêu sâu đậm một đời này, bất hạnh là, hắn không biết làm sao đối mặt kẻ thù lòng dạ ác độc, diệt cả nhà Bạch gia này.

"Đi ra ngoài."

Không có được đáp lại, Tiêu Yến mở miệng lần nữa, ngữ khí không hòa hoãn như vừa rồi, lạnh lùng ra lệnh.

"Thật sự muốn ta đi sao?"

Bạch Hiên đến gần giường, ôn nhu dò hỏi, hình như hai người không phải quân thần ngăn cách nhiều năm, mà là tình nhân vừa tách ra, ngữ khí đương nhiên ôn hòa, tràn ngập thương tiếc cùng sủng nịch.

".. Ngươi."

Tiêu Yến bị thanh âm này kinh dọa, trong ánh mắt tràn đầy khiếp sợ và không rõ.

"Là ta, ta nhớ ngươi, trở về thăm."

Bạch Hiên mỉm cười ngồi ở bên giường, đem Tiêu Yến ôm vào lòng, động tác đương nhiên trôi chảy, không có một tia do dự.

"Hôm nay bất luận quân thần, không bàn sầu oán, chỉ là ngươi và ta được không?"

Đưa tay ra đem tóc rối trên trán Tiêu Yến vén ra, Bạch Hiên nhìn khuôn mặt tái nhợt, trong lòng mạnh mẽ véo chặt.

"Được."

Tiêu Yến khẽ mỉm cười, thân thể mềm mại tựa ở lồng ngực nam tử, có thể ở thời điểm như vậy cảm giác được ấm áp, cho dù kiên cường nữa, cô cũng không nguyện từ chối, cứ như vậy cảm thụ lấy tim đập của đối phương, lắng nghe lẫn nhau, không người nào nguyện ý đánh vỡ phần tốt đẹp này.

"Năm đó.."

Tiêu Yến cuối cùng không nhịn được, cô sợ nếu không nói rõ ràng, sau này sẽ không có cơ hội.

"Ta biết, ngươi có khó xử của ngươi, vừa đăng cơ không có mấy năm, căn cơ bất ổn, ngươi cần tàn sát như vậy để củng cố địa vị."

Bạch Hiên đánh gãy câu hỏi của Tiêu Yến.

".. Lúc đó là ta kích động, nhưng nhiều năm như vậy vì sao không đến nói ra sự thật?"

Nhìn ra úp mở của Bạch Hiên, Tiêu Yến tiếp tục truy hỏi.

"..."

Yên lặng một hồi, không có được đáp lại.

"Tình huống của ta ngươi biết, muốn cho ta mang theo tiếc nuối sao?"

Tiêu Yến mỉm cười mở miệng, trong lòng một trận cay đắng, cô đã đoán được đại khái, nhưng.. Cô muốn Bạch Hiên chính miệng thừa nhận.

"Bạch gia đã bị diệt môn, sửa án hay không đối với ta không quan trọng, ta.. Tình nguyện ngươi cho rằng ta phản bội mà trong lòng oán hận, cũng không nguyện ngươi biết chân tướng mà hối hận thương tâm."

Bạch Hiên trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi nói ra sự thật.

"Thực sự là như vậy.."

Tiêu Yến nhắm mắt lại, cô không còn mặt mũi đối mặt Bạch Hiên, cũng không cách nào đối mặt Bạch Lạc Tích, càng không xứng nắm giữ tình nghĩa như vậy.

"Phốc."

Một ngụm máu tươi phun ra, nhiễm đỏ đệm chăn vàng óng ánh. Cái gúc trong lòng mở ra rồi, nhưng nơi đó nhưng lưu lại cái lỗ hỏng, mãi mãi không cách nào bù đắp.

"Yến nhi, thái y! Nhanh truyền thái y."

Bạch Hiên ôm chặt lấy Tiêu Yến, lớn tiếng la đến phía cửa trước ở ngoài.
Bình Luận (0)
Comment