Lạc Trần

Chương 139

Cuối cùng Liên Tư Vũ mang theo hai vị hoàng tử và một bình máu của Thần đế đến hôn lễ, sở dĩ mang theo bình máu là vì cần máu của Thiên Vũ hoàng tộc để mở cửa bảo tàng tiền triều.

Cách ngày đại hôn còn một tháng, vốn dĩ thời gian này đến Nguyệt Quốc thì dư dả, nhưng ai bảo đi cùng còn có một Quốc sư " một bước mệt mỏi, ba bước ho khan, 5 bước ốm đau, 7 bước ngất xỉu" như Liên Tư Vũ chứ, mặc dù y không ngại, nhưng hình tượng quốc sư không thể phá vỡ, cho nên cưỡi ngựa đổi thành xe ngựa,tốc độ còn không thể chạy nhanh, trì hoãn đi trì hoãn lại, đến ngày thành hôn Liên Tư Vũ mới đến nơi.

Hoàng thành Nguyệt Quốc đỏ rực, 10 dặm hồng trang không phải nói không.

Khi Liên Tư Vũ đến, tân nương cùng tân lang đang chuẩn bị bái đường thành thân, chủ vị là 3 "lão nhân" khác, Liên Tư Vũ đoán bọn họ là Quốc sư của 3 quốc còn lại.

Một phen khách sáo thăm hỏi, sau đó Liên Tư Vũ ngồi vào cái ghế còn lại, nâng mắt nhẹ nhàng đánh giá tân lang tân nương.

Tân lang mi phong mục tuấn, anh khí hào sảng, có khí chất mà bậc đế vương nên có, cho dù trẻ hơn Thần đế, nhưng khí thế lại mạnh hơn rất nhiều.

Tân nương che mặt nên không nhìn rõ, nhưng lọn tóc rơi ra khỏi khăn đúng là màu lục, Liên Tư Vũ còn cảm nhận được hơi thở ôn hòa thoang thoảng mùi thảo dược của hắn ta, không giống Liên Mộng, nhưng y cũng không thể chắc chắn.

Đến giờ Tuất ( 19h ~ 21h) buổi lễ mới coi như kết thúc, thị tùng sớm đã dẫn Đại hoàng tử và Ngâm Cẩn về nghỉ ngơi, Liên Tư Vũ thì cùng 3 quốc sư còn lại lưu lại.

4 vị Quốc sư của Tứ quốc giao tình không tệ, sợ bại lộ thân phận, Liên Tư Vũ không nói nhiều, một bộ dạng "im.lặng là vàng", may mắn tính cách của Thần Quốc Quốc sư cũng không thích nói nhiều nên mọi người chỉ có chút nghi hoặc chứ không nghĩ nhiều.

Thông qua cuộc nói chuyện này, Liên Tư Vũ biết tân nương kia không đơn giản, hắn ta là hậu duệ của Kỳ Lân.

- Tứ quốc yên bình quá lâu, nay... thời cơ đến rồi.

Nhật Quốc Quốc sư là một lão giả hạc phát đồng nhan, dung mạo mới đôi mươi, bất quá mái tóc đã bạc phơ, Quốc sư Nguyệt Quốc cũng như vậy, chỉ có Tinh Quốc Quốc sư mới ngồi lên vị trí này không lâu, dung mạo mang 2 phần non nớt, mái tóc đen mượt dùng ngọc quan cố định.

- Nhưng... Lần đi tìm bảo tàng này sợ là rất nguy hiểm.

Tinh Quốc Quốc sư nhíu mày, ánh mắt lo lắng. Liệu phỏng đoán những Quốc sư này có thể thông qua thứ gì đó nhìn đến tương lai, hoặc tính toán ra gì đó, dù sao trên người 3 vị quốc sư này đều có linh khí quẩn quanh.

- Mệnh này không thể đổi, Thiên Vũ hoàng triều dùng mấy trăm năm phân thành 4 phần, chúng ta muốn hợp lại thì thời gian không thể ít hơn.

Nội tâm Liên Tư Vũ đột nhiên cả kinh.

Ý của câu này... nếu thực sự như vậy thì đại lục này lại phải chiến loạn mấy trăn năm sao?

Rõ ràng biết phải chiến loạn thêm mấy trăm năn, khiến nơi này tử thương vô số, nhưng vẫn không ngăn cản...

Những vị Quốc sư này có phải không ôn hòa thiện lương như trong tư liệu không?

Giống như nhìn thấy trân kinh của Liên Tư Vũ, Nguyệt Quốc Quốc sư ôn hòa cười.

- Mọi thứ vốn bắt đầu rồi, chúng ta có nhúng tay hay không cũng không thay đổi được.

Liên Tư Vũ không hiểu, nhưng cũng không hỏi ra khỏi miệng.

...

Hôn kỳ 3 ngày sau, Liên Tư Vũ cùng 4 vị Quốc sư, còn có hoàng tộc các nước đến trung tâm đại lục.

Nơi này có một tiểu trấn tên Vĩnh An ( vĩnh viễn bình an), trấn này nằm giữa tứ quốc, không thuộc quản lí của quốc gia nào.

Phủ thành chủ có một cái hồ trong suốt như lưu ly, đây là đích đến của mọi người.

Liên Tư Vũ cầm bình ngọc trong tay, nhìn vào mặt hồ phẳng lặng. Chỉ cần đổ thứ này vào mặt nước, nước sẽ gợn sóng, giống như thiên hạ này...

Nhưng Liên Tư Vũ bây giờ lại phá lệ bình tĩnh, mở nắp bình ngọc, đổ từng giọt máu tươi vào.

Bình này có chút linh khí nên máu không khô, từng giọt máu rơi vào hồ, gợn sóng, phân tán, chìm xuống, mặt hồ bắt đầu xao động, nước đang rút đi.

Đến khi hồ cạn nước, Phượng Quân - Kỳ Tuyên bước xuống, dường như đang dò xét cửa vào.

- Tiểu Tuyên, cẩn thận.

Hai vị Quân Vương bên bờ hồ lo lắng kêu lên, nếu không phải Quốc sư không cho xuống, có lẽ họ đã nhảy xuống bế Kỳ Tuyên lên rồi.

Kỳ Tuyên không hổ là hậu duệ của Kỳ Lân, chỉ mới đi loanh quanh hai vòng đã tìm được cửa vào bảo tàng.

Cánh cửa tầng tầng lớp lớp mở ra, lộ ra một dãy cầu thang dẫn thẳng xuống dưới, sâu không thấy đáy, Liên Tư Vũ nhíu mày, y hình như ngửi thấy mùi tử thi, liếc nhìn những người khác, thấy bọn họ vẫn bình thường, chỉ có Kỳ Tuyên vô thức nhíu mày, dường như sảy ra chuyện gì đó khiến hắn khó chịu.

- Xuống thôi.

Liên Tư Vũ cầm đuốc từ tay tử sĩ, cùng những người khác đặt chân xuống cầu thang, tử dĩ thì ở trên canh trừng để tránh sảy ra chuyện.
Bình Luận (0)
Comment