Hơn 700 ngày đêm, không dài cũng không ngắn, chớp mắt đã trôi qua, câu “Tức chết miêu” kia dường như còn mới ngày hôm qua. Nhanh quá. Nhanh đến mức khiến y không kịp thích ứng thay đổi, đem những ký ức chung sống cùng nhau kia cất vào trí nhớ.
Thế là thỉnh thoảng chúng lại xuất hiện, nhiễu loạn tâm tư.
Ngón tay hạ xuống mặt bàn, một bút một họa, chăm chú viết cái tên đó, đêm nay, cứ tùy ý để mình nghĩ ngợi lung tung.
Cuối cùng, nụ cười vẫn hóa thành một tiếng than nhẹ, sau một tiếng ấy, hồng y thanh niên lại lặng im như ánh trăng. Cầm lấy quân cờ, xem kỳ thư học cách đánh.
Mày kiếm nhẹ dãn, nụ cười tĩnh nhạt mang chút bất đắc dĩ, nhàn gõ quân cờ hạ đăng hoa, Triển Chiêu sáng tỏ.
Chuyện xưa như mộng nước chảy mây trôi một chén sương xuân, đợi đến khi ấy lạnh như băng [2], có điều vẫn nhàn nhạt mỉm cười, cho một lần tâm loạn, một tiếng Ngọc Đường,
Thôi thôi thôi, tâm đã loạn, không giữ được, liền theo nó.
Ngoài cửa sổ, trăng vẫn y nguyên.
Đêm dài đằng đẵng, đèn mờ u ám.
Trên bàn mấy quân cờ đen trắng, nước trà đã nguội, nến tàn quá nửa.
Hồng y thanh niên đạm nhiên trầm tĩnh, ánh mắt đăm chiêu, ngón tay hạ từng quân đen quân trắng, ẩn trong nghiêm cẩn là ngổn ngang mơ hồ.
Bạch Ngọc Đường dụng chút dư lực cuối cùng đáp xuống mái nhà phủ Khai Phong, bên trong tay áo rộng lớn, vật nặng treo trên sợi thừng nhỏ nhẹ nhàng đung đưa.
Tầm mắt của hắn dừng lại ở một góc viện.
Bốn bề hắc ám giương nanh múa vuốt, ánh đèn vàng chốc chốc lờ mờ lay động, nhưng thủy chung bất diệt. Xa xa nhìn tới, hắn cảm thấy có chút ấm áp không thể gọi tên. Đặc biệt khi bên người vẫn truyền đến từng cơn gió mang theo cái lạnh cuối xuân.
Hàn băng trong mắt phượng hơi tan, ý cười lóe lên một chút rồi biến mất, quần áo khẽ lay động, người đã cưỡi gió đạp trăng chao lượn trong không mà tới.
Ánh mắt đăm chiêu đột nhiên thu hồi, trong tay cầm quân cờ trắng bất ngờ vô ý thức đặt xuống bàn cờ.
“Bịch”, cùng tiếng động khẽ ấy, một thân ảnh trắng bay vào phòng.
Thanh niên đứng bên cửa sổ, bạch sam thuận theo, bên hông đai ngọc tua rua, thực là hoa mỹ phong lưu. Mắt phượng liếc qua ván cờ trên bàn, lộ ra vẻ chế giễu.
Triển Chiêu vừa trông thấy, mặt thoáng chốc trở nên lúng túng né đi. Nước cờ vừa rồi rõ ràng là tự đâm đầu vào chỗ chết, bằng kỳ lực của Triển Chiêu, nhất định sẽ không như vậy. Nhấp môi cười che giấu căng thẳng, nói: “Không biết Bạch huynh hôm nay đến đây có chuyện gì quan trọng?”
Bạch Ngọc Đường vén vạt áo ngồi xuống đối diện với y, chậm rãi đáp: “Không có việc gì thì không thể đến sao?”
“Đâu có, chỉ là Bạch huynh mỗi lần tới chỗ Triển mỗ, đều có chút việc.”