Lạc Vương Phi

Chương 101

Ads     Edit: Hoàng Anh

Beta: Ishtar

Chủy thủ trong tay Lạc Mộng Khê thay đổi phương hướng rất nhanh, Hạ Hầu Thần lại không hề chuẩn bị, vốn tưởng rằng nhất kích tất trúng. Nhưng, ngay khi chủy thủ trong tay nàng chỉ còn cách Hạ Hầu Thần trong gang tấc, cổ tay lại bị người nắm chặt, không thể nhúc nhích nửa phần.

Trong ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê lệ quang cùng hàn quang thay nhau xuất hiện, thề rằng phải cho Hạ Hầu Thần một kích trí mạng.

Mà Hạ Hầu Thần, nhìn chủy thủ sắp đâm vào hắn, ánh mắt hơi biến đổi, trong mắt hiện lên một chút âm lãnh, huy chưởng đánh về phía Lạc Mộng Khê: Muốn giết bản cung, không dễ như vậy đâu.

Ác phong đánh úp lại, Lạc Mộng Khê không chút nào hoang mang, khi chưởng lực của Hạ Hầu Thần sắp đánh tới trên người nàng, Lạc Mộng Khê đột nhiên xoay người tránh thoát, tốc độ nhanh như tia chớp, nhanh đến mức làm cho người ta không kịp thấy rõ: Võ công của Lạc Mộng Khê, khi nào thì cao như vậy…

Lạc Mộng Khê cùng Hạ Hầu Thần ở ngã tư đường đánh nhau, đánh tới “thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang”, hai người võ công đều rất cao, tốc độ rất nhanh, Băng Lam không thể thấy rõ hai người ra chiêu như thế nào, chỉ thấy hai bóng dáng ở giữa không trung đánh qua đánh lại, đánh giá lẫn nhau…

“Lạc Mộng Khê, võ công của nàng tiến bộ rất nhanh”. Lạc Mộng Khê chiêu chiêu ngoan độc, không chút lưu tình, thân pháp, tốc độ cực nhanh, phản ứng nhanh nhẹn, điều này vượt ngoài dự liệu của Hạ Hầu Thần.

Mỗi khi Hạ Hầu Thần sắp bắt được nàng, Lạc Mộng Khê lại đều có thể thuận lợi tránh thoát, vì thế kế hoạch của Hạ Hầu Thần là trong thời gian ngắn nhất bắt giữ Lạc Mộng Khê không thể không tuyên bố thất bại.

Trong lúc đánh nhau Lạc Mộng Kê vẫn khí định thần nhàn, mỗi chiêu mỗi thức xuất ra đều vừa đúng, làm cho Hạ Hầu Thần không tìm được chút sơ hở, lúc mới bắt đầu, Hạ Hầu Thần còn có kiên nhẫn cùng Lạc Mộng Khê giao thủ, thời gian qua đi, Hạ Hầu Thần cũng có chút mất kiên nhẫn.

Kinh thành Thanh Tiêu là địa bàn của Nam Cung Quyết, nếu hắn cùng Lạc Mộng Khê đánh nhau trong thời gian dài, tất sẽ khiến người của Nam Cung Quyết có được thời gian, đến lúc đó, cho dù hắn có thắng được Lạc Mộng Khê, cũng không nhất định mang được nàng đi.

Như vậy mà nói, Lạc Mộng Khê chính là đang kéo dài thời gian, chờ người đến cứu, nếu Hạ Hầu Thần biết nàng có được võ công như vậy, vừa rồi hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng điều kiện của nàng…

“Lạc Mộng Khê, võ công của nàng, tiến bộ rất nhanh”. Hạ Hầu Thần không mặn không nhạt hỏi, chủ ý muốn phân tán lực chú ý của Lạc Mộng Khê.

Lạc Mộng Khê cười nhẹ, lơ đễnh: “Chẳng lẽ Hạ Hầu thái tử không có nghe nói qua, kẻ sĩ sau ba ngày, cũng làm cho người khác nhìn với cặp mắt khác xưa sao?” Hạ Hầu Thần, con người luôn luôn thay đổi, không nên dùng cùng một loại ánh mắt, một loại tư tưởng để nhìn cùng một người.

Kẻ sĩ ba ngày, làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa! Hạ Hầu Thần trong lòng cười lạnh: Đáng tiếc, Lạc Mộng Khê nàng cho dù lợi hại, cũng không phải đối thủ của bản cung!

Ngẩng đầu nhìn sắc trời, thời gian không còn sớm: Tốc chiến tốc thắng, không thể kéo dài thời gian, nếu không người của Nam Cung Quyết đến, kế hoạch của bản cung liền thất bại trong gang tấc…

Nháy mắt, trong mắt Hạ Hầu Thần đột nhiên phát lạnh, bất thình lình gia tăng tốc độ, Lạc Mộng Khê mặc dù có tiến bộ, nhưng những sát chiêu này cũng là vừa mới học được. Hơn nữa võ công của nàng cùng Hạ Hầu Thần lại không thể đánh đồng, nếu Hạ Hầu Thần đem hết toàn lực, Lạc Mộng Khê căn bản không phải là đối thủ của hắn…

Chiêu thức của Hạ Hầu Thần càng lúc càng nhanh, Lạc Mộng Khê bắt đầu cẩn thận, đang lúc suy nghĩ biện pháp đối phó, phía sau truyền đến một trận bước chân rất nhỏ, cùng với ác phong như có như không…

Lạc Mộng Khê trong lòng sáng tỏ, có người thừa cơ nàng và Hạ Hầu Thần đánh nhau, ám hại nàng, nơi này là tướng phủ, ác phong phía sau, là người của tướng phủ không thể nghi ngờ, khóe miệng, ẩn ẩn giơ lên một tia ý cười trào phúng: Muốn hại ta, không dễ dàng như vậy…

Lạc Mộng Khê đối vơi Hạ Hầu Thần không phải đặc biệt hiểu biết, nhưng cũng biết được thủ đoạn của hắn, thêm một lúc nữa, hắn sẽ không thể kiên nhẫn, khẳng định sẽ xuất ngoan chiêu đối phó Lạc Mộng Khê nàng…

Trong đầu đột nhiên hiện lên một đạo linh quang, ánh mắt trong trẻo lạnh nhạt của Lạc Mộng Khê hiện lên một tia ý cười khó hiểu làm cho người ta nghi hoặc, thế công trong tay dần dần chậm lại, thân mình không dấu vết hướng lại gần ác phong phía sau…

Chiêu thức của Lạc Mộng Khê chậm lại, Hạ Hầu Thần tưởng rằng Lạc Mộng Khê chống đỡ không được, trong lòng mừng thầm, không tiếng động cười lạnh: Hôm nay đánh đến đây, Lạc Mộng Khê, đưa tay chịu trói đi…

Hạ Hầu Thần mâu quang phát lạnh, đột nhiên nâng tay, vung chưởng đánh hướng Lạc Mộng Khê, chưởng này dùng đến tám phần công lực, nếu Lạc Mộng Khê bị đánh trúng, tuyệt đối sẽ bị trọng thương, đến lúc đó, nàng liền không có sức phản kháng, mình mang nàng đi thật dễ dàng, về phần nha hoàn của nàng, giết đi là xong.

