Lạc Trì

Chương 1

“Ê, là cậu ta kìa.”

Diệp Khâm vừa uống xong ngụm nước vào bụng thì đã bị Chu Phong ở bên cạnh dùng cùi chỏ huých một cái.

Cậu híp mắt lại, nhìn ra bên ngoài thông qua tấm kính của cửa hàng, Diệp Khâm nhìn thấy một cậu con trai cao to mặc áo phông màu trắng cùng với quần đen đang chuyển những thùng nước khoáng từ trên xe xuống, không hề tốn chút sức nào mà ôm ba thùng xếp chồng lên nhau bước về phía cửa hàng.

Diệp Khâm lè lưỡi ra, liếm sạch sẽ vệt nước còn đọng lại trên môi châu, hỏi chuyện bâng quơ: “Tôn Di Nhiên… muốn ngồi trên ghế phó lái xe chuyển hàng cười mãi vậy sao?”

Chu Phong ngẩn ra một lát, mãi sau mới kịp phản ứng vỗ lên mặt bàn nói: “Chỗ nào có thể chứ? Tên kia ở lớp bên cạnh, ở đây làm mấy việc vặt kiếm tiền mà thôi, có phải nhân viên bốc vác chính thức đâu mà đòi.”

Tầm mắt Diệp Khâm đuổi theo cậu con trai đang chuyển hàng kia, nhìn thấy cậu ta đặt ba thùng nước nặng nề xuống đất, mở nắp thùng ra một cách dứt khoát, rồi một tay hai chai bày lên kệ hàng.

Giữa trưa nóng nức, mà trên người cậu ta giống như không hề chảy tý mồ hôi nào, trông cũng không giống những học sinh nam trong trường, sau khi tản bộ một vòng trên thao trường trở về trên lưng sẽ đổ đầy mồ hôi, quần áo dính vào vào người hôi hám bẩn thỉu.

Lại uống thêm một ngụm nước khoáng, Diệp Khâm chép miệng một cái, cau mày hỏi: “Cậu ta học trường mình sao?”

“Đúng vậy, không phải đã nói rồi à, là học sinh xuất sắc của trung học phổ thông thuộc Đại học Sư phạm mới chuyển về học kỳ này đó, vì học bổng thôi, trường mình hứa hẹn nếu thi đỗ Bắc Đại Thanh Hoa gì đó sẽ trao phần thưởng sáu chữ số kia kìa.”

Chu Phong xì một tiếng, “Vì chút thể diện đó, lãnh đạo trường mình đúng là cũng không dễ dàng gì, tháng trước chuyện cậu ta làm thêm ở bên ngoài bị tố cáo đấy, cậu đoán xem xử lý thế nào, phòng giáo vụ đã dùng lý do “không ảnh hưởng đến tỷ suất chuyên cần” mà gác lại đó, tôi xem như đã thấy rõ rồi, cái gì gọi là nội quy kỷ luật nhà trường trước mặt học bá như thế này đều là vô dụng hết.”

Chu Phong đối với người con trai kia oán khí rất nặng, nguyên nhân không phải tại cậu ta, mà là gần đây Chu Phong đang theo đuổi một cô bạn tên là Tôn Di Nhiên, nhưng người ta sau khi ăn hết bảy bảy bốn chín bữa sáng của cậu liền đan tay lại với nhau nói lời từ chối: “Xin lỗi, tôi đã có người mình thích rồi.”

Chu Phong nổi khùng tại chỗ, hỏi thẳng người Tôn Di Nhiên thích là ai, sau đó liền đi tìm bạn thân là Diệp Khâm đây, tuyên bố muốn đánh tên kia một trận.

Diệp Khâm không vội, thong thả ung dung uống hết nước, dùng chai nước không gõ xuống bàn nói: “Tôi hỏi cậu, tên kia và Tôn Di Nhiên hẹn hò rồi sao?”

Châu Phong lắc đầu: “Còn chưa.”

“Thế cậu gọi tôi đến đây làm gì?”

Chu Phong vừa nãy là lửa giận công tâm, lòng như lửa đốt mới kéo Diệp Khâm đến, bây giờ mặt lại ngơ ngác, gãi đầu, nghĩ không ra vì sao lại gọi cậu ấy đến.

Diệp Khâm bị EQ của bạn thân đánh bại, bĩu môi nói: “Nói cách khác, Tôn Di Nhiên đơn phương thích cậu ta, cậu thì đơn phương thích Tôn Di Nhiên, thế thì cậu còn cơ hội rồi.”

