Lạc Trì

Chương 37

Có lúc Diệp Khâm cảm thấy, bản thân khi thì là loài động vật thích sống đơn độc, không muốn bị bất cứ người nào quấy nhiễu. Khi thì lại biến trở về thành động vật quần cư, hận không thể để toàn bộ người của thế giới này đều vây xung quanh người mình.

Ngày cuối cùng trong đợt tập huấn cho kỳ thi của Trình Phi Trì, sau khi tan học anh liền trở về nấu cho cậu bữa cơm rồi đi luôn, còn nói mấy ngày tiếp theo này đều sẽ ở lại bệnh viện nên bảo cậu về nhà ở đi.

Diệp Khâm nhìn thấy sắc mặt đầy mệt mỏi của Trình Phi Trì, mấy ngày nay hẳn là đều không được ngủ ngon, lòng thông cảm đột nhiên phát tác nên không nhắc tới chuyện muốn anh tiếp tục ở đây chung với mình nữa.

Kết quả vừa tách nhau ra, chính là tròn một tuần không được gặp mặt.

Lúc khởi đầu cũng không có gì, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, đồ ăn vặt thì xé hết túi này đến túi kia, chơi game cũng không ai xếp hạng cao hơn đè lên đầu cậu nữa, khỏi nói là sung sướng đến thế nào.

Sau đó, dần dần lại bắt đầu có cảm giác khó chịu, cả ngày một mình phải đối mặt với bốn bức tường, căn hộ nhỏ với một trăm linh tám mét vuông ở mãi cũng thấy trống trải.

Vì thế Diệp Khâm liền trở về nhà một chuyến, mới vừa vào cửa cô giúp việc đã rất vui mừng khi trông thấy cậu có da có thịt hơn hẳn, còn lên tầng gọi La Thu Lăng xuống xem.

Mẹ Diệp Khâm thấy cậu trở về thì rất vui vẻ, vội vàng bảo cô giúp việc đi mua thức ăn, nói rằng giữa trưa Diệp Cẩm Tường cũng sẽ về nên nấu thêm mấy món ăn kèm.

Diệp Khâm nghe nói Diệp Cẩm Tường sẽ về nhà, liền quay đầu lại muốn chạy luôn, nhưng liền bị La Thu Lăng kéo tay đi vào trong phòng, nói: “Con về thật đúng lúc, cha con nói sẽ mang cái gì về cho con đó, mà hôm nay trời nắng như thế này thì đừng chạy ra ngoài nữa.”

Vẻ mặt Diệp Khâm như đưa đám đành phải ở lại, cậu lấy điện thoại ra gửi cho Trình Phi Trì một cái emo “không bằng lòng”. Nhưng đến khi ăn cơm trưa xong, anh mới nhắn lại: 【Có bài nào không biết làm à em?】

Bài bài cái đầu anh ý! Diệp Khâm thở phì phò đổ hết mọi tình trạng quẫn bách của mình lên đầu anh, hôm nay cậu phải nghe Diệp Cẩm Tường thuyết giáo đến là buồn ngủ

Bài bài cái đầu anh ý! Diệp Khâm thở phì phò đổ hết mọi tình trạng quẫn bách của mình lên đầu anh, hôm nay cậu phải nghe Diệp Cẩm Tường thuyết giáo đến là buồn ngủ.

Vất vả lắm mới nghe xong, còn phải mang đồ ông ta đưa cho về phòng mình, ngủ một giấc xong thì tuỳ tiện mở ra xem, mới phát hiện hoá ra là một đống thuốc bổ như kiểu vitamin, DHA viên con nhộng, trên túi thuốc còn in chữ bệnh viện Nhân dân Bắc Kinh số 3.

Mộc mạc đến mức có chút khác thường, cùng với cái thói xa hoa dâm dật kiểu nhà giàu mới nổi của Diệp Cẩm Tường hoàn toàn không phù hợp, những món đồ trước đây đẳng cấp có thấp đến đâu thì cũng là quần áo và đồng hồ của các thương hiệu nổi tiếng.