Cường thế ác phong đánh úp lại, Lạc Mộng Khê không tránh, không né, khóe miệng, ý cười lạnh càng sâu…

không đúng, Lạc Mộng Khê hiện tại, thực không thích hợp! Trong lòng Hạ Hầu Thần biết không ổn, nhưng vấn đề ở chỗ nào, hắn lại không biết, chưởng lực cũng đã muốn đánh ra, không có khả năng thu hồi…

Chưởng lực gần trong gang tấc, Lạc Mộng Khê đột nhiên nghiêng người né qua, chưởng lực theo bên cạnh người Lạc Mộng Khê bay qua, đánh thẳng vào người phía sau Lạc Mộng Khê…

Thân ảnh màu hồng ở giữa không trung họa thành một đường cong duyên dáng, rồi thật mạnh rơi xuống dưới, ‘phốc’ một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, lợi khí trên tay bị trấn bay đến một góc.

Lạc Thải Vân, nàng thế nhưng cũng có võ công! Đại phu nhân, tam phu nhân, Lạc Tử Hàm đều có võ công. Cho nên, võ công của Lạc Thải Vân chỉ là da lông, nhưng khinh công thì lại khác…

Phát sinh biến cố này, Hạ Hầu Thần và Lạc Mộng Khê đương nhiên đình chỉ đánh nhau, nhìn Lạc Thải Vân té trên mặt đất, không ngừng nôn ra máu tươi, trong mắt Hạ Hầu Thần lóe ra nồng đậm chán ghét cùng phẫn hận:

Chính là nàng làm hỏng đại sự của bản cung, tình cảm tỷ muội trong tướng phủ này thật là đạm mạc, Lạc Mộng Khê vì mạng sống của mình, ngay cả tỷ muội của chính mình cũng có thể lợi dụng…

“Đại tỷ…cứu ta…”, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Thải Vân bởi vì thống khổ, hơi hơi có chút vặn vẹo, đáy mắt lóe lên cầu xin.

Lợi khí trong tay Lạc Thải Vân đã sớm bị đánh bay, không có chứng cớ chứng mình, vừa rồi nàng muốn giết Lạc Mộng Khê, người ngoài nhìn vào, là nàng đi trên đường không may bị ngộ thương…

Lạc Mộng Khê không nói gì, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe lên nồng đậm tức giận: vừa rồi ngươi muốn giết ta, còn muốn ta cứu ngươi.

Lời cầu cứu của Lạc Thải Vân còn chưa nói ra, lại không dám nói thêm điều gì, trong mắt lóe lên nồng đậm sợ hãi.

“Mộng Khê”

“Thải Vân”

Hai đạo âm thanh cùng hô lên, một là đến từ Nam Cung Quyết, một là đến từ Lạc Hoài Văn.

Trước mắt hiện lên một đạo bóng trắng, mùi đàn hương quanh quẩn chóp mũi: “Mộng Khê, nàng không sao chứ?”

“không có việc gì, sao chàng lại tới nơi này?” Lúc này không phải Nam Cung Quyết đang ở Lạc vương phủ nghỉ ngơi sao?

“Sau khi ta xử lý xong mọi chuyện, biết được nàng hồi tướng phủ, đúng lúc ta có chuyện muốn cùng thừa tướng thương lượng, liền đến tướng phủ, nửa đường thì gặp được Lạc Thừa tướng…”

Nam Cung Quyết đem sự tình nói nhẹ nhàng bâng quơ, Lạc Mộng Khê cũng có thể hiểu được đại khái mọi chuyện: Việc Lạc Mộng Khê gặp được Hạ Hầu Thần, thị vệ đã bẩm báo lại cho Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết trên đường đến tương trợ, liền gặp được Lạc Hoài Văn…

“Thải Vân, Thải Vân…con làm sao vậy?...” Lạc Hoài Văn đem Lạc Thải Vân nửa ôm vào trong ngực, gấp giọng kêu, nhưng Lạc Thải Vân vẫn không có trả lời, ánh mắt si mê cùng ái mộ nhìn thẳng Nam Cung Quyết bên cạnh Lạc Mộng Khê.

Nam Cung Quyết đến làm cho kế hoạch của Hạ Hầu Thần thất bại, hắn đang muốn phẩy tay áo bỏ đi, dư quang nơi khóe mắt nhìn đến vẻ mặt Lạc Thải Vân, cùng với si mê và ái mộ mà nàng ta giành cho Nam Cung Quyết, đột nhiên dừng lại cước bộ, Hạ Hầu Thần trầm hạ mí mắt, không biết suy nghĩ điều gì.

“Cha, tứ muội không cẩn thận trúng một chưởng của Hạ Hầu thái tử, mau sai người đi truyền đại phu”. Nếu không, nữ nhi bảo bối của ngươi, có thể sẽ mất mạng.

Lợi khí trong tay Lạc Thải Vân đã không còn, hơn nữa nàng ta lại bị thương, cho dù Mộng Khê chỉ ra tội danh của nàng ta, không có bằng chứng, đương nhiên Lạc Thải Vân sẽ không thừa nhận, đến lúc đó, mọi người khẳng định sẽ trách cứ Lạc Mộng Khê nàng là không phải.

Lạc Mộng Khê là người thông minh, sẽ không tự làm mình mất mặt, tuy nhiên Hạ Hầu Thần đả thương Lạc Thải Vân lại là sự thật, Lạc Mộng Khê không có nội lực cường đại như vậy, Hạ Hầu Thần muốn hãm hại nàng, là tuyệt đối không có khả năng.

Vừa rồi, ánh mắt tất cả mọi người đều tập chung trên người Lạc Thải Vân, không có ai chú ý tới Lạc Mộng Khê, lúc này Lạc Mộng Khê mở miệng, lại đem ánh mắt tất cả mọi người đều tập chung trên người nàng, những người đã thấy qua dung nhan của nàng đều không cảm thấy kì quái, chỉ có Lôi Minh đáy mắt lóe lên nồng đạm kinh diễm cùng khiếp sợ.

“Hạ Hầu thái tử…” Lạc Hoài Văn ngẩng đầu nhìn phía Hạ Hầu Thần, đáy mắt nghi hoặc giống như muốn hỏi: Đây là có chuyện gì?