“Nhưng mà…” Chu Phong nghẹn lời.

Diệp Khâm đứng lên, dùng chai nước không gõ vào đầu cậu bạn một cái: “Nhưng nhị cái gì, hai con đường, một là thừa thế xông lên đoạt lại người ta, hai là bái phục chịu thua theo đuổi đứa con gái khác, tôi tung đồng xu giúp cậu quyết định nhé?”

Cậu vừa nói vừa đút tay vào túi quần định lấy đồng xu ra, lại bị Chu Phòng ấn lại, nhăn nhó nói: “Cái này để tôi tự làm là được rồi… Để tự tôi.”

Diệp Khâm ném chai nước không đi, phủi mông một cái đứng lên: “Tôi đi trước đây, buổi chiều có tiết của lão Tôn cậu tìm lý do chống chế cho tôi nhé.”

Chu Phong tức giận, bật dậy nói: “Cậu đi đâu? Tiết của lão Tôn tôi không có gan làm thế đâu, lần trước thiếu chút nữa là bị mời phụ huynh đó!”

Diệp Khâm từ đâu lấy ra một chiếc chìa khóa xe tung hứng trong tay hai cái nói: “Tối qua là ai mượn xe tôi ấy nhỉ? Lư Dương Phàm còn có Triệu Dược…”

Chu Phong vội vàng giơ tay lên, gương mặt đau khổ thỏa hiệp nói: “Là tôi là tôi, tôi đã hẹn tuần sau đưa Di Nhiên ra ngoại ô dạo chơi, tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu, nghĩ mấy lần cũng được.”

Diêm Khâm hài lòng, nắm chặt chìa khóa xe đấm một cái vào bả vai Chu Phong, động viên cậu ta nói: “Tôi bảo này, Tôn Di Nhiên nếu như đã chịu nhận lời mời của cậu ấy, thế là cậu vẫn còn cơ hội đó, cố gắng lên đừng có nản.”

Nước khoáng trong siêu thị nhỏ uống cứ thấy kỳ kỳ, lúc Diệp Kham đi đến cửa còn cảm thấy không thoải mái, rẽ sang một bên chuẩn bị trốn học đi bằng cửa sau, thì tầm mắt cậu lại lơ đãng nhìn xẹt qua cửa kính thủy tinh, liếc thấy tình địch của Chu Phong vẫn đang chuyển đồ.

Thị lực của Diệp Khâm tốt, cách xa như vậy vẫn còn thấy rõ đường nét cánh tay rắn chắc của người kia dưới ống tay áo phông ngắn, có một cô gái đang nói chuyện với người kia, cậu ta hơi khẽ cúi đầu góc mặt nghiêng nghiêng để lộ ra sống mũi cao cùng độ cong tự nhiên của bờ môi mỏng.

Diệp Khâm ngẫm nghĩ thưởng thức, nghĩ thầm, chẳng giống học bá một chút nào.

Cổng sau có mở một cánh cửa nhỏ bên hông vừa vặn để một người đi qua, trong thời gian nghỉ trưa bác bảo vệ già còn đang ngủ gà gật, Diệp Khâm quen cửa quen nẻo bước qua, bỗng trước mặt liền đụng phải học bá đích thực Liêu Dật Phương đang dừng xe đạp.

Trường Lục Trung của Diệp Khâm cũng miễn cưỡng được coi là khu trọng điểm, vì hưởng ứng khẩu hiệu ưu tiên phát triển tố chất con người cho Quốc gia, hiệu triệu trăm hoa đua nở, học sinh vừa có thể vào học theo cách truyền thống hoặc cũng có thể đóng tiền góp vốn để được vào học.

Và còn có thể như Liêu Dật Phương đây, được dùng học bổng mời đến, chủ yếu là là để giữ thể diện, bảo đảm hàng năm sau khi thi ĐH, trường học có thể vui mừng mà treo lên tấm khẩu hiệu “Chúc mừng bạn học XX đã thi đỗ trường ĐH nào đó”.

Học sinh và phụ huynh cho con em mình học cái trường này hoặc là cầu tiền không thì cũng cầu lợi, nhưng Diệp Khâm lại không giống như vậy, cậu học trường này đơn giản là vì: gần nhà.