Diệp Khâm không tìm ra manh mối tự nhiên cũng lười nghĩ tiếp. Hôm sau trước khi ra khỏi nhà, cậu nghĩ một lúc rồi quay ngược về phòng cầm theo túi thuốc kia, cậu không dùng đến thuốc bổ nhưng Trình Phi Trì có khi lại cần.

Sáng nay cậu phải đến sân bay đón Chu Phong, cái tên kia sau khi kết thúc khoá học ở Mỹ còn ở lại thêm nửa tháng, kéo theo cả Liêu Dật Phương cũng ở lại với mình, cả ngày khoe khoang cuộc sống ăn chơi hưởng thụ trong vòng bạn bè.

Có lần còn chụp bức ảnh hoàng hôn ở California, Liêu Dật Phương đi chân trần trên cát trong tay còn cầm một quyển sách không cẩn thận lọt vào khung hình, khiến Diệp Khâm sinh ra ảo giác như tên kia đang muốn show ân ái vậy.

Máy bay hạ cánh đúng giờ, lúc trông thấy hai người kia đi sát cạnh nhau uốn a uốn eo tới chỗ cậu, Diệp Khâm quả quyết không phải bản thân mình đã nghĩ quá nhiều mà hai người kia khẳng định có vấn đề.

Liêu Dật Phương phơi nắng nhiều những cũng không đen xuống nổi hai tông, lúc ngồi trên xe Diệp Khâm đã rất ngạc nhiên, nói: “Bạn học Diệp bận bịu học hành như thế mà còn đến đón bọn tôi, cậu vất vả rồi.”

Diệp Khâm nhìn vào cậu ta từ gương chiếu hậu: “Ai bảo tôi bận bịu học hành?”

“Bạn học Trình nói cho tôi biết, hôm đó tôi có mấy vấn đề hỏi ý kiến cậu ấy trên wechat, cậu ấy đã nói đang soạn đề thi trắc nghiệm ngắn cho cậu.”

Diệp Khâm: “…”

Bây giờ chắc hẳn người người đều biết, cậu mùa hè này không điên cuồng rong chơi, mà là sợ hãi sợ hãi ở nhà làm bài tập rồi.

Cậu đưa hai người kia đến căn hộ ở khu Gia Viên, Chu Phong hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, kinh ngạc với hơi thở cuộc sống quá nồng đậm ở đây, hai đôi dép lê hai cốc uống nước hai cái khăn mặt, còn có hai chiếc gối được đặt song song trên giường, ngay cả bàn chải đánh răng cũng là một đôi, một xanh một hồng.

“?G,” Chu Phong kéo Diệp Khâm qua một góc, “Cậu và học bá, chuyện đó đến mức nào rồi?”

Diệp Khâm nghe không hiểu: “Chuyện đó là chuyện gì?”

“Thì là cái chuyện cùng làm trên giường đó.”

“Ngủ hả?”

Chu Phong dùng cùi chỏ huých vào người Diệp Khâm một cái: “Đừng giả bộ ngốc.”

Diệp Khâm nhớ tới vô số những nụ hôn chúc ngủ ngon, đôi mắt liền nhìn sang hướng khác: “Ai ai ai nói ngủ chung trên một chiếc giường thì phải làm chuyện đó?”

Cậu ta quan sát Diệp Khâm như đang nhìn vào người ngoài hành tinh: “Không làm những chuyện kia thì lên giường còn có thể làm gì?”

Liêu Dật Phương nhìn thấy sách vở đặt trên bàn của Trình Phi Trì, như trông thấy bảo bối, liền lấy ra cuốn sổ ghi chép nhỏ bên người mình vội vã chép lại, Chu Phong cất tiếng gọi mà cậu ta hoàn toàn không để ý đến.

Hơn một tháng không gặp cậu bạn gay thân thiết, Diệp Khâm liền cùng cậu ta chơi vài ván game. Chu Phong còn chưa điều chỉnh được chênh lệch thời gian, liền ngáp mấy cái rồi chạy vào phòng trong trêu ghẹo lớp trưởng Liêu đang nghiêm túc học hành, lúc đi ra mặt mũi rõ là vô cùng thoả mãn, vừa vươn vai vừa hỏi: “Học bá đâu rồi? Ăn no căng diều rồi chạy mất hả, sao không chịu trách nhiệm quá vậy?”