“Chỉ là hiểu lầm, thương thế của tứ tiểu thư, bản cung sẽ phụ trách trị liệu”. Hạ Hầu Thần vẫn như trước cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Lôi Minh, đưa tứ tiểu thư về phòng, người đâu, mau đi mời đại phu”, Lạc Hoài Văn sau khi bình tĩnh lại, ra lệnh.

Lôi Minh không nói gì, xoay người ôm lấy Lạc Thải Vân toàn thân đầy máu, bước nhanh đi vào tướng phủ, khi đi ngang qua người Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê nhanh chóng đem tay đánh trúng lưng Lạc Thải Vân.

Khiến cho ánh mắt ái mộ của Lạc Thải Vân vẫn dừng trên người Nam Cung Quyết biến thành thống khổ, ‘phốc’ một tiếng lại phun ra một ngụm máu tươi.

Lạc Mộng Khê ra tay tốc độ rất nhanh, hơn nữa Nam Cung Quyết lại luôn đứng bên cạnh, động tác nhỏ vừa rồi của nàng không có ai chú ý đến.

Bất quá, Lôi Minh đang ôm Lạc Thải Vân nên nhận ra được Lạc Mộng Khê ra tay, nhưng hắn cái gì cũng không nói ra, khuôn mặt lạnh như băng vẫn tiếp tục đi về phía trước.

“Lạc thừa tướng, nếu hôm nay thân thể lệnh thiên kim không khỏe, bổn vương không quấy rầy, ngày khác nếu có rãnh sẽ lại tiến đến bái phỏng”. Mục đích Nam Cung Quyết tới đây là vì Lạc Mộng Khê, nay Lạc Mộng Khê không có việc gì hắn tự nhiên cũng không muốn lưu lại chỗ này.

“Lạc vương gia xin cứ tự nhiên”. Lạc Thải Vân gặp chuyện không may, người đả thương nàng là Hạ Hầu Thần, Lạc Hoài Văn xác thực có chút lo lăng, cũng không có tâm trạng tiếp khách, Nam Cung Quyết cáo từ rời đi, Lạc Hoài Văn cũng không có ý muốn giữ lại.

“Hạ Hầu thái tử, bổn vương đi trước, cáo từ”.

“Mộng Khê, đi thôi”. Sau khi cùng Lạc Hoài Văn, Hạ Hầu Thần nói lời cáo từ, Nam Cung Quyết nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lạc Mộng Khê đi về phía trước, sau khi đã đi một khoảng rất xa, hai người vẫn cảm giác được ánh mắt Hạ Hầu Thần vẫn đang nhìn theo, mang theo cả ái mộ cùng phẫn hận.

Hạ Hầu Thần đả thương Lạc Thải Vân, trước khi thương thế của Lạc Thải Vân ổn định, hắn không thể rời đi.

“Mộng Khê, Lạc Thải Vân là do khi Hạ Hầu Thần đối phó nàng mới bị ngộ thương đi?”, bàn tay Nam Cung Quyết nắm tay Lạc Mộng Khê theo phản xạ nắm thật chặt.

Nguy hiểm thật, nếu lúc ấy không có Lạc Thải Vân, chỉ sợ Mộng Khê đã bị Hạ Hầu Thần mang đi, trong thời gian ngắn sợ rằng hắn sẽ không thể gặp được nàng.

“Đúng vậy, Lạc Thải Vân tuy là vì giết ta mà đến, nhưng ta lại vì vậy mà gặp họa được phúc, làm cho Lạc Thải Vân thay ta bị thương, nhân cơ hội đó mà thoát được nguy hiểm…”. Đây có lẽ là thiên ý mà mọi người vẫn hay nói đi.

“Lạc Thải Vân muốn giết nàng?” Nam Cung Quyết nắm ngay trọng điểm của câu nói, ánh mắt thâm thúy càng ngưng càng sâu:

“Nàng ta cũng có võ công, Mộng Khê, người của tướng phủ không có ai là đơn giản…” Lúc trước nàng ở tướng phủ, làm sao qua ngày…

“Ta biết, tuy nhiên hiện tại ta không còn ở lại tướng phủ, các nàng muốn hại ta, không dễ dàng như vậy…”

Lạc vương phủ giống như một thành lũy an toàn, chỉ cần nàng ở trong đó, tuyệt sẽ không bị thương, mà ở trong thành lũy này, có người mà nàng yêu thương, hạnh phúc nhất thời trào dâng trong lòng…

Đột nhiên một trái cầu nhỏ lăn đến bên chân Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê dừng lại cước bộ, đem quả cầu nhỏ nhặt lên, một cô bé chừng ba bốn tuổi, một thân quần áo màu đỏ, sôi nổi đi đến trước mặt Lạc Mộng Khê: “Tỷ tỷ, tiểu cầu của ta”.

“Vậy trả lại cho muội”, ánh mắt trong trẻo của Lạc Mộng Khê tràn ngập ý cười, cầm tiểu cầu trong tay đưa cho tiểu cô nương.

“Cảm ơn tỷ tỷ”, tiểu cô nương nhận lấy tiểu cầu, vô cùng hưng phấn chạy xa.

“Mộng Khê, nàng thích đứa nhỏ sao?” vẻ vui sướng trong mắt Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết đều nhìn thấy, rèn sắt khi còn nóng, lúc này hỏi Lạc Mộng Khê chuyện đứa nhỏ, nàng không chút nghĩ ngợi mà trả lời:

“Đương nhiên thích”, tiểu hài tử, thật đáng yêu.

“Vậy chúng ta có phải hay không….”

“một năm sau mới được”. Lạc Mộng Khê vẫn kiên trì nguyên tắc của chính mình: chỉ có thời gian một năm, vì sao Nam Cung Quyết lại không muốn chờ?

“một năm, thật quá dài đi”. Bổn vương cũng không muốn phải đợi một năm sau nàng mới có thể thụ thai, khi tiểu hài tử xuất thế, đã muốn tận hai năm sau.

“Chúng ta đều còn trẻ, một năm thời gian, rất nhanh sẽ qua, không cần nóng vội”. Nam Cung Quyết vẫn chưa đến hai mươi tuổi, Lạc Mộng Khê lại vẫn chưa mười bảy tuổi, độ tuổi như vậy ở hiện đại vẫn chỉ là đứa nhỏ, vẫn phải đến trường, ở cổ đại này đã có thể kết hôn sinh con, đợi một năm nữa mới sinh đứa nhỏ, cũng không tính là muộn.

