Lạc Trì

Chương 18

Diệp Khâm thêm mắm dặm muối nói chuyện mình đã về đây vội vàng thế nào, vội đến nỗi ngoại trừ di động và hộ chiếu cái gì cũng không mang theo cho Trình Phi Trì nghe một lượt.

Trình Phi Trì hỏi: “Vậy cậu đến đây bằng cách nào?”

Diệp Khâm đáp: “Đến sân bay có lái xe mẹ tôi gọi đến đón.”

“Tại sao không về nhà?”

Diệp Khâm chớp chớp mắt, phản ứng cực nhanh, nói: “Tôi không mang theo chìa khóa, cô giúp việc được nghỉ về nhà rồi nên không vào được.”

Có căn có cứ lại còn logic như thế, Trình Phi Trì cũng không truy hỏi thêm nữa mà kéo cậu ra đi ra ngoài tiểu khu.

Diệp Khâm ngoảnh đầu lại nhìn: “Chúng ta không đến nhà anh à… Hay anh cũng không mang chìa khóa?”

Bước chân của Trình Phi Trì dừng lại, hỏi: “Cậu đã gõ cửa chưa?”

“Gõ rồi,” Diệp Khâm nói, “Nhưng nhà anh không có người, nếu không tôi cũng chẳng phải ngồi xổm ở bên ngoài như thế.”

Trình Phi Trì cũng quay đầu lại liếc mắt nhìn về hướng tòa nhà số ba, gian bếp cùng phòng khách nhà anh đều không sáng đèn.

Nhìn xong rồi cũng không nói gì, coi như âm thầm xác nhận lời giải thích “không mang theo chìa khóa”, anh dẫn Diệp Khâm đi vào một dãy các khách sạn gần tiểu khu Ngọc Lâm.

Trước khi vào cửa, Diệp Khâm khom người xuống trốn ở phía sau Trình Phi Trì: “Anh… anh dẫn tôi đi thuê phòng à?”

Xét trên ý nghĩa truyền thống, “đi thuê phòng” chính là chỉ việc vào ở trong khách sạn, là nơi cung cấp phòng nghỉ cho con người, nhưng mà ở đây, rõ ràng là Diệp Khâm còn tăng thêm một loại hàm ý vặn vẹo nào đó.

“Không phải cậu lạnh sao?” Trình Phi Trì không buông bàn tay đang kéo người kia ra, mặt không cảm xúc hỏi, “Không phải không còn chỗ nào để đi nữa sao?”

Diệp Khâm kinh sợ đi theo anh vào làm thủ tục thuê phòng, lúc đi thang máy lên tầng, trong lòng còn tự an ủi, mình cũng là đàn ông con trai cơ mà, hoảng loạn cái rắm gì.

Sau khi quẹt thẻ bước vào, điều hòa cũng liền thổi ra một chút hơi ấm, Diệp Khâm cởi áo đồng phục trên người mình ra, như lãnh đạo đi thị sát mà đánh giá xung quanh: “Cửa sổ này không mở được à? Rèm bẩn thế… giường cũng bé nữa, ga giường đã giặt chưa vậy?Chỗ này người có thể ngủ được sao?”

Đánh giá xong lại chạy đến nhà vệ sinh, bám vào cánh cửa hỏi Trình Phi Trì đang hứng nước vào bình siêu tốc: “Chúng ta đến khách sạn Hilton ở trung tâm đi, tiền thì anh cứ trả trước rồi tôi sẽ gửi lại sau.”

Trình Phi Trì lấy nước xong, thẳng thắn lướt qua người Diệp Khâm đi ra bên ngoài, vừa khom lưng xuống tìm ổ cắm vừa nói: “Tiền tôi mang theo không đủ.”

Diệp Khâm làm mặt xấu sau lưng anh, nuốt lại vào bụng những lời lẽ ghét bỏ, để chân trần chạy đến đứng dưới máy điều hòa sưởi ấm.

Sau khi nước được đun sôi, Trình Phi Trì cẩn thận rót ra cốc rồi đưa cho Diệp Khâm trước.

“Tôi muốn uống soda lạnh.” Diệp Khâm cau mày nói, “Ở đây có phục vụ phòng không? Tôi đi gọi hỏi lễ tân mới được.”

