Lạc Vương Phi

Chương 116.4

Edit: Hoàng Anh

Beta: Ishtar

Ta còn nghĩ bên ngoài so với trong phòng sẽ lạnh hơn một chút, không nghĩ tới lại đúng như lời nói của Mộng Khê tỷ tỷ, thật ấm áp, về sau ta cũng nên ra ngoài phơi nắng nhiều một chút…

“Mộng Khê tỷ tỷ, Thanh Nguyệt muốn nghe chuyện tình cảm của tỷ cùng Quyết ca ca”. Thanh Nguyệt trong mắt tràn đầy ý cười.

Lạc Mộng Khê buông chén trà trong tay: “Được rồi, ta liền kể cho muội nghe, chuyện giữa ta và Nam Cung Quyết. Ta cùng với Nam Cung Quyết quen biết trong một tình huống vô cùng đặc thù, lần đầu tiên gặp mặt, thực giống như hài kịch, thực thần bí, cũng thật…bất đắc dĩ…”

Lạc Mộng Khê ngồi kể lại, Thanh Nguyệt, Tiểu Phượng, cùng với toàn bộ cung nữ, thái giám đều buông xuống công việc trong tay, cẩn thận lắng nghe, nghe đễn chỗ cảm động, mọi người đều nhịn không được lã chã rơi lệ…

“Mộng Khê tỷ tỷ, không thể tưởng được tỷ và Quyết ca ca lại phải trải qua nhiều gian khổ như vậy mới có thể đến với nhau, thật sự là không dễ dàng…” Thanh Nguyệt lau đôi mắt hồng hồng, Tiểu Phượng, các cung nữ cũng quay lưng đi lau nước mắt.

“Tình cảm không dễ dàng mới có được, lại càng làm cho người ta quý trọng, Thanh Nguyệt, muội cùng Yến vương gia…”

“Khụ, khụ khụ”. Thanh Nguyệt ho khan vài tiếng: “Tiểu Phượng lưu lại, những người khác trở về làm việc đi”.

Đem toàn bộ cung nữ, thái giám đuổi đi rồi, Thanh Nguyệt cẩn thận nhìn khắp nơi, xác định xung quanh không có người: “Mộng Khê tỷ tỷ, trước mặt tỷ, Thanh Nguyệt cũng sẽ không giấu diếm nữa, Thanh Nguyệt thích Diệp ca ca, một năm kia, cha mẹ Thanh Nguyệt đều qua đời, phụ hoàng đem Thanh Nguyệt vào trong cung, người đầu tiên cười với Thanh Nguyệt, chính là Diệp ca ca…”

“Cho nên, muội liền thích hắn”. Thích Bắc Đường Diệp tươi cười, trong sáng, không có tạp chất.

Thanh Nguyệt gật gật đầu, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: “Nhưng là, Diệp ca ca luôn hờ hững với muội”.

“Chuyện này đơn giản, ta có biện pháp làm cho Bắc Đường Diệp có thể bất chi bất giác mà thích muội…”. Lạc Mộng Khê thần bí cười cười.

“thật sự?” Thanh Nguyệt vui sướng, kinh ngạc, mang theo một tia khó có thể tin: Mấy năm nay, nàng vẫn đều cố gắng, nhưng Bắc Đường Diệp thủy chung vẫn hờ hững với nàng.

“Đương nhiên là thật, Mộng Khê tỷ tỷ sẽ không lừa muội”. Lạc Mộng Khê đối với Thanh Nguyệt khoát tay áo, Thanh Nguyệt hiểu ý đưa tai qua, nghe Mộng Khê nhỏ giọng nói vài câu, Thanh Nguyệt nhất thời mở to hai mắt nhìn: “Này…có thể được không?”

“Yên tâm, Mộng Khê tỷ tỷ cam đoan muội trăm lần thử trúng cả trăm”. Bắc Đường Diệp, ngươi chết là cái chắc.

“Được, vì chung thân hạnh phúc của Thanh Nguyệt, Thanh Nguyệt sẽ theo những gì Mộng Khê tỷ tỷ nói mà làm”. Thanh Nguyệt làm ra quyết tâm, giơ lên chén trà: “Mộng Khê tỷ tỷ, Thanh Nguyệt lấy rượu thay trà, kính ngươi một ly”.

“Tiểu hồ ly…đừng chạy, đừng chạy…”. Lạc Mộng Khê cùng Thanh Nguyệt đang muốn uống chén trà, bên ngoài truyền đến một trận xôn xao, Thanh Nguyệt không hờn giận nhíu nhíu mày: “Tiểu Phượng, đi ra xem có chuyện gì?”

“Dạ, quận chúa”. Quận chúa lúc này đang chiêu đãi Lạc vương phi, là người nào không có mắt ồn ào, không biết Lạc vương phi có thai, cần yên tĩnh sao?

Tiểu Phượng vừa mới đi được hai bước, một bóng dáng lửa đỏ vọt tiến vào, đôi mắt đen lúng liếng nhìn ngắm mọi nơi, sau khi nhìn đến Lạc Mộng Khê, đôi mắt sáng lên, hướng Lạc Mộng Khê chạy vội qua đó.

Tiểu hồ ly này Thanh Nguyệt đã từng gặp qua trong thư phòng của Nam Cung Quyết, biết là sủng vật của Lạc Mộng Khê: “Mộng Khê tỷ tỷ, không nghĩ tới là tỷ lại mang theo nó đến”.

Tiểu hồ ly chạy tới trước mặt Lạc Mộng Khê, không suy nghĩ gì, bóng dáng lửa đỏ trực tiếp nhảy vào trong lòng Lạc Mộng Khê, ngón tay chạm đến lông mao mềm mại của tiểu hồ ly, Lạc Mộng Khê bất đắc dĩ thở dài: Tiểu gia hỏa này không phải bị Nam Cung Quyết nhốt ở biệt viện sao? Làm sao có thể chạy tới nơi này?