Nói cách khác, hiện tại cậu mà chui ra từ cửa sau đi bộ chừng một phút là về đến cửa nhà, so với cái trường Quốc tế vứt đi kia gần hơn nhiều, một ngày ba bữa cũng có thể giải quyết ở nhà, còn có thể tranh thủ ngủ thêm một lúc, thêm nữa trường học quản lý cũng không gắt, tiết tấu chầm chậm thư thích, năm đó khi chuẩn bị lên cấp ba Diệp Khâm dựa vào lí lẽ biện luận không thể thực hiện được nguyện vọng, đành phải xài chiêu khóc lóc quấy nhiễu cha mẹ nhất quyết là phải học ở Lục Trung mới thôi, bởi cậu tự giác nhận thấy không còn chỗ nào thích hợp hơn trở thành nơi chốn cho cậu ngoài Lục Trung nữa.

Nhưng mà có hoàn hảo đến thế nào đi chăng nữa vẫn sẽ có khiếm khuyết, ví dụ như việc bị phân đến một lớp có cậu lớp trưởng còn có trách nhiệm hơn cả giáo viên chủ nhiệm này.

Liêu Dật Phương có biệt danh là Liêu Bao Hết, trừ việc học hành của bản thân ra còn hỗ trợ giáo viên đôn đốc các bạn học tập, dường như là dùng hết thời gian cùng tinh lực của bản thân để quan tâm đến sinh hoạt của các bạn trong lớp, ngay cả đến thời gian nghỉ theo thường lệ của các bạn học nữ trong lớp, cậu ta đều nhớ kỹ trong lòng, lúc học Thể dục còn chủ động xin nghỉ cho mấy cô bạn ấy, là người cống hiến hoàn toàn cho công việc.

Nhưng đối với thời kỳ phản nghịch của các thiếu nam thiếu nữ những năm mười bảy mười tám tuổi mà nói, cái tính cách đặc thù này của cậu ta rất khiến người khác thấy phiền. Ví dụ như hiện tại, Liêu Dật Phương khóa xe xong, nhìn thấy Diệp Khâm rõ ràng rồi thì vội ôm lấy sách, một đường chạy chầm chậm đến trước mặt cậu: “Bạn học Diệp cậu đi đâu thế? Còn có 3 phút nữa là chuông chuẩn bị đến tiết học mới sẽ reo lên đấy.”

Cửa sau đường hẹp người hiếm, liếc mắt một cái là có thể nhìn đến cùng, Diệp Khâm dứt khoát không trốn, tỉnh bơ nói dối: “Về nhà lấy quyển sách, buổi chiều cần phải dùng đến.”

Liêu Dật Phương nghiêm mặt nói: “Không mang quyển nào? Vật lý hay là Sinh vật, tôi sang lớp bên mượn cho cậu.”

Diệp Khâm quả thật là muốn trừng mắt, nhưng trên mặt lại cười, nói: “Đều không mang theo cả, không có chuyện gì đâu cũng không cần phiền cậu như vậy, hôm qua tôi còn mượn vở ghi chép của Di Nhiên cũng để quên ở nhà mất rồi, không về mà lấy thì buổi chiều cậu ấy giết tôi chết.”

Liêu Dật Phương đẩy gọng kính lên, nói: “Thế à, vậy cậu đi nhanh lên rồi về nhé. Buổi chiều tôi có mượn vở ghi chép môn Hoá của bạn học Trình lớp bên cạnh, tôi cũng sẽ photo cho cậu một phần, bài kiểm tra mười lăm phút lần trước tên của cậu lại giảm năm hạng đấy.”

Diệp Khâm không quen biết bạn học Trình này, cậu sốt ruột muốn đi, cười hì hì cảm ơn lớp trưởng, đối phó xong liền quay đầu bỏ chạy.

Bởi vì vấn đề tình cảm của Chu Phong làm chậm trễ chút thời gian, Diệp Khâm hôm nay lại không lái xe, may nhờ tay dài chân dài chạy cũng nhanh, trên đường đi vẫn tới kịp cửa hàng lấy hoa cùng bánh ngọt đã đặt trước.

Lúc về đến nhà, mẹ cậu là La Thu Lăng đang muốn đi ngủ trưa, thấy con trai trở về, liền lập tức khoác áo vào, dặn dò cô giúp việc lấy bánh sữa tươi ở trong tủ lạnh ra, kéo Diệp Khâm đến bên cạnh bàn ngồi xuống: “Nửa buổi sáng là mẹ làm xong rồi mà chờ mãi không thấy con về, mau ăn đi, để thêm một lúc là không còn tươi nữa đâu.”