Trình Phi Trì vẫn nhét cốc nước kia vào trong tay Diệp Khâm: “Không bảo cậu uống, cầm cho ấm tay thôi.”

Trong lúc đợi Trình Phi xuống dưới mua soda rồi trở lại, Diệp Khâm cũng cảm thấy là mình có hơi quá đáng. Người kia rõ ràng có tâm trạng không tốt, cậu còn hung hăng khiến anh không thoải mái còn không sợ bị ném ra ngoài hứng gió trời nữa.

Lúc nhận được chai soda đã vặn nắp, Diệp Khâm uống một ngụm lớn rồi mới hỏi Trình Phi Trì: “Sinh nhật mà anh vẫn đi làm thêm à?”

Trình Phi Trì chỉ “ừ” một tiếng, dường như không muốn nhắc đến đề tài này.

Hai người ngồi song song trên giường, Diệp Khâm hơi nhích đến trước mặt Trình Phi Trì, nói: “Chúng ta ra ngoài mua một cái bánh kem đi có được không, rồi khoản đó cứ ghi nợ cho tôi.”

Trình Phi Trì thấp giọng nói: “Không cần đâu.”

“Như vậy sao được.” Diệp Khâm nhảy xuống từ trên giường: “Tôi ở xa bay về, chình là vì muốn tổ chức sinh nhật cho anh, không có bánh kem thì còn gọi gì là sinh nhật nữa.”

Trình Phi Trì ngẩng đầu lên, tầm mắt liếc về phía cậu nhưng mi mắt rất nhanh lại rũ xuống: “Không phải sinh nhật cậu cũng không ăn bánh kem sao?”

Diệp Khâm ngẩn ra một lúc mới nhớ lại, hóa ra anh đang nhắc đến hôm đông chí ấy ở bên ngoài quán ăn cậu đã nói hôm đó là sinh nhật của mình. Diệp Khâm đương nhiên không thể nói cho Trình Phi Trì biết đó căn bản không phải là sự thật, nhưng lúc này cậu chỉ cảm thấy chột dạ đành hạ thấp giọng nói: “Đó… đó không phải là vì tình huống đặc biệt sao?”

Dáng vẻ kia của cậu không biết đã chọc vào chỗ buồn cười nào của Trình Phi Trì, mà lại khiến anh có thể khẽ cười nhẹ một tiếng, rồi lại vỗ vào giường nói: “Nằm xuống đắp chăn đi, đầu gối lạnh đến đỏ lên rồi kìa.”

Thấy Trình Phi Trì còn biết cười, trái tim đang treo lơ lửng của Diệp Khâm lặng lẽ rơi xuống. Cậu ngồi xổm xuống, dùng áo khoác lớn bọc lấy chân mình, rồi diễn lại tư thế ngồi lúc nãy ở dưới tầng cho anh xem: “Tôi ngồi xổm như thế này này, chân cũng không lạnh lắm đâu, chỉ là đầu ngón chân có hơi buốt xíu thôi.”

Trình Phi Trì không làm gì được Diệp Khâm, đành vươn tay ra nhấc cậu lên giường rồi tiện tay đắp kín chăn lại.

Diệp Khâm tự giác co người lại thành một khối, chỉ để lộ cái đầu ra bên ngoài so với ngồi xổm như lúc nãy trông càng giống một quả bóng hơn.

Nụ cười trên gương mặt Trình Phi Trì không được khống chế mà càng lan rộng hơn, anh nghiêng đầu qua đằng hắng một cái rồi mới hỏi: “Cậu đói không? Có muốn ăn chút gì không?”

Chung quy là vẫn được ăn bánh kem thơm ngọt.

Diệp Khâm tìm một số điện thoại trong danh bạ, rồi dùng máy của Trình Phi Trì gọi đến cửa hàng quen kia, không tới một giờ sau, một chiếc bánh kem nhỏ size 20 được mang đến.

