Lạc Trần

Chương 109

Phù... mới tầng hai mà đã khó xử lý như vậy, vậy tầng tiếp theo không phải sẽ không qua được luôn chứ? Số 6 nằm dài dưới đất, mắt cá chết nhìn câu thang dẫn tới tầng 3 nơi góc tường.

- Đi.

Thương Huyền thu súng, mặt không đổi sắc bước qua cầu thang.

Thương Huyền lúc cầm vũ khí và lúc cầm đồ vật vẽ tranh khác nhau một trời một vực, tựa như một tướng quân nơi sa trường và một thư sinh trói gà không chặt, nếu không phải gương mặt giống nhau, ít ai có thể nghĩ hai người này là một.

Liên Tư Vũ và số 6 cũng cảm thấy là lạ, hai người liếc nhau.

Liên Tư Vũ : Ta nghi ngờ hắn tinh thần phân liệt.

Số 6 tỏ vẻ : Tôi nghi ngờ hắn dùng đạo cụ chuyển hoán linh hồn.

Liên Tư Vũ : Còn có thứ đồ chơi này?

Số 6 : Tôi đã thấy bọn người Địa Vực Vô Hằng dùng rồi.

Liên Tư Vũ : Có cách nào kiểm tra không?

Số 6 : Cái này thì tiểu nhân bó bay.

Số 6 phủi phủi bụi trên quần áo, nhún nhún vai.

[ Tiểu Ác Ma, linh hồn của mục tiêu nhiệm vụ không xảy ra sau lầm gì chứ?]

Tiểu Ác Ma nhanh chóng trả lời.

[ Không có sai lầm, hắn vẫn là hắn. ]

Liên Tư Vũ lần này an tâm, đuổi theo Thương Huyền.

Tầng thứ 3 rất rộng rãi, mặt đất được phủ một tầng nước trong suốt, nước này tràn ra từ một hồ nhỏ cách đó không xa, nhưng kỳ lạ là không thấy nguồn nước chảy vào hồ là từ nơi nào.

- Không có quái?

Số 6 nhìn xung quanh, mày nhíu chặt.

- Cẩn thật!

Liên Tư Vũ kéo số 6 lùi ra sau,Thương Huyền ở cách bọn họ quá xa, nhất thời bị thứ trong hồ kéo xuống nước.

"Rào!!"

- Đi xem không?

Số 6 khoanh tay nhìn mặt hồ vẫn còn gợn sóng, miệng hỏi Liên Tư Vũ.

- Đương nhiên.

Liên Tư Vũ liếc gã một cái, tự thân đi qua.

Thứ kia kéo Thương Huyền xuống đáy hồ, độc tác rất nhanh, bây giờ đã chỉ còn lại một cái bóng mơ hồ.

Liên Tư Vũ đang định sử dụng kỹ năng của mình thì phát hiện không dùng được, y sửng sốt nhớ ra đây là một thế giới được tạo hoàn toàn bằng giữ liệu, ảo hơn những vị diện y từng đi qua, cho nên không thể sao chép hoàn chỉnh kỹ năng được mang theo của một linh hồn xâm nhập.

Liên Tư Vũ không do dự nhảy xuống nước.

-Ưm!

Thứ kia kéo chân y, trực tiếp khiến y chìm xuống đáy hồ.

Thấy Thương Huyền đã hôn mê, bị rất nhiều tảo xanh quấn quanh, hệt như muốn tiêu hóa hắn.

Đáy mắt Liên Tư Vũ phát lạnh.

Số 6 chậm chạp không xuống giúp, Liên Tư Vũ cũng chẳng trông chờ vào gã, tay y cầm một thanh kiếm, chặt đứt thứ kéo chân mình.

Thương Huyền lúc nãy còn rất tốt, vừa bị kéo vào nước liền hôn mê...

Tảo xanh xung quanh vốn chẳng phải tảo ,mà là tay chân của một quái thú cấp 7. Quái thú cấp bảy đã hình thành tinh thần lực sơ cấp, nó vừa dùng tay chân xanh rờn tấn công Liên Tư Vũ, vừa dùng tinh thần lực quấy nhiễu y.