Diệp Khâm nhảy dựng lên che cái miệng của cậu ta lại, tư thế như muốn giết người diệt khẩu đến nơi.

May là Liêu Dật Phương không nghe rõ, còn thò khuôn mặt đỏ ửng ra hỏi: “Chúng ta buổi trưa ăn gì thế?”

Diệp Khâm quay đầu ngẫm nghĩ lại cũng cảm thấy khó chịu, không phải nói không có chuyện gì lớn thì rất nhanh là có thể xuất viện à? Sao mà tới tận hôm nay vẫn chưa chủ động liên hệ với mình?

Cơm nước xong xuôi, cậu liền gọi một cú điện thoại cho Trình Phi Trì, tiếng tút tút kéo dài phải gần một phút mới có người nghe máy.

“Alo, anh đang ở đâu vậy?” Diệp Khâm vì muốn thể hiện trước mặt bạn bè rằng mình có địa vị cao, nên giọng điệu cũng cố làm ra vẻ lãnh đạo.

Bối cảnh âm thanh trong điện thoại ồn ào, hiển nhiên là đang ở nơi công cộng. Trình Phi Trì ra khỏi phòng bệnh, tìm một nơi yên tĩnh nhất có thể, đáp: “Anh đang ở bệnh viện.”

Diệp Khâm hỏi: “Mẹ anh vẫn chưa xuất viện à?”

Trình Phì Trì kẹp điện thoại vào giữa tai và bả vai mình, mở tờ hoá đơn nằm viện mới vừa in ra nhìn lướt qua: “Ừ, chiều nay mới xuất viện.”

“À, vậy thì mừng rồi.”

Diệp Khâm nghe được Trình Hân sắp xuất viện, so với nghe thấy Diệp Cẩm Tường phải đi công tác còn thấy vui hơn, cậu nghĩ thầm kỳ nghỉ hè còn có nửa tháng, có thể gọi Trình Phi Trì đến ở cùng mình rồi.

Cậu nghĩ như thế, liền không kiềm được mà hỏi: “Vậy tối nay anh…”

Mới nói được nửa câu thì chợt nghe thấy, có tiếng đàn ông trung niên trong điện thoại truyền tới.

“Tiểu Trì, sao cháu lại chạy ra đây, chú tìm cháu mãi.”

Tiếng bước chân từ xa đến gần, thời điểm đi đến trước mặt Trình Phi Trì, đủ khiến Diệp Khâm nghe rõ người kia đang nói cái gì.

Người đàn ông kia vô cùng khách sáo, nói: “Đã nói với cháu là những chi phí này chú sẽ thanh toán hết mà, nghe lời, cháu vào dọn đồ với mẹ đi.”

Phản ứng của Trình Phi Trì đương nhiên là từ chối, anh nói không cần phiền đến chú, thái độ khách sáo xa cách như là đang đối với một người qua đường xa lạ.

Thế nhưng Diệp Khâm một chữ cũng không nghe lọt, bàn tay nắm lấy điện thoại lặng lẽ siết chặt, đốt ngón tay cũng lờ mờ nổi lên những đường vân xanh trắng.

Cậu sẽ không nghe nhầm, giọng nói đó, không phải của Diệp Cẩm Tường thì còn có thể là ai? Ngay cả sắc mặt ân cần của ông ta khi nói ra những lời đó, cậu cũng thể tưởng tượng ra được.

Diệp Khâm cười lạnh một tiếng.

Chẳng trách lại mang về cho cậu một đống thuốc bổ, một nhà ba người đoàn tụ tiện tay mà thôi.

Quầy nộp phí của bệnh viện nằm ở dưới tầng một, Trình Phi Trì khó khăn lắm mới thoát khỏi Diệp Cẩm Tường, lúc nhìn đến điện thoại thì Diệp Khám đã cúp máy rồi.