Một tay Diệp Khâm vừa gỡ túi nilong đựng nến ra, một tay vừa cầm điện thoại, nói: “Ở với bạn học… Không biết đâu… Thành tích tốt lắm, là học bá lớp Khoa học tự nhiên (1), không tin thì cha đi mà hỏi mẹ ấy… Được rồi được rồi, con biết rồi mai con sẽ về nhà.”

Từ lúc cúp điện thoại đã qua được mấy phút mà gương mặt Diệp Khâm vẫn cứ hầm hầm, khi Diệp Cẩm Tường nghe thấy mấy chữ “lớp Khoa học tự nhiên (1)” lại không có chút hoang mang nào, quả nhiên là già rồi nên mặt dày, nói không chừng đã sớm chuẩn bị xong cách đối phó rồi cũng nên.

Sau khi Trình Phi Trì nhìn thấy hình dáng nến số một và số tám trên tay cậu, bèn hỏi: “Chẳng phải sim quốc tế không gọi được sao?”

Diệp Khâm không kiên nhẫn nói: “Đó là cha của tôi, ông ấy có sim gọi được quốc tế.”

Dứt lời cậu mới ý thức được trong câu nói của mình có từ ngữ nhạy cảm, thấy Trình Phi Trì không có phản ứng gì đặc biệt, cơn tò mò trong lòng cậu không khỏi rục rịch, cắm nến xong bèn giả bộ lơ đãng, hỏi: “Người nhà của anh… Ý tôi là kiểu như cha mẹ anh ấy, mọi khi không chúc mừng sinh nhật anh sao?”

Trình Phi Trì mím môi lại, mãi một lúc lâu sau mới mở miệng, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: “Tôi không có cha.”

Bởi vì không cẩn thận mà giẫm phải mìn, Diệp Khâm cả đêm đều không dám manh động, ngày hôm sau còn đặc biệt dậy sớm.

Nhưng vẫn không sớm bằng Trình Phi Trì, khi Diệp Khâm dùng bàn chải cứng đến mức có thể đâm thủng lợi của khách sạn đánh răng thì Trình Phi Trì đã mua bữa sáng trở về.

Anh lấy ra một cái bánh sandwich đã được làm nóng từ trong đống bánh bao, đưa cho Diệp Khâm: “Ăn xong tôi giúp cậu gọi xe về nhà.”

Diệp Khâm có hơi hối hận ngày hôm qua đã nói trong điện thoại với Diệp Cẩm Tường là hôm nay mình sẽ về, nên lúc này chỉ đành bịa chuyện: “Chắc cô giúp việc phải chiều mới quay lại, bây giờ tôi mà về là phải ngồi xổm trước cửa nhà nữa đó.”

Trình Phi Trì lấy điện thoại ra, nhìn đồng hồ, nói: “Tôi sẽ giúp cậu lùi thời gian trả phòng đến hai giờ chiều, lúc cậu đi thì tự mình làm thủ tục nhé.”

Nói xong anh liền cầm áo đồng phục lên, tuỳ tiện kẹp ở dưới nách, nhấc chân lên muốn rời đi.

“Ý,” Diệp Khâm đang cắn sandwich cũng đứng lên cản Trình Phi Trì lại, “Anh đi đâu đấy?”

“Làm thêm.”

Diệp Khâm cuống lên: “Không được, anh không thể đi được.”

Trình Phi Trì đứng ở cửa, nghiêng đầu qua nhìn cậu: “Còn chuyện gì không?”

Diệp Khâm thông qua đoạn đối thoại vừa rồi thấy rằng, Trình Phi Trì cũng không tức giận gì vì chuyện hôm qua cả, lập tức có thêm rất nhiều sức lực, ngón tay bèn chỉ vào chân mình, nói: “Tôi không có quần cũng không có giày, ra ngoài thì lạnh chết mất.”

Nửa tiếng sau, trên eo Diệp Khâm được buộc vào áo đồng phục của Trình Phi Trì, trong kho quần áo nam khu X chọn tới chọn lui, cái quần này chê quê, cái quần kia thì chê xổ chỉ, nửa ngày cũng không tìm được cái nào hài lòng.

Trình Phi Trì đang vội đi làm, quần bò, quần rộng rãi, quần thể thao mỗi loại đều lấy một cái rồi đẩy Diệp Khâm đến phòng thử.