Biết trước đáp án của Lạc Mộng Khê sẽ như vậy, Nam Cung Quyết lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Lạc Mộng Khê tiếp tục đi về hướng vương phủ, trong lòng có chút lo lắng:

Vạn nhất Mộng Khê biết đêm đó bổn vương gạt nàng làm ra chuyện đó, không biết nàng sẽ có phản ứng như thế nào, đêm đó cũng đã qua một đoạn thời gian, Mộng Khê khẳng định sẽ mau chóng phát hiện, ta cần phải làm chuyện gì đó, che dấu nàng, không thể để nàng biết…

Chuyện Hạ Hầu Thần đả thương Lạc Thải Vân, Lạc Hoài Văn cũng không truy cứu, dù sao, hai người cũng đã kết minh, có nhiều chuyện, không nên quá so đo, chỉ cần Lạc Thải Vân khỏe mạnh trở lại, Hạ Hầu Thần tỏ ý xin lỗi, vậy mọi chuyện có thể kết thúc.

Thân thể Lạc Thải Vân vẫn luôn rất tốt, hơn nữa y thuật của đại phu lại cao siêu, dược liệu Hạ Hầu Thần sai người đưa tới đều là thượng hạng, chỉ vài ngày thời gian, thương thế của Lạc Thải Vân đã cơ bản khôi phục trở lại, nàng từ bộ dạng ốm yếu đã khôi phục bộ dáng ương ngạnh ngang ngược.

Lạc Thải Vân bị thương nặng, mỗi ngày đều phải nằm ở trên giường, ăn uống đều do nha hoàn hầu hạ, động cũng không động. hiện tại đã là cuối thu bắt đầu vào mùa đông, hơn nữa trong phòng lại có huân hương, không cần mỗi ngày phải tắm rửa.

Bất quá, mỗi ngày Lạc Thải Vân đều phải uống thuốc, toàn thân đều là vị thuốc, nàng chán ghét hương vị này, một ngày sau khi dùng xong bữa tối, Lạc Thải Vân nằm ở trên giường lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, liền đứng dậy đi ra phía sau bình phong tắm rửa.

Nước ấm áp bao phủ toàn thân, mùi hoa thoảng thoảng, xóa đi không ít vị thuốc, Lạc Thải Vân cầm lên một cánh hoa ngắm nhìn, để cho Đào Nhi hầu hạ lau khô bọt nước trên người nàng, mặc vào tẩm y sạch sẽ.

đi ra khỏi bình phong, Lạc Thải Vân đang muốn đi đến bên giường nghỉ ngơi, thình lình một trận gió lạnh thổi qua, làm cửa sổ bị mở ra, Lạc Thải Vân rùng mình một cái, theo bản năng nắm chặt quần áo trên người.

đang muốn lệnh cho Đào Nhi đóng chặt cửa sổ lại, trước mắt bỗng hiện lên một bóng đen, Lạc Thải Vân còn chưa kịp phản ứng lại là có chuyện gì xảy ra, sau gáy truyền đến một trận đau đớn, nháy mắt liền mất đi tri giác…

một cơn gió lạnh thổi qua đã không thấy bóng dáng của hắc y nhân và Lạc Thải Vân, tất cả mọi chuyện phát sinh lúc đó nhanh đến nỗi làm cho người ta không kịp phản ứng. Đào Nhi đứng ở trong phòng, ngây ra như phỗng, hiển nhiên là bị chuyện vừa rồi làm cho kinh sợ.

Sau một lúc lâu, tâm trí Đào Nhi mới ổn định trở lại, bước nhanh chạy đến ngoài cửa hô to: “Người đâu mau tới, có thích khách, tứ tiểu thư bị thích khách bắt đi…”

Tiếng la của Đào nhi vừa cất lên, thị vệ tướng phủ đã chạy tới Hương viên, giữa không trung một đạo bóng dáng màu đen mang theo một bóng dáng mảnh khảnh màu hồng rất nhanh lao ra khỏi tướng phủ: “Thích khách bên kia, mau đuổi theo”

Lạc vương phủ.

Sau khi Nam Cung Quyết xử lý xong công việc, bước nhanh đi về phía phòng ngủ, Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết luôn dùng bữa cùng một chỗ, nếu Nam Cung Quyết có việc gấp, không thể dùng bữa cùng Lạc Mộng Khê, nhất định sẽ cho người báo cho nàng biết.

Công việc hôm nay cũng không nhiều, Nam Cung Quyết nghĩ rằng, rất nhanh sẽ xong, lại không ngờ tới hai chuyện có chút khó giải quyết, sau khi xử lý xong, sớm đã qua thời gian dùng bữa.

hắn không phái người báo cho Lạc Mộng Khê, khẳng định Mộng Khê vẫn còn đang chờ hắn trở về dùng bữa: Mộng Khê khẳng định thực đói bụng, đều do ta, chỉ lo xử lý công chuyện, quên mất thời gian.

“Mộng Khê…” Nam Cung Quyết rất nhanh đẩy cửa đi vào phòng ngủ, lại phát hiện trong phòng trống rỗng, không có bóng dáng của Lạc Mộng Khê, trên bàn cũng trống trơn, không có đồ ăn, trong không khí có mùi hương, là hương vị của huân hương, không có dấu vết đã dùng qua bữa.

Kỳ quái, lúc này Mộng Khê không có ở đây, vậy nàng đi đâu?

Nam Cung Quyết ra khỏi phòng, tùy tiện tìm một gã thị vệ đến hỏi: “Vương phi đâu?”

“Hồi vương gia, vương phi ở phòng bếp”.

Phòng bếp, Mộng Khê ở phòng bếp. Nam Cung Quyết từng được thưởng thức tay nghề của Lạc Mộng Khê, nàng làm canh uống thực ngon.

Đèn trong phòng bếp vẫn sáng, xuyên qua cửa sổ có thể thấy được một bóng dáng yểu điệu đang bận rộn bên trong, tiểu viện im ắng, cho thấy xung quanh không hề có người.

Nam Cung Quyết đẩy cửa tiến vào, hương vị đồ ăn nồng đậm ập vào mặt, đưa mắt nhìn qua, là Lạc Mộng Khê đang ở cạnh bếp làm đồ ăn: “Mộng Khê, nàng làm cơm sao?”

“Đúng vậy, đêm nay không có việc gì làm, hơn nữa đồ ăn trong phủ ăn đến ăn đi đều cùng một loại khẩu vị, cho nên ta muốn thay đổi đồ ăn cùng hương vị một chút”.

Lạc Mộng Khê đem đồ ăn làm tốt để đến trên bàn, cũng đem mấy món khác đặt trên bàn trước mặt Nam Cung Quyết: “Chàng đến vừa đúng lúc, ta vừa làm xong món cuối cùng, chàng ăn thử xem, có hợp khẩu vị hay không”

Những đồ ăn này hương sắc phong phú, mùi thơm bay vào mũi làm cho người ta nhịn không được muốn ăn, Nam Cung Quyết nhịn không được cầm đôi đũa, nếm thử một miếng, nhất thời nhãn tình sáng lên: “Mộng Khê, những đồ ăn này, đều do nàng làm”.