Anh trước tiên là đi xếp hàng đóng tiền, rồi ngẫm nghĩ nếu lát về mà không còn việc gì thì sẽ qua căn hộ ở Gia Viên một chút. Trình Phi Trì vẫn còn để đồ ở đó, nếu Diệp Khâm còn chưa rời đi thì sẽ ở bên đó cùng nhau ăn cơm. Chợ thức ăn bên đó chủng loại có hạn cũng không được tươi, anh có thể mua từ trong nội thành rồi mang qua đó nấu.

Nghĩ tới đây, bước chân không khỏi nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Tình hình của Trình Hân cũng không có gì lớn cả, bác sĩ nói bà ấy đã quá lâu không tới bệnh viện làm kiểm tra, cho nên hoóc-môn cần thiết cho cơ thể đã không còn giống với trước đây, nên là thiếu ở đâu thì phải bù vào đó chứ không phải ở nhà uống thuốc lung tung.

Kết quả của việc thay đổi thuốc uống chính là chi phí tăng cao trên diện rộng, vượt xa dự toán tiền thuốc mỗi tháng, Trình Phi Trì lo lắng sau này không theo kịp việc cấp thuốc, dưới sự giới thiệu của người cha trong gia đình mà anh làm gia sư sáng thứ Sáu hàng tuần, Trình Phi Trì đã nhận được việc dạy thay một lớp phụ đạo ngắn hạn trong khoảng 20 ngày.

Đồng thời cũng nhận lại công việc ở quán bán đồ sáng kia, còn đồng ý với ông chủ là mình sẽ làm đến tận cuối năm, tính ra như vậy thì khoảng thời gian còn lại chưa tới một tháng này, anh cũng tranh thủ kiếm được ba nghìn tệ.

Tuy rằng như muối bỏ biển, nhưng tóm lại vẫn có thể bù đắp thêm một ít chi phí sinh hoạt, không đến nỗi phải dùng tiền của người khác vả mặt mình.

Khi thang máy vừa dừng lại ở khu nội trú trên tầng hai, Trình Phi Trì liền đụng phải cô Phùng đang vội vã đi đến: “Tiểu Trì, nhanh lên, ông bà ngoại của cháu đến kìa.”

Còn chưa tới cửa phòng bệnh, Trình Phi Trì đã nghe thấy tiếng ầm ĩ ở bên trong.

Ông ngoại đang tìm khắp nơi xem có cái gì có thể đánh được Diệp Cẩm Tường không: “Năm đó tôi đã nhắc nhở cậu đừng có chọc ghẹo Hân Hân nhà chúng tôi, một đứa ngoan ngoãn như vậy đều bị các cậu làm hư rồi!”

Diệp Cẩm Tường cực kỳ sợ hãi, nhưng cũng không tiện đi luôn, liền bày ra dáng vẻ phòng bị: “Thầy bình tĩnh đã, chuyện không phải như thầy nghĩ đâu, em chỉ là đến xem Hân…”

Ông ngoại Trình Phi Trì nổi giận, mắng: “Trước đây đã làm gì hả? Lúc trước nó khư khư cố chấp như thế, sao các cậu không ai cản lại, nói không chừng còn ở bên cạnh thêm mắm dặm muối.

Bây giờ thì hay rồi, còn mang theo cái tiếng xấu là vợ bé của người ta, bị người khác móc mỉa đâm chọc sau lưng suốt hai mươi năm, thân thể cũng ngã khuỵ chỉ vì để sinh ra một đứa trẻ không rõ lai lịch, rồi sẽ đến lúc đi trước cả chúng tôi, để hai thân già nay kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh!”

Bước chân của Trình Phi Trì ngừng lại, anh đứng ở cửa mà không bước vào. Trình Hân ngồi ở mạn giường, sắc mặt bà tái nhợt vừa nhìn thấy anh, liền xua tay ra hiệu để anh đi ra ngoài trước.