Diệp Khâm đi vào một lúc lâu, bên trong không ngừng vang lên những tiếng xột xoạt, đến lúc màn cửa được vén lên lại chỉ ngó đầu ra, vẻ mặt đau khổ nói: “Xấu quá, chúng ta có thể đổi cửa hàng khác được không?”

Cậu từ xưa đến nay chưa từng mặc mấy loại quần giá rẻ như thế này bao giờ, chỉ cảm thấy đường may không thẳng, vải vóc thì gây xước da, chỗ nào cũng thấy không ổn.

“Không thể.” Trình Phi Trì không chút lưu tình mà từ chối, cũng đưa cho cậu một đôi giày thoải mái vừa tuỳ tiện lấy xuống từ trên kệ hàng.

Lại lề mề thêm mấy phút, Diệp Khâm liền nhăn nhăn nhó nhó đi ra, chưa được hai bước đã vấp một cái nhoài người về phía trước, cũng may được Trình Phi Trì nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy.

Trình Phi Trì cúi đầu nhìn dây giày buộc loạn dưới chân cậu: “Không vừa chân à?”

Diệp Khâm bò dậy từ trong lồng ngực của Trình Phi Trì, bám lấy tay anh để mình đứng vững, ngũ quan cũng nhíu lại thành một đoàn, giọng nói mang theo chút nức nở: “Tôi không biết buộc dây giày…”

Diệp Khâm sau khi đã mặc quần mới, xỏ giày mới đúng như dự đoán vẫn không giữ lời.

Cậu chưa về nhà, còn cùng Trình Phi Trì đến cửa hàng bán thức ăn nhanh, cách chỗ gần máy sưởi nhất ngồi nguyên một ngày.

Đến trưa, Ngô Nhuỵ không nhìn nổi nữa, bèn chạy vào bếp hỏi Trình Phi Trì đang xếp đồ: “Người cậu mang đến sáng sớm nay là em trai cậu à? Em ấy còn chưa đi kìa, tính đến trước mắt đã uống hết tám cốc nước nóng miễn phí của cửa hàng chúng ta rồi.”

Trình Phi Trì bất đắc dĩ thở dài, dùng lý do “đưa em trai về nhà” đổi ca với Ngô Nhụy.

Sau khi tan làm, việc đầu tiên của anh là gọi cho cô Phùng xin lỗi vì mùng Hai đã không thể qua nhà cô chúc Tết. Cô Phùng tất nhiên không trách gì Trình Phi Trì cả, cũng rất muốn biết nguyên nhân sao anh không về nhà, đồng thời còn nói giúp cho Trình Hân:

“Cháu cũng không nên trách mẹ mình, mấy năm nay chị ấy cũng đâu có dễ dàng gì, lúc trước có nhiều người không ngại chị ấy có con riêng, muốn theo đuổi, trong đó cũng có người điều kiện không tồi còn muốn nói đến chuyện hôn nhân, nhưng không phải là vì cháu nên đến cuối cùng chị ấy đều từ chối hết cả rồi sao.”

Cuối cùng cô ấy còn cảm thán một câu:

“Chỉ không nghĩ đến nhiều năm như vậy rồi, mà chị ấy vẫn không buông được chuyện cũ.”

Trình Phi Trì không hiểu ý tứ của câu nói sau cùng này, trong mắt anh Trình Hân xưa nay luôn là người cao ngạo lạnh lùng, chưa bao giờ biểu hiện ra có sự chấp nhất đối với bất cứ thứ gì, cái gì đã khiến cho bà không buông xuống được đây?

Sau khi dọn dẹp xong đi ra, thần sắc của Trình Phi Trì có hơi mông lung, Diệp Khâm lại tung tăng chạy đến đón, quơ quơ tay trước mặt anh mới khiến Trình Phi Trì tỉnh táo lại.

“Buổi tối chúng ta ăn gì thế?” Diệp Khâm tràn đầy phấn khởi nói, “Nghe nói trên tầng toà nhà này có cửa hàng đồ ngọt mùi vị không tồi, ăn cơm xong có thể đến nếm thử không?”

Nghe ngóng cũng chi tiết lắm, xem ra cả một ngày cũng không phải là nhàn rỗi.