Thanh âm lúc nói chuyện của La Thu Lăng thực dịu dàng, giống như một cơn gió nhẹ thổi qua, thổi tan một chút cảm giác buồn bực sản sinh trong lòng Diệp Khanh vì cha cậu không ở nhà. Cậu cầm một viên bánh sữa tươi lên bỏ vào trong miệng, vừa nhai vừa khen: “Ngon lắm ạ.”

La Thu Lăng cười thật dịu dàng: “Con ấy, không phải đã nói buổi trưa không phải chạy về sao, buổi tối cũng giống vậy.”

Diệp Khâm vỗ vỗ vào hộp bánh ngọt: “Đợi đến tối, hoa cùng bánh ngọt cũng không còn tươi nữa đâu mẹ.”

Trên nến sinh nhật không có khắc số, người khác cũng nhìn không ra La Thu Lăng đã bốn mươi tuổi. Hai tay dì ấy đan vào nhau, cằm để lên trên mu bàn tay nhắm mắt lại cầu ước, ánh nắng giữa trưa rơi trên người dì ấy, như được phủ một vầng sáng nhẵn nhụi mông lung.

Diệp Khâm hé mắt ra, trong lúc sững sờ hồi tưởng lại, người phụ nữ mặc bộ quần áo màu trắng được bao phủ bởi một tầng sáng trước mắt này, biến trở về dáng vẻ của thiếu nữ trên bức ảnh cũ, hồ đồ ngây thơ, không rành thế sự, chỉ nét dịu dàng giữa mặt mày vẫn là như trước.

Nếu đã nhờ vả Chu Phong giúp đỡ, Diệp Khâm buổi chiều đương nhiên sẽ không đến trường.

Cậu không lái xe, lại lấy chiếc xe đạp đã vứt xó lâu ngày trong nhà kho ra, lau rửa một hồi rồi liền đạp ra cửa.

Điện thoại trong túi đã định vị sẵn đường đi, cậu nghe theo tiếng hướng dẫn trái rẽ phải quẹo, từ xa đã nhìn thấy biển số nhà tiểu khu Ngọc Lâm, mới phanh lại giảm bớt tốc độ.

Chỗ này Diệp Khâm chưa từng đến bao giờ, lúc lái xe tình cờ đi qua cũng lười liếc mắt nhìn, mấy mảng tường xám xịt của chung cư năm tầng nhét chung một chỗ, bước đầu nhìn ra bên trong ít nhất có ba trăm gia đình đang sinh sống, chiếm diện tích còn không lớn bằng một nửa vườn hoa của biệt thự Diệp gia ở ngoại ô, Diệp Khâm khinh bỉ “xì” một tiếng, thầm nghĩ căn phòng rách nát như vậy thế mà lại còn có thể kim ốc tàng kiều, lão già quả thật là ghê gớm.

Cửa tiểu khu không có bảo an, Diệp Khâm một đường lái xe tiến lên, biển số nhà ở cái khu cũ kỹ này đã sớm bị gió thổi nắng chiếu đến bay màu cả rồi, Diệp Khâm hỏi một ông lão đang đi dạo dưới tầng, mới biết toà số ba chính là toà nhà phía trước.

Diệp Khâm ngửa đầu lên nhìn, ngoại trừ những bộ quần áo đủ màu sắc trên ban công các nhà, còn lại cái gì cậu cũng đều không nhìn thấy.

Cuối hè đầu thu khí trời vẫn còn hơi khô nóng, ông lão phe phẩy cái quạt, theo tầm mắt của cậu hướng lên trên nhìn: “Nhóc con đang nhìn nhà ai thế?”

Dưới tầng, thùng rác không đậy nắp tản ra mùi đồ ăn thối rữa, Diệp Khâm theo bản năng nhíu mày lại, lắc đầu nói “cháu nhìn lung tung thôi”, sau đó cậu xoay đầu xe lại, hướng cửa lớn tiểu khu đạp đến.

Đạp không đến hai mươi mét, Diệp Khâm lại vòng trở về, một chân chống đất, cằm khẽ nâng lên, dùng biểu tình kiêu căng che giấu nội tâm bất an, hỏi ông lão vẫn đứng tại chỗ cũ: “Ônh ơi cho cháu hỏi trong toà nhà này, có người phụ nữ nào họ Trình không ạ?”
Bình Luận (0)
Comment