Lúc trước Nam Cung Quyết từng uống canh do Lạc Mộng Khê làm, thập phần mĩ vị, nay ăn đồ ăn do nàng làm, hương vị lại càng ngon hơn: không thể tưởng được, hắn thế nhưng cưới được một thê tử có tay nghề xảo diệu như vậy.

“Đúng vậy, hương vị có được hay không?” Đối với đồ ăn do chính mình làm, Lạc Mộng Khê tràn đầy tự tin: không có người có thể dùng mĩ thực để dụ hoặc nàng.

“Hương vị tốt lắm, có thể so sánh cùng đầu bếp của vương phủ”. Nam Cung Quyết vừa ăn vừa nói, Lạc Mộng Khê cũng cầm lên đôi đũa bắt đầu dùng bữa: Đầu bếp vương phủ làm đồ ăn xác thực hương vị không tồi, nhưng ăn thời gian dài cũng cảm thấy có chút ngán, hẳn là nên thay đổi khẩu vị…

trên đường cái, hắc y nhân mang theo Lạc Thải Vân rất nhanh đi trước, thị vệ tướng phủ vẫn gắt gao đuổi theo phía sau, không lâu sau, hắc y nhân đi vào một cái hẻm, trong mắt hiện lên một tia âm lãnh, hắc y nhân rất nhanh bay vào một lối rẽ bên đường.

Cùng lúc đó, giữ không trung cũng xuất hiện một tên hắc y nhân khác, trên tay cũng mang theo một bóng dáng màu hồng, đi trên một con đường khác.

Thị vệ tướng phủ đuổi tới, nhìn hai con đường là hai bong người màu đen, trong lòng nghi hoặc: “Rốt cuộc tên hắc y nhâ nào mới là người bắt đi tư tiểu thư?”

“không cần suy nghĩ nhiều như vậy, chúng ta chia nhau đuổi theo.” Thị vệ tướng phủ chia thành hai đường, rất nhanh đuổi theo hai bóng dáng của hắc y nhân.

Hắc y nhân mang theo Lạc Thải Vân đi đến trước cửa một tòa nhà, nhìn bảng hiệu phía trên đại môn, hắc y nhân lạnh lùng cười, tung người nhảy vào trong nhà, mà khi thị vệ tướng phủ đuổi tới nơi này, nhìn rõ bảng hiệu phía trên đại môn, toàn bộ cảm thấy sợ hãi:

Lạc vương phủ, hắc y thích khách mang theo tư tiểu thư vào Lạc vương phủ: “Mau, mau đi báo cho thừa tướng biết…” Thanh Tiêu Lạc vương Nam Cung Quyết, những thị vệ như bọn họ đắc tội không nổi, vẫn là nên mời thừa tướng đến giải quyết thì tốt hơn.

Trong phòng bếp, đồ ăn do Lạc Mộng Khê làm xác thực rất ngon, nhưng, do ở trên Thiếu Lâm Tự tu dưỡng lâu ngày, vô luận là đồ ăn ngon như thế nào, Nam Cung Quyết cũng chỉ ăn no đến tám phần, cho nên, Nam Cung Quyết chỉ ăn một chút, liền tao nhã buông xuống bát đũa trong tay.

Lạc Mộng Khê là thê tử của Nam Cung Quyết, nếu hắn muốn ăn những đồ ăn mĩ vị này, nói Lạc Mộng Khê làm cho hắn ăn là được, không nhất thiết phải tham ăn một bữa này.

Hôm nay Lạc Mộng Khê tựa hồ có chút khác thường, trước kia, nàng đều là buông bát đũa cùng lúc với Nam Cung Quyết, nhưng hôm nay, Nam Cung Quyết cũng đã buông bát đũa được một lúc, Lạc Mộng Khê vẫn còn đang ăn.

Đột nhiên, Lạc Mộng Khê đem chiếc đũa gắp một món đồ ăn trên bàn, Nam Cung Quyết hơi hơi nhíu mày: “Mộng Khê, không phải nàng không ăn gừng sao?” Nam Cung Quyết thích ăn gừng, nhưng Lạc Mộng Khê lại không thích.

Những đồ ăn này là vì hai người bọn họ mà chuẩn bị, cho nên có món Mộng Khê thích cũng có món Nam Cung Quyết thích, mà đồ ăn vừa rồi là Nam Cung Quyết thích, bên trong cho không ít gừng.

Trước đây Lạc Mộng Khê đối với những đồ ăn này không hề động đũa, vì sao hôm nay nàng lại ăn ngon miệng đến vậy.

“Ta cũng không biết vì sao, những đồ trước kia không thích ăn, nay đột nhiên lại thích, những đồ ăn này có chút nhạt, thật lâu không nấu ăn, tay nghề cũng xuống một chút…”

Trong mắt Nam Cung Quyết hiện lên nghi ngờ càng nhiều, những đồ ăn này đều là hắn thích, đương nhiên cũng ăn qua, hương vị rất tốt, vì sao Mộng Khê lại nói là nhạt, Nam Cung Quyết nhớ rõ, khẩu vị của hai người luôn giống nhau...

Hắc y nhân mang theo Lạc Thải Vân rất nhanh đi hướng phòng ngủ của Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê, nhìn mọi nơi thây không có người, hắc y nhân đem Lạc Thải Vân ném lên trên giường trong nội thất, cũng thân thủ cởi bỏ tẩm y của Lạc Thải Vân.

Thân thể trắng noãn như ngọc hiện lên trước mắt, trong mắt hắc y nhân thoáng hiện một tia âm lãnh cùng trào phúng, không hề có một tia tinh dục, kéo chăn gấm trên giường phủ lên người Lạc Thải Vân, hắc y nhân rất nhanh rời đi: Nam Cung Quyết, lần này, cho dù ngươi có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch…

Cùng lúc đó, Lạc Hoài Văn theo bọn thị vệ báo lại, cùng đi đến Lạc vương phủ: “Mở cửa, mở cửa”. Thị vệ tướng phủ đập mạnh cửa.

Người trông cửa Lạc vương phủ đem đại môn mở ra, nhìn Lạc Hoài Văn đang tức giận tận trời, cùng với đội ngũ thị vệ rất dài phía sau, cảm thấy nghi hoặc khó hiểu: “Lạc thừa tướng, ngài đây là?”

“Lạc vương gia ở trong sao?”, thanh âm Lạc Hoài Văn lạnh như băng, vẻ mặt giận dữ: Chuyện Lạc Thải Vân cùng Lạc Mộng Khê không hợp, trong lòng hắn biết rõ, nhưng hai người dù sao cũng là tỷ muội, đối địch giữa các nàng không tới phiên người khác nhúng tay.

Nếu Nam Cung Quyết vì lấy lòng Lạc Mộng Khê, bắt đi Lạc Thải Vân, thậm trí hạ sát đối với Lạc Thải Vân, vậy Lạc Hoài Văn nhất định không dễ dàng bỏ qua cho hắn.

