Lạc Trần

Chương 147

Đã qua thập kỷ 90, bây giờ là thế giới hiện đại năm 2021.

Thân phận của y là một học sinh đã tốt nghiệp hiện giờ đang đi du lịch leo núi thám hiểm tìm kho báu gì gì đó, y không đi một mình, mà là cùng 2 người bạn thân.

Liên Tư Vũ sờ vị trí bị bắn trúng, bây giờ không còn vết sẹo dù là nhỏ nhất, thế nhưng tinh thần lực lại thiếu khuyết một lượng lớn... nếu còn bị giết thêm 3,4 lần, chắc chắn y sẽ hồn phi phách tán, xem ra sau này cần cẩn thận hơn.

- Nè! Tiểu Hạo, lại đây ăn cơm đi!

- Tới ngay!

Không có ký ức của "Tiểu Hạo" nhưng y đã ra bờ sông xem cách ăn mặc của người này, nếu đoán không sai thì là một người họat bát nhiệt tình như ánh Mặt Trời, chỉ cần không hỏi đến việc quá khứ, y tin mình sẽ không bị lộ.

Dưới ánh lửa, trên lưng chừng núi, ánh chiều tà, phong cảnh không tệ.

Ăn uống no nê mọi người xúm lại nghiên cứu bản đồ.

- Theo bản đồ, vượt qua ngọn núi này chúng ta liền tìm được kho báu rồi!

Một thanh niên hào hứng nói.

- Nếu chúng ta đi đúng đường.

Một nam nhân khác đẩy gọng kính, ngữ điệu có chút trêu tức.

- Tiêu Lâm! Câm cái miệng quạ của cậu đi!

- Tôi chỉ nói sự thật thôi, huống hồ chưa chắc đây đã là bản đồ kho báu. Cho dù là có kho báu chưa chắc sẽ bị người như cậu tìm được.

- Cái gì gọi là "người như cậu"?!

- À thì, là kiểu một năm từ nhà đến trường có thể lạc 200 lần ấy.

- Cậu mắng tớ mù đường đúng không?! Cậu mới mù đường! Cả nhà cậu đều mù đường!

Thanh niên còn lại tính tình nóng nảy nhưng lại có chút ngây thơ, hoàn toàn bị Tiêu Lâm kia xoay vòng vòng.

- Các cậu đừng tương ái tương sát nữa, bản đồ đâu rồi? Để mình xem một chút.

Liên Tư Vũ hớn hở chạy qua kiếm bản đồ, không chút để tâm hai vị "huynh đệ" nào đó vì một câu nói của mình mà đứng hình.

- Bản đồ này...

Vẻ ngoài Liên Tư Vũ hơi hứng thú, thực tế trong lòng đã dậy sóng.

Bản đồ này có ký hiệu của Thương Vũ hoàng triều.

- Tiểu Hạo, Tiểu Hạo, bản đồ có vấn đề sao?

Lục Du bên kia đang trừng mắt với Tiêu Lâm, nghe thấy Liên Tư Vũ lên tiếng thì vội vàng xích lại.

- Không phải, chỉ là nơi này có một ký hiệu nho nhỏ rất lạ.

Liên Tư Vũ chỉ vào góc phải mặt trát bản đồ, nơi có ấn ký như một bông hoa gai góc bị dây leo cuốn vào.

- Ồ thật ha! Sao tớ không để ý nhỉ?

Lục Du ngồi xổm lậy lật bản đồ đánh giá ấn ký này, nhưng nhìn đi nhìn lại đây cũng chỉ là một ấn ký, ngoài việc làm bản đồ đẹp thêm thì không giúp được gì.

- A Hạo, ông nội cậu làm nhà khảo cổ, cậu có nhận ra ấn ký này có gì lạ không?

Tiêu Lâm đẩy đẩy gọng kính, vẻ mặt nghiêm túc đi qua.

