Tiêu Yến lạnh lùng nhìn bóng người quỳ xuống đất, vẫn chưa kêu đứng lên.
"Tiếp tục dùng bữa." Tiêu Yến dặn dò.
Ninh Vương và Hạ vương lại tiếp tục cầm lấy bát đũa, chỉ là dưới bầu không khí như thế này, ai cũng không đói bụng, qua loa ăn vài miếng, hai người thì đứng dậy cáo lui.
"Mẫu Hoàng, Tích Nhi nàng.." Trước khi đi Tiêu Lạc Vân có chút bận tâm.
"Trẫm biết nên làm như thế nào."
Tiêu Yến lạnh lùng cắt ngang Tiêu Lạc Vân, người sau chỉ có thể đưa cho Bạch Lạc Tích một ánh mắt tự cầu phúc.
Đại điện lại khôi phục bình tĩnh trước đó, Tiêu Yến ngồi ở vị trí đầu tiếp tục bận rộn, lại như chưa từng xảy ra gì cả, chỉ có Bạch Lạc Tích một mình quỳ ở trên mặt đất lát đá xanh lạnh lẽo, đầu óc có chút ảm đạm, xem ra vừa rồi gió lạnh thổi, bệnh tình hẳn là tăng thêm rồi.
Thân thể vốn là suy yếu, hơn nữa không có quy định thời gian phạt quỳ, Bạch Lạc Tích chỉ có thể kiên trì, nàng nhất định phải đánh cược, đánh cược thành tín Tiêu Yến làm quân vương, nhu tình thân là mẫu thân, đây là cơ hội tốt nhất, bỏ lỡ rồi, nàng chắc chắn sẽ hối hận.
"Muốn vào triều như vậy?" Ngay ở khi Bạch Lạc Tích cảm giác mình sắp không kiên trì được nữa, một thanh âm lạnh như băng vang lên.
"Thần chỉ là muốn đường đường chính chính đứng trong triều đình." Bạch Lạc Tích không chút do dự nào.
Lại là một trận yên tĩnh, Tiêu Yến mắt nhìn xuống bóng người quỳ dưới đất, trong lòng yên lặng suy tư, Ninh Vương hữu dũng hữu mưu là tướng tài, nhưng nếu như muốn trở thành nhất quốc chi quân, ít đi một mặt tàn nhẫn. Hạ vương xử sự gọn gàng nhanh chóng thủ đoạn tàn nhẫn, khiến người ta thần phục rất dễ dàng, nhưng để lòng người phục có chút khó. Nếu như Bạch Lạc Tích có thể vào triều làm quan, giúp đỡ hai người, có thể cũng là lựa chọn không tồi.
Bạch Lạc Tích quỳ trên mặt đất mỗi một giây đều là dày vò, Tiêu Yến cho nàng một loại áp lực vô hình, loại không xác định bên trong trầm mặc này, làm cho nhịp tim của nàng cũng không tự giác tăng nhanh.
"Hoàng thượng." Cuối cùng là Vinh Thiển phá vỡ yên tĩnh.
"Hả?" Tiêu Yến còn đang trầm tư, bị đột nhiên đánh gãy có chút không vui.
"Hoàng thượng, Điện hạ.."
Tiêu Yến ngẩng đầu nhìn lên, Bạch Lạc Tích sắc mặt trắng bệch, cái trán tất cả đều là mồ hôi, đã ngã xuống đất.
"Làm sao yếu ớt như vậy, đưa đến tẩm cung, tìm thái y xem thử." Trong lòng Tiêu Yến nháy mắt chính là phiền muộn.
Hết chương 26