Lạc Trần

Chương 2

Ánh trăng thánh khiết, bóng tối huyền ảo, máu tươi mỹ lệ...

Vũ điệu của bóng đêm, như vũ công múa trên lưỡi đao của tử thần, vừa mờ mịt mê muội, vừa mang theo kích thích của cái chết...

Áo choàng xa hoa chạm đất, gió khẽ thổi, vạt áo nâng lên, từng hoa văn kim tuyến dưới ánh trăng phản chiếu ra những ánh sáng mê người.

Bàn tay như ngọc khẽ nâng, mũ chùm rơi xuống , gương mặt như ngọc bại lộ trong không khí, đuôi mắt ẩn ẩn âm lệ *, rõ ràng mang theo hơi thở chết chóc, lại không hiểu thấu khiến người ta mê đắm...

* Âm lệ : Âm lãnh + lệ khí.

Nhất là huyết đồng tựa máu kia, như viên ngọc xinh đẹp nhất thế gian,thực sự khiến người ta khó rời đôi mắt...

Khóe mắt khẽ nâng, trên môi ngậm ý cười tựa ôn nhu tựa khinh bỉ, con mồi của y nằm trong quan tài , đang say giấc lành, chẳng hay thần chết đã ghé cửa, muốn mang đi sinh mệnh của hắn.

Tay ngọc khẽ lật,chủy thủ như tuyết tạo thành một độ cung xinh đẹp, trước khi con mồi tỉnh dậy từ giấc mộng đẹp, đã mang đi hết thảy sinh mệnh và linh hồn của con mồi...

Cỡ nào tao nhã? Cỡ nào xinh đẹp? Cỡ nào diễm lệ?

Chẳng từ ngữ nào có thể hình dung, tựa như y vốn là một thứ hoàn mỹ không có khuyết điểm, đến cả việc cướp đi sinh mạng kẻ khác, cũng làm được thực tinh tế mỹ lệ...

Giọt máu rơi xuống lớp vải nhung bao bọc quan tài...

Huyết tộc bất tử sao?

Không, chỉ có những kẻ mạnh đến vô tình mới có thể bất tử.

Không tộc nào có thể giết huyết tộc , nhưng chính bọn họ lại có thể giết tộc nhân của mình, cũng có thể giết chính mình.

Huyết tộc cấp bậc cao rất dễ dàng giết huyết tộc có cấp bậc thấp hơn.

Vậy... phải chăng cấp bậc Liên Tư Vũ không phải chỉ là Thân Vương?

Ai biết được...

Ngay cả Huyết Vương, cũng chẳng biết thân phận thật của nguyên chủ...

"Bốp bốp bốp."

Ba tiếp vỗ tay phá vỡ yên tĩnh của màn đêm ,nhưng thực kỳ diệu là, lại chẳng đánh thức ai trong cung điện này...

- Vương.

Liên Tư Vũ đặt tay phải lên vị trí ngực trái, cúi đầu.

- Tư Vũ, ngươi thực làm ta bất ngờ ...

Thanh âm từ tính mang theo hương vị mê người, còn có một chút hứng thú khó phát hiện.

Vốn dĩ đến đây chỉ là vô tình, không ngờ lại có thể thưởng thức một cảnh sắc tuyệt mỹ như vậy.

Làm Huyết Vương, tuổi thọ của An Duy Tư rất dài, mà trong thời gian dài như vậy, đã sớm mài mong một số thứ... ví dụ như... tình cảm.

Nhưng không ngờ, khi vô tình thấy một màn vừa rồi, huyết mạch lại sôi sục.

Thực thú vị, rất lâu rồi chưa thấy thứ thú vị như vậy...

Huyết Vương liếm môi, con ngươi màu máu dường như càng thêm đậm.

- Ngươi, từ nay trở thành thân vệ của ta.

[ Tinh! Túc Chủ, thỉnh soát đầy hảo cảm của mục tiêu nhiệm vụ !]

- Vâng, thưa Vương.

Một lần nữa hành lễ, tư thái tao nhã không tìm ra chút khuyết điểm để bắt bẻ.

Biết rõ cốt truyện, biết rõ nhiệm vụ, lại chẳng phải một kẻ ngu ngốc nên hiển nhiên... Liên Tư Vũ rất dễ dàng làm ra vài tính toán chính xác.

...

Cách vài dặm gần đó, có một thiếu nữ cả người đầy máu thất thểu chạy, mùi vị của máu tươi trên người cô ta... khiến bất kỳ huyết tộc nào đều có thể điên cuồng.

Cô ta là ai?

Là Ngải Diệp Diệp - nữ chính.

Đằng sau cô ta là mấy côn đồ đang cầm gậy và dao, nhưng nữ chính làm sao có thể rơi vào tay những người đó?

- Ha, máu tươi thực hấp dẫn ~

Từ trong bóng đêm đi ra một người.

Tây trang chỉnh tề, tóc tai gọn gàng, ánh mắt sắc sảo, hứng thú mà nhìn cô gái ngất xỉu cách mình không đến mấy bước chân.

- Ngươi là ai?!

Đám côn đồ giơ vũ khí đề phòng, nơi này vốn ít người, huống hồ còn là một người ăn mặc sang trọng như vậy?

Vừa nghĩ liền thấy quỷ dị!

- Ta là ai? Các ngươi xứng biết tên sao?

Ngữ điệu thực bình thường, giống như câu chữ vừa nói ra không phải là một câu khinh người.

Quỳ một chân đáng giá cô gái dưới đất, căn bản chẳng để mắt đến mấy côn đồ bên kia.

Bị xem nhẹ khiến bọn chúng đỏ mắt, cả đám liếc nhau một cái, muốn cùng xông lên.

- Hừ.

Ôm cô gái lên, cùng với một tiếng hừ lạnh, bóng dáng của nam nhân chợt biến mất.

- Người đâu?!

Mấy tên côn đồ hơi hoảng loạn.

-Aaaaa...

Tàn ảnh chớp nhoáng, chưa đầy 3 giây đã sử lý xong đám người.

Biết làm sao được a?

Tốc độ vẫn luôn là sở trường của huyết tộc mà.

Nam nhân ghét bỏ nhìn mấy tên đã chết trên thảm cỏ, ánh mắt lần nữa đặt lên cô gái trong lòng.

Dung mạo hơi lem luốc, nhưng hương vị máu tươi trên người cô ta thực mê người...

Say mê ngửi hương vị ngọt ngào này, ánh mắt nam nhân thoáng cái khẽ thay đổi...

Thực thơm ngọt...

Tuy rằng rất muốn nếm thử một ngụm, nhưng hương vị máu tươi của nhân loại vốn tùy theo tâm tình sẽ biến hóa, lúc vui vẻ máu tươi sẽ càng ngọt ngào, đau khổ sẽ cay đắng, buồn bực sẽ chua chát... khi ngất xỉu thì sẽ nhạt nhẽo hơn nhiều, bởi vậy muốn thưởng thức một mỹ vị ngon lành, hắn vẫn nên kiên nhẫn để người trong ngực tỉnh lại...
Bình Luận (0)
Comment