Lạc Tích

Chương 167

"Mẫu Hoàng, vấn đề hôm qua của ngài.."

Bạch Lạc Tích dự định nói thẳng.

"Khoảng thời gian này ngươi cũng cực khổ rồi, về vương phủ cố gắng nghỉ ngơi mấy ngày."

Nhìn ra ngượng nghịu của Bạch Lạc Tích, không muốn làm khó đứa nhỏ này, Tiêu Yến lần nữa hạ lệnh trục khách.

".. Được, nhi thần để Tiểu An thu thập một chút."

Bạch Lạc Tích thả bát xuống, trong lòng có chút cảm giác khó chịu.

"Không vội, một lúc uống xong thuốc rồi đi."

Tiêu Yến cầm bát lên, thổi thổi cháo có chút nóng, đưa đến bên miệng của Bạch Lạc Tích

".. Ách."

Muốn cự tuyệt, nhưng thấy được kiên trì của Tiêu Yến, Bạch Lạc Tích chỉ có thể há mồm.

"Không phải muốn đuổi ngươi đi, trở lại chuẩn bị một chút, dưỡng cho tốt tinh thần, tháng sau tiến hành đại điển sắc phong, vị trí trữ quân nên định rồi, đừng để trẫm thất vọng."

Tiêu Yến nhàn nhạt mở miệng, âm thanh nhu hòa, lại nói ra quyết định đủ để khiếp sợ triều chính.

"Mẫu Hoàng?"

Bạch Lạc Tích cũng rất khiếp sợ, nàng chưa từng nghĩ tới ở khi Ninh Vương tay nắm binh quyền, quản lí triều chính hơn tháng, Tiêu Yến sẽ đem vị trí trữ quân giao cho chính mình.

"Hả?"

Hình như không nhìn thấy kinh ngạc của Bạch Lạc Tích, Tiêu Yến lần nữa giơ lên cái muỗng.

"Mẫu Hoàng, nhi thần.. Sợ không gánh nổi chức trách lớn này."

Không có mở miệng lần nữa, Bạch Lạc Tích nói ra từ chối.

"Yên tâm, chỉ cần ngươi thật lòng muốn làm tốt, tất cả mọi người sẽ giúp ngươi."

Tiêu Yến mỉm cười nhìn phía đứa trẻ, cho Bạch Lạc Tích ăn viên định tâm hoàn. Kỳ thực cô đã sớm biết, vị trí trữ quân nhất định là của Bạch Lạc Tích, Bạch gia sửa án, bạn cũ từ nhỏ đều sẽ chống đỡ, còn có Trang gia lợi thế lớn nhất trong triều, đến bây giờ đều không có rõ ràng tỏ thái độ chống đỡ vị hoàng nữ nào, nhưng bởi vì quan hệ của Trang Ôn, cho dù không ủng hộ Bạch Lạc Tích, cũng chắc chắn sẽ không đi ủng hộ Ninh Vương nữa.

Hai người độc lập ở chung một phòng, sau khi hồi cung Bạch Lạc Tích lần đầu tiên cảm thấy an lòng, ở trước mặt Tiêu Yến nàng luôn là cẩn thận từng li từng tí một như đi trên băng mỏng, không nghĩ tới chính mình luôn không muốn mở rộng cửa lòng, Tiêu Yến cũng đã âm thầm trải bằng con đường cho mình.

"Sau này không cho làm chuyện ngốc nữa."

Tiêu Yến cảm nhận được biến hóa của Bạch Lạc Tích, sủng nịch đem nàng ôm vào trong lòng.

"Ừm."

Mang theo một chút suy yếu và giọng mũi, Bạch Lạc Tích vui vẻ đáp lại.

"Đứa trẻ ngốc.."

Tiêu Yến nhìn Bạch Lạc Tích thè lưỡi, cười đùa nói.

Cô cả đời này mất đi quá nhiều, bỏ lỡ quá nhiều, nhưng giờ khắc này nhìn Bạch Lạc Tích, cô vậy mà vô oán vô hối, dường như chỉ cần đứa nhỏ này ở bên cạnh mình, cũng đã thỏa mãn.

"Mẫu Hoàng?"

Thấy Tiêu Yến nhìn mình xuất thần, Bạch Lạc Tích nhẹ giọng kêu.

"Tích Nhi."

Nghe Bạch Lạc Tích kêu, Tiêu Yến hình như thấy được Tiểu Tích Nhi, đứa trẻ không muốn xa rời chính mình, tin tưởng chính mình lại trở về rồi..

"Ân, Mẫu Hoàng."

Hai mẹ con nhìn nhau mà cười, đã trải qua vô số đau khổ, cuối cùng vẫn là cắt bỏ không được đoạn tình duyên này.

HOÀN
Bình Luận (0)
Comment