Tiểu hồ ly vừa mới nhào vào trong lòng Lạc Mộng Khê, một đám cung nữ, thái giám cũng chạy vào tiểu viện, ánh mắt vẫn còn nhìn theo tiểu hồ ly nằm trong lòng Lạc Mộng Khê vẫn chưa thu lại cái đuôi màu đỏ.

“Các ngươi là người cung nào? Chưa được cho phép lại dám xông vào Thanh Nguyệt cung?”

Tiểu Phượng đối với đám cung nữ nha hoàn không hiểu cấp bậc lễ nghĩa lớn tiếng trách mắng: thật sự là đáng giận, chưa bẩm báo, đã dám xông thẳng vào Thanh Nguyệt cung, rõ ràng là không đem quận chúa nhà ta đặt trong mắt.

Thấy rõ người đứng trong sân, Tiểu Phượng lại càng tức giận: thì ra là bọn họ, đúng là thượng bất chính, hạ tắc loạn…

đi vào cửa Thanh Nguyệt cung, phần lớn mọi người không dám tiến vào, mắt thấy tiểu hồ ly đang nằm trong lòng một người áo trắng đưa lưng về phía bọn họ, thái giám, các cung nữ trong lòng là không cam lòng, lại không giám hành động thiếu suy nghĩ.

Nếu tiểu hồ ly xông vào cung điện các nương nương khác thì dễ rồi, bọn họ có thể trực tiếp đi vào đem tiểu hồ ly bắt đi ra, nhưng xông vào Thanh Nguyệt cung, sự tình không tốt lắm, bọn họ biết: Chủ tử của mình cùng với Thanh Nguyệt quận chúa luôn đối nghịch nhau.

“Các ngươi thật to gan, chưa được cho phép, dám tùy tiện xông vào Thanh Nguyệt cung, người đâu, kéo tất cả ra ngoài, chém”. thì ra là thủ hạ của tiểu tiện nhân kia, hôm nay không giáo huấn tốt các ngươi, ta sẽ không gọi Thanh Nguyệt.

Ngoài điện, thị vệ tuần tra toàn bộ tiến vào, đem cung nữ thái giám xông vào Thanh Nguyệt cung vây quanh, một người trẻ tuổi, khí vũ bất phàm, mặt đầy chính khí bước nhanh đi đến: “Tham kiến Thanh Nguyệt quận chúa, không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì?”

“Dương thống lĩnh, ngươi tới rất đúng lúc”. Thanh Nguyệt đưa tay chỉ đám cung nữ, nha hoàn: “Bọn họ, chưa được sự cho phép của bản quận chúa, dám xông vào Thanh Nguyệt cung, toàn bộ kéo ra ngoài, chém”.

“Này…” Dương thống lĩnh cảm thấy khó xử: “Quận chúa, bọn họ mặc dù mạo phạm quận chúa, nhưng tội không đáng chết”.

“Quận chúa có thể nể mặt ty chức, tha cho bọn họ một mạng, ty chức đem bọn họ mỗi người đánh năm mươi đại bản, nhốt vào đại lao mười ngày coi như trừng phạt”.

“Này…” Thanh Nguyệt làm bộ ngưng mi suy nghĩ: hiện tại không phải thời điểm giết mấy người này xả giận, nếu không, nàng cùng hồ ly tinh kia kết thù càng lớn.

Nàng không sợ hồ ly tinh kia, nhưng cũng không thể không cẩn thận làm việc, để tránh cho hồ ly tinh kia tìm được lí do sửa trị nàng, lời nói vừa rồi, cũng chỉ là muốn hù dọa bọn họ, làm mất nhuệ khí của bọn họ.

Nếu nàng thật sự đem người giết chết, lại trúng ý của hồ ly kia, Kì hoàng cùng các hoàng tử, đại thần nhất định sẽ cho rằng nàng là một người tâm địa ác độc, là một tai họa.

Sau khi nói xong, Thanh Nguyệt đang lo không tìm được bậc thang mà xuống, Dương thống lĩnh lại tự động đưa đến cửa, nàng đương nhiên là sẽ đáp ứng đề nghị của hắn: “Nếu Dương thống lĩnh đã ra mặt xin cho bọn họ, vậy liền làm theo lời Dương thống lĩnh đi”.

“Đa tạ quận chúa”. Dương thống lĩnh lãnh mệnh đứng dậy, hướng bọn thị vệ hạ lệnh: “Đưa toàn bộ bọn họ đến hình phòng, đánh một trăm đại bản, ném vào đại lao mười ngày…”

Bọn thị vệ áp người đang muốn đi, một gã thái giám thoạt nhìn giống như đầu lĩnh bước nhanh đi tới trước mặt Thanh Nguyệt, ánh mắt nhìn liếc qua tiểu hồ ly trong lòng Lạc Mộng Khê đang không ngừng hướng ra bên ngoài nhìn ngó mọi chuyện.

“Tự ý xông vào Thanh Nguyệt cung là bọn ty chức không đúng, mong rằng Thanh Nguyệt quận chúa thứ lỗi, nhưng tiểu hồ ly kia là Tử quý phi nương nương muốn, còn thỉnh Thanh Nguyệt quận chúa đem tiểu hồ ly giao cho ty chức trở về báo cáo…”

“Tiểu hồ ly là của Mộng Khê tỷ tỷ, dựa vào cái gì giao cho chủ tử các ngươi?” Hồ ly tinh, thật sự là không biết xấu hổ, của người khác cũng muốn đoạt lấy.
Bình Luận (0)
Comment