- Tớ, tớ không rõ lắm... nhưng tớ chưa từng thấy ấn ký này, trông không giống vẽ lên, mà giống như dùng một khung sắt có hình vẽ nung đỏ rồi ấn lên tấm da này.

- Da? Lúc trước cậu nói không biết nó làm bằng gì mà?

Lục Du nghi hoặc nâng đầu, không hiểu sao nó có cảm giác Tiểu Hạo hôm nay có chút lạ.

- Ừm, lúc nãy tớ cho lửa đốt một chút nên kiểm tra ra.

Liên Tư Vũ chỉ vào một góc nhỏ bị đốt cháy.

- Ồ, xem tớ này, đãng trí quá.

Lục Du xoa xoa đầu, cười rồi không để tâm nữa. Ngược lại Tiêu Lâm có chút cảnh giác nhìn y.

Trong lòng Liên Tư Vũ báo động, biết nếu còn làm ra hành động không hợp lẽ thường nhất định sẽ bị Thiên Đạo pháp tắc thông qua Tiêu Lâm mà tìm được y.

Liên Tư Vũ đảo mắt, hai mắt hơi sáng lên.

- Chỉ có một lều, tối nay tớ gác đêm nhé, ừm, nửa đêm đổi sang A Lâm, được không?

- Vậy còn tớ?

Lục Du chớp mắt, cảm giác bản thân bị bạn trí cốt xem nhẹ.

- Cậu sao? Tớ sợ nửa đêm thay ca mà đến sáng sớm cậu mới tỉnh.

Liên Tư Vũ nghịch nhĩ chớp mắt, khiến Lục Du cảm thấy trái tim thủy tinh của mình răng rắc răng rắc rơi xuống đất.

- Tiểu Hạo, cậu, cậu... cậu có mới nới cũ, rõ ràng đã nói sẽ thương tớ suốt đời, bây giờ lại có tân hoan... cậu, cậu và Tiêu Lâm... đôi cẩu nam nam các cậu...

Lục Du đứng trước mặt Tiêu Lâm là con mèo thích xù lông giương móng vuốt, trước mặt Lưu Hạo lại là một diễn đàn thích tự biên tự diễn.

- Ai biểu cậu tuổi lớn nhan sắc tàn tạ, sao so được với A Lâm ngọc thụ lâm phong?

Liên Tư Vũ hùa theo diễn sâu, sau đó hài lòng nhìn Lục Du vẻ mặt thương tâm gần chết, còn Tiêu Lâm bộ mặt lạnh te khinh bỉ.

Ánh mắt giám thị không còn ở nơi này nữa, Liên Tư Vũ biết mình lựa chọn đúng rồi.

- Tiểu Du, không cần đau lòng, tớ cùng cậu hồng hạnh vượt tường.

- Các người, các người...

Liên Tư Vũ chỉ tay vào Tiêu Lâm, vẻ mặt bị chọc giận đến muốn phun máu.

Tiêu Lâm không để ý đến y, ôm Lục Du vào lều.

- Tiểu Du? Vậy là biết tên cả hai rồi.

Liên Tư Vũ thu hồi tầm mắt, nhìn mặt trăng nơi đỉnh núi.

- Ngâm Cẩn, ngươi vẫn ở trong lăng mộ sao?

Liên Tư Vũ đặt tay lên vị trí trái tim, nơi đó một mảnh trống rỗng.

Nửa đêm...

Tiêu Lâm đến thay ca.

- Không được đụng vào em ấy.

Trước khi Liên Tư Vũ vừa ngáp vừa vào lều, Tiêu Lâm thấp giọng cảnh cáo.

- Yên tâm, tôi cũng không mù, nhìn ra tình cảm của cậu với A Du, A Du không nhiều tâm kế, đừng khi dễ cậu ta quá.

- Bình thường không phải cậu thường gọi cậu ta là Tiểu Du sao?

Bước chân Liên Tư Vũ khựng lại.

- Vì sợ cậu ghen a.
Bình Luận (0)
Comment