Diệp Khâm thích ăn đồ ngọt, chuyện này Trình Phi Trì biết, dù sao bánh kem hôm qua gần như là đều vào bụng của cậu hết.

Diệp Khâm tính toán đâu ra đấy, nhưng khôn ngoan không lại với trời, lúc hai người họ đi ra khỏi cửa hàng đi quanh một vòng mới biết hôm nay là lễ Tình nhân, tất cả các quán ăn được được một chút đều đông khách, ngay cả cửa hàng bán đồ ăn nhanh nếu đến muộn cũng không tìm được chỗ ngồi.

Diệp Khâm xị mặt đi sau Trình Phi Trì, oán giận nói còn không bằng ở lại cửa hàng mà anh làm thêm ăn cơm, tốt xấu gì cũng còn có máy để mà sưởi ấm.

Trình Phi Trì bị tiểu thiếu gia này đi theo cả ngày, trải qua các kiểu tiền trạm hậu tấu cổ quái kỳ lạ cùng những hờn dỗi vụn vặt không đầu không đuôi, đến lúc này cũng chẳng buồn nổi nóng nữa. Sau khi sắp xếp cho Diệp Khâm một chỗ ngồi tạm, bèn một mình đi tìm đồ ăn.

Hai người họ đang ở phố đi bộ trên quảng trường Thời Đại, giờ phút này ở đây đèn đuốc rực rỡ nhấp nháy, cả con đường cực kỳ náo nhiệt, đâu đâu cũng là những đôi tình nhân ngọt ngào đang dựa vào nhau… cùng với các bạn nhỏ bán hoa.

Đến lúc Trình Phi Trì quay lại, Diệp Khâm đang bị một cô bé quấn lấy, miệng lưỡi con bé sắc sảo, giơ một bông hoa lên, xin xỏ cậu: “Anh ơi anh ơi, anh mua hoa đi mà, chúc anh một đời một kiếp luôn có một người ở bên.”

Người không có đồng nào trong người như Diệp Khâm bèn lắc đầu khoát tay nói: “Anh là dân độc thân, không thành đôi nổi đâu.”

Cô bé kia vẫn không buông tha, mà đẩy bó hoa về phía trước: “Vậy anh mua một bông đi, chúc một nửa của anh nhanh chóng xuất hiện.”

Diệp Khâm lúc thường hào phóng quen rồi, từ chối là một trong những chuyện mà cậu không am hiểu nhất, khi trông thấy Trình Phi Trì từ xa đang đi qua đây, như là tìm được cứu tinh mà gào lên: “Mau tới giúp tôi mua một bông đi, sau này tôi sẽ trả lại cho anh.”

Trình Phi Trì đến tức giận cũng chẳng tức giận được nữa, anh liền móc tiền ra trả rồi tiện tay cắm bông hoa kia vào túi quần.

Bữa tối chính là ăn bánh donut, màn trời chiếu đất vừa đi vừa ăn, Diệp tiểu thiếu gia không những không ghét bỏ, mà đến khi xuống xe taxi rồi vẫn còn đang liếm đầu ngón tay.

“Ăn ngon không?” Trình Phi Trì hỏi cậu.

Diệp Khâm gật đầu như rang lạc: “Không phải anh cũng ăn một cái à?”

Trình Phi Trì không cảm thấy thứ bánh vòng có đủ mọi màu sắc mứt quả này có gì ngon, không những ăn không no còn ngấy đến mức khô cả cổ.

Trong lòng anh mặc dù nghĩ như vậy, nhưng cũng sẽ không ở trước mặt Diệp Khâm nói khó ăn khiến cậu mất vui. Lúc đi tới chỗ ven đường không có người nào, anh liền bảo Diệp Khâm dừng lại đừng cử động, rồi ngồi xổm xuống giúp cậu thắt lại dây giày đã bị tuột ra.

Giày mới nên dây dễ tuột, thêm vào Diệp Khâm cứ nhảy nhót tưng bừng không chịu an phận, hôm nay đã bị tuột đến lần thứ ba rồi.