“Lạc Thừa tướng, không biết đêm khuya ngài tới Lạc vương phủ, là có chuyện gì?” Nhạc Địch là quản gia Lạc vương phủ, nơi này phát sinh chuyện gì, hắn là người đầu tiên biết được, cũng rất nhanh tiến đến xử lý.

“Bổn tướng muốn gặp Lạc vương gia”. Lạc Hoài Văn không chút khách khí, giọng điệu uất giận.

“Tướng gia gặp vương gia, không nhất thiết mang theo nhiều thị vệ tiến đến như vậy”. Còn hùng hổ thế kia, căn bản chính là tới gây sự, nhưng thái độ của Lạc Hoài Văn làm cho Nhạc Địch hiểu được: không gặp được Nam Cung Quyết, hắn tuyệt đối sẽ không đi.

“Nơi này là Lạc vương phủ, tướng gia muốn gặp vương gia, không phải là không được, bất quá, thị vệ tướng phủ, không thể vào vương phủ”. Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của Nhạc Địch.

“Bổn tướng chỉ mang theo hai thị vệ tiến vào, những người khác, toàn bộ đứng chờ ở ngoài”. Lạc Hoài Văn thân là thừa tướng Thanh Tiêu, tự nhiên hiểu được mang nhiều thị vệ như vậy tiến vào sân nhà quan viên khác chính là khiêu khích. Khi sự tình còn chưa sáng tỏ, Lạc Hoài Văn không muốn xảy ra xích mích với Nam Cung Quyết.

“Lạc Thừa tướng, mời vào”. Nhạc Địch đối với Lạc Hoài Văn làm ra tư thế mời, cũng nháy mắt với một gã thị vệ, tên thị vệ tâm thần nhận lệnh, rất nhanh chạy đi.

Nam Cung Quyết sau khi ăn cơm xong, ước chừng qua một nén hương thời gian, Lạc Mộng Khê mới ăn xong, buông bát đũa trong tay, Lạc Mộng Khê đứng lên: “Nam Cung Quyết, cùng ta đi dạo trong viện một chút, có thể do thời tiết chuyển lạnh, gần đây ta ăn rất nhiều, ăn xong nếu không đi lại một chút, rất nhanh sẽ béo”.

Mùa hè trời nóng, thường không cảm thấy thèm ăn, khi trời lạnh xuống, cảm thấy thèm ăn cũng là chuyện bình thường, cho nên, Lạc Mộng Khê vẫn không chút nào để ý.

Nam Cung Quyết ôm lấy eo nhỏ của Lạc Mộng Khê hướng trong viện đi đến: “hiện tại nàng rất gầy, vẫn là béo một chút tốt hơn”.

Dáng người hiện tại của Lạc Mộng Khê không mập không gầy, vốn rất tốt, Nam Cung Quyết cảm giác được Lạc Mộng Khê không thích hợp, nhưng hắn cũng không có nói ra, tránh để Lạc Mộng Khê biết được, lại lo lắng: Ngày mai bổn vương sẽ đến hỏi người của dược vương cốc, Mộng Khê hôm nay thật sự có chút không bình thường…

“Khởi bẩm vương gia, vương phi, Lạc thừa tướng cầu kiến, hắn dẫn theo rất nhiều người đến…”, người thị vệ là vội vã chạy tới bẩm báo sự tình, nhưng trông hắn lại rất bình tĩnh, không một chút kích động.

Lạc Hoài Văn đến vương phủ làm gì? Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê nhìn nhau liếc mắt một cái, đáy mắt hiện lên nghi hoặc cùng khó hiểu, Nam Cung Quyết đang muốn phân phó: “Mời Lạc thừa tướng đến đại sảnh”. thì Nhạc Địch đã mang theo Lạc Hoài Văn và Lôi Đình đi tới: “Lạc vương gia”

“không biết Lạc thừa tướng đêm hôm tới Lạc vương phủ, là có chuyện gì?” Đối với mục đích đến đây của Lạc Hoài Văn, Nam Cung Quyết đoán không ra.

“Lạc vương gia, chúng ta đều là người ngay không nói tiếng lóng, Thải Vân cùng Mộng Khê có chút xích mích, bất quá hai người họ đều là nữ nhi của bổn tướng, người nào chịu tội bổn tướng đều không nguyện ý, Thải Vân trước đây khi dễ Mộng Khê, bổn tướng cũng đã cho nàng chịu trừng phạt, hi vọng Lạc vương gia đại nhân không chấp tiểu nhân, thả Thải Vân ra…”

Nghe đến đây, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đều hiểu được đại khái sự tình, trong lòng càng thêm nghi hoặc: “Lạc thừa tướng, bổn vương không rõ ý tứ của thừa tướng, Lạc tứ tiểu thư, hẳn phải ở trong tướng phủ, thừa tướng vì sao lại chạy đến Lạc vương phủ, hướng bổn vương đòi người?”

Nghe giọng nói như bình tĩnh nhưng lại mang theo uy nghiêm của một vị vương gia, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi: Lạc vương phủ của ta là đường cái sao, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, người nhà của ngươi mất tích, lại chạy đến Lạc vương phủ của ta để tìm, coi Lạc vương phủ của ta là cái gì đây…

Đợi chút, liệu đây có phải cái cớ của Lạc Hoài Văn hay không, dù sao Lạc Hoài Văn cùng Hạ Hầu Thần cũng đã kết minh, Nam Cung Quyết và Lãnh Tuyệt Tình lại hợp tác, hai người bọn họ hiện nay là địch nhân…

“Nếu Lạc vương gia không hiểu, vậy bổn tướng sẽ nói rõ một chút, chừng một nén hương trước, thị vệ tướng phủ nhìn thấy hắc y nhân mang theo Thải Vân vào Lạc vương phủ…” Lạc thừa tướng nói với giọng lạnh như băng.

“Vậy cho nên”, ánh mắt Nam Cung Quyết bình tĩnh, trong lòng đã có đáp án: “Lạc thừa tướng muốn điều tra vương phủ, ngươi cho rằng Lạc vương phủ của ta là nơi nào?”

“Lão thần không dám”. Năng lực của Nam Cung Quyết trong lòng Lạc Hoài Văn rất rõ, nếu Nam Cung Quyết muốn mạng của hắn, thì Lạc Hoài Văn hắn căn bản là không thể ra khỏi nơi này, lúc này, Lạc Hoài Văn đã có chút hối hận vì đã xông vào Lạc vương phủ.

Nam Cung Quyết chính là Thanh Tiêu Lạc vương, ngạo khí hoàng thất cùng khí phách như vậy, là nhân trung chi long, không phải người mà Lạc Hoài Văn hắn có thể động tới.