“Lúc đó em đã từng khuyên cô ấy, nhưng mà cô ấy không nghe…”

Diệp Cẩm Tường còn đang thanh minh, bà ngoại liền kéo anh ra ngoài trước, đi qua một bên không còn nghe thấy tiếng người mới dừng lại, chần chừ mãi mới mở miệng nói: “Ông ngoại con mỗi lần nóng lên là lại không giữ được cái miệng mình, nói ra những lời có hơi khó nghe, con đừng để bụng.”

Trình Phi Trì vẫn chưa thể thoát ra khỏi những câu nói vừa nãy, anh chỉ khẽ đáp “Vâng” một tiếng.

Bà ngoại thở dài, vất vả lắm mới thuyết phục được ông bạn già của mình cùng đến thăm con gái một lúc, kết quả lại trở thành cục diện như thế này.

Trong lòng ông lão không biết có bao nhiêu là yêu thương con gái, muốn gặp cháu ngoại đến thế nào, nhưng cả đời ông ấy lại bảo thủ theo kiểu truyền thống, coi danh dự thể diện nặng hơn hết thảy, hơn nữa bản tính nóng nảy hơi tý đã ầm ĩ lên, nhìn thấy Diệp Cẩm Tường ở đây nhất thời liền nổi cơn tam bành, mặc cho ai khuyên can cũng không được.

Trình Hân từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh cha mẹ mình, đã sớm quen với việc cha mình mạnh miệng nhưng dễ mềm lòng. Nhưng Trình Phi Trì còn nhỏ, đứa trẻ đã từng chịu khổ là người nhạy cảm nghĩ nhiều nhất, bà ngoại sợ anh bị ảnh hưởng nên nói với anh rất nhiều.

“Đừng nghe ông ngoại con nói hươu nói vượn, ông ấy chính là tâm trạng không tốt, nên bắt được người mới xả ra như vậy thôi. Con xem, chú Diệp ở trong đó là học sinh mà ông bà đã từng dạy qua, sau khi lên Đại học thì theo đuổi mẹ con đến tận nhà mình, ông ngoại con hỏi mẹ con rằng ‘Hân Hân con có thích cậu thanh niên đó không?”, mẹ con cũng thành thật, nói thẳng là “Không thích”, kết quả cái cậu Tiểu Diệp này bị ông ngoại con đuổi đánh mấy con phố.”

Những lời lẽ khiến bầu không khí sinh động thoải mái hơn, là để Trình Phi Trì mở rộng tấm lòng, ai biết nói mãi rồi chính bà ngoại mới lại là người sầu não trước: “Không ngờ rằng đã bao năm vậy rồi cuối cùng vẫn liên lạc lại, cho dù khi đó theo Tiểu Diệp, cũng tốt hơn so với tình cảnh bây giờ.”

Nhưng Trình Phi Trì lại không cho là như vậy.

Coi như không có so sánh, anh cũng biết bản thân chịu rất nhiều ảnh hưởng từ tính cách của mẹ mình, sự bướng bỉnh của Trình Hân đã khắc sâu vào trong xương cốt, chỉ cần là việc mà bà đã nhận định, dù cho xung quanh tất cả mọi người đều nói đó là sai, thì bà vẫn có thể đứng vững trước áp lực ngược dòng tiến bước, dùng sự im lặng chống lại tất cả.

Trước khi đi, bà ngoại lặng lẽ đặt ở đầu giường một xấp tiền, sau khi Trình Hân phát hiện ra liền cầm tiền đuổi theo, Diệp Cẩm Tường cùng cô Phùng cũng theo sát phía sau.

Trình Phi Trì ở lại trong phòng bệnh thu dọn đồ đạc, bà lão ở giường bên cạnh mấy ngày nay đã trở nên quen thuộc hơn với hai mẹ con anh, cũng xuống giường giúp Trình Phi Trì dọn dẹp, còn tâm sự những chuyện phiếm trong nhà: “Làm cha mẹ trưởng bối ấy à, chung quy là vẫn thương xót thế hệ sau của mình thôi, thật ra ngoài miệng chửi càng dữ thì trong lòng lại càng khó chịu, là cùng một kiểu lý lẽ với câu nhìn con đau một lòng cha mẹ đau mười.”