Lần thứ nhất là trước phòng thử quần áo, lần thứ hai là trong cửa hàng bán đồ ăn nhanh, Ngô Nhuỵ còn ngạc nhiên nói, “Cậu đối tốt với em trai thật đấy.”

Trình Phi Trì lúc đó cảm thấy cũng không có gì, cho nên vẫn chưa phản bác, bây giờ mới ý thức được có chỗ nào bất thường.

Hai bên đều đã thắt nút chắc chắn, nhưng trong lúc anh buộc dây, Diệp Khâm lại không an phận, đầu ngón chân cứ nhích tới nhích lui, khiến mũi giày cứ căng lên rồi lại xẹp xuống.

Sau đó, sự yên tĩnh được kéo dài một lúc rất lâu.

Hai người họ đi lên cầu vượt để qua đường, lúc đến cửa tiểu khu, Diệp Khâm chỉ chỉ vào túi quần của anh, nhỏ giọng hỏi có phải là đã đến lúc đưa hoa cho cậu rồi không.

Trình Phi Trì lúc này mới bừng tỉnh, sự yên lặng đang lơ lửng trong không khí này, cùng cảm xúc ngọt ngấy như có hơi thở lưu luyến tất cả đều có thể được xem là “mập mờ.”

Mà cảm giác mập mờ cũng giống như tất cả những cảm giác khác trên thế giới này, chính là một cây làm chẳng nên non.

Diệp Khâm không chờ được, mà tự mình ra tay đoạt lấy bông hoa kia trong túi quần Trình Phi Trì, giống như thứ này vốn nên thuộc về cậu.

Sau đó cậu lại bảo Trình Phi Trì chờ mình ở cửa một lát, rồi quay đầu chạy như bay vào trong màn đêm.

Trình Phi Trì cảm thấy chính mình cần phải đi rồi, nhưng lòng bàn chân như bị dính trên đất không nhúc nhích được.

Có lẽ bởi vì còn chưa nói lời tạm biệt, anh nghĩ, theo phép lịch sự, cũng có thể đợi đến khi Diệp Khâm quay lại, chào cậu một câu rồi mới đi về.

Lúc Diệp Khâm đi ra, hai tay đang ôm một lọ thuỷ tinh rất to.

“Quà sinh nhật tặng anh này.” Cậu không nói thêm gì nữa mà đã nhét chiếc lọ kia vào lồng ngực Trình Phi Trì, rồi lại hà hơi một cái vào lòng bàn tay mình, vừa xoa vừa nói: “Tuy rằng có hơi muộn, nhưng chắc anh cũng không để ý đâu nhỉ?”

Tư thế nâng lọ thuỷ tinh kia lên của Trình Phi Trì có hơi lúng túng, theo phản xạ có điều kiện mà gật đầu một cái.

Diệp Khâm cười thật tươi, còn lộ ra hai cái răng nanh, sau đó lại ngáp một cái, lông mi nơi khoé mắt liền ướt nhẹp dính vào với nhau, lười biếng phất tay, nói:

“Tôi vào trước đây, anh mau về nhà đi, tôi phải gọi video call với mẹ không tiễn anh được rồi.”

Trình Phi Trì đi bộ về nhà.

Con đường từ Lục Trung trở về nhà bình thường anh cũng hay đi, đi bộ ban đêm như thế này lại càng nhiều hơn, nhưng hôm nay anh có cảm giác không giống như mọi khi.

Có thể là bởi vì lọ sao trong tay anh đang phát sáng.

Trình Phi Trì cúi đầu xuống nhìn, ánh sao sáng phả vào trên da, trong lòng bàn tay vốn tối tăm cũng ánh lên thành một mảnh sặc sỡ, giống như sông sao biển mây ở xa xôi kia, khiến anh nhớ đến đôi mắt sáng lên như có thể làm tan chảy băng đá của Diệp Khâm khi cậu chúc anh “sinh nhật vui vẻ.”

Còn khiến anh nhớ đến hôm qua, là lần đầu tiên trải qua sinh nhật từ lúc anh có thể nhớ được cho đến bây giờ.

Lọ sao trên tay Trình Phi Trì lúc này, cũng là món quà sinh nhật đầu tiên mà đời này anh nhận được.
Bình Luận (0)
Comment