“không dám ngươi còn mang theo nhiều người như vậy tới Lạc vương phủ?” Vừa rồi còn dám dùng ngữ khi như vậy nói chuyện với bổn vương, nếu như ngươi nói dám, chẳng phải là ngươi muốn dỡ cả tòa vương phủ này đi sao?

“Lạc Hoài Văn đối với bổn vương bất kính, vốn nên đánh một trăm đại bản, nhưng niệm tình ngươi là phụ thân của Mộng Khê, lại là nguyên lão trong triều, bổn vương có thể khai ân, người đâu, đem Lạc Hoài Văn xuống đánh năm mươi đại bản”.

“Vương gia khai ân, là lão thần nhất thời nóng vội, lo lắng cho an nguy của nữ nhi…”. Vừa rồi ta quá sơ ý, cũng quá nóng vội, thế nhưng lại làm cứng với Nam Cung Quyết.

“Thừa tướng, thừa tướng….”, cùng với tiếng gọi, Lôi Minh đã xuất hiện trước mắt mọi người: “Khởi bẩm thừa tướng, đây là trong phòng ngủ của Lạc vương gia phát hiện được…”

Lôi Minh đem mảnh vải màu hồng đưa đến trên tay của Lạc Hoài Văn, Lạc Hoài Văn trong lòng cả kinh, kiềm chế tức giận trào lên trong ngực: “Lạc vương gia, này….ngài giải thích như thế nào?”

“Chỉ là một mảnh vải, có thể nói lên cái gì?”, Nam Cung Quyết không cho là đúng thầm nghĩ: Chẳng lẽ có người muốn hãm hại bổn vương…

“Đây là vải trên quần áo của Thải Vân, vì sao lại xuất hiện trong phòng ngủ của Lạc vương gia…”, Lạc Hoài Văn cầm mảnh vải trên tay nhịn không được run run, đáy mắt thoáng hiện lệ quang.

“Loại vải dệt này Lạc vương phủ cũng có, vì sao thừa tướng lại khẳng định đó là của lệnh thiên kim?”

Mộng Khê cũng là nữ nhi của ngươi, mười mấy năm qua ngươi chưa từng quan tâm đến nàng, không biết mỗi ngày nàng sống như thế nào, ăn có no hay không, ngay cả quần áo của nha hoàn cũng không bằng, việc này ngươi trước nay đều không biết gì cả.

hiện nay nhìn thấy mảnh vải này, lại một mực khẳng định là của nữ nhi của mình.

“Vương gia có thể để cho lão thần vào xem phòng ngủ của người một chút hay không?”, mảnh vải xuất hiện gần phòng ngủ, vậy Thải Vân nhất định ở trong phòng ngủ.

Chuyện Thải Vân thích Nam Cung Quyết, Lạc Hoài Văn trong lòng biết rõ ràng, nếu Nam Cung Quyết thật tâm muốn thú Thải Vân làm sườn phi, hắn tuyệt đối không có ý kiến.

Nhưng nay Nam Cung Quyết lại dùng thủ đoạn này bắt đi Lạc Thải Vân, hiển nhiên là sẽ không đối xử tử tế đối với nàng, thậm trí còn có thể tra tấn nàng….

“Cha, mặc kệ người tin hay không tin vương gia, Mộng Khê lấy tính mạng bảo đảm, vừa rồi vương gia vẫn luôn bên cạnh Mộng Khê dùng bữa, chưa rời đi nửa bước, vương gia sẽ không bắt đi tứ muội”.

Lạc Hoài Văn không tiếng động hừ lạnh một tiếng: hắn là Thanh Tiêu Lạc vương gia, thủ hạ của hắn người tài vô số, chuyện như vậy, cần gì hắn tự mình động thủ…

“Nếu thừa tướng không tin, Mộng Khê cùng vương gia có thể để cho thừa tướng kiểm tra phòng ngủ”. Xem tư thế của Lạc Hoài Văn, nếu không để cho hắn tận mắt chứng kiến, hắn sẽ không đi.

Nam Cung Quyết muốn ngăn lại, lại bị Lạc Mộng Khê nhẹ nhàng đè lại cánh tay, ý bảo hắn không cần lo lắng.

không phải Nam Cung Quyết chột dạ không muốn cho Lạc Hoài Văn tiến đến điều tra, mà hắn nghĩ có khả năng có người đang muốn hãm hại hắn, nếu Lạc Thải Vân thật sự bị bắt tới ném đến trong phòng ngủ của hắn, hắn có miệng nhưng không thể cãi.

Bất quá, nhìn bộ dáng Lạc Mộng Khê tràn đầy tự tin, Nam Cung Quyết cũng thoáng yên tâm: Mộng Khê làm việc luôn cẩn thận, chẳng lẽ nàng đã nghĩ ra kế sách đối phó…

“Lạc Thừa tướng, thỉnh”. Được sự cho phép của Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê, Nhạc Địch hướng Lạc Hoài Văn làm ra tư thế mời, mấy người bước nhanh hướng phòng ngủ Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê đi đến.

Lạc Hoài Văn trong lòng âm thầm cầu nguyện: Thải Vân, ngươi trăm ngàn lần không được xảy ra chuyện gì…

Cửa phòng Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê khép hờ, Nam Cung Quyết mâu quang hơi trầm xuống: Có người tiến vào nơi này, trước khi đi, bổn vương đã đóng cửa cẩn thận, lúc này, nhà hoàn cũng sẽ không tiến đến nơi này…

Đẩy ra cửa phòng khép hờ, mùi huân hương thản nhiên ập vào mặt, thập phần dễ ngửi, ánh mắt mọi người đều nhìn phía nội thất, trên giường lớn, quần áo chăn gấm hỗn độn, nhìn xuyên qua bức rèm che, có thể ẩn ẩn thấy được trên chăn gấm, là một mái tóc…

Đôi mắt Nam Cung Quyết hơi trầm xuống: Trước khi đi, bổn vương đã đem chăn gấm sửa sang thực chỉnh tề…

“Thải Vân” Lạc Hoài Văn kinh hô một tiếng, bước nhanh đi tới giường lớn trong nội thất, đem chăn kéo lên, hắn không dám đem toàn bộ chăn kéo xuống, sợ lúc này trên người Thải Vân cũng không có một mảnh vải…

Mọi người theo sau tiến vào, đứng trong phòng không chớp mắt nhìn về phía giường lớn: Dưới lớp chăn kia, đến tột cùng có phải là Thải Vân hay không….

Lạc Hoài Văn vô cùng đau lòng đem chăn gấm kéo xuống, mỗi lúc lộ một chút tình cảnh bên trong, tâm Lạc Hoài Văn lại đau đớn thêm một phần: Thải Vân, Thải Vân…

Mà khi hắn đem chăn gấm kéo xuống hơn phân nửa, ánh vào mí mắt không phải là khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc của Lạc Thải Vân, mà là một cái gói to, miệng túi dùng dây màu đen cột lấy, đặt ở trên giường, xa xa nhìn lại, giống như mái tóc người.