Bà lão làm người thông suốt, quan sát nhạy bén, Trình Phi Trì biết bà nói những lời này mục đích cũng giống như bà ngoại anh, dùng ý tứ “nói không biết lựa lời” để khiến câu “lai lịch không rõ” kia bớt tạo thành thương tổn.

Nhưng anh vốn không có tư cách bởi vì chuyện này mà thù hằn ông ngoại.

Anh chính là lai lịch không rõ, nếu không phải là có chút giá trị lợi dụng, có lẽ đã sớm bị vứt bỏ rồi.

Sau khi đưa Trình Hân về sắp xếp xong xuôi, lúc Trình Phi Trì chạy tới tiểu khu Gia Viên đã là sáu giờ chiều.

Trình Phi Trì làm món sườn xào chua ngọt và tôm nõn xào hạt điều, tranh thủ đáy nồi còn ít dầu liền xào thêm một ít măng, trời nóng mà ăn cái này là dễ hạ hoả nhất. Diệp Khâm thích ăn ngọt, mỗi món ăn anh đều chú ý thay đổi thói quen thích ăn ớt trước đây của mình, mà nêm vào nhiều hơn mấy thìa đường.

Nấu xong anh lại xem điện thoại, thấy Diệp Khâm vẫn chưa đọc tin nhắn, bèn nghĩ thầm trong lòng, nghĩ rằng cậu đã đi chơi ở đâu không để ý đến điện thoại rồi.

Trình Phi Trì dùng màng bọc thực phẩm, bọc lại thức ăn rồi để lên bàn, mắt thấy trời sắp tối rồi nên vẫn quyết định gọi điện thoại cho cậu nhóc kia.

Lần thứ nhất không nghe, lần thứ hai đợi đến khi tín hiệu sắp báo máy bận đến nơi mới nghe máy, cậu lười biếng “Alo” một tiếng, tựa hồ như mới vừa tỉnh ngủ.

Xung quanh có tiếng nhạc cùng tiếng người ồn ào, Trình Phi Trì phải hỏi đến mấy lần “Em đang ở đâu”, đầu kia mới nghe rõ được, còn kéo dài giọng nói: “Anh đoán xem.”

Có người ở bên cạnh ầm ĩ: “Vị kia nhà anh Khâm gọi điện kiểm tra à? Mau mau, mau gọi anh ta cũng đến đây chơi đê.”

Xem ra là đang ở cùng bạn bè, Trình Phi Trì cũng chỉ nghe được loáng thoáng, anh cho là tín hiệu có vấn đề nên đi ra ban công, hỏi: “Có cần anh qua đón em không?”

“Đến chứ, mau đến đi học bá, chờ cậu thôi đấy!” Trong điện thoại có tiếng nói của Chu Phong truyền đến,”Vẫn câu lạc bộ lần trước nhé, đến nơi thì cứ nói tên của tôi rồi lên thẳng tầng ba.”

Trình Phi Trì yên lặng trong thoáng chốc, rồi mới lên tiếng: “Để Diệp Khâm nghe điện thoại.”

Không biết là ai đang cười ha ha, nói: “Người ta chỉ nghe lời A Khâm thôi, cậu tham gia làm gì chứ.”

Tiếp theo??? một chuỗi những tiếng vang, Diệp Khâm liền nói vào micro của điện thoại: “Đến đi, hôm nay bạn em tổ chức sinh nhật.”

Trình Phi Trì quay đầu lại, liếc mắt nhìn đồ ăn trên bàn, chỉ do dự hai giây đã đồng ý nói: “Được rồi.”

Ở một bên khác, trong một phòng VIP nào đó của câu lạc bộ, hai chân Lưu Dương Phàm rung rung, nhíu mày nói: “Lần này nói trước là để mấy anh đây trị tên đó đấy nhé, đừng có mà mềm lòng nghe chưa.”

Diệp Khâm ném điện thoại lên mặt bàn, sắc mặt cậu cũng trở nên lạnh lùng: “Ai mà mềm lòng thì người đó mang họ của cậu.”
Bình Luận (0)
Comment