Lạc Trần

Chương 38

Cũng không ai biết Lạc tiểu thư và Liên Tư Vũ đã nói gì, chỉ biết hôm đó Lạc tiểu thư ủy khuất ôm mặt khóc lóc trở về, vài ngày sau đều không dám ra cửa.

Hôm sau truyền ra tin tức, Lạc tiểu thư trúng độc thân vong.

Các suy đoán đáng sợ được lan truyền, nhiều nhất là tin Hoàng Hậu hẹp hòi ghen tị với Lạc tiểu thư từng là Quý Phi, nên ở trong cung khi dễ nàng ta , sau đó âm thầm hạ độc.

Lòng dạ nhỏ nhen độc ác lại tàn nhẫn, nhất thời khiến mọi người phản cảm vô cùng.

Người dân bên ngoài mắng chửi chán ghét ra sao Liên Tư Vũ không để tâm, y chỉ muốn biết , ai đứng sau lưng trò quỷ này.

Vị Lạc tiểu thư kia đầu óc không được tốt lắm, bị người ta tính kế rồi đem bán cũng là việc có thể hiểu , chỉ là bây giờ Lạc Anh chết rồi, Tể Tướng hẳn đang rất hận hắn nhỉ?

Tể Tướng dã tâm rất lớn, có phải gã mượn tay nữ nhi đẩy y xuống khỏi hậu vị, sau đó sử lý Thương Huyền, rồi thuận lý thành chương đẩy một hoàng tử lên ngôi vị, chính mình nhiếp chính ?

- Chủ tử, chủ tử, bên ngoài, bên ngoài...

Tiểu Đào thở hổn hển bước vào, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt.

- Đồn đãi ta độc ác tàn nhẫn, bụng dạ hẹp hòi, ép chết tiểu thư Tể Tướng phủ?

Liên Tư Vũ không để tâm lắm, vừa hỏi vừa duyệt tấu chương.

- Chủ tử! Sau người có thể bình tĩnh như vậy! Bọn họ, bọn họ rõ ràng là vu khống cho người!!

- Miệng trên người bọn họ, bọn họ muốn nói thì nói , ta đâu mất miếng thịt nào đâu?

Liên Tư Vũ nhíu mày , tấu chương này có vấn đề.

- Chủ tử...

Tiểu Đào oan ức thay y.

- Ra ngoài đi, ngủ một giấc, ăn no vào, không cần để ý đến những lời nói đó.

-... Vâng.

Tiểu Đào biết y không để tâm chỉ có thể xám xịt lui ra ngoài.

Mấy hôm nay Liên Tư Vũ ra lệnh cho cấm vệ quân đóng cửa cung lại, ai đến cũng không tiếp, tấu chương thì giao cho thị vệ giữ cửa, để bọn họ chuyển cho y, quan viên không muốn dâng tấu cũng không sao, y khỏi phải làm việc, ngược lại cho y thời gian nghỉ ngơi, Tể Tướng kéo người đến đòi công đạo cho nữ nhi cũng không sao, ám vệ và cấm vệ quân không phải để chưng, ai động tay chân thì đau kiếm không có mắt đâu.

Bởi vậy ngoài cung loạn thành một đoàn, trong cung ngược lại rất an tĩnh.

- Người đâu.

Liên Tư Vũ nhàn nhạt gọi.

Một ám vệ ngay tức khắc xuất hiện trước mặt y.

- Điều tra xem những gì trong tấu chương có phải là thật không, nhớ kỹ, nếu là thật thì phải thu thập chứng cứ thật rõ ràng.

- Vâng.

Ám vệ cung kính đáp lời rồi cầm tấu chương rời đi.

Ánh mắt Liên Tư Vũ là lạ, trên môi vương một nụ cười có chút châm chọc.

...

Phố lớn ngõ nhỏ trong Hoàng thành đều bàn tán chuyện Hoàng Hậu độc ác tàn nhẫn , thậm chí còn có người kể ra vài dị bản kinh khủng rùng rợn, khiến người người đều khiếp sợ rùng mình, muốn tránh xa Hoàng Hậu.

Nhưng mà hôm nay có chút là lạ...

Bọn họ không mắng chửi Hoàng Hậu nữa, mà là chuyển sang khen ngợi y!

- Hoàng Hậu quả nhiên hiền đức! Vì dân trừ hại, người là phúc bảo mà thần linh ban xuống.

Có người khoa trương ca ngợi.

Tại sao?

Bởi vì...

Lạc tiểu thư và Tể Tướng chính là mặt người dạ thú!

Vị Lạc tiểu thư này dùng cấm thuật hại chết rất nhiều nhi tử của Thương đế , từ trong bụng mẹ hay vừa sinh ra đều bị Lạc Quý Phi năm xưa hại chết!

( Trước khi Thương Huyền xuyên đến thì nguyên chủ có quan hệ với các vị phi tần, nhưng mà vẫn không một ai bình an nuôi lớn hài tử)

Tể Tướng dã tâm bành trướng, muốn nhi nữ của mình mang thai hoàng tử đầu tiên , sau đó khống chế vị hoàng tử này, để chính mình nắm giữ chuyện triều chính!

Âm mưu bị vạch trần, cả nhà Tể Tướng bị phán tội, nam thì xử trảm , nữ xung quân.

Nghe được tin tức này, một vị tỳ nữ trong Thường Trúc Viên ( Nơi ở của Lạc Anh) buông chổi trên tay, ánh mắt lạnh đến lợi hại.

Nàng ta đang vận công chạy khỏi nơi này thì thân thể bỗng mềm nhũn xuống.

Hoảng loạn, nàng ta quay đầu nhìn xung quanh, hòng nhìn ra vị trí của kẻ đã hạ độc .Tầm mắt dần dần mờ đi, nàng ta biết độc trên người đã phát tác, trước khi mất ý thức, nàng ta nghe được hai chữ.

- Mang đi.

...

- Khụ khụ...

Bị mùi hương khó ngửi xung quanh hun tỉnh, thị nữ kia hoảng hốt nhìn xung quanh.

Địa lao ẩm ướt âm u...

Lòng nàng ta trùng xuống.

- Tỉnh rồi sao? Tô tiểu thư.

Một giọng nói nhàn nhạt vang lên, rõ ràng không mang theo cảm xúc gì, nhưng lại khiến nàng ta có cảm giác bị chế giễu châm biếm.

- Liên, Tư , Vũ.

Tiếng nói âm u như của loài rắn độc vang lên.

Nàng hận!

Thực sự hận nam tử trước mắt này!

Hận nam tử này cướp đi tất cả của nàng ta!!!

Hậu vị!

A Huyền!

Quyền thế!

Đều bị một kẻ không biết chui ra từ đâu này cướp mất!!

- Ta rất nghi hoặc, tại sao Tô tiểu thư lại hận ta như vậy, phải chăng vì...

Liên Tư Vũ mân mê môi, mắt cũng không chớp phun ra vài chữ.
Bình Luận (0)
Comment