“trên biển hoa”, Lạc Mộng Khê nhận ra vật màu đen kia, rất nhanh đi tới bên giường, đem gói to lấy ra, đem sợi dây buộc miệng túi cởi ra: “Vương gia, là ngươi đặt ở đây sao?”

Bình thường Lạc Mộng Khê đều gọi thẳng tên của Nam Cung Quyết, nhưng lúc này có thừa tướng cùng nhiều người như vậy ở đây, Lạc Mộng Khê không thể gọi thẳng kỳ danh của hắn, tuy rằng xưng hô vương gia Lạc Mộng Khê có chút không tự nhiên, nhưng cũng dần học được thói quen.

“Đương nhiên không phải, đây là phụ hoàng bảo bổn vương đưa lễ vật tân hôn tới các ngươi, các ngươi có thích không?”. Bắc Đường Diệp nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt trong tay, vẻ mặt bí hiểm từ ngoài đi vào: “Mở ra xem đi, bên trong có rất nhiều vật trân quý, đều là bảo bối của phụ hoàng”.

“Gói này đều được làm bằng tơ tằm, sờ lên cảm giác bóng loáng, giống như da người”. ‘trên biển hoa’ này trân quý vô cùng, Kì Thiên hoàng đế thế nhưng thật phóng khoáng, tặng nhiều lễ vật quý trọng như vậy…

Lạc Mộng Khê đem gói to mở ra, những gì ở bên trong, tất cả đều hiện ra trước mắt, đủ loại kiểu dáng kì trân dị bảo hiện ra, làm mọi người được sáng mắt: Kì Hoàng thật sự giàu có, cũng thật sự hào phóng, mấy thứ này, chỉ cần tùy tiện lấy ra một thứ, cũng đều là bảo vật vô giá….

Việc của Lạc Thải Vân nhanh chóng bị mọi người bỏ quên đến sau đầu, cho đến khi Lạc Mộng Khê lên tiếng: “Bắc Đường Diệp, có người tặng quà như ngươi sao? Đem này nọ phóng tới trên giường người ta, còn ngụy trang lớn như vậy…”

Đối mặt với oán trách của Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp cười quỷ dị, thần bí nói: “Bổn hoàng tử chỉ là muốn cho các ngươi một cái kinh hỉ thôi”.

Nhất là bổn hoàng tử muốn biết, nếu người nhìn thấy một nữ tử khác nằm trên giường của nàng và Nam Cung Quyết, nàng có bỏ nhà mà đi hay không…

Lạc thừa tướng phản ứng lại trước tiên, Thải Vân không có ở đây, vậy nàng ở nơi nào, có thể bị Bắc Đường Diệp giấu đi nơi khác hay không?

Dù sao cũng là do hắn mang những thứ này vào trong này, hắn cùng Nam Cung Quyết là bạn tốt, giúp hắn che giấu Thải Vân để cho hắn không bị xấu mặt, cũng không phải không có khả năng…

Lạc Hoài Văn suy nghĩ kế sách, làm thế nào để có được lý do có thể tìm khắp Lạc vương phủ này, cố gắng tìm ra Thải Vân, ngay lúc đó, một gã thị vệ tướng phủ được một gã thị vệ vương phủ rất nhanh dẫn vào: “Thừa tướng, có tin tức”.

Thị vệ tướng phủ ở bên tai Lạc Hoài Văn nói nhỏ mấy câu, đôi mắt Lạc Hoài Văn nhất thời trừng lớn, cau mày: “Ngươi nói, đều là sự thật?”

“Hoàn toàn là sự thật, thuộc hạ cùng với vài vị thị vệ đại ca khác đều tận mắt nhìn thấy”. Thị vệ giọng điệu thành khẩn, không có ý tứ nói dối, hay đùa giỡn.

Lạc Hoài Văn mâu quang hơi đổi, đối với thị vệ khoát tay áo, thị vệ tâm thần lĩnh hội, rất nhanh rời đi.

“Lạc vương gia, việc hôm nay chỉ là hiểu lầm, lão thần hướng vương gia xin lỗi…”, việc của Thải Vân, thật sự cùng Nam Cung Quyết không có quan hệ.

“Lạc thừa tướng là lo lắng cho an nguy của nữ nhi, về tình có thể tha thứ”. Nam Cung Quyết lễ phép khách sáo.

Nay còn không phải là thời điểm trừng phạt Lạc Hoài Văn, mà là làm cho hắn đi bắt kẻ chân chính bắt đi Lạc Thải Vân, ngoài việc trả lại trong sạch cho Nam Cung Quyết, còn phải trừng trị hung thủ, bởi vì hắn ta thiết kế việc này, muốn hãm hại Nam Cung Quyết.

“Đa tạ Lạc vương gia rộng lượng, như vậy lão thần xin cáo từ”. Xoay người, Lạc Hoài Văn bước nhanh hướng cửa đi đến: không thể tưởng được Thải Vân lại bị bắt đến nơi đó, việc này không thể chậm trễ, ta phải mau chóng tiến đến giải cứu Thải Vân…

Lạc Mộng Khê mâu quang vi thiểm: “Cha, tứ muội mất tích, Mộng Khê cũng thực lo lắng, không bằng để cho Lạc vương phủ cũng phái người đi hỗ trợ tìm kiếm, như thế nào?”

“Đúng vậy, Lạc thừa tướng, tứ tiểu thư là muội muội của Mộng Khê, nàng mất tích, Mộng Khê cũng có chút lo lắng, bổn vương chắc chắn cho người đi tìm kiếm”.

không để cho Lạc Hoài Văn kịp cự tuyệt, Nam Cung Quyết đã lạnh giọng mệnh lệnh: “Người đâu, phân phó tướng sỹ toàn thành, suốt đêm tìm kiếm Lạc tứ tiểu thư”. Dám ở kinh thành Thanh Tiêu hãm hại Nam Cung Quyết ta, làm sao ta có thể buông tha cho ngươi.

“Đa tạ Lạc vương gia, kì thật không cần phiền toái như vậy, lão thần đã biết Thải Vân bị bắt đến nơi nào”. Rơi vào đường cùng, Lạc Hoài Văn buộc phải nói ra những gì thị vệ vừa nói với mình, chuyện này hắn cũng không muốn nói cho người khác biết, nhưng nay, không thể không nói.

“Phải không? Vậy Thải Vân đang ở nơi nào?” Lạc Mộng Khê đầy mặt tò mò mang theo thân thiết, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên một tia ý cười quỷ dị.

_________________
Bình Luận (0)
Comment