Nhưng so về tinh thần lực, một con quái thú mới có tinh thần lực làm sao so được với quái vật Liên Tư Vũ? Cho nên rất nhanh con thú xanh rờn đó liền bị Liên Tư Vũ làm cho nổ tung.

" Bùm! Rào rào..."

Mặt nước bắn lên màu máu, Liên Tư Vũ mặt không đổi sắc ôm Thương Huyền bơi lên.

Số 6 tựa vào góc tường nhìn y, chân gác lên chân, trông rất nhàn nhã.

- Ô ? Đại thần ngài thắng rồi? Ngài đừng trách ta không xuống giúp nhé! Ta sợ nước!

Số 6 giả lả ôm má, vẻ mặt (tự cho) rất kinh hoàng.

- Hừ.

Liên Tư Vũ lau đi vệt máu bên máu, đặt Thương Huyền xuống sàn nhà đầy nước, sau đó kiểm tra cho hắn.

- Đại thần , người ta có nỗi khổ riêng mà, người ta còn phải xử boss tầng này a!!!

Số 6 rối rít chạy lại. Đằng sau lưng số 6 là thi thể một con quái thú đang biến thành dữ liệu.

- Thật muốn Âu Mẫn thấy gương mặt này của ngươi.

Liên Tư Vũ lạnh lùng bĩu môi.

Bước chân của số 6 bỗng khựng lại, tay nắm chặt thành đấm, khớp tay hiện ra rõ ràng.

- Sao ? Muốn đánh nhau?

Liên Tư Vũ kiểm tra xong cho Thương Huyền, ngẩng đầu nhìn số 6. Y không nhầm, lúc nãy y cảm nhận được sát khí.

- Cái này thì không có ~

Số 6 ngẩng mặt lên cười.

Liên Tư Vũ không rảnh quan tâm, bởi vì Thương Huyền đang lẩm bẩm gì đó, y cúi đầu nghe thử.

Thương Huyền vẫn luôn lẩm bẩm những câu mơ hồ, Liên Tư Vũ nghe không hiểu, đơn giản là không nghe nữa, dựa vào tường, đợi Thương Huyền dậy.

Số 6 ngược lại hiếu kỳ đánh giá Thương Huyền vài lần, còn ngồi xổm chọc chọc hắn.

"Rắc"

Cánh tay chọc vào mặt Thương Huyền đã bị bẻ gãy, Thương Huyền dùng đôi mắt cực lạnh nhìn số 6 , số 6 ôm tay nhảy ra sau lưng Liên Tư Vũ.

- Đi thôi.

Liên Tư Vũ xoay người bước đi, y nghe thấy đằng sau vang lên một tiếng vang lớn, nếu không có gì bất ngờ, bức từng của tầng 3 chắc bị số 6 đấm thủng rồi.

[ Ký chủ thức tỉnh ký ức, tiến hành thanh trừ và dịch chuyển.]

Ánh mắt Thương Huyền một giây sau tối sầm,nhưng sau đó lại trở về bình thường.

Tầng 4.

- Có người.

Liên Tư Vũ tựa người vào cánh cửa, ánh mắt quét qua đám người đang tụ tập ở trong phòng.

Tầng này mang phong cách của một mê cung, phòng chính có 9 cánh cửa, 5 trong số đó đã mở, có thể thấy rõ các thông đạo âm u không có ánh sáng bên trong.

- Đại thần! Ngài chạy nhanh quá!

Số 6 thở hổn hển đuổi đến nơi, nhìn đám người trong phòng. Thương Huyền đi đằng sau, có lẽ bị giấc mơ ảnh hưởng , gương mặt Thương Huyền hơi tái nhợt.

Đám người kia cảnh giác nhìn ba người , Liên Tư Vũ thấy bọn họ không có sát ý thì không để tâm nữa, tùy tiện lựa một trong 4 cửa chưa mở, đi vào.

Số 6 biết vận may của Liên Tư Vũ, nhắm mắt đi theo y.Thương Huyền vẫn thất thần, nhưng bước chân cũng không chậm mà đi theo.

Những người kia liếc nhau, thương thảo một hồi rồi đi theo ba người.

Bình Luận